Kiêu Phong
Lục Thất thầm nguyền rủa trong lòng, hỏi:
- Cô cô, tội ác của Triệu huyện thừa không giả, nhưng ta lại không có làm gì ảnh hưởng tới lợi ích của lão, mà lão lại cùng phe với Vương chủ bộ, vì sao Triệu huyện thừa muốn giết ta?
Đây mới là chuyện hắn muốn biết.
Tân di nương suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, Triệu huyện thừa muốn giết ngươi chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là vì quyền thế, thứ hai là vì nữ nhân.
Lục Thất ngẩn người, khó hiểu nhìn Tân di nương, hắn hình như đâu có chạm vào hai lợi ích này của Triệu huyện thừa.
Tân di nương tiếp tục nói:
- Đầu tiên nói đến quyền thế, ở huyện Thạch Đại Triệu huyện thừa có quyền thế nhất, tiếp đến là Vương chủ bộ, hơn nữa, hai người Triệu - Vương đã hợp tác nhiều năm, tuy nhiên thực chất mà nói, mối quan hệ đó là nửa hợp tác nửa phụ thuộc, Vương chủ bộ không có nhiều thực quyền, mấy năm nay toàn dựa vào thực quyền của Triệu huyện thừa, nói cách khác Vương chủ bộ giống quân cờ của Triệu huyện thừa, có thể vì sự gia nhập của ngươi mà phá vỡ mối quan hệ này, tuy ngươi chỉ là một huyện úy điều quân, nhưng thủ đoạn cường bá của ngươi khiến cho các huyện úy khác ở huyện Thạch Đại không dám tranh phong cùng ngươi, vì vậy, Vương chủ bộ có sự ủng hộ của ngươi, từ quân cờ của mình lại trở thành kỳ thủ, đây là chuyện mà Triệu huyện thừa không thể chấp nhận, không thể tha thứ cho ngươi, vì vậy, chín phần Triệu huyện thừa vì nguyên nhân này mà muốn giết ngươi, giết ngươi có thể khôi phục tình trạng vốn có.
Lục Thất giật mình, gật gật đầu, Tân Di nương nhẹ giọng nói:
- Kế đến chính là nữ nhân, nữ nhân hẳn chỉ chiếm một phần, Triệu huyện thừa là một lão nam nhân biến thái, thích nhất là vơ vét dân nữ trong sạch làm tiểu thiếp hoặc gia kỹ, đùa bỡn đủ sẽ đem tặng hoặc bán đi.
Thanh giọng một chút, Tân di nương lại dịu dàng nói:
- Huyện Thạch Đại là một thượng huyện, vì không bị tàn phá bởi chiến tranh, khiến cho nhân khẩu tăng lên ba mươi mấy vạn, hơn nữa Giang Nam là vùng đất có nhiều mỹ nữ, mỹ nữ trong huyện thành ta không biết nhiều lắm, nhưng những nữ nhi mỹ mạo của thôn trấn xung quanh ta quen biết rất nhiều, nhất là những mỹ nữ của tứ đại bô lão gia tộc, có hơn hai mươi người khá nổi danh, như Trần Tuyết Nhi của Trần phủ, được coi là mỹ nữ khuê trung, chỉ tiếc là con của vợ kế, nếu muốn gả cho một viên chức thiếu niên chỉ sợ phải làm thiếp thất, ta nhớ Chu phủ từng cho bà mối tới cầu hôn cho đại công tử, nghe nói lúc đó Triệu huyện thừa cũng cho bà mối tới cầu hôn, Trần phủ sau khi đắn đo lựa chọn, đã hứa gả nàng cho một công tử Tống phủ làm chính thiếp, chỉ cố điều hiện tại, Tống phủ và Vương chủ bộ có xích mích, Trần Tuyết Nhi mới gả cho ngươi, theo suy đoán của ta, nếu Triệu huyện thừa biết được việc này tất nhiên sẽ nảy sinh âm mưu ám toán, những nữ nhân Triệu huyện thừa chọn trúng, mười phần hết chín chạy không thoát, lão sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy.
Lục Thất nghe xong trầm mặc không nói, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ oán hận mãnh liệt, từ khi biết Triệu huyện thừa cướp đoạt Bạch Linh Nhi, hắn vân luôn oán hận, nhưng vì đã trưởng thành, hành động theo lý trí, vẫn luôn lấy lý do Bạch Linh Nhi nếu không gả cho Triệu huyện thừa cũng sẽ gả cho người khác để áp chế nỗi oán hận trong lòng.
Hiện tại biết được thủ đoạn ác độc của Triệu huyện thừa, thù mới hận cũ khiến cho hắn có những ý nghĩ độc ác đối với Triệu huyện thừa, chỉ có điều ý nghĩ này cũng không thể thực hiện được, cho dù thành công, cũng sẽ dẫn đến nhiều hậu hoạn, cục diện quyền lực thay đổi sẽ ảnh hưởng tới việc quật khởi của Lục thị, mục tiêu làm giàu của Lục gia chỉ mới bắt đầu thực hiện, thân là gia chủ, đây chính là trọng trách mà hắn phải gánh vác.
- Thiên Phong, nam nhân thành công nhất định phải điềm đạm, chắc chắn quyết đoán, nếu kích động làm việc, đa số sẽ không có kết quả tốt.
Tân di nương dịu dàng khuyên bảo, nàng đã cảm nhận được sát khí âm trầm của Lục Thất.
Lục Thất có chút kinh sợ, gật gật đầu bình ổn cảm giác oán hận ác liệt đang dao động trong lòng hắn, ngẩng đầu ôn tồn nói:
- Cô cô, người nghĩ xem ta nên đối phó với tên Triệu huyện thừa ác ôn kia như thế nào?
Tân di nương tán thưởng gật đầu, dịu giọng nói:
- Thiên Phong, Triệu huyện thừa muốn giết ngươi, nhưng lão không dám trực diện đối phó ngươi, theo ta biết Triệu huyện thừa rất coi trọng tác phong hành sự của Vương chủ bộ, một khi lão trực tiếp ra mặt đối phó ngươi, tất nhiên sẽ khiến cho Vương chủ bộ có cảm giác nguy cơ, nếu Triệu - Vương trở mặt thành thù chỉ có thể lưỡng bại câu thương, được lợi chính là Tôn huyện lệnh. Nhìn theo một khía cạnh khác, nếu Triệu huyện lệnh trực tiếp đối phó ngươi, sẽ bức ngươi hướng sang Tôn huyện lệnh, nếu Tôn huyện lệnh được ngươi phù trợ trở thành chính lệnh, cho dù Triệu huyện lệnh có quan lớn ủng hộ cũng không thể ép buộc được Tôn huyện lệnh, vì dù sao Tôn huyện lệnh cũng là huyện lệnh hợp pháp được hoàng thượng bổ nhiệm.
Lục Thất nghe xong gật đầu tán thành, Tân Di nương lại nói:
- Sát thủ được Triệu huyện thừa thuê tới giết ngươi thất bại, phỏng chừng sắp tới lão sẽ không đối phó với ngươi ở huyện Thạch Đại, nhưng sau này khi hành sự cần phải cẩn thận gấp đôi, còn phải biết nhẫn nhịn, siểm nịnh, hiện nay ngươi vừa mới có được quyền thế, hy vọng chấn hưng của bộ tộc Lục thị đều đặt trên người ngươi, vì vậy, ngươi phải dằn lại những oán hận của ngươi đối với Triệu huyện thừa, nhẫn nhịn nhưng không phải là yếu đuối, mà là chờ đợi thời cơ để rửa hận, nếu ngươi hiện tại nóng lòng trả thù, đến lúc đó giết sói không thành lại gây ra đại họa cho Lục gia.
Lục Thất nghe xong tiếp tục gật đầu, hắn chính là sợ họa vô đơn chí.
Tân di nương tiếp tục nói:
- Trừ nhẫn nhịn còn phải biết siểm nịnh, ngươi phải tặng lễ cho Triệu huyện thừa, gặp lão phải tất cung tất kính, nếu Triệu huyện thừa có phân phó gì phải lập tức chấp hành. Nếu làm được những chuyện này là có thể lấy lòng Triệu huyện thừa, về sau sẽ có càng nhiều cơ hội giết lão mà không để lại hậu hoạn.
Lục Thất cả kinh nói:
- Cô cô, người tán thành việc giết Triệu huyện thừa.
Tân di nương nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên tán thành, Triệu huyện thừa là một tên ác ma, huyện Thạch Đại có rất nhiều người lương thiện đều hận lão đến tận xương tủy, chỉ có điều lão lại là một tên ác ma trường mệnh.
Lục Thất ồ một tiếng, Tân di nương tiếp lời:
- Ngoại trừ nguyên nhân này, còn bởi vì lão muốn giết ngươi, vì vậy, càng không thể buông tha cho lão, cho nên, ngươi nhất định phải tìm cơ hội giết lão để trừ hậu họa. Tuy nhiên, cô cô hy vọng ngươi đừng hành sự lỗ mãng, cái gọi là thượng binh phạt mưu, chính là nếu ngươi muốn giết lão nhất định phải suy nghĩ chu toàn, tốt nhất là khi Lục thị đã có được địa vị, quyền thế, rồi hãy bí mật ám sát lão.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lời của cô cô ta xin nhớ kỹ trong lòng, nhất định sẽ hành sự cẩn thận.
Tân di nương vui mừng gật đầu, dịu dàng nói:
- Ngươi đúng là tuổi trẻ tài cao, có thể nhẫn nhịn nhưng lại khó mà siểm nịnh.
Lục Thất sửng sốt, quay đầu nhìn về nơi khác, kinh ngạc trong chốc lát mới ôn hòa nói:
- Không khó, ta ở trong quân ngũ, đa số đều phải khom lưng cúi gối, chỉ là lúc về nhà mới có thể thẳng lưng hành sự.
Tân di nương ngẩn người, dịu giọng nói:
- Ngươi ở trong quân ngũ hẳn chịu không ít cực khổ rồi.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Chịu khổ là chuyện thường mà, không nếm được cái đắng sao biết được vị ngọt, mới biết trân trọng lão gia tôn quý.
Tân di nương kinh ồ một tiếng, Lục Thất quay đầu lại cười nói:
- Cô cô, ta đói bụng rồi.
Tân di nương ngẩn người, lập tức lắc đầu cười nhẹ, quay đầu lại phân phó cho Đông Thanh dọn cơm, lúc nàng cùng Lục Thất nói chuyện không có ai ở bên cạnh, nhưng sân không lớn, nếu ở chính đường dựa vào cửa vẫn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.
Sau khi dùng cơm xong, Tân di nương liền rời đi, Lục Thất theo thói quen đến phòng của Tân Vận Nhi nghỉ ngơi, hắn đã biết hôm nay Tân Vận Nhi trở về Chu phủ, nghe Tân di nương nói là do Chu Nhạn Nhi gọi nàng trở về, đại khái là biết Tân Vận Nhi sắp xuất giá, gọi nàng qua để tâm sự.
Bước vào phòng, Lục Thất liền ngẩn người, hắn tưởng Vân Thường ở trong phòng, lại không nghĩ là Trần Tuyết Nhi. Trần Tuyết Nhi thân mình yểu điệu đang đứng trước giường, Lục Thất thấy nàng có chút tái nhợt, nét mặt hoảng loạn.
- Nàng làm sao vậy?
Lục Thất bước đến ôn nhu hỏi han.
Trần Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, do dự một chút nhỏ giọng hỏi:
- Công tử, hôn sự của thiếp với Tống phủ bị Trần phủ hủy bỏ, nguyên nhân là vì Vương đại nhân có xích mích với Tống phủ sao?
Lục Thất ngẩn ra, biết là Trần Tuyết Nhi nghe lén mình nói chuyện, hắn chau mày cảm thấy bất mãn, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này ta không rõ lắm, ta chỉ biết, là Trọng thúc muốn ta mời bà mối tới Trần phủ cầu hôn nàng và Tương Nhi.
Trần Tuyết Nhi cắn cặt hàm răng, trong đôi mắt đẹp nổi lên hận ý, nhìn Lục Thất lắc đầu nói:
- Vì sao? Vì sao các ngươi lại muốn hại ta?
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Không ai muốn hại cô, đây là vận mệnh của cô, Trần phủ có công sinh dưỡng cô, có quyền quyết định hôn sự của cô.
Lúm đồng tiền xinh đẹp của Trần Tuyết Nhi tan biến, oán hận nhìn chằm chằm Lục Thất, cắn răng nói:
- Ngươi nói như vậy, có phải các ngươi đều nhắm vào thể xác này của ta hay không.
Lục Thất nhìn nàng chăm chú một lúc, mới lắc đầu nói:
- Không phải, ta chưa bao giờ coi nữ nhân của mình chỉ là một thân xác hữu dụng, ta đồng ý cầu hôn cô, là vì ta thích cô, trên đường đưa cô đến huyện thành, ta đã thích cô, cho nên cô không cần hận Trọng thúc, là vì ta thích cô, cho nên Trọng thúc mới hủy hôn với Tống phủ.
- Ngươi? Ngươi là một tên vô sỉ.
Hành vi nhận hết tội lỗi về mình của Lục Thất làm cho Trần Tuyết Nhi vô cùng phẫn hận, khuôn mặt trướng đỏ oán hận khiển trách hắn.
Lục Thất nhìn nàng lạnh lùng nói:
- Cô nhớ cho kỹ, ta cho dù là một tên vô sỉ cũng là phu quân của cô, cho dù cô oán hận cô cũng là nữ nhân của Lục gia, hận ý có thể giấu trong lòng, nếu cô dám vô lễ trước mặt mọi người, ta sẽ không nhân nhượng.
- Ngươi không nhân nhượng thì sao? Có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi.
Trần Tuyết Nhi như một nữ nhân chanh chua đanh đá đáp trả.
- Cô còn vô lễ như vậy, ta liền lột sạch y phục của cô treo cô ngoài sân.
Lục Thất giận dữ đe dọa.
- Ngươi…
Trần Tuyết Nhi vừa nói được một chữ liền bị ánh mắt sắc bén của Lục Thất hù dọa.
- Đi ra ngoài, rót cho ta chén trà.
Lục Thất lạnh lùng phân phó, quay đầu bước về phía trước ngồi trên giường, Trần Tuyết Nhi chần chừ một chút, rốt cục sợ hãi mà bước ra ngoài.