Làm Phi
Edit: Mai Thái phi.
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Cái chết của Vệ thị không ngăn được không khí vui mừng đón năm mới. Chỉ là một tội nhân mà thôi, đúng lúc chết trong đêm trước năm mới, trong cung nhiều người nhưng không có một ai nhắc đến câu nào, ngại gặp vận xui.
Rất nhanh, trong cung hoàn toàn không nghe được bất cứ sự tình gì về người này. Giống như vào mùa đông, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua cuốn hết lá rụng đi, quét cái chết của nàng ta đi một cách sạch sẽ, giống như chưa bao giờ tồn tại.
Tịch Lan Vi cũng cố tình không nghĩ đến nàng ta, đây là người thứ nhất vì nàng trọng sinh mà thay đổi số mệnh... Lan Vi nhớ mang máng, đời trước khi nàng chết, Vệ thị vẫn còn sống, hình như là làm Thục viện hay Thục dung gì đó, tóm lại là đứng trong hàng cửu tần.
...
Theo thường lệ, đêm Trừ tịch sẽ có một cung yến long trọng. Bấm ngón tay mà đếm, trong một năm có thể so sánh khí thế với đêm cung yến này, đại để cũng chỉ có Đại triều hội ngày mồng một tết.
Theo nguyên tắc Đại triều hội mồng một tết, các cung tần và ngoại mệnh phụ đều không được tham dự, nên các cung xem cung yến lần này đặc biệt quan trọng. Từ trang phục, trang sức phối hợp đến dung nhan đều không dám sơ hở. Thậm chí muốn dùng đôi khuyên tai nào cũng phải chọn hơn nửa canh giờ.
Lo lắng như vậy, không để mất mặt mũi trước người khác chỉ là thứ yếu. Quan trọng hơn chính là trong lúc tiến lên kính rượu chúc mừng năm mới có thể dẫn tới sự chú ý của hoàng đế, nói không chừng trong năm mới này, vận khí của bản thân sẽ được thay đổi.
Bàn tay trắng nõn của Tịch Lan Vi nhẹ vỗ về chiếc áo ngắn hai vạt được gấp ngay ngắn trên giường, áo lấy màu hồng của quả hồng làm màu sắc chủ đạo phối hợp với đai lưng màu đen thêu hoa sen rất đẹp mắt. Tuy rằng không tạo khí thế lớn như màu đỏ tươi phối hợp với màu đen, nhưng lại thêm hai phần dịu dàng nhã nhặn và lịch sự.
Váy trong cũng là màu đen. Chiều dài của vạt áo chỉ để lộ một đoạn váy dưới gối, màu đen lại có thể thêm trang trọng mà không lấn át không khí vui mừng.
Nàng đứng lên, cung nữ chờ ở một bên lập tức hiểu ý, trầm ổn tiến lên hầu hạ thay y phục. Màu sắc của vạt áo có chút long trọng, nên nàng muốn chọn một một cây trâm đơn giản một chút như trâm vàng đính trân châu, thân trâm bằng vàng phối với trân châu trắng trong suốt ở đầu trâm rất tương xứng, nhìn thanh tao nhưng cũng không mất đi vẽ đẹp quý giá.
...
Canh giờ cũng không sai biệt lắm, Tịch Lan Vi cho người chuẩn bị kiệu đi Hàm Chương điện.
Noãn kiệu dừng trước quảng trường của Hàm Chương điện. Bên dưới bậc thềm, thị vệ trấn giữ điện năm bước một người, đứng nghiêm nghị như từng pho tượng, kéo dài đến cửa cung cách đó không xa. Màn đêm buông xuống vốn không có ánh sáng gì, nhưng những ngọn đèn rực rỡ trong điện Hàm Chương chiếu sáng một nửa quảng trường, kết hợp với cung điện nguy nga, quả thực là cảnh tượng phồn vinh thịnh thế.
Trên bậc thềm, có thể thấy từng đôi người cùng nhau đi về phía trước, đại khái là quan viên mang theo thê tử đi cùng. Ở đời trước Tịch Lan Vi cũng thường thấy cảnh tượng như vậy, phàm là người đến dự tiệc, tông thân hay quan viên cũng thế, luôn mang theo chính thê cùng đi.
Sau khi phụ thân nàng chết trận, cung yến như vậy cũng trở thành một trong những cơ hội không nhiều để nàng có thể ở cùng một chỗ với Hoắc Trinh. Bởi vì trước mặt người khác, Hoắc Trinh không thể không theo lệ thường, làm ra bộ dáng phu thê hòa thuận.
Lúc đó... Điều nàng có thể làm, ở những lúc như vậy, nàng chỉ có thể tự mê hoặc bản thân, làm cho bản thân tin tưởng rằng bọn họ thật sự vẫn là phu thê hòa thuận, sau đó mang theo tươi cười cùng hắn đối mặt với các tông thân.
...
Kéo những suy nghĩ từ hồi ức kiếp trước trở về, Tịch Lan Vi khẽ cười, cất bước đi lên bậc thềm — Những cảm xúc không tốt do kiếp trước để lại, cũng không nên mang đến năm mới của đời này làm cho người khác phải ngột ngạt.
Từng bước đi lên phía trước, lại một lần nữa cảm thán bậc thềm này thật sự quá cao, khi đi hết bậc thềm cuối cùng, đầu gối đã cảm thấy có chút đau nhức.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn vào trong điện, tầm mắt vừa nhìn tới cửa điện đã phải ngừng lại. Đình trệ trong chớp mắt, Tịch Lan Vi nghiêng đầu nhìn thẳng đến, giữa lúc tầm mắt của nàng và người nọ chạm nhau, thấy thần sắc hắn cũng ngưng lại, rồi mang theo ý cười nâng bước đi tới.
"Mỹ nhân nương tử." Sở Tuyên vái chào.
Cho dù hiện tại có cung tần, triều thần, mệnh phụ đi lại, không tránh khỏi chạm mặt, nhưng hai người dừng lại nói chuyện với nhau như vậy cũng không hợp lễ nghi. Tịch Lan Vi nhăn mày, nghiêng người có ý tứ muốn tránh hắn. Thu Bạch và Thanh Hòa thấy vậy tiến lên chắn giữa hai người, cúi đầu phúc thân, nhắc nhở rất cung kính: "Thỉnh an Sở đại nhân. Nương tử là cung tần của thiên tử, xin đại nhân tự trọng."
Sở Tuyên nghe xong nhẹ nhàng cười, ngữ điệu vẫn trong sáng như cũ: "Mỹ nhân nương tử không cần lo lắng, thần chỉ trả lại một vật mà thôi."
Trả lại một vật? Tịch Lan Vi khẽ giật mình, bất giác nghiêng mắt nhìn lại. Thấy tay phải của Sở Tuyên tìm tòi trong tay áo trái, rất nhanh đã lấy ra một vật đưa tới. Chỉ là một hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương, tính chất bình thường, thủ công cũng rất thô sơ, không phải là đồ vật của nàng.
Theo hắn nói, hẳn là đồ vật trong hộp.
"Đây là vật lục soát được trong nhà thích khách kia, lần trước vội vã tới bẩm báo nên quên mang đến." Sở Tuyên vừa nói vừa vươn tay ra, Tịch Lan Vi khẽ gật đầu, Thu Bạch duỗi tay tiếp nhận, lại chuyển qua trình với nàng.
Tiện tay mở hộp, đế hộp được lót bằng lụa trắng thuần, nằm trên lớp lụa là một vòng tay san hô đỏ. Hạt châu không lớn, kiểu dáng vô cùng đơn giản, Tịch Lan Vi phải phân biệt một lúc mới nhớ lại hình như mình có cái vòng tay như vậy.
Nàng vẫn đang cân nhắc, Sở Tuyên đã mỉm cười giải thích: "Khi điều tra, thấy trong nhà thích khách kia keo kiệt, duy chỉ có chuỗi vòng tay này có giá trị lớn, hiển nhiên là vật của nữ nhi. Thần sợ đây là manh mối có quan hệ đến vụ án, nên cho người tra xét, kết quả lại là vật trong cung, là đồ vật do Thượng Phục cục đưa đến cung của nương tử vào tháng bảy năm nay — nghĩ là do khi thích khách so chiêu với nương tử đã thuận tay lấy đi, có lẽ muốn bán giá tốt nhưng lại chưa kịp."
"Cộp" một tiếng, Tịch Lan Vi dùng bốn ngón của bàn tay đóng nắp hộp kia lại, giơ tay khẽ chạm lên người Thanh Hòa. Thanh Hòa xoay người lại, cẩn thận mà nhìn khẩu hình của nàng.
"Đa tạ đại nhân đã trả lại. Vòng tay này ta cũng không nhớ rõ, đồ vật cùng loại, mỗi tháng các cung đều sẽ được phát một ít." Nàng mang theo ý cười, Thanh Hòa cũng nói rất ôn hòa. Nhưng câu nói như vậy tựa hồ có chút ý khinh miệt, Sở Tuyên nghe được mày nhíu lại.
Thuận tay thu vào trong tay áo, Tịch Lan Vi cúi đầu xem như nói lời cảm tạ lần nữa, rồi đi tới phía trước hai bước, nàng dừng chân bên cạnh Sở Tuyên, ngước mắt đánh giá hắn lần thứ hai, trong lòng cảm thấy chậm lại, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
Sở Tuyên đã quên, khi hắn tới bẩm báo kết quả nàng đã từng nói qua, khi hành thích, y phục mà thích khách kia dùng được làm từ vật liệu tinh xảo tỉ mỉ, không giống với bộ vải thô của người trên bức họa — lúc ấy Sở Tuyên giải thích là, y phục bằng vải thô là thích khách mặc khi bị bắt, cũng không có nghĩa hắn không có y phục khác.
A... Cho nên hôm nay hắn nói "trong nhà keo kiệt" phải giải thích như thế nào? Nếu thật sự là một du hiệp nghèo khổ, một mình chuẩn bị một bộ y phục bằng vật liệu thượng đẳng, còn mặc để tới hành thích... Cách làm này thật không thể tưởng tượng nổi.
Tịch Lan Vi đưa tay vào tay áo, dùng sức nắm hộp gỗ đàn hương kia. Hộp làm bằng gỗ rất cứng, chỉ làm cho tay đau xót, cảm giác lạnh lẽo thấm vào làm lòng nàng càng thêm lạnh.
Nàng quay đầu lại, mình đã đi hơn mười bước, Sở Tuyên cũng không có tiến vào, làm như thế miễn cho người khác nói Sở Tuyên dụng tâm đợi nàng.
Rốt cuộc hắn vì cái gì mà đưa vòng tay này cho nàng...
Rõ ràng chính nàng cũng không nhớ rõ, cũng chưa từng hỏi qua hắn, ở trước mặt hoàng đế cũng chưa từng đề cập qua, sao hắn nhất định phải đưa cho nàng?
....
Trong ba đại điện, Hàm Chương điện là lớn nhất. Chủ điện rộng thoáng, cây trụ màu đỏ sậm thẳng đứng cao đến đỉnh điện, vừa đúng tạo nên toàn bộ khí thế của điện. Ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đỉnh điện có hoa văn màu đỏ đen, nhưng vì quá cao nên khó có thể thấy rõ là vẽ vật gì. Hai bên đại điện có một ao hẹp dài lót cẩm thạch trắng, vào mùa hè, trong ao sẽ có hoa sen nở rộ. Hiện nay là ngày đông giá rét, cũng chỉ còn lại một ao nước sạch, nhưng vẫn có thể thấy được đáy ao, cũng không tính là huỷ hoại cảnh trí trong điện.
Trong cung yến, ghế của cung tần và triều thần, ngoại mệnh phụ đều tách riêng ra. Trong đại điện đoan chính chia thành chín bậc, giữa bậc cao và bậc thấp có rèm châu lại cách xa nhau, vì đó là nơi của thiên tử và cung tần. Tịch Lan Vi đi đến bậc thứ chín, vén rèm lên, thấy hơn phân nửa cung tần đã có mặt.
Nàng hành lễ với Cảnh Phi, lại vấn an Hân Chiêu dung, chủ vị của Trường Doanh cung, sau đó ngồi vào ghế của mình.
Số ghế được an bài theo phân vị, ngồi hai bên của Tịch Lan Vi đều không phải là phi tần có quan hệ tốt, thấy nàng tới chỉ làm như không thấy, từng người phẩm trà không nói gì.
Tịch Lan Vi lấy quả táo từ đĩa trước mặt tới thưởng thức, đánh giá sự tình đêm nay.
Đêm trừ tịch, sau khi cung yến tan, Hoàng đế dựa theo quy củ sẽ đi Trường Thu cung của Hoàng hậu. Nhưng hiện nay không có Hoàng Hậu, ở đời trước...
Tịch Lan Vi giống như mơ hồ mà nhớ rõ, đầu năm Hoàng đế phế đi vị trí Bảo lâm của Hà thị. Bởi vì hôm nay là ngày đặc thù, nhóm ngoại mệnh phụ đều nghe nói, nhưng lại không biết rõ nguyên nhân.
Nàng nghĩ đến mình có thể hiểu rõ ngọn nguồn của việc được xem là bí văn tương truyền từ đời trước, trong lòng đột nhiên có chút hưng phấn không rõ. Lại cầm một quả táo, cắn xuống một ngụm, thanh âm thanh thúy và vị ngọt tan ra đồng thời truyền đến.
...
Trong điện ngày càng náo nhiệt, cách rèm châu có thể nhìn thấy các triều thần đẩy ly đổi chén. Sau một khắc Hoàng đế mới đến, thanh âm thông báo nghiêm trang kính cẩn mà lảnh lót của thái giám làm trong điện đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều đứng dậy chỉnh sửa y phục, đồng thời cúi người quỳ xuống, trong điện thanh âm vấn an vang lên inh tai.
Sau khi vấn an, không khí rất an tĩnh. Giữa nhóm cung nhân vây quanh, Hoắc Kỳ đi đến bậc cao nhất, ánh mắt tùy tiện đảo quanh, phút chốc ngừng lại trên y phục màu quả hồng kia.
Tuy là quỳ rạp trên đất, vẫn không khó nhận ra đó là ai. Thật sự là lần đầu hắn thấy nàng mặc y phục có màu sắc như vậy, nhất thời trong lòng Hoắc Kỳ cảm thấy tò mò. Tuy nàng ấy có sắc đẹp hơn người nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, khi phối hợp với màu sắc này thì sẽ có bộ dáng gì.
Vì thế mọi người đặc biệt nghe được hoàng đế còn đứng bên cạnh bậc thứ chín đã nói "Miễn", khi đứng dậy đều không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn, thấy xác thật hoàng đế vẫn còn đứng bên cạnh, chưa ngồi xuống, không khỏi cảm thấy buồn bực, rốt cuộc là hôm nay có gì đặc biệt.
Cuối cùng Hoàng đế lại cất bước đi đến phía trước. Mắt nhìn thẳng, dư quang lại vẫn quét về phía Tịch Lan Vi. Hôm nay nàng dùng nhiều son phấn hơn so với bình thường, vì vậy gò má nhìn càng hồng nhuận, cùng với vạt áo màu quả hồng kia làm nổi bật lẫn nhau, càng thêm kiều diễm động lòng người.
Hắn đi qua trước người nàng, nàng vẫn chỉ khẽ cúi đầu, hoàn toàn không cảm giác được hắn luôn nhìn nàng.
Hoắc Kỳ ngồi xuống, mọi người cũng theo đó mà ngồi xuống. Rất nhanh, ca vũ trong điện lại bắt đầu, so với vừa nãy còn long trọng hơn rất nhiều.
Giữa lúc các vũ cơ đang múa nhịp nhàng, chợt có một đôi tay áo màu đỏ thắm vung lên, dài chừng bảy tám trượng, bay bổng trong điện, sáng ngời trước mắt mọi người sau đó nhanh chóng rút về.
Tay áo dịu dàng rơi xuống, dáng người của vũ cơ hiện ra trước mắt đế vương, vũ phục bó eo phác họa dáng người một cách triệt để, điệu múa dưới chân chưa dừng, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long[1].
[1]phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long: hai câu này nằm trong bài "Lạc Thần phú" của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần, có nghĩa là nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Luận về dáng người, vũ cơ này thật quá xuất sắc, các phi tần lập tức kinh ngạc và cảnh giác, đoán chừng người này không phải vũ cơ tầm thường, mà là giai nhân do thế gia nào đó dụng tâm an bài tiến cung...
Có suy đoán như vậy, phi tần có định lực kém một chút đã không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thần sắc của Hoàng đế. Có điều vì cách mười hai tràng ngọc[2], cảm xúc của đế vương hoàn toàn bị che lại, không nhìn ra được điều gì.
[2]tràng ngọc kết trên mũ của vua.
Cố sức mà nhìn, muốn tìm ra dấu vết để lại từ khe hở giữa các chuỗi ngọc kia, nhưng chưa nhìn được cái gì, trong lòng lại cả kinh — điệu nhạc trong điện nhẹ đi rất nhiều, âm điệu vừa chuyển đã giảm đi sự mênh mông tăng thêm sự uyển chuyển. Tiếng ca nhu hòa êm tai truyền đến, thanh âm uyển chuyển, rất lâu không tiêu tan.
Khúc hát kia... Càng làm cho các phi tần nghe được đều hiểu rõ, đây rõ ràng chính là muốn chạy tới hậu cung này.
"Giai nhân khúc" [3], vào thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt, Lý Diên Niên viết vì muội muội của mình, không chỉ làm cho Lý thị vào hậu cung, mà còn được sủng ái nhiều năm.
Đã có phi tần cắn chặt răng, trong lòng biết chỉ bằng dung mạo và dáng người của nữ tử này, Hoàng đế không có lý nào lại không muốn nàng ta, nếu lại có thế gia tương trợ...
Khi âm cuối của khúc hát rơi xuống, mọi người ngầm hít một ngụm khí lạnh. Lần này, những ánh mặt lén lút đánh giá thần sắc của Hoàng đế nhiều hơn một chút.
[3] Giai nhân khúc - Lý Diên Niên
Nguyên văn:
Bắc phương hữu giai nhân
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành;
Tái cố khuynh nhân quốc
Khởi bất tri
Khuynh thành dữ khuynh quốc
Giai nhân nan tái đắc.
Dịch:
Phương bắc có giai nhân
Tuyệt vời đứng riêng bực,
Một liếc, người nghiêng thành.
Hai liếc, người nghiêng nước.
Lẽ nào không biết được
Người đẹp thành nước nghiêng, Người đẹp khó tìm gặp.