Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại
Tạ Nhượng làm gia chủ đã nhiều năm, ôm chân người Hồ hưởng an nhàn, mặc dù sự an nhàn này là dùng máu và nước mắt của nữ nhân gia tộc để đổi lấy, thế nhưng lão cũng chẳng hề áy náy. Mười mấy năm qua, Tạ Nhượng luôn nói một thì là một, nói một là hai thì cũng phải là hai, hắn ra lệnh thì không ai dám trái lời, người Tạ gia luôn ngoan ngoãn phục tùng lời hắn.
Lúc trước, Tạ Thành một nhà già trẻ lớn bé tách khỏi bổn gia khiến lão vô cùng bất ngờ. Chẳng qua lúc đó lão vừa mới lên làm gia chủ, nguy cơ tứ phía, lão muốn thể hiện sự rộng lượng hão nên cũng không truy cứu Tạ Thành. Chớp mắt một cái đã trôi qua mười mấy năm.
Hiện giờ, những tiểu bối xinh đẹp của chi thứ hầu hết đã bị Tạ Nhượng tặng cho người Hồ. Lão không muốn gả nữ nhi bảo bối của mình, vì vậy đành ủy khuất Tạ Phác đi chuyến này.
Lão muốn ép Tạ Thành giao nữ nhi, tất nhiên phải bắt tay từ Tạ Phác. Chỉ cần nàng ta để lộ sai lầm là lão sẽ nhanh chóng định tội nàng rồi gả nàng đi.
Từ khi Tạ Lâm được Tạ Thành cứu ra, bổn gia đã ra lệnh cho hắn không cần nhúng tay nữa, bổn gia sẽ thay hắn đòi lại công đạo. Tạ Lâm cả đời này chưa từng bị khuất nhục đến vậy, không còn mặt mũi quay về gặp người khác, hắn đang hận Chúc Hợp sao không nhanh chết đi.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Tạ Thành lại bảo vệ Chúc Hợp, thu lưu bọn khất cái làm gia đinh trong phủ. Tạ Lâm hận Tạ Thành không coi hắn là tiểu bối của ông, về Tạ gia thì khoa trương thuật lại hắn chịu ủy khuất ở Bình Thành ra sao, Tạ Thành quá đáng như nào hòng châm ngòi ly gián, xin bổn gia làm chủ cho hắn.
Tạ Lâm cáo trạng giúp Tạ Nhượng có lý do chính đáng đến tìm Tạ Thành gây chút phiền toái. Lần này Tạ Nhượng rút kinh nghiệm từ Tạ Lâm, phái trưởng bối Tạ Khánh đức cao vọng trọng đến Tạ phủ. Theo vai vế, Tạ Thành phải gọi Tạ Khánh một tiếng tam thúc.
Tạ gia hướng con cháu theo con đường đọc sách làm quan, có truyền thống mến già yêu trẻ, Tạ Khánh dựa theo bối phận chỉ dạy con cháu vì vậy Tạ Thành không thể không nghe.
Nhưng cũng phải tùy việc. Dù Tạ Khánh là trưởng bối thì Tạ Thành cũng sẽ không chấp nhận yêu cầu quá đáng của Tạ Nhượng. Ông thẳng thắn từ chối rồi ra lệnh gia đinh “kính” Tạ Khánh đến phòng cho khách ở hậu viện. Ông còn giam lỏng Tạ Khánh để lão không thể truyền tin ra ngoài phủ.
May mắn Tạ Thành đã thoát khỏi bổn gia. Nếu ở Tạ gia mà ông dám làm hành động bị coi là đại nghịch bất như hôm nay thì sẽ phải chịu gia pháp nặng. Cho dù Tạ Thành là trưởng bối thì vẫn sẽ bị lôi ra đánh một trận rồi nhốt vào từ đường, chỉ là Tạ gia đã không còn vinh quang như xưa, nên gia pháp cũng không còn quá nghiêm khắc. Tạ Thành hiểu rõ dù ông có nhốt Tạ Khánh ở hậu viện, Tạ Nhượng cũng không bỏ qua cho ông và Tạ Phác, nhưng có phải liều mạng già thì ông cũng phải bảo vệ nàng đến cùng.
“Lão gia, người đừng nghĩ nữa, nhanh đi ngủ thôi nào.” Tạ phu nhân trải chăn gối xong quay lại nói với Tạ Thành.
Tạ Thành bất đắc dĩ thở dài, “Sao không nghĩ cho được, tuy rằng ta từng nói cho dù phải gả A Phác cho khất cái cũng không muốn nó bị đưa đến chỗ người Hồ, nhưng ta đau lòng. Có điều ta đi đâu tìm hôn phu cho nó đây, chỉ hối hận khi xưa vì không muốn gả con đi quá sớm mà sớm tìm một gia đình tốt, hiện giờ lại trở thành gánh nặng của nó.”
“Lão gia có tính toán gì sao?” Tạ phu nhân cũng vô cùng lo lắng, bà chỉ sợ Tạ Thành tức giận nghĩ quẩn để Tạ Phác tuẫn tiết theo chồng. Tạ phu nhân chỉ cần nghĩ đến Tạ Phác là đau lòng, nàng là kết tinh tình yêu đầu tiên của hai người, bà không muốn đưa nhỏ bà từng ngày theo dõi trưởng thành thành, lớn lên thành cô nương xinh đẹp khôn khéo gần hai mươi năm trời cứ vậy mà bị ép chết.
“Vi phu trong lòng rối như tơ vò, bà còn nhớ mấy người Mã Đại không?”
“Lão gia muốn…” Tạ Thành sẽ không bỗng dưng nhắc đến Mã Đại, chắc chắn ông đã có chủ ý gì với Mã Đại. Tạ Thành đau lòng, chầm chậm nói, “Mã Đại tuy là khất cái, nhưng nhân cách tốt, lại trọng nghĩa khí.”
“Tôi không đồng ý!” Tạ phu nhân trực tiếp phản bác, Tạ Thành nghĩ cũng đừng có nghĩ.
Tạ Thành thấy phu nhân phản ứng thái quá bèn hỏi, “Tại sao?”
“Mã Đại chỉ là một tên ăn mày, ba bữa một ngày còn chưa đủ ăn thì làm sao cho nữ nhi chúng ta cuộc sống tốt đẹp được?” Tạ phu nhân xót nữ nhi khổ cực phải gả cho ăn mày. Phụ mẫu nào không hy vọng nữ nhi có cuộc sống hạnh phúc.
“Còn nhiều người khác mà, không nhất định phải là Mã Đại.” Từ khi gả cho ông đến nay Tạ phu nhân rất ít kích động như vừa nãy, bà luôn là phu nhân gia giáo hiền hậu. Tạ Thành có tí chột dạ, ông cũng hết cách mới dám nói ra câu đó.
Tạ phu nhân không đồng ý, “Chẳng lẽ không tìm được người nào tốt hơn sao?”
Người như Mã Đại, cả đời cũng không chắc có thể thú thê, cho dù có thú thê cũng không ai tốt hơn được nữ nhi nhà ông. Ông gả Tạ Phác cho Mã Đai, ông sẽ chuẩn bị đồ cưới nhà cửa và thật nhiều vàng bạc, Mã Đại khẳng định sẽ cảm kích Tạ phủ, nếu sau này ông bà mất đi cũng không bạc đãi nàng.
Vì Tạ Phác nên ông quyết định liều một lần, nhưng khi thấy Tạ phu nhân khóc thương tâm quá, Tạ Thành lập tức mềm lòng không dám nghĩ loạn nữa, toàn tâm toàn ý nghĩ cách dỗ bà.
Cả buổi tối, Tạ phu nhân không thèm để ý đến Tạ Thành làm ông càng buồn rầu. Ông vất vả suy nghĩ biện pháp chu toàn nhưng bị Tạ phu nhân phản đối, cũng không trách bà được, bậc cha mẹ trong thiên hạ đều như vậy mà.
Tạ Thành vẫn luôn chờ người bổn gia đến tìm Tạ Khánh, nhưng đợi lâu không thấy ai, ông nhân lúc rảnh rỗi bèn đến kiểm tra việc học của Tạ Kì.
Hôm nay, Chúc Hợp đang tranh luận với Tạ Kì về vấn đề nên lấy nông nghiệp hay thương nghiệp làm mấu chốt phát triển của quốc gia.
Tạ Thành lại đứng cửa nghe lén. Ông cảm thấy Chúc Hợp đích thực là nhân tài hiếm có, ngoại trừ tật xấu hay thích khoác lác, quan điểm hay lý lẽ của hắn đều rất hay. Đáng tiếc...
Chúc hợp bất kể thế nào cũng không ngờ, hắn chỉ gặp mặt Tạ Thành có vài lần, nói chuyện với nhau vài câu, nhưng ấn tượng của Tạ Thành về hắn đã thành anh bạn nhỏ thích nói khoác, nếu cho hắn cơ hội sửa chữa... Chúc Hợp nói gì thì nói cũng không dám nhiều chuyện.
Tạ Thành đứng một lúc rồi quay về thư phòng chính. Nếu ông nói với phu nhân ông muốn Chúc Hợp lấy Tạ Phác thì bà có phản đối không nhỉ? Phản đối rồi thì sau này phải làm sao.
Đánh giá từ vẻ bên ngoài, Mã Đại trưởng thành to lớn tráng kiện, lưng hùm vai gấu nhưng đáng tiếc lại không phải thẩm mỹ của dân tri thức. Chúc Hợp lại là thư sinh nho nhã chính hiệu, ngoại hình tuấn mỹ, sạch sẽ. Chỉ cần nghe Chúc Hợp giảng bài, nói đạo lý là biết người có vài phần học thức, nhưng suy nghĩ đơn giản khó làm việc lớn.
Tạ Thành cần nhanh chóng quyết định hôn sự của Tạ Phác, hiện giờ đang thời chiến loạn nghèo khó, bách tính bình thường nhu nhược không thể bảo vệ được nàng, nhưng mấy nhà giàu lớn lại không thích ông lắm. Tạ phủ phát triển thương nghiệp lấy buôn bán làm gốc. Thương nhân thường quan trọng của cải, nên gia nghiệp và mối quan hệ đều vững chắc nhưng nếu gả nàng đi, chẳng sớm thì muộn cũng bị Tạ Nhượng bắt đến bổn gia.
Phương bắc đã bị người Hồ chiếm nhiều năm, Tạ gia là gia tộc duy nhất có đủ quyền thế làm tay sai cho bọn Hồ, gia tộc nào từng nghe đến tiếng tăm của Tạ gia cũng đều không dám mạo phạm. Nếu không chỉ còn cách gả nàng vào phương nam, nhưng suy đi tính lại vẫn không khả thi.
Mấy người Mã Đại không giống vậy, tuy bọn họ là khất cái, cũng được tính là dân chúng bình thường nhưng Mã Đại quản lý cả một đám huynh đệ vô cùng nghĩa khí. Ông tin tưởng nếu Mã Đại gặp khó khăn chắc chắn mấy người khác sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tạ Thành muốn gả Tạ Phác cho Mã Đại cũng vì lí do này.
Đáng tiếc, Tạ phu nhân không hiểu dụng tâm của ông, bà có vẻ không ưa Mã Đại cho lắm. Sau khi có biện pháp mới, Tạ Thành nhanh chóng muốn thương lượng cùng bà. Tạ Phu nhân vì chuyện đêm qua mà giận dỗi ông, cho dù Tạ Thành tự tìm đến cửa bà cũng không thèm để ý.
Tạ Thành luôn miệng nói xin lỗi bà, ông biết sai rồi, để vi phu quỳ trên tấm giặt đồ nhé. Tạ phu nhân bị ông chọc cười cũng phải làm hòa. Tạ Thành dỗ lão bà vui vẻ mới dám nói ý tưởng lần này cho bà nghe.
Tạ phu nhân vừa nghe thấy Tạ Thành vẫn muốn gả Tạ Phúc cho mấy người Mã Đại thì lập tức trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng. Tạ Thành nói cho bà nghe đầy đủ mặt lợi mặt hại, nguyên nhân và cả tiền căn hậu quả.
Tạ Phu nhân cũng không phải là người ngang ngược không biết lí lẽ. Tạ phu nhân biết ông vì tương lai Tạ Phác suy nghĩ chu toàn nhưng bà vẫn không cam lòng. Không cam lòng thì sao, đó là biện pháp tốt nhất rồi.
Bà không nỡ để nữ nhi như hoa như ngọc của mình phải gả cho một tên phàm phu tục tử, cuộc sống sau này không biết sẽ đi đến đâu.
Tiểu thiên sứ và tiểu ác ma trong Tạ phu nhân đấu tranh mãnh liệt, cuối cùng tiểu thiên sứ chiến thắng, Tạ phu nhân không muốn gả cũng phải gả. Bà đồng ý thời gian này sẽ quan sát kĩ Mã Đại và Chúc Hợp sau đó chọn một trong hai để gả Tạ Phác.
Một người thư sinh văn nhược đọc sách thánh hiền, một người lưng hùm vai gấu khôn khéo, trọng nghĩa. Chúc Hợp tuy hiểu biết nhiều tri thức, lý giải mà người thường không nghĩ đến nhưng mắc tật mồm nhanh hơn não (cha vợ vẫn cay anh Chúc vụ này) nên ông cũng không yên tâm lắm. Ấn tượng của Tạ Thành về Chúc Hợp lại tụt thêm vài level.
Mã Đại tuy không được học hành nhưng đối nhân xử thế tốt, làm người nghĩa khí. Chỉ cần huynh đệ gặp khó khăn hắn sẵn sàng ra tay giúp đỡ không ngại khó khăn.
Nếu hai người gộp lại chia đôi có phải tốt không. Cho dù đã quan sát một thời gian khá lâu nhưng Tạ Thành và phu nhân vẫn không biết nên chọn ai cho hợp lý.
Cuối cùng hai người cùng nhất trí hỏi ý kiến Tạ Phác, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng cả đời nàng. Đáng nhẽ nàng đã được gả cho nhà giàu nào đó trở thành thiếu phu nhân không lo cơm áo, an nhàn phụng dưỡng chồng con, nhưng sự việc phát sinh quá đột ngột, Tạ Thành hối hận không kịp, ông cho nàng lựa chọn cũng coi như đền bù cho nàng.