Lăng Thiên Mộng Huyễn
Lâm Dật Hiên thấy Lãnh Thanh Vũ không tin, trực tiếp cường ngạnh nói.
Lãnh Thanh Vũ biết rõ Lâm Dật Hiên nói đúng, tình huống của nàng bây giờ chính nàng cũng rõ ràng, hiện tại nàng đã bắt đầu xuất hiện cảm giác mê muội, tiếp tục như vậy nữa, còn chưa tới một dặm nàng sẽ vì mất máu mà hôn mê.
- Vậy ngươi tới đây.
Lãnh Thanh Vũ cắn răng, lạnh lùng nói.
Lâm Dật Hiên thấy Lãnh Thanh Vũ đáp ứng, trực tiếp từ phía sau chui được trên ghế lái phụ, sau đó duỗi tay nắm chặt tay lái.
Lãnh Thanh Vũ thấy Lâm Dật Hiên cầm chặt tay lái, liền bắt đầu cùng Lâm Dật Hiên trao đổi vị trí, cả thân thể Lâm Dật Hiên trực tiếp chuyển qua vị trí lái xe.
Sau đó Lãnh Thanh Vũ trực tiếp từ trên người Lâm Dật Hiên vượt qua, chẳng qua là thời điểm dịch thân, thân thể Lãnh Thanh Vũ mất thăng bằng, trực tiếp ngồi ở trên đùi Lâm Dật Hiên, đầu trực tiếp dán vào mặt Lâm Dật Hiên, cũng may Lâm Dật Hiên đưa mặt tới, nếu không lần này cái mũi của hắn sẽ phải đi bệnh viện chỉnh lại.
- Nhanh qua bên cạnh, ta nhìn không thấy đường.
Tuy Lâm Dật Hiên rất muốn để cho Lãnh Thanh Vũ ngồi trong chốc lát nữa, nhưng mà vì Lãnh Thanh Vũ ngăn cản tầm nhìn, hắn căn bản là nhìn không thấy đường, hắn cũng không muốn vì chút sự tình này mà góp cái mạng nhỏ của mình vào.
Lãnh Thanh Vũ hừ nhẹ một tiếng, sau đó mới chuyển qua chỗ ngồi tay lái phụ, lúc này Lâm Dật Hiên mới có thể bình tĩnh lái xe.
Thời điểm Lâm Dật Hiên cùng Lãnh Thanh Vũ đổi chỗ, thoáng chậm trễ thoáng một phát, đằng sau xe của những hắc y nhân kia cực kỳ nhanh tiếp cận bọn họ.
Khóe miệng Lâm Dật Hiên nỗi lên một tia cười khẽ, chân ga trực tiếp nhấn hết cỡ, xe cực kỳ nhanh chạy như bay về phía trước, trong nháy mắt Lâm Dật Hiên liền đem tốc độ xe tăng lên, nơi đây đường quanh co không ít, Lâm Dật Hiên lại tuyệt không giảm tốc độ, trực tiếp dùng tốc độ cao nhất thông qua đường quanh co, xe trôi đi mang theo chút tiếng vang, Lãnh Thanh Vũ nhìn thấy Lâm Dật Hiên lái xe điên cuồng không khỏi hét lớn:
- Ngươi không muốn sống nữa hả, không giảm nhanh sẽ trực tiếp đụng vào vách núi đấy.
- Yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, xe trực tiếp dán sát vách đá tạo trôi đi. Lãnh Thanh Vũ tựa ở bên cửa sổ chứng kiến vách núi gần ngay trước mắt, trong nội tâm khẩn trương đến cực điểm, phải biết rõ loại trình độ này chỉ cần sai một chút sẽ gặp cảnh xe hủy người vong.
Lâm Dật Hiên lái xe tiếp tục đi tới, tốc độ trực tiếp nâng lên hơn 180km/h, cũng may tính năng xe cảnh sát của Lãnh Thanh Vũ không tệ, hoàn toàn có thể thỏa mãn Lâm Dật Hiên điên cuồng, nếu xe dõm một chút, đến cái tốc độ này chỉ sợ còn chưa chạy bao xa linh kiện đã rơi vãi đầy đường, đến lúc đó cho dù kỹ thuật lái xe của Lâm Dật Hiên tốt đến đâu cũng vô dụng.
Lâm Dật Hiên có thể lái xe nhanh như vậy, nhưng mà những hắc y nhân kia cũng không có kỹ thuật này, bọn hắn đến chỗ cua phải giảm tốc độ đi chậm, bởi vậy xe cùng xe ở giữa chênh lệch liền bị kéo ra.
Trong chốc lát, Lâm Dật Hiên liền lái xe đến đường chính, sau khi tới đường chính, Lâm Dật Hiên càng để tốc độ xe tăng cao, trong nháy mắt liền vượt qua 200km/h.
- Chúng ta tới bệnh viện sao?
Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Vũ, hiện tại Lãnh Thanh Vũ cùng Lãnh Vân Vũ đều bị tổn thương, vẫn là mau chóng tìm địa phương trị liệu cho thỏa đáng.
- Không nên đi bệnh viện, lần này vây công ta có hắc bang Long thành, thật không nghĩ tới hắc bang Long thành vậy mà sa đọa đến đầu nhập vào Đông Doanh rồi.
Lãnh Vân Vũ ôn nhu nói.
Lông mày của Lãnh Thanh Vũ cũng nhíu lại, nếu lấy thân phận của nàng, tự nhiên có thể đến bệnh viện quân y, nhưng mà thân phận của Lãnh Vân Vũ hơi có chút mẫn cảm, lại không thích hợp bại lộ, nghĩ tới nghĩ lui, nàng mới lên tiếng:
- Đến Vận Trúc Uyển đi.
- Vận Trúc Uyển?
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, không nghĩ tới các nàng vậy mà cũng có biệt thự trong khu này, nói đến Vận Trúc Uyển, Lâm Dật Hiên không khỏi nhớ tới Thượng Quan Tuyết Yên, thân ảnh tuyệt mỹ kia lại hiện lên trước mắt của hắn.
Lâm Dật Hiên gia tốc chạy xe, trực tiếp lao về địa điểm cần tới, vừa lái xe Lâm Dật Hiên hỏi:
- Vậy thương thế của các ngươi làm sao bây giờ?
- Không có việc gì, ở đó có dụng cụ y tế.
Lãnh Thanh Vũ lạnh lùng nói một câu, liền tựa đầu vào ghế dựa, xem ra là mất máu quá nhiều, có chút bị choáng rồi.
Cũng may bây giờ sắc trời đã tối, cũng đã qua giờ cao điểm tan tầm, trên đường đi xe cũng ít hơn rất nhiều, Lâm Dật Hiên mở còi xe cảnh sát ra, trên đường chạy như bay cũng không có ai dám ngăn đón, mà bây giờ đám Hắc y nhân đằng sau kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Trong chốc lát, xe liền đến Vận Trúc Uyển, bảo an ở cửa ra vào chứng kiến có xe cảnh sát tới đây không khỏi khẽ giật mình, xe vừa dừng lại, Lãnh Vân Vũ liền mở cửa xe ra, đối với nhân viên an ninh kia nói khẽ:
- Mở cửa ra.
Nhân viên an ninh kia chứng kiến Lãnh Vân Vũ không khỏi thất thần một hồi, trên mặt lộ ra một tia si mê, thẳng đến Lâm Dật Hiên nhàn nhạt hừ một tiếng, nhân viên an ninh kia mới thanh tỉnh lại, sau đó hắn vội vàng nói:
- Thật có lỗi, ta lập tức mở cửa.
Sau khi nói xong hắn nhẹ nhàng làm thủ thế, sau đó cửa chính liền mở ra.
Lâm Dật Hiên lái xe tiến vào cửa chính, sau đó hướng Lãnh Thanh Vũ hỏi:
- Các ngươi muốn tới chỗ nào?
Lãnh Thanh Vũ mở mắt ra, chậm rãi chỉ rõ phương hướng cho Lâm Dật Hiên, sau khi Lâm Dật Hiên thấy không khỏi khẽ giật mình, không nghĩ tới biệt thự của các nàng cùng biệt thự của Thượng Quan Tuyết Yên dĩ nhiên là liền nhau, cả hai tầm đó cũng không quá đáng cách hơn 10m. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, trong nội tâm Lâm Dật Hiên thầm than một tiếng, chẳng biết tại sao, hiện tại Lâm Dật Hiên có chút không muốn gặp lại Thượng Quan Tuyết Yên.