Kiêu Phong
Vương chủ bạc cau mày nói:
- Về việc hộ tống lương thực thuế, hạ quan sẽ điều động quan quân đến để đại nhân chỉ huy.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Vương đại nhân, ngài đã thấy quan quân chinh chiến rồi chứ?
Vương chủ bạc, ngẩn người, lắc đầu:
- Hạ quan chưa từng thấy quan quân chiến đấu ở biên giới.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Vương đại nhân, nếu biên quân từng chinh chiến đánh nhau với quân giữ thành của huyện Thạch Đại, thì chỉ cần hai trăm biên quân là đủ để đánh bại năm trăm quân giữ thành của huyện Thạch Đại. Nếu đại nhân cấp quan quân giữ thành cho ta, thì số nghe lệnh ta sẽ rất ít, một khi gặp kẻ địch sẽ hoảng loạn và bỏ chạy trối chết, ta chỉ còn lại một mình thì còn bảo vệ lương thực thuế gì nữa!
Vương chủ bạc cau mày nói:
- Đại nhân nói quá rồi, quan quân cũng đã trải qua huấn luyện chính quy, lâm trận sao dám bỏ trốn?
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc đây là sự thật, quân quy dù có nghiêm cỡ nào, cũng là pháp bất trách chúng (1), quan quân huyện Thạch Đại là một binh lính chỉ có thể đàn áp dân chúng địa phương, khi gặp tội phạm là sợ hãi, chỉ biết lo giữ mạng là trên hết.
Vương chủ bạc nhíu mày trầm ngâm một lát, rồi ôn tồn nói;
- Việc này liên quan quá lớn, cho phép hạ quan bàn bạc với các đại nhân khác rồi sẽ phúc đáp cho Lục đại nhân sau.
Lục Thất thản nhiên cười, nói:
- Vương đại nhân, huyện lệnh đại nhân huyện Thạch Đại không có ở đây sao?
Vương chủ bac cười nhẹ nói:
- Huyện lệnh Tôn đại nhân đang ở đây, chỉ có điều sức khỏe không tốt, mọi chuyện ở huyện Thạch Đại đều do huyện lệnh đại nhân lo liệu rất vất vả.
Lục Thất hiểu ngay, hẳn là huyện lệnh huyện Thạch Đại bị chiếm quyền, có lẽ Triệu huyện thừa có chỗ dựa quá mạnh mẽ, huyện lệnh đụng không nổi, cho nên đành phải tránh đi.
Hắn mỉm cười, chắp tay thi lễ, nói;
- Tạ ơn Vương đại nhân nhắc nhở, ta xin cáo từ.
Vương chủ bạc khiêm nhường đưa Lục Thất ra khỏi huyện nha.
Rời khỏi huyện nha, trong lòng Lục Thất có thêm một khát vọng, hắn đề xuất đích thân huấn luyện một trăm binh lính là muốn thử khả năng cầm binh của mình, lý luận cầm binh suông mà hắn có được, tuyệt đối không thể sánh bằng kinh nghiệm trong thực tiễn.
Bên đường, hắn tìm được một tiền trang (ngân hàng tư nhân) giàu có, đổi một nửa số vàng lấy hai ngàn lượng bạc. Đeo bao bạc lớn, hắn đến khu Đông Thành. Khu Đông Thành là khu có nhiều nhà giàu nhất ở huyện Thạch Đại.
Tiêu phủ ở phía nam khu Đông Thành, diện tích phủ chiếm một phần chín diện tích khu Đông Thành, quy mô tương đối lớn. Lục Thất tìm được cổng chính của Tiêu phủ, thấy cổng, lầu cao lớn, khí thế uy nghi, hai bên bậc cửa là sư tử đá khổng lồ đầy uy vũ, hai tên gia đinh cường tráng, trang phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn đứng trước cửa.
Lục Thất nhìn thoáng qua cửa phủ, tay trái nâng đao, ưỡn ngực sải bước đi tới, hắn không thể để khí thế của phủ áp chế.
- Vị tướng gia (2) này, ngài đến Tiêu phủ để thăm viếng sao?
Thấy Lục Thất đầy uy vũ bước lên bậc cấp, một gia đinh vội nghênh đón, hỏi một cách lễ độ.
Lục Thất dừng bước, ôn tồn nói:
- Ta không đến thăm viếng, là tới chuộc người thân. Ta có người thân bán vào Tiêu phủ làm người hầu.
Gia đinh ngẩn ra, thấy Lục Thất khí thế không tầm thường, vốn tưởng rằng Lục Thất là người có lai lịch lớn, không ngờ là hắn tới chuộc người. Tuy vậy, vì khí thế của Lục Thất, gia đinh không dám chậm trễ, lễ phép nói:
- Hóa ra tướng gia tới chuộc nô, mời ngài đi về phía bên phải, tới cửa hông tìm Ngôn tổng quản để hỏi.
Lục Thất biết rằng cửa chính của nhà thế gia vọng tộc chỉ có chủ và khách mới có thể ra vào, hắn cảm ơn rồi xoay người bước xuống bậc cấp, đi về bên phải dọc theo tường phủ cao lớn khoảng năm trăm thước mới thấy một cửa phủ khác. Quy mô cửa hông Tiêu phủ kém cửa chính một chút, cũng có hai gia đinh đứng gác, nghiêm khắc kiểm tra tôi tớ ra vào.
Lục Thất bước tới chào hỏi, nói rõ mục đích đến, gia đinh Tiêu phủ ứng xử không tệ, mời Lục Thất chờ một chút, rồi đi vào trong xin chỉ thị của tổng quản. Một lát sau, gia đinh mời tới một gia đinh trung niên mập mạp, dáng vẻ khí thế.
Gia đinh giữ cửa giới thiệu đó là Ngôn tổng quản, Lục Thất đúng mực chắp tay thi lễ, nói:
- Tại hạ là Lục Thất, tòng quân trở về thăm người nhà, biết được thân nhân bán mình làm nô trong Tiêu phủ, hôm nay tới chuộc người, xin Ngôn tổng quản châm chước cho.
Ngôn tổng quản là một trong hai vị phó tổng quản của Tiêu phủ, phong cách thường ngày còn bệ vệ hơn cả huyện lệnh. Ông ta thấy Lục Thất mặc quân phục, trên người ngầm mang khí thế sát phạt, cũng không dám tự cao tự đại đối với hắn.
Ngôn tổng quản khách khí nói:
- Tướng gia tới chuộc nô, không biết tên của người tương gia muốn chuộc là gì?
Lục Thất nhẹ nhàng nói:
- Lục Tiểu Nghiên và Trình Y Y.
Ngôn tổng quản nghe vậy hơi sửng sốt, lộ vẻ bất ngờ:
- Tướng gia tới chuộc Tiêu Nghiên?
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy, Tiểu Nghiên là muội muội của ta.
Ngôn tổng quản lắc đầu nói:
- Tướng gia, Tiểu Nghiên là người của Tứ tiểu thư, chuyện này vượt quá quyền hạn của ta, xin tướng gia chờ một chút, ta đi bẩm báo cho Tứ tiểu thư giải quyết.
Lục Thất hơi khựng người, vội chắp tay nói:
- Làm phiền tổng quản.
Ngôn tổng quản khách sáo đáp lại một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Ngôn tổng quản vừa đi, Lục Thất ôn tồn nói với gia đinh bên cạnh:
- Xin hỏi đại ca, ta tới chuộc nô, Ngôn tổng quản là chủ quản, mà sao vẫn không thể làm chủ việc này?
Gia đinh kia nhìn sâu vào mắt Lục Thất, nhẹ nhàng nói:
- Tất cả nô tỳ hầu hạ chủ nhân trong Tiêu Phủ đều là gia nô cao cấp, Ngôn tổng quản chỉ quản lý gia nô trung và hạ đẳng, còn Tiểu Nghiên cô nương là tỳ nữ phòng chính của Tứ tiểu thư, rất được Tứ tiểu thư ưa thích, cho nên tướng gia tới chuộc Tiểu Nghiên, tất nhiên phải được Tứ tiểu thư đồng ý mới có thể chuộc được.
Lục Thất cau mày nói:
- Xin hỏi đại ca, tính tình Tứ tiểu thư Tiêu phủ có tốt không?
Gia đinh kia cười nhẹ nói:
- Dĩ nhiên tính tình Tứ tiểu thư rất tốt.
Lục Thất suy nghĩ một chút, đưa tay vào ngực lấy một xâu tiền đưa đến trước mặt gia đinh, mỉm cười nói:
- Đa tạ, đây là chút tiền để hai vị uống rượu.
Gia đinh liếc nhìn xung quanh, nhanh tay cầm xâu tiền nhét vào ống tay áo, khách sáo nói:
- Đa tạ tướng gia ban thưởng.
Lục Thất mỉm cười:
- Đại ca này, ngươi xem ta có thể chuộc được muội muội ra không?
Gia đinh hơi do dự một chút, hạ giọng nói:
- Tướng gia, tiểu nhân nghĩ là ngài không chuộc được Tiểu Nghiên đâu, đương nhiên cũng không cần thiết phải chuộc. Tiểu Nghiên là là tỳ nữ phòng chính của Tứ tiểu thư, ở Tiêu phủ được coi là người tâm phúc. Có lẽ tướng gia không biết, Tứ tiểu thư nhà ta là vợ chưa cưới của con trai thứ năm của Binh bộ Thị lang đương triều, là con dâu của Vinh gia, một trong năm đại thế gia Đường quốc, Tiểu Nghiên tỳ nữ của hồi môn do Tứ tiểu thư đích thân lựa chọn, sau này theo Tứ tiểu thư gả đi Vinh gia, đây chính là hạnh phúc vô cùng tôn quý.
Lục Thất nghe vậy sinh ác cảm, không vui nói:
- Làm tỳ nữ của hồi môn mà còn hạnh phúc tôn quý!
Gia đinh lập tức nghiêm mặt nói:
- Tướng gia nói vậy là nông cạn rồi, không phải là ai làm gia nô cũng đều thấp hèn đâu! Tiểu Nghiên cô nương là tỳ nữ phòng chính của Tứ tiểu thư, thân phận còn quý trọng hơn tiểu thư nhà bình thường, sau này đến Vinh gia, là có thể thay mặt cho Tứ tiểu thư nói chuyện, thuộc loại gia nô có địa vị cao hơn người khác.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Thật sao? Nghe ngươi nói như vậy, làm gia nô còn hạnh phúc hơn người tự do nhiều?
Gia đinh nghiêm mặt nói:
- Tướng gia, ngài chớ xem thường gia nô, tiểu nhân nói lời này có thể khó nghe một chút, tướng gia cũng chỉ là một gia nô cao cấp, cấp trên của ngài chính là chủ nhân của ngài, thủ hạ của tướng gia chính là binh lính, cũng là gia nô, chẳng qua là gia nô cấp thấp hơn. Ở trên đời này, thấp hèn nhất không phải là gia nô của nhà giàu, mà là những dân đen bình thường. Dân thường phải nộp thuế, làm lao dịch, cả ngày vất vả lo lắng chuyện ăn chuyện mặc, lại còn phải chịu sự ức hiếp của đủ loại “gia nô” các cấp...Tiểu nhân ví von như vậy, để tướng gia dễ hiểu ý của tiểu nhân. Thà làm một tôi tớ nhà giàu, còn hơn làm một dân đen tự do, Tiểu Nghiên cô nương được Tứ tiểu thư coi trọng, đó là đại phúc một bước lên trời của cô ấy đó!
Lục Thất nghe vậy trong lòng hơi chấn động, lời nói của gia đinh này giống như một gậy gõ đầu làm hắn bừng tỉnh, nhằm thẳng vào điểm mấu chốt nhất mà vạch trần bộ mặt thật của xã hội. Gia đinh nói không sai, mình cũng không khác gì một gia nô, ở trong quân đội, khi cấp trên hò hét đều phải răm rắp nghe lệnh, về mặt này, mình và gia đinh này có gì khác nhau đâu? Thấp hèn nhất không phải là gia nô, mà là dân thường tự do ở tầng thấp nhất, nhưng... có thật là dân thường có tự do không?
- Tướng gia, tiểu nhân thấy ngài còn rất trẻ, đại khái là không biết nhiều lắm quy tắc trên quan trường. Tiểu nhân nhiều lời một chút, sau này tướng gia muốn nhanh chóng thăng chức, Tiểu Nghiên cô nương có gốc cao cành cao, tướng gia có thể dựa vào cô ấy, nếu như tướng gia không nắm bắt được cơ hội này thì thật đáng tiếc.
Gia đinh lại khuyên một câu.
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Lục Thất ôn tồn hỏi, hắn không còn dám xem thường tên gia đinh này nữa.
- Tướng gia, có câu “Một người làm quan cả họ được nhờ”, ngài là tướng quân, mà cha chồng của Tứ tiểu thư là Binh bộ Thị lang, chỉ cần Tứ tiểu thư có lòng đề bạt tướng gia, tướng gia chắc chắn sẽ nhận được quyền cao chức trọng trong quân đội.
Gia đinh ôn tồn nói.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Nam nhi lập công làm quan mới có bản sắc, dựa vào người khác là vô liêm sỉ.
Gia đinh lắc đầu nói:
- Tướng gia, ngài nói như vậy là ngốc nghếch, quy tắc trên quan trường, một là nhìn vào quan hệ, hai mới là nhìn tới bản lĩnh. Đường quốc ta có rất nhiều dũng sĩ thiện chiến có thể ra trận, nhưng có thể dựa vào thiện chiến để thăng quan, thì có được mấy người? Trong triều đình hầu như không có đại quan từng lập chiến công; quan trường bây giờ chỉ nhìn vào quan hệ và lợi ích, cho dù tướng gia có bản lĩnh vô địch, nhưng triều đình không đề bạt sử dụng, vậy thì tướng gia chỉ có thể yên phận làm một chức quan nhỏ bé nhàn tản mà thôi. Triều đình nói ngài là tướng tài, thì ngài chính là tướng tài, triều đình nói ngài là tài trí bình thường, thì ngài chính là tài trí bình thường. Nếu tướng gia không thể thích nghi với quan trường, vậy thì chỉ có thể vĩnh viễn làm một gia nô cao cấp trong quân doanh, để cho người ta sai khiến! (1) Pháp bất trách chúng: chỉ hành động nào đó, cho dù ứng với luật pháp cần phải bị trừng phạt, nhưng vì rất nhiều người cũng làm như vậy, cho nên không tiện trừng phạt. (2) Tướng gia: tiếng gọi tướng lĩnh hoặc binh sĩ đều được.