Kiêu Phong
- Cách biến báo? Là cách gì?
Lục Thiên Hoa giật mình hỏi.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Rất đơn giản! Đệ “thay” huynh là được.
Lục Thiên Hoa ngẩn người ra, lập tức thay đổi sắc mặt:
- Không được! Nguyệt Nhi là tẩu tẩu của đệ đó.
Lục Thất chau mày, ôn tồn nói:
- Đại huynh! Nguyệt Nhi tẩu là chính thê của huynh, được mai mối đàng hoàng, Tiểu Thất sao có làm những việc xấu làm nhục gia môn như vậy được. Ý đệ muốn nói, mua một quả phụ nào đó, Tiểu Thất sẽ âm thầm “giúp” huynh có con, sau đó sẽ do huynh nạp tỳ thiếp. Sau này sinh con thì tất nhiên sẽ danh chính ngôn thuận là con của đại huynh rồi.
Lục Thiên Hoa hơi sửng sốt, gật đầu nói:
- Cách này rất hay!
Lục Thất mỉm cười nói:
- Sau khi làm như vậy, huynh cũng có thể vơi bớt buồn phiền, và cũng tránh được những lời đồn nhảm nhí. Chọn người thì do huynh quyết định, còn sau khi mua phụ nữ về xong thì đệ sẽ giúp huynh. Sau khi việc này thành, ngoài tẩu tẩu ra thì huynh không được nói cho bất cứ ai, bao gồm cả con tương lai và mẫu thân của nó. Tiểu Thất không muốn vì chuyện này mà dẫn đến tranh đấu đời sau.
Lục Thiên Hoa gật đầu. Y hiểu, Lục Thất là con mẹ cả, còn danh huynh trưởng, mày là con vợ thứ, địa vị của con vợ cả trong gia tộc cao hơn rất nhiều so với con vợ thứ, đặc biệt sẽ chiếm ưu thế hơn trong quyền thừa kế. Nếu như đứa trẻ thừa tự sinh ra biết Lục Thất là cha đẻ của mình thì rất có thể sẽ oán Lục Thất không công bằng, từ đó sẽ thù hận các huynh đệ khác.
- Đại huynh! Nếu như huynh đã thích y học như vậy, sau này huynh có thể học nhiều về y thuật chữa trị vết thương được không?
Lục Thất chuyển đề tài, nói.
Tâm trạng Lục Thiên Hoa đã tốt lên nhiều, nghe xong thì ôn tồn nói:
- Huynh đã từng học rất nhiều y thuật trị thương rồi!
Lục Thất gật đầu nói:
- Vậy thì quá tốt rồi! Sau này huynh đến quân đội sẽ rất có vai trò đấy.
Lục Thiên Hoa ngẩn người ra, kinh ngạc nói:
- Tiểu Thất! Ý đệ nói, sau này đệ cũng đưa cả huynh vào quân đội sao?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Không nhất định! Đệ nhìn tình hình chiến loạn hiện nay, phỏng đoán triều đình vẫn đang chiêu binh diện rộng, mà quan y trong quân thông thường là an toàn nhất, bị bắt cũng không bị giết đâu. Sau này, lúc triều đình thật sự hạ lệnh chiêu binh, đệ có thể đưa huynh đến quân đội của đệ để huynh đệ ta hỗ trợ lẫn nhau.
Lục Thiên Hoa gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Huynh hiểu rồi! Huynh sẽ học sâu hơn về y thuật trị thương!
Lục Thất gật đầu, bưng chén rượu lên uống một ngụm. Lục Thiên Hoa cũng uống một ngụm, sau đó nhìn Lục Thất, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Thất! Huynh thấy đệ rời nhà năm năm đã thay đổi rất nhiều. Đệ trước đây thẳng thắn cởi mở, giờ đây đã trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, có phải những ngày tháng sống trong quân đội rất nguy hiểm và khổ sở không?
Lục Thất cười nhạt nói:
- Năm năm không gặp, huynh trưởng thay đổi rất nhiều, Tiểu Thất có thể không thay đổi không? Huynh trưởng muốn nói mình đã trở thành người thô tục ti tiện hơn nhiều, thật ra Tiểu Thất cũng không tốt được bao nhiêu. Trong quân đội năm năm, ngoài việc chém giết đẫm máu hơn trăm quân địch, Tiểu Thất cũng làm không ít chuyện xấu như đốt, giết, cướp,...Tiểu Thất trên thực tế cũng đã là tên cặn bã xấu tính rồi.
Lục Thiên Hoa giật mình nói:
- Chiến trận Tín Châu là chiến tranh “hồi phục”, quan quân ở Tín Châu đốt, giết, cướp hiếp dân thường nhà Đường mà quan trên không cấm sao?
Lục Thất lạnh lùng nói:
- Thứ mà quan trên cần là bạc, ai quan tâm đến bạc thì sao mà làm được, trong quân đội không thể làm binh sĩ chính nghĩa được. Ban đầu khi vào quân, vì chưa quen với việc xấu xa trong quân mà đệ từ chối tham gia cướp bóc của dân thường, kết quả là không có bạc cống lên quan trên. Không những bị cô độc so với chiến hữu mà thường bị phái đi tiên phong chiến đấu nguy hiểm, có không dưới chục lần suýt bị quan trên hại chết. Sau đó có vị Vương đội trưởng biết được tài năng của đệ, cố ý để đệ qua đó, dạy đệ làm thế nào để tồn tại trong quân đội. Để sinh tồn, đệ chỉ có thể dần dần trở nên xấu xa, đệ đã từng cưỡng hiếp phụ nữ. Vì vậy, nếu đại huynh muốn có con nối dõi, đệ có thể không để ý gì mà giúp huynh một lần.
Lục Thiên Hoa giật mình nói:
- Quân nhà Đường hại người dân nhà Đường, đây là tội hại nước hại dân đó.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Đại huynh! Đó là những chuyện trong quân đội, chúng ta không cần quan tâm đến, Tiểu Thất đã quay về rồi, tất nhiên cũng có thể làm người lương thiện. Được rồi, chúng ta đừng nói đến những chuyện này nữa, để tránh nói nhiều họa nhiều.
Lục Thiên Hoa xúc động, gật đầu. Lục Thất gắp thức ăn, vừa ăn vừa hỏi:
- Đại huynh! Huynh đã hỏi thăm chuyện của Trần Hổ thế nào rồi?
Lục Thiên Hoa ôn tồn nói:
- Vẫn là một số tin đó, thợ thủ công đó cũng không biết được nhiều lắm.
Lục Thất gật đầu, đứng dậy đến cửa lớn, hướng đầu ra ngoài rồi gọi tiểu nhị. Sau khi hắn ngồi vào chỗ, tiểu nhị bước vào tươi cười nói:
- Khách quan còn cần gì nữa ạ?
Lục Thất cho tay vào ngực lấy ra hai xâu tiền đặt trên bàn, ôn tồn nói:
- Huynh đệ ta mở cửa hiệu trên phố tây, nghe nói muốn khai trương thuận lợi thì phải “tiếp đãi” tốt với Trần Hổ Đại gia. Ta muốn biết chi tiết tỉ mỉ về lão ta, ví dụ như có quan lớn nào làm chỗ dựa, Trần Hổ Đại gia có chỗ thân thích nào, có sản nghiệp gì ở huyện Thạch Đại. Hành tung bình thường là gì và thông thường phải “hiếu kính” bao nhiêu?
Tiểu nhị nhìn thoáng qua xâu tiền trên bàn, tươi cười nói:
- Khách quan hỏi đại nhân là hỏi đúng người rồi. Chỗ dựa của Trần Hổ Đại gia là Huyện Úy Ngưu đại nhân, chỗ thân quen của Trần Hổ gia ở trong thành rất nhiều, nhưng có vị bá bá họ là đại nhân quê ở Đông Lưu. Sản nghiệp trong thành của Trần Hổ gia rất nhiều đều ở phố tây, ruộng sản nghiệp ở quê cũng rất nhiều, đều ở Đông Lưu cả. Thông thường Trần Hổ gia thích đến Lệ Thủy các nhất, ở đó có ba bốn cô nương rất “thân mật”, thỉnh thoảng đến quê Đông Lương thu tô và bái kiến Trần lão gia. Còn về cửa hiệu phải “cung kính” bao nhiêu, thông thường phải cống hai mươi đến trăm lạng, còn cửa hiệu của quan gia ít nhất cũng phải hai mươi lạng.
Lục Thất ngẩn người ra, cười nói:
- Hóa ra đại huynh đây biết cửa hiệu chúng tôi mua?
Tiểu nhị có chút cao ngạo nói:
- Những chuyện ở phố tây này, những chuyện mà tiểu nhân không biết thật sự rất ít.
Lục Thất cười nói:
- Nếu đại huynh biết nhiều như vậy thì tôi lại muốn hỏi một câu nữa. Ở phố tây này, ngoài Trần Hổ Đại gia cũng có tiếng tăm ra thì còn vị nào nữa không?
Tiểu nhị cười nói:
- Phố tây chỉ có Trần Hổ Đại gia là có tiếng tăm thôi, xếp sau đó là Triệu Nhị gia và La tam gia. Bình thường tuần phố thu bạc là La Tam gia, còn Triệu Nhị gia là tổng quản của Trần Hổ Đại gia, võ nghệ cao cường. Nếu như Trần Hổ Đại gia ra ngoài thì Triệu Nhị gia nhất định sẽ đi cùng.
Lục Thất cười nói:
- Nói như vậy, võ nghệ của Triệu Nhị gia giỏi hơn Trần Hổ Đại gia rất nhiều.
Tiểu nhị cười nói:
- Khách quan nói nhầm rồi. Trần Hổ Đại gia là văn sĩ, không biết võ.
Lục Thất sửng sốt, lập tức cười nói:
- Là ta nghe thấy vậy thôi. Số tiền này đại huynh cầm lấy đi, đa tạ!
Tiểu nhị giơ tay thu số tiền trên bàn, chần chờ một chút lại nói:
- Khách quan! Tiểu nhân muốn nhắc nhở một câu, cửa hiệu hai ngài mua là thuộc địa bàn của La Tam gia, chuyên môn lừa gạt không biết người ngoài ra sao. Cửa hiệu đó ngài có tình nguyện cung kính bạc cũng chỉ e là không mở được.
Lục Thất cười nói:
- Cảm ơn ngươi! Nhưng không sao, ta có quan hệ rất thân mật với Chu phủ ở Vọng Giang Bảo, sẽ lấy danh nghĩa của Chu phủ lão gia đến cầu cạnh Trần lão gia ở Đông Lưu một phen.
Tiểu nhị sửng sốt, vội kinh ngạc nói:
- Hóa ra ngài cầu cạnh được Chu lão gia sao? Vậy thì chuyện này không thành vấn đề, Trần Hổ Đại gia tuyệt đối sẽ nể mặt Chu Kỳ lão. Nếu như La Tam gia biết được, cũng tuyệt đối không làm khó dễ đâu.
Lục Thất cười nói:
- Đa tạ rồi! Ngươi đi làm việc đi!
Tiểu nhị vừa đi thì Lục Thiên Hoa lo lắng nói:
- Tiểu Thất! Đệ giả mạo có quan hệ với Chu Kỳ lão liệu có thích hợp không?
Lục Thất cười nói:
- Đại huynh! Đệ đâu có nói ba chữ “Chu Kỳ lão”, binh pháp có kế “danh hư người thực”, đối phó với đám du côn này nhất định phải dùng tư cách của quan chức để khống chế chúng. Thân phận Huyện Úy hộ quân của đệ chỉ có thể lấn áp nhất thời, quan trọng nhất là sẽ động chạm đến Ngưu Huyện Úy, điều này không có lợi cho phát triển sau này của đệ. Ban nãy đệ nói cho tiểu nhị mối quan hệ này, không dùng đến một ngày La Tam gia kia sẽ biết, đến lúc đó đệ sẽ chủ động đến nói chuyện.
Lục Thiên Hoa gật đầu, lại thở dài:
- Tiểu Thất! Huynh thật sự hy vọng chức Huyện Úy hộ quân kia của đệ có thể làm lâu dài một chút. Cái xã hội này không có quan chức để dựa vào thì làm việc sẽ rất khó.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đệ sẽ cố gắng, chỉ cần còn hy vọng thì sẽ không phải lo. Chí ít đệ vẫn phải kiên trì khi Lục gia còn ở huyện Thạch Đại để có được của cải giàu có.
Lục Thiên Hoa gật đầu, hai huynh đệ nâng chén kính rượu nhau rồi từ từ ăn cơm, lại hết một hồi rượu nữa. Nỗi vướng mắc trong lòng Lục Thiên Hoa được giải tỏa nên cũng không say nhiều lắm.
Chợt nghe bên ngoài có người hô gấp lên:
- Lão gia! Nhị lang! Có người đến đập cửa hàng!
Hai huynh đệ kinh ngạc, nghe ra là giọng nói của Lục thúc thúc nhà Lục gia liền vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi Liễu Minh tửu quán thì nhìn thấy thúc thúc đó, thúc thúc vội nói có bảy tên côn đồ hung hãn đến cửa hàng, không ít người cầm gậy trong tay. Hai huynh đệ không nói lời nào chạy thẳng về cửa hiệu, người tiểu nhị của tửu quán vội đuổi theo, vì tiền cơm vẫn chưa thanh toán.
Lúc chạy gấp về, Lục Thất dặn dò huynh trưởng không được nói lời nào, tất cả sẽ do hắn ứng phó, Lục Thiên Hoa không yên tâm, chỉ biết gật đầu. Lúc quay về đến cửa hiệu, vừa vào trong nhìn thì Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, trong cửa hiệu không bị tổn thất gì, chỉ có bảy “vị khách” không mời mà đến. Trong đó có một tên tầm ba mươi tuổi ngồi trên quầy dài, những tên khác thì đứng tản ra trong cửa hiệu đó.