Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại
Thái độ của Tạ Phác rất kỳ quái, bữa cơm này Chúc Hợp ăn mà cứ nghẹn ở cổ. Sau khi ăn cơm tối xong, hai người rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi nhưng trong lòng Chúc Hợp vẫn cứ không yên, hắn luôn cảm thấy Tạ Phác đang có ý gì đó.
Chúc Hợp nhìn Tạ Phác đang ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức mà hỏi: “Nương tử, nhạc phụ muốn ta đi Triều Dương, lúc đó nàng đi cùng ta được không?”
“Vâng ạ.” Tạ Phác đồng ý ngay lập tức. Lúc nãy Tạ phu nhân đã nói với Tạ Phác chuyện này nên đến tối Chúc Hợp đề cập với nàng, Tạ Phác cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu.
Hôm nay nương tử có vẻ dễ nói chuyện hơn bình thường. Chúc Hợp chột dạ nghĩ. Tạ Phác tháo trang sức rồi đi rửa mặt sạch sẽ. Sau khi tất cả nha hoàn đều lui ra, Tạ Phác ngồi xuống cạnh Chúc Hợp rồi nhìn hắn.
Chúc Hợp chột dạ lùi về phía sau rồi nói: “Nương tử, ta thề sau này sẽ không quá phận như đêm qua.” Chúc Hợp cảm thấy đau xót trong lòng, hắn chỉ muốn đổi “cách chơi” một tí thôi mà.
“Cũng không phải không được.” Tạ Phác đột nhiên nói.
Chúc Hợp sững sờ nhìn Tạ Phác. Hình như hắn bị ảo giác rồi?
“Nhưng phải được thiếp cho phép nha.” Tạ Phác nghĩ đến tối hôm qua mà không nhịn được nghiến răng.
Chúc Hợp hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn Tạ Phác: “Ý của nàng là, nàng không ghét chuyện ta làm như tối qua?”
Nhìn Chúc Hợp như vậy Tạ Phác cũng không thể nói gì hơn. Hôm qua nàng cũng tức giận nhưng sáng nay được Tạ phu nhân khuyên nhủ, có tức hơn nữa cũng phải tiêu tan: “Chàng nghĩ nhiều rồi, nhất định phải được ta cho phép.”
Đây tuyệt đối là một khởi đầu tốt. Chúc Hợp nắm chặt tay Tạ Phác hỏi: “Nương tử vậy tối nay có thể đổi một kiểu khác được không? Ta xin thề sẽ không quá phận!” Chúc Hợp lập tức cam đoan.
...
Tạ Phác nghiến răng nghiến lợi ngồi trước bàn trang điểm. Nàng chắc chắn không thể đồng ý với hắn nữa. Tuy có những việc Chúc Hợp đáng tin thật nhưng nàng mà tin lời vừa nãy của hắn thì nàng chính là heo.
Nghĩ đến những lời mình đã đồng ý với hắn, Tạ Phác chỉ hận không thể đập bàn cho hả giận. Không được, nàng không thể dung túng Chúc Hợp thêm nữa.
Khi Tạ Phác đang bình tĩnh thu dọn đồ đạc cũng là lúc bên phía Triệu Dương đang khí thế hừng hực, cho nên Tạ Thành muốn Chúc Hợp đi càng sớm càng tốt.
Thời gian thì gấp rút nhưng hành lý phải thu thập thì nhiều, Tạ Phác bỏ ra suốt cả ngày chỉ để dọn dẹp đồ của hai người.
Còn Chúc Hợp thần thanh khí sảng đi nha môn giao lại công vụ.
Tại cổng nha môn, Chúc Hợp gặp hai người Tạ Đinh và Tạ Lý đang đứng đợi hắn. Nghĩ tới chuyện hôm qua mình bỏ lại hai người này ở tửu đi3m nên hắn cũng đành nhắm mắt cho qua, Tạ Đinh nhìn thấy Chúc Hợp thì lập tức tươi cười, ân cần thăm hỏi: “Thập nhị tỷ phu, chào buổi sáng.”
“Được rồi, không cần giả bộ ta nhìn cũng khó chịu.”
Tạ Đinh lập tức mím môi tỏ vẻ đáng yêu, nom giống Hinh Nhi đến mấy phần, hắn nhìn Chúc Hợp: “Thập nhị tỷ phu, giúp chúng đệ một chút đi.”
Thực ra Chúc Hợp đã thuyết phục Tạ Thành rồi, chỉ là Tạ Đinh và Tạ Lý vẫn chưa không biết. Có điều nghĩ đến việc hai người này muốn lợi dụng Tạ Hoàn để bắt ép mình, Chúc Hợp cũng phải đòi lại một chút của ngọt, không thì hắn quá lỗ rồi.
“Cũng có thể.” Chúc Hợp do do dự dự nói.
Hai mắt Tạ Đinh tỏa ánh sáng mà nhìn Chúc Hợp: “Cảm ơn thập nhị tỷ phu, cảm ơn thập nhị tỷ phu.”
“Ngươi không nên như vậy.” Chúc Hợp ngăn Tạ Đinh đang muốn tiếp tục cảm ơn, “Giúp các ngươi thì ta được lợi gì?”
Tạ Đinh quay đầu nhìn Tạ Lý, sau đó cắn răng nói với Chúc Hợp: “Thập nhị tỷ phu giúp đỡ, tất nhiên chúng ta không thể quên ơn này.” Hắn biết tỏng thập nhị tỷ phu cũng tham tiền tài, mệt hắn còn tưởng rằng những đồ gia chủ cho đều được bỏ vào túi giấu làm của riêng.
“Có gì tốt cứ đem đến nhà ta, nếu ta cảm thấy hài lòng sẽ cho các ngươi câu trả lời.” Chúc Hợp vung tay, dứt khoát bỏ mặc hai người rồi bước vào nha môn.
Nhìn Chúc Hợp rời đi, Tạ Đinh chỉ có thể thở dài: “Cứ tưởng được cất riêng, lần này lại tốn một đống tài vật rồi.”
“Có thể hoàn thành nhiệm vụ là tốt lắm rồi, nếu ngươi không nhờ được hắn thì cũng đoán được kết cục của hai ta rồi đó.”
Tạ Đinh cũng nghĩ như vậy, tuy tiền tài quan trọng nhưng tiền đồ càng quan trọng hơn. Nếu hai người có thể hoàn thành xuất sắc chuyện lần này, địa vị của họ ở bổn gia sẽ lên nhanh chóng. Tạ Đinh ngồi thẳng lưng, đưa tay gạt sợi tóc trên thái dương, một lúc sau bèn rời đi. Dường như hắn đã nhìn thấy tương lai tươi sáng sau này rồi.
Tạ Phác đang thu dọn hành lý không hiểu sao lại nhận được một số lớn tài vật, Tạ Đinh còn tươi cười nhìn nàng, nịnh nọt gọi từng tiếng từng tiếng thập nhị tỷ tỷ, muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.
Tạ Phác không hiểu gì nhìn lễ vật đầy đất, cũng không biết nói gì cho phải.
“Thập nhị tỷ tỷ, những vật này đều là bảo vật từ thời Minh, thập nhị tỷ phu tặng cho tỷ, hy vọng tỷ sẽ vui vẻ.” Trong giây lát, Tạ Đinh đã bịa ra lý do hoàn hảo để lừa Tạ Phác. Tạ Phác là nương tử của Chúc Hợp, Tạ Phác hài lòng đương nhiên Chúc Hợp cũng sẽ hài lòng. Nhìn Chúc Hợp là biết hắn là một tên thê nô, Tạ Phác chỉ cần nói một câu, chắc chắn Chúc Hợp không dám nói không.
Không ngờ đã đến lúc này mà Tạ Đinh và Tạ Lý vẫn còn tính kế Chúc Hợp.
Nhiều đồ như vậy cộng lại cũng phải hơn năm vạn lượng bạc. Đột nhiên được tặng một số bạc lớn như vậy, Tạ Phác hoang mang không hiểu bọn họ đang âm mưu gì.
Trong nhà đột nhiên có người đến cho một đống vàng bạc, cho dù Tạ Đinh đã nói đây là ý của Chúc Hợp nhưng Tạ Phác cũng không biết có nên tin hai người đó không.
Thôi cứ từ chối vẫn hơn.
Tạ Phác đang định từ chối thì Tạ Đinh từ nãy vẫn một mực chú ý nàng liền xen vào: “Chúng đệ tin thập nhị tỷ tỷ sẽ thích chúng, chúng đệ còn có việc, phải đi trước đây, cáo từ.”
Không để Tạ Phác kịp nói gì, Tạ Đinh đã nhanh chóng kéo tay Tạ Lý chạy ra ngoài. Hai người như bôi dầu vào chân, chạy thục mạng. Từ khi vào phủ tặng lễ vật cho đến lúc ra về còn chưa đến mười lăm phút. Tốc độ này thực sự cũng quá ảo diệu.
Nhìn vàng bạc châu báu chất đầy đất, Tạ Phác nghĩ một lúc, nghĩ rằng Tạ Đinh và Tạ Lý cũng không có gan dám hãm hại nàng. Mà cho dù muốn hại nàng đi nữa thì hai người này cũng quá ngu, lễ vật dù đã đưa tới cửa nhưng vẫn có thể trả về mà.
Hai người này cũng thật là hào phóng, trong đống này tất cả đều là vàng ròng, đồ trang sức trâm vàng nạm ngọc, cũng có thể sánh ngang với đồ cưới mà Tạ Thành cho nàng.
“Nãi nãi, làm sao bây giờ?” Nhiều vàng bạc châu báu như vậy cũng hơi dọa người, Yến Hà bày tỏ trái tim nhỏ bé của nàng vẫn đang rất khó để tiếp thu chuyện này.
“Thôi cứ để ở đây, đợi gia về xử lý. Yến Thu trông coi ở chỗ này.” Tạ Phác cũng không biết nên xử lý kiểu gì, thôi thì dứt khoát đợi Chúc Hợp về rồi tính tiếp.
Yến Thu lập tức sụp đổ; “Nãi nãi, sao lại là nô!”
“Cho ngươi hai bàn hạt dưa.” Tạ Phác nói thêm một câu.
“Vâng ạ, không thành vấn đề!” Yến Thu nháy mắt như được nạp đầy năng lượng.
Yến Hà đứng cạnh cũng phải bó tay với trình độ yêu thích hạt dưa của Yến Thu. Trước khi theo Tạ Phác ra khỏi phòng Yến Hà bèn nói với Yến Thu: “Uống ít nước thôi nhé.”
Giữa trưa Chúc Hợp mới về nhà, vừa vào cửa đã thấy đống rương đặt ở giữa sân, trên rương có một người đang ngồi, trước mặt nàng ta là một đ ĩa hạt dưa, trên tay cũng cầm một đ ĩa; đang hăng say cắn.
Yến Thu thấy Chúc Hợp thì vội vàng bỏ đ ĩa dưa xuống rồi đứng lên hô to: “Gia!”
Chúc Hợp nhìn đống vỏ hạt dưa to đùng, khóe miệng co rút: “Một mình ngươi cắn hả?”
Yến Thu nhìn đống vỏ hạt trong mâm, tự hào nói: “Đúng vậy ạ.” Chiến tích cả nửa ngày của nàng đó.
Chúc Hợp không nhịn được mà nghĩ, sao hắn lại có một nha hoàn ngốc như vậy, đơn giản là vô phương cứu chữa.
“Những vật này là bọn Tạ Đinh đưa tới?” Chúc Hợp bỏ qua đống hạt dưa kia, chỉ chỉ mấy cái rương dưới đất.
Yến Thu gật đầu: “Đúng vậy ạ, không biết sáng nay Đinh thiếu và Lý thiếu bị gì mà dẫn một đám người khiêng mấy cái rương này qua.” Yến Thu mở rương rồi lấy một tờ giấy đưa cho Chúc Hợp.
Lúc Yến Thu mở rương ra, Chúc Hợp có cảm giác chói mù hai con mắt, hai tên gia hỏa này cũng không phải giàu bình thường đâu.
Chúc Hợp cúi đầu, nhìn danh mục từng đồ trên giấy. Phía trên viết gì hắn cũng không để ý mà lướt luôn xuống bên dưới. Bên trong mấy cái rương này có khoảng năm vạn lượng vàng và rất nhiều châu báu quý giá. Châu báu và đồ trang sức cũng là loại có giá trị liên thành.
“Đinh thiếu và Lý thiếu cũng thật có tiền nha, bên trong mấy cái rương đều là vàng bạc châu báu. Tặng vàng bạc châu báu hữu dụng hơn nhiều so với mấy thứ đồ cổ tranh chữ, lại còn dễ tính sổ sách.” Yến Thu bổ sung một câu.
Chúc Hợp nắm chặt tờ giấy: “Chỉ có vàng bạc châu báu, không có gì khác sao?”
“Đúng vậy, chỉ có vậy ạ. Vừa mở ra đã chói mù cả con mắt!”
Chúc Hợp nhếch môi, nhìn hắn giống mấy tên nhà giàu mới nổi lắm hả?
Vì sao mấy món đồ tặng cho hắn đều không có chút nội hàm nào. Được rồi, loạn thế hoàng kim, thịnh thế châu báu, hắn là đại nhân, không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân.
“Được rồi, ta đã biết.” Chúc Hợp đến hậu viện tìm Tạ Phác. Tạ Phác đã thu dọn hầu hết các vật dụng của hai người, một vài chỗ ở hậu viện còn được sửa sang lại. Lúc Chúc Hợp vừa mới bước vào hậu viện đã nhìn thấy một đống đồ thì không khỏi cảm khái, hắn và Tạ Phác thành thân chưa lâu mà đã sắm sửa nhiều như vậy rồi.
Tạ Phác thấy Chúc Hợp đang đi tới, nghĩ đến một màn tối qua lại không khỏi đỏ mặt. Tạ Phác không nhìn Chúc Hợp mà tiếp tục làm việc cùng Yến Thu.
Chúc Hợp đến gần Tạ Phác, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Nương tử ~ “
Tối qua Tạ Phác đã đồng ý với Chúc Hợp, nhưng sáng nay nàng chỉ muốn bội ước luôn cho rồi. Cảm giác tức giận nhưng không có chỗ phát ti3t thật là khó chịu.
“Chàng đã về thì chúng ta đi ăn cơm đi.” Tạ Phác quay người rời đi. Yến Thu đang thu xếp đồ cũng không dám hé răng nửa lời. Hôm nay nãi nãi vẫn luôn không cao hứng, tốt nhất nàng không nên góp vui làm gì.
Thật ra Chúc Hợp có chút tâm tư. Hôm qua do hắn nhất thời không khống chế được lại làm cho Tạ Phác tức giận, nhưng khả năng tiếp nhận của nàng cũng sẽ lớn hơn.
...
Chúc Hợp ngồi xuống cạnh Tạ Phác, mắt nhìn sau lưng không thấy có Yến Thu mới dám lại gần thì thầm với nàng: “Xin lỗi nương tử, ta sai rồi.”
Tạ Phác lập tức tránh đi: “Chàng không sai, tối hôm qua cũng là ta đồng ý với chàng.”
Chúc Hợp cứ cảm giác có gì sai sai? Từ bao giờ nương tử lại dễ nói chuyện như vậy?
Tạ Phác nghĩ thầm, lần này nàng nhận thua, còn lần sau nàng sẽ cho Chúc Hợp biết mặt!