Quyển 1 – Chương 21: Cường quyền

Kiêu Phong

Lục Thất gật đầu, thầm nghĩ cửa hàng nơi này thật rẻ, nghĩ rằng đã mua đất ở Vọng Giang Bảo, không bằng mua cửa hàng thuốc kia làm chi nhánh. Chỉ có điều chuyển nhượng cửa hàng dễ dàng quá, không ai có thể thay thế việc buôn bán. Hắn ta không kìm được nhìn Tiểu Vân một cái, cô nương này còn ít tuổi nhưng lại là cô gái thông minh. Nếu như bán thuốc ở đây thì thời kỳ đầu có thể giao cho cô ấy bán, nếu như không làm được thì cũng có người làm thuê trong thời gian rảnh.

- Đứng lại!
Một tiếng hét lớn cùng với tiếng chân chạy dồn dập, Đông Thanh và Tiểu Vân bị hù dọa đến mức nấp ngay sau lưng Lục Thất, chỉ thấy phía trước có mười mấy tên lính chạy lại, trong đó có ba người cầm đèn lồng.

Lục Thất nhau mày, hắn đã nhìn thấy Vương Nhân Thọ đi theo phía sau những tên lính đó. Tên này quả thật không thể làm người ta thích được. Tên lính xông lại lập tức rút đao vung thương vây ba người lại.

- To gan! Các ngươi muốn giết quan tạo phản hả?
Lục Thất đương đầu quát lớn một tiếng, trước tiên phải chụp mũ đã.

Nhóm binh lính kinh ngạc, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, cúi đầu xuống, dân lành không đấu với quan, tội danh giết quan tạo phản có thể sẽ mất mạng. Một binh sĩ mặt chữ điền mắt to thu đao lại, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ:
- Xin hỏi! Ngài là đại nhân ở đâu?

Lục Thất hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt sầm lại, nói:
- Bản quan luôn trọng đạo lý, sẽ không lấy quan áp bức người. Tại sao các ngươi lại muốn lấy đao thương đâm bản quan, luận về lý thì bản quan sẽ tự báo chức.

Tên lính dẫn đầu không nắm được lai lịch của Lục Thất, khí thế trước đó giảm xuống, không dám lỗ mãng, gã quay người lại hô:
- Vương lão gia! Xin mời qua đây!

Vương Nhân Thọ che mặt bên phải bước lại, thấy Lục Thất thì chỉ, vội la lên:
- Tất tổng binh! Chính là kẻ này đã xông vào nhà bổn lão gia, cướp nô tỳ nhà ta, còn đả thương bổn lão gia nữa.

Tiểu Vân hoảng sợ vùi đầu ở sau lưng Lục Thất, toàn thân run lẩy bẩy. Lục Thất nghe thấy Vương Nhân Thọ xác nhận thì vẻ mặt thản nhiên, không hề sợ hãi, ngược lại còn ngạc nhiên nói:
- Vương lão gia! Ban nãy còn bình thường, sao mặt ông va đập ở đâu lại thành ra như vậy?

Vương Nhân Thọ tức giận, quát:
- Không phải là va đập, mà chính tên cường đạo như ngươi đã đánh ta, tên cường đạo đáng chết nhà ngươi!

Lục Thất mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Vương lão gia! Ông nói là ta đánh ông, vậy ông có chứng cớ không?

Vương Nhân Thọ quát lớn:
- Vương Phú nhà ta đã tận mắt nhìn thấy. Vương Phú lại đây!

Một người con trai gầy gò đáp một tiếng nhưng sợ hãi liếc nhìn Lục Thất một cái, chỉ dám gật đầu.

Lục Thất lạnh lùng nói:
- Vương lão gia! Nhân chứng phải tránh là người thân quen, y thì là nhân chứng gì chứ, nếu như vậy thì ta cũng có nhân chứng.

Nói xong hắn xoay tay kéo Tiểu Vân ra, vịn vào vai của Tiểu Vân, khẽ dùng lực nắm, đồng thời chỉ vào Vương Nhân Thọ, lớn tiếng nói:
- Tiểu Vân! Mặt của Vương lão gia là do ta đánh hay là tự va đập!

Tiểu Vân vốn đã rất sợ, bị Lục Thất kéo ra ấn vào vai một cái thì đau đến mức tâm trí xoay chuyển. Bên tai nghe thấy tiếng hỏi quát hùng hồn của Lục Thất thì tinh thần cô chấn động. Mắt thấy Vương Nhân Thọ không khỏi dấy lên ý hận thù, cô lập tức kêu lên một tiếng:
- Không phải do công tử đánh mà do ông ấy đập vào trên khung cửa.

Tay của Lục Thất khẽ đẩy nhẹ Tiểu Vân ra phía sau lưng, mắt trừng trừng nhìn Vương Nhân Thọ, hắn lạnh lùng nói:
- Vương lão gia tự mình va đập, tại sao lại muốn hãm hại bản quan?

Vương Nhân Thọ tức giận đến mức hai mắt phóng hỏa. Gã chỉ vào Lục Thất, quát lớn:
- Con tiểu tiện kia, ngươi lại dám cấu kết với cường đạo. Đợi khi bắt về, bổn lão gia nhất định sẽ đánh chết nhà ngươi.

Lục Thất nhau mày, cả giận nói:
- Vương Nhân Thọ! Ông lại dám vu tội bổn quan dụ dỗ dân nữ hay sao, bổn quan không thể tha cho ông được.

Những lời tức giận liên tục được “phun” ra, Lục Thất nắm cổ áo của Vương Nhân Thọ, đầu tiên thụi đầu gối vào bụng rồi tay đè xiết cổ gã. Vương Nhân Thọ gào lên một tiếng rồi gục xuống, sau đó lại bị Lục Thất đá bay ra ba thước, lăn năm vòng bất động.

Nhóm binh lính một phen kinh ngạc, đao thương giơ hết cả lên. Lục Thất ung dung vỗ tay, giơ tay lấy khế ước và yêu lệnh của Huyện Úy ra. Trong tay hắn cầm yêu lệnh đó, mắt nhìn chằm chằm vào binh lính dẫn đầu, lạnh lùng nói:
- Bản quan mới nhậm chức Huyện Úy hộ quân trừ phiến loạn của huyện Thạch Đại, ngươi lại đây kiểm tra đi!

Binh lính dẫn đầu kinh sợ lên trước lấy yêu lệnh Huyện Úy, sau khi xem xong thì đặt lại vào tay của Lục Thất, nhưng sắc mắt vẫn kinh sợ như trước, bực tức nói:
- Ngài là Huyện Úy đại nhân nhưng xông vào nhà dân cướp bóc, tội danh giết người cũng không phải là nhẹ.

Lục Thất lạnh lùng nói:
- Việc trước đó Vương Nhân Thọ vu tội bản quan nhất định phải nghiêm trị, bổn quan chỉ đánh gã ta bất tỉnh thôi. Còn về việc xông vào nhà dân cướp bóc thì ngươi có chứng cớ không, bản quan có đầy đủ khế ước, nói gì đến hai chữ ‘cướp bóc’.
Lục Thất nói xong thì đưa khế ước bán thân ra.

Tên lính dẫn đầu nhìn khế ước, lạnh lùng nói:
- Đại nhân! Chuyện này vượt quá quyền hạn của tiểu nhân nên xin đại nhân đến gặp Kỳ lão đại nhân để giải thích cho thỏa đáng.

Lục Thất không muốn làm to chuyện này, đến chỗ Kỳ lão đại nhân chắc chắn sẽ làm kinh động đến toàn huyện. Chức Huyện Úy của hắn không căn cơ, là do Vương Chủ bạc cần dùng tạm thời mà được đảm nhiệm chứ không phải là thực chức, rất không muốn gây chuyện thị phi. Mắt thấy tên lính dẫn đầu này tỏ vẻ uy phong mà không nói đến tình lý, hắn không khỏi cảm thấy buồn bực.

Đầu óc hắn chuyển động, lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi quả đúng là đã làm đúng phận sự của mình. Được! Bản quan sẽ đến gặp Kỳ lão đại nhân để giải thích, nhưng trước khi đi bản quan muốn nói một câu. Gần đây loạn thổ phỉ hung hăng ngang ngược, bản quan thân làm Huyện Úy trừ phiến loạn chức trách quan trọng, nhưng lại vô cùng thiếu người tính tận trung dũng cảm. Bản quan thấy ngươi và các binh lính kia đều rất khỏe, sau khi về huyện sẽ hạ một công văn ‘mời’ các vị đi diệt trừ thổ phỉ vì nước nhà. Xin mời!
Lục Thất nói xong thì xoay người ngang nhiên đi thẳng về phía trước.

Sắc mặt binh lính dẫn đầu có chút biến đổi, ngẩn người nhìn Lục Thất đã rời đi, phía sau có một binh lính vội nói:
- Tam ca! Chúng ta bị trưng đi huyện, vậy có khác nào đi chịu chết, không thể đắc tội với vị đại nhân này được.

Binh lính dẫn đầu đó kinh ngạc, lập tức hiểu ra. Nếu như bị điều đến huyện diệt trừ thổ phỉ thì với sự căm hận của vị đại nhân này, chắc chắn họ sẽ bị bắt xung phong xông trận, như vậy thì chắc chắn không sống nổi rồi. Nghĩ đến đây, y sợ đến mức vội vã đuổi theo Lục Thất.

- Đại nhân! Xin đại nhân dừng bước, tiểu nhân đã hiểu rõ rồi!
Binh lính dẫn đầu chặn Lục Thất lại, vội nói.

Lục Thất dừng lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi hiểu rõ điều gì?

- Đại nhân! Khế ước của Ngài đầy đủ, hợp pháp để mua nô tỳ kia rồi. Vương lão gia không đâu lại vu tội đại nhân, lại còn ra tay đánh đại nhân nữa. Ngài vừa tránh thì ông ấy không cẩn thận bị ngã bất tỉnh. Những việc này đều là chuyện nhỏ, không cần kinh động đến Kỳ lão đại nhân đâu, tiểu nhân có quyền giải quyết!
Tên lính đó nói một hơi ra những gì mình hiểu được.

Trong lòng Lục Thất thầm mắng “nói nhẹ không ưa lại muốn ưa nặng”, sau đó ôn tồn nói:
- Đây quả thật là chuyện nhỏ nhặt, vì thế sau khi mua nô tỳ, bản quan vẫn chưa rời đi. Bản quan ép mua nô tỳ là bởi vì Vương Nhân Thọ ngược đãi nô tỳ một cách quá đáng, bản quan đến Vọng Giang Bảo là để thăm Chu lão gia, ngày mai sẽ đi. Vì vậy không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến danh tiếng quan viên. Tục ngữ có nói ‘mình dễ với người thì người cũng dễ lại’. Chuyện hôm nay ta xin nói cảm ơn trước.

Lục Thất khách sáo vậy khiến tên lính đó yên tâm phần nào và cũng có chút cảm tình. Y vội thi lễ, nói:
- Đại nhân khách khí rồi! Những chuyện phía sau tiểu nhân sẽ giải quyết ổn thỏa, sắp tới lúc tuần đêm rồi, xin đại nhân hãy về phủ!

Lục Thất gật đầu, quay đầu gọi Đông Thanh và Tiểu Vân đi về. Trên đường Tiểu Vân trầm ngâm không nói gì, Đông Thanh lo lắng, nói:
- Công tử! Vị Vương lão gia đó chết rồi sao?

Lục Thất lạnh lùng nói:
- Bây giờ không chết nhưng hai tháng sau sẽ chết!

Đông Thanh kinh ngạc nói:
- Vương lão gia hai tháng sau chết thì có liên lụy đến công tử không?

Lục Thất lạnh lùng nói:
- Không đâu, ngươi không cần lo lắng!

Đông Thanh ‘ồ’ nhẹ một tiếng, đi được một lát thì Tiểu Vân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất, bất chợt hỏi:
- Sao công tử lại muốn giết tên Vương lão gia đó?

Lục Thất sửng sốt dừng bước, quay đầu nhìn Tiểu Vân, ánh mắt của Tiểu Vân trong suốt hơn trước rất nhiều.

Lục Thất mỉm cười, giơ tay vỗ vai Tiểu Vân, bình tĩnh nói:
- Bởi vì lão ta đáng chết.
Nói xong nhẹ nhàng dìu Tiểu Vân tiếp tục đi.

Trong khi đi, Tiểu Vân từ từ dựa vào người Lục Thất. Lục Thất nghĩ rằng cô bé thân thể yếu ớt nên cũng không để ý, nửa đỡ nửa ôm mà đi.

Lúc sắp tới Chu gia, Lục Thất chợt nói:
- Ngày mai trước khi đi, ta sẽ đi mua hiệu thuốc ở phố tây. Các ngươi ở lại giúp ta quản lý hiệu thuốc.

Hai người kinh ngạc, dừng bước, rồi đều ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất. Lục Thất cười nói:
- Sao lại không đi nữa, hay là không muốn ở lại bán thuốc?

Đông Thanh giật mình nói:
- Công tử bảo nô tỳ bán thuốc, nô tỳ có thể làm được sao?

Lục Thất mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi nghĩ rằng không được thì có thể đi hầu hạ Nguyệt Nhi tẩu, hai việc này ta cho các ngươi được chọn một trong hai.

- Công tử! Nô tỳ và Đông Thanh tỷ có thể làm được!
Đông Thanh vừa mới ngờ vực năng lực của mình thì Tiểu Vân lại tự tin nói rằng mình có thể.

Lục Thất nhìn ánh mắt khao khát của Tiểu Vân thì gật đầu nói:
- Ngươi hãy nhớ rõ những căn dặn của ta, ta sẽ cho các ngươi cơ hội lần này, sau này các ngươi sẽ chính là tỳ nữ của nhà ta. Buôn bán thu chi của hiệu thuốc, các ngươi cứ báo trực tiếp cho mẫu thân của ta là được.

Đông Thanh lo lắng nói:
- Công tử! Người cho chúng nô tỳ quản lý hiệu thuốc thì Nguyệt Nhi tiểu thư có giận không?

Lục Thất ôn tồn nói:
- Đông Thanh! Ta nói là lần này cho các ngươi cơ hội, tại sao ta muốn các ngươi là tỳ nữ trong nhà ta mà lại tránh để Nguyệt Nhi tẩu gây phiền hà cho các ngươi. Ta làm như vậy không phải là muốn đối đầu với tẩu ấy mà không muốn ‘nuốt’ lấy tài sản riêng. Đây chỉ là cách thức buôn bán thôi, buôn bán và chuyện gia đình không được lẫn lộn. Đi thôi, trời tối lắm rồi!

Nhấn Mở Bình Luận