Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl
Rõ ràng Sophie lại cảm thấy khó ở khi ba người đến gần Cung điện. Những mái vòm dát vàng khiến cô choáng váng. Lối vào cửa chính dẫn tới chiếc cầu thang khổng lồ, với những người lính mặc đồng phục màu tía đứng gác cách nhau sáu bậc một. Những thằng bé tội nghiệp ắt phải sắp ngất đến nơi vì nóng, Sophie nghĩ trong khi phì phò choáng váng đi qua họ.
Trên đỉnh cầu thang là những cổng tò vò, những gian sảnh, những dãy hành lang san sát nối tiếp nhau. Sophie không nhớ đã đếm được bao nhiêu cái nữa. Ở mỗi cổng tò vò có một người ăn mặc sang trọng, đeo găng trắng - vẫn trắng muốt mặc dầu trời rất nóng - hỏi xem họ có việc gì và sau đó dẫn họ tới gặp người chịu trách nhiệm ở cổng tò vò tiếp theo.
- Bà Pendragon đến yết kiến Đức Vua! - giọng từng người vang vọng khắp gian sảnh.
Đi khoảng nửa đường, Howl bị tách ra một cách lịch sự và người ta bảo anh ta đứng chờ. Michael và Sophie tiếp tục được dẫn tới gặp hết người này đến người khác. Họ được dẫn lên gác, từ đó trở đi những người ăn mặc lộng lẫy nọ mặc toàn màu xanh lơ thay vì màu tía, rồi hai người lại tiếp tục được dẫn tới gặp những người khác cho đến khi tới một phòng chờ vách làm bằng gỗ phiến hàng trăm màu. Tới đây, Michael cũng lại bị tách ra và người ta bảo cậu đứng chờ. Sophie, lúc này hoàn toàn không dám chắc có phải mình đang mơ một giấc mơ kì lạ hay không, được mời đi qua cánh cửa kép vĩ đại, và lần này cái giọng vang vọng nọ nói:
- Tâu Bệ hạ, có bà Pendragon yết kiến.
Và đó là Đức Vua, không ngồi trên ngai và ngồi trên một chiếc ghế vuông vắn với mỗi một chiếc lá vàng trên đó, gần giữa phòng lớn, và ăn mặc khiêm tốn hơn nhiều so với những kẻ đang hầu hạ Người. Người hoàn toàn cô độc, hệt như bất cứ một người bình thường nào. Thật vậy, Người ngồi đó, một chân duỗi ra vẻ vương giả, và Người rất đẹp trai, phương phi và hơi lơ đãng, nhưng với Sophie thì Người có vẻ quá trẻ và hơi thoáng chút tự hào vì được làm Vua. Cô cảm tháy, với gương mặt đó, Người nên bớt tự tin vào mình đi một chút.
Người nói:
- Nào, mẹ của Pháp sư Howl muốn gặp ta về việc gì?
Còn Sophie chợt thấy ngợp vì cái thực tế cô đang đứng tiếp chuyện với Đức Vua. Cứ như là - cô choáng váng nghĩ - cái người ngồi kia và cái điều vĩ đại, quan trọng là vương quyền kia là hai thứ tách biệt và chỉ tình cờ chiếm chỗ trên cùng một cái ghế. Và cô chợt thấy mình quên sạch mọi lời lẽ về những chuyện tế nhị và thận trọng mà Howl đã dặn cô phải nói. Nhưng nhất định cô phải nói điều gì chứ.
- Tâu Bệ hạ, nó bảo tôi đến đây để tâu với Người rằng nó sẽ không đi tìm em trai của Người - cô nói.
Cô nhìn thẳng vào Đức Vua. Đức Vua nhìn thẳng lại. Đó là một thảm họa.
- Bà có chắc không?- Đức Vua hỏi. - Pháp sư có vẻ rất nhiệt tình khi ta nói với ông ta.
Điều duy nhất còn sót lại trong đầu Sophie là cô đến đây để bôi xấu Howl, vì thế cô nói:
- Nó nói dối đấy. Nó không muốn làm Bệ hạ bực mình. Tâu Bệ hạ, nó là một thằng ưa lẩn tránh, nếu Bệ hạ biết tôi định nói gì.
- Và anh ta muốn lẩn tránh việc đi tìm em trai Justin của ta - Đức Vua nói. - Ta hiểu rồi. Mời bà ngồi xuống, vì ta thấy bà không còn trẻ nữa, và hãy nói cho ta biết lí do khiến Pháp sư làm thế?
Có một chiếc ghế đơn sơ khác đặt cách chỗ Đức Vua khá xa. Sophie lục cục đi tới và ngồi xuống, hai tay tì trên gậy giống như bà Pentstemmon, hy vọng như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng đầu óc cô vẫn trống hoang vì nỗi sợ hãi lần đầu lên sân khấu. Tất cả những gì cô nghĩ ra để nói chỉ là:
- Chỉ một thằng hèn mới cử bà mẹ già của nó đến để cầu xin cho mình. Tâu Bệ hạ, chỉ thế cũng đủ để Bệ hạ thấy nó là loại người gì rồi.
- Đó là một bước đi không bình thường - Đức Vua sầm mặt nói. - Nhưng ta đã bảo sẽ trả hắn xứng đáng nếu hắn đồng ý.
- Ồ, nó đâu quan tâm đến tiền - Sophie nói. - Nhưng nó sợ Phù thủy xứ Waste đến cứng người, Bệ hạ thấy đấy. Mụ ta đã nguyền rủa nó và lời nguyền ấy vừa đuổi kịp nó.
- Vậy thì hắn có đủ lý do để sợ - Đức Vua nói, hơi rùng mình. - Nhưng hãy nói thêm cho ta biết về Pháp sư.
Nói thêm về Howl? Sophie tuyệt vọng nghĩ. Mình phải nói xấu anh ta! Trong giây lát, đầu óc cô trống trơn và cô thấy hình như Howl hoàn toàn chẳng có khiếm khuyết gì. Ngu ngốc thật!
- Ồ, nó hay thay đổi, cẩu thả, ích kỷ và điên rồ - cô nói. - Quá nửa thời gian, tôi nghĩ nó chẳng quan tâm đến bất kì chuyện gì xảy ra với bất cứ ai khác, chỉ cần nó không sao là được - nhưng rồi tôi nhận ra rằng nó rất tốt với một số người. Rồi tôi nghĩ là nó chỉ tốt khi điều đó có lợi cho nó - chỉ lúc đó, tôi mới phát hiện ra nó tính tiền rất thấp đối với người nghèo. Tôi không biết nữa, tâu Bệ hạ. Nó là một đống lôn xộn.
- Ấn tượng của ta là - Đức Vua nói - Howl là một thằng ranh khó nắm bắt và vô liêm sỉ, một kẻ miệng lưỡi trơn tuột và đầu óc thông minh. Bà có đồng ý thế không?
- Bệ hạ nghĩ tốt cho nó quá! - Sophie nhiệt thành nói. - Nhưng Bệ hạ còn chưa nói nó tự phụ đến thế nào và ...
Cô nghi ngại nhìn Đức Vua ngồi bên kia cách tấm thảm vài yard. Dường như ông ta sẵn lòng đến mức đáng ngạc nhiên để giúp cô nói xấu Howl.
Đức Vua mỉm cười. Đó là nụ cười có vẻ không chắc chắn thích hợp với chính con người ông ta lắm, chứ không phải với cái ông vua mà ông ta cần phải thể hiện.
- Cám ơn bà, bà Pendragon - Đức Vua nói. - Sự thẳng thắn của bà đã trút đi gánh nặng trong tâm trí ta. Pháp sư đồng ý đi tìm em trai ta một cách nhiệt tình đến mức ta nghĩ rốt cuộc ta đã chọn lầm người. Ta đã e rằng hắn hoặc là không thể cưỡng lại ý muốn khoe khoang, hoặc muốn làm việc đó vì tiền. Nhưng bà đã cho ta thấy hắn chính là người ta cần.
- Ôi, chết tiệt! - Sophie kêu lên. - Nó bảo tôi đến đây để tâu với Bệ hạ rằng nó không phải là người Bệ hạ cần!
- Và bà đã nói thế. - Đức Vua nhích ghế một chút về phía Sophie. - Giờ hãy để ta cũng nói thẳng như bà - Đức Vua nói. - Bà Pendragon, ta rất cần tìm em ta về. Không phải chỉ vì ta yêu mến em ta và hối hận về cuộc cãi cọ giữa hai anh em. Thậm chí cũng không phải như một số kẻ vẫn xì xào rằng chính ta cũng bỏ đi cùng với chú ấy - điều đó thì bất cứ ai biết cả hai anh em ta đều thấy thật vớ vẩn. Không, bà Pendragon. Sự thật là Justin em trai ta là một thống chế xuất sắc và, với việc bọn High Nordland và Strangia sắp tuyên chiến với chúng ta, ta không thể làm gì nếu không có chú ấy. Mụ Phù thủy cũng đe dọa ta, bà biết đấy. Hiện nay, tất cả các báo cáo đều cho rằng Justin đã thực sự đến xứ Waste và ta chắc chắn mụ Phù thủy muốn rằng khi ta cần đến chú ấy nhất thì lại không thể có chú ấy bên mình. Ta nghĩ rằng mụ ấy bắt Pháp sư Sulliman đi để làm mồi nhử Justin. Và vì thế, ta cần một pháp sư thật thông minh và vô liêm sỉ đi tìm Justin về.
- Howl sẽ chỉ bỏ trốn mà thôi - Sophie dọa Đức Vua.
- Không - Đức Vua nói. - Ta nghĩ hắn sẽ không bỏ trốn. Thực tế là hắn đã bảo bà đến đây để nói với ta như vậy. Hắn làm thế để chứng tỏ với ta rằng hắn quá hèn nhát nên không quan tâm đến việc ta nghĩ gì về hắn, có đúng thế không, bà Pendragon?
Sophie gật đầu. Cô chỉ ước mình có thể nhớ được tất cả những lời lẽ tế nhị mà Howl đã dặn. Đức Vua sẽ có thể hiểu được những lời ấy, dù cho cô không hiểu.
- Đó không phải hành động của một kẻ tự phụ - Đức Vua nói. - Nhưng sẽ không ai làm thế trừ phi đó là phương kế cuối cùng, điều đó cho thấy Pháp sư Howl sẽ làm điều ta muốn nếu ta nói rõ cho hắn biết phương kế cuối cùng của hắn đã thất bại.
- Tôi nghĩ có thể Bệ hạ đã ... ơ ... nhận được những lời bóng gió tinh tế không nói ra, tâu Bệ hạ - Sophie nói.
- Ta không nghĩ thế - Đức Vua mỉm cười. Nét mặt hơi lơ đãng của ông ta đanh hẳn lại. Ông ta tin chắc mình đúng.
- Bà Pendragon, hãy nói với Pháp sư Howl rằng ta chỉ định hắn làm Pháp sư Hoàng gia từ giờ phút này, với Chiếu chỉ là phải đi tìm cho bằng được Hoàng thân Justin, dù còn sống hay đã chết, trong năm nay. Bây giờ bà có thể đi được rồi.
Ông ta đưa tay ra cho Sophie, giống hệt bà Pentstemmon, nhưng hơi kém vương giả hơn một chút. Sophie đứng lên, tự hỏi không hiểu cô có phải hôn tay ông ta hay không. Nhưng vì cô cảm thấy thích giơ gậy lên và nện cho ông ta một nhát vào đầu hơn,cho nên cô bắt tay ông ta làm phát ra một tiếng kêu răng rắc nho nhỏ. Dường như làm thế là đúng. Đức Vua mỉm cười thân thiện với cô trong khi cô tập tễnh đi ra cửa lớn.
- Ồ, chết tiệt! - cô lẩm bẩm một mình. Đó không chỉ đúng là điều Howl không hề muốn. Bây giờ Howl có thể sẽ chuyển tòa lâu đài đi xa hàng ngàn dặm. Lettie, Martha và Michael sẽ khổ sở, và không nghi ngờ gì về chuyện sẽ có cả một cơn lũ nhớt xanh tuôn ra để mặc cả nữa.
- Làm chị cả là thế đấy - cô lẩm bẩm trong khi đẩy mạnh hai cánh cửa nặng nề ra. - Đơn giản là không thể nào thắng được.
Và ở đây lại có một chuyện nữa hỏng bét. Trong tâm trạng bực bội và thất vọng của mình, chẳng hiểu thế nào Sophie đã đi ra nhầm cửa. Phòng chờ này lắp đầy gương quanh tường. Trong gương, cô nhìn thấy cái bóng nhỏ bé, còng gập, tập tễnh của mình trong bộ áo dài màu xám tuyệt đẹp, rất nhiều người khác mặc triều phục màu xanh lơ, những người khác mặc vest đẹp chẳng kém gì bộ vest của Howl, nhưng không thấy Michael đâu. Dĩ nhiên là Michael đang loanh quanh trong cái phòng chờ có bức tường bằng gỗ phiến hàng trăm màu.
- Ôi, phải gió! - Sophie nói.
Một viên cận thần vội vã bước đến và cúi chào:
- Thưa bà Phù thủy, tôi có thể giúp gì được cho bà không ạ?
Đó là một thanh niên còi cọc, mắt đỏ hoe. Sophie nhìn cậu ta:
- Ôi, chao ôi! - cô nói. - Vậy là lá bùa đó có tác dụng!
- Thực sự có tác dụng - viên cận thần nói, vẻ hơi buồn bã. - Tôi tước vũ khí của hắn trong khi hắn hắt hơi và bây giờ hắn đang kiện tôi. Nhưng điều quan trọng là ... - mặt cậu ta dãn ra thành một nụ cười hạnh phúc - ... là giờ đây Jane yêu quý của tôi đã trở về với tôi! Bây giờ tôi có thể làm gì cho bà? Tôi cảm thấy có trách nhiệm với hạnh phúc của bà.
- Tôi không chắc đây có thể không phải là lối đi khác - Sophie nói - Chẳng hay ngài có phải là Bá tước Catterack không?
- Xin phục vụ bà - viên cận thần còi cọc nói và nghiêng mình.
Jane Farrier chắc hẳn phải cao hơn anh ta đến một foot! Sophie nghĩ. Nhất định đó là lỗi của mình.
- Vâng. Ngài có thể giúp tôi được - cô nói và giải thích về chuyện Michael.
Bá tước Catterack cam đoan với cô rằng người ta sẽ tìm Michael và đưa cậu ta ra cửa chính để gặp cô. Hoàn toàn không có gì phiền hà. Anh ta đích thân dẫn Sophie đến gặp một người đeo găng, rồi mỉm cười và nghiêng mình chào cô. Sophie được dẫn tới chỗ một người phục vụ khác, rồi lại một người khác, giống hệt như lúc vào. Cuối cùng, cô tập tễnh bước xuống cầu thang có lính đứng canh.
Michael không có ở đó. Howl cũng thế, nhưng điều đó giúp Sophie nhẹ nhõm phần nào. Cô nghĩ lẽ ra cô phải đoán được sự thể sẽ ra thế này! Bá tước Catterack rõ ràng là người không bao giờ làm đúng được điều gì, và cô cũng là một kẻ như vậy. Có lẽ do may mắn mà thậm chí cô cũng tìm được đường ra. Đến lúc này, cô đã quá mệt mỏi, nóng nực và chán nản đến mức cô quyết định không chờ Michael nữa. Cô muốn ngồi xuống cái ghế trước lò sưởi và kể cho Calcifer nghe về cái đống lộn xộn mà cô đã gây ra.
Cô tập tễnh đi xuống một cầu thang lớn. Cô tập tễnh đi dọc một đại lộ lớn. Cô lọc cọc đi dọc một đại lộ khác nữa, những tòa tháp, những mái nhọn, mái nhà mạ vàng cứ quay lộn thành một đám nháo nhào choáng váng. Và cô nhận ra mọi chuyện còn tồi tệ hơn cô tưởng. Cô bị lạc đường. Cô tuyệt đối không có ý niệm gì về việc làm thế nào tìm được cái chuồng cái chuồng ngựa ngụy trang nói có lối vào lâu đài. Cô rẽ bừa sang một con phố lớn khác, nhưng cũng chẳng nhận ra.
Lúc này, thậm chí cô cũng không nhớ đường quay lại Cung điện. Cô cố hỏi những người cô gặp. Hầu hết bọn họ trông cũng nóng nực và mệt mỏi như cô.
- Pháp sư Pendragon à? - họ hỏi. - Ông ta là ai?
Sophie tiếp tục tập tễnh đi một cách vô vọng. Cô đã gần như chịu thua và định tới bậu cửa tiếp sẽ ngồi nghỉ qua đêm thì cô chợt ngang qua góc cuối con phố nhỏ gần nhà bà Pentstemmon. A! - cô nghĩ. - Mình có thể tới và hỏi người hầu. Ông ta và Howl có vẻ thân thiết nên chắc phải biết Howl sống ở đâu. Vì thế cô rẽ sang phố đó.
Mụ Phù thủy xứ Waste đang đi về phía cô.
Khó mà nói được vì sao Sophie lại nhận ra mụ. Mặt mụ khác hẳn. Tóc mụ, thay vì những lọn tóc màu hạt dẻ chải gọn gàng, giờ là một đám loăn xoăn màu đỏ rủ xuống gần tận thắt lưng, mụ mặc một thứ vải bồng bềnh thướt tha màu nâu vàng và vàng nhạt. Trông mụ thật trơ tráo và xinh đẹp. Cô gần như đứng lại, nhưng không hẳn.
Chẳng có lí do gì khiến mụ nhớ được mình, Sophie nghĩ. Mình chắc chỉ là một trong hàng trăm người bị mụ yểm bùa. Và Sophie đĩnh đạc lọc cọc đi tiếp, chống gậy lịch bịch trên những hòn đá cuội và tự nhắc mình - để nhỡ may gặp rắc rồi - rằng bà Pentstemmon từng nói cái gậy này đã trở thành một cây đũa thần.
Đó lại là một sai lầm nữa. Mụ Phù thủy lướt tới trên con phố nhỏ, mỉm cười, tay xoay xoay cây dù, theo sau là hai tên hầu nhỏ mặt mày sưng sỉa mặc quần áo nhung màu cam. Khi đến ngang Sophie, mụ dừng lại khiến mùi nước hoa hăng hắc xộc vào mũi Sophie.
- Ô kìa, đó là cô Hatter! - mụ Phù thủy nói, cười to. - Ta không bao giờ quên mặt ai, đặc biệt khi ta tự tay làm khuôn mặt đó! Cô làm gì ở đây, ăn mặc đẹp đẽ thế? Nếu cô đang nghĩ đến chuyện rẽ vào nhà cái bà Pentstemmon đó thì cô có thể bớt đi một mối bận tâm rồi đấy. Bà lão ấy chết rồi.
- Chết? - Sophie hỏi. Cô rất muốn bốc đồng ngớ ngẩn mà hỏi thêm, cách đây một giờ bà ấy vẫn còn sống cơ mà! Nhưng rồi cô tự ngăn mình lại, vì cái chết là như vậy đấy: trước khi chết người ta vẫn còn sống.
- Phải. Chết rồi - mụ Phù thủy nói. - Bà ấy không chịu nói cho ta biết người ta cần tìm đang ở đâu. Bà ấy bảo 'Phải bước qua xác ta đã.' Vậy nên ta cho bà ấy đi theo lời bà ấy nói.
Mụ ta đang tìm Howl! - Sophie nghĩ. Mình làm gì bây giờ? Nếu không nóng nực và mệt mỏi đến thế thì có lẽ Sophie đã gần như sợ hãi đến mức không thể nghĩ ngợi được gì. Vì với một mụ Phù thủy có thể giết chết bà Pentstemmon thì chắc hẳn Sophie cũng sẽ chẳng là gì với mụ ta, dù cô có gậy hay không có gậy. Và nếu mụ chỉ thoáng nghi ngờ là Sophie biết Howl ở đâu thôi thì có lẽ đó sẽ là dấu chấm hết của Sophie. Có lẽ cũng chỉ vì Sophie không thể nhớ ra lối vào lâu đài.
- Tôi không biết cái người bà đã giết đó là ai - cô nói. Nhưng điều đó khiến bà trở thành một mụ giết người độc ác.
Nhưng dù sao thì mụ Phù thủy cũng có vẻ nghi ngờ. Mụ nói:
- Nhưng ta tưởng cô nói cô định đến nhà bà Pentstemmon kia mà?
- Không - Sophie nói. - Đó là bà nói vậy thôi. Không cần quen biết bà ấy tôi cũng có thể gọi bà là độc ác vì đã giết chết bà ấy.
- Vậy cô định đi đâu? - mụ Phù thủy nói.
Sophie định bảo mụ Phù thủy hãy cứ lo chuyện của mình đi. Nhưng như thế là rước lấy rắc rối. VÌ thế cô nói ra điều duy nhất có thể nghĩ ra:
- Tôi đến yết kiến Đức Vua. - Cô nói.
Mụ Phù thủy cười to không tin:
- Nhưng liệu Đức Vua có tiếp cô không?
- Có, dĩ nhiên rồi - Sophie nói, run lên vì sợ và vì giận. - Tôi đã hẹn. Tôi ... tôi sẽ thỉnh cầu Người ban cho thợ làm mũ những điều kiện tốt hơn. Bà thấy đấy, tôi vẫn tiếp tục làm việc, thậm chí sau những gì bà đã gây ra cho tôi.
- Vậy thì cô sai hướng rồi. - mụ Phù thủy nói. - Cung điện ở phía sau cô kia.
- Ồ, vậy ư? - Sophie nói. Cô chẳng cần phải giả vờ tỏ ra ngạc nhiên. - Vậy thì tôi phải quay lại. Tôi hơi lãng đáng về mặt phương hướng kể từ sau khi bà làm tôi ra thế này.
Mụ Phù thủy cười khoái chí và không tin lấy một lời cô nói:
- Vậy thì đi cùng với ta - mụ nói. - Và ta sẽ chỉ cho cô biết đường đến Cung điện.
Dường như Sophie chẳng thể làm được gì khác ngoài việc quay lại và lọc cọc đi cạnh mụ Phù thủy, với hai chú hầu nhỏ mặt sưng sỉa lê bước khó nhọc đi sau hai người. Cơn giận dữ và vô vọng dịu dần trong Sophie. Cô nhìn mụ Phù thủy duyên dáng lướt đi bên cạnh và nhớ lại bà Pentstemmon nói rằng mụ Phù thủy thực sự đã là một mụ già. Như thế không công bằng! - Sophie nghĩ, nhưng cô chẳng thể làm gì được trong chuyện này.
- Tại sao bà lại làm tôi ra thế này? - cô hỏi khi họ đi trên một con phố lớn, đầu phố có một đài phun nước.
- Cô ngăn cản ta lấy một số thông tin ta cần - mụ Phù thủy nói. - Cuối cùng ta vẫn có được chúng, dĩ nhiên là thế.
Sophie hoang mang trước thông tin này. Cô đang tự hỏi không hiểu có ăn thua gì không khi nói chắc ở đây có lầm lẫn gì thì mụ Phù thủy nói thêm:
- Mặc dù ta dám nói rằng cô không hề biết mình là ai - mụ nói và cười to cứ như đó là phần buồn cười nhất. - Cô có biết một xứ sở tên là Wales không? - mụ hỏi.
- Không - Sophie nói. - Ở dưới biển à?
Mụ Phù thủy thấy điều đó buồn cười hơn bao giờ hết:
- Bây giờ thì chưa - mụ nói. - Đó là quê của Pháp sư Howl. Cô biết Pháp sư Howl chứ, phải không?
- Chỉ nghe nói thôi - Sophie nói dối. - Hắn ăn thịt con gái. Hắn cũng độc ác như bà vậy. - Nhưng cô cảm thấy hơi lạnh. Dường như đó không phải tại cái đài phun nước mà lúc nãy hai người đi ngang qua. Phía sau đài phun nước, bên kia quảng trường bằng đá cẩm thạch hồng, là những bậc thang bằng đá và Cung điện ở trên cùng.
- Kia kìa. Kia là Cung điện - mụ Phù thủy nói. - Cô có chắc là cô có thể bước nổi chừng ấy bậc thang không?
- Vì bà mà không đấy - Sophie nói. Hãy làm tôi trẻ trung trở lại và tôi có thể chạy một mạch lên đó. Dẫu là trong cái thời tiết nóng bức này.
- Như thế sẽ không buồn cười bằng một nửa thế này - mụ Phù thủy nói. - Cô đi lên đi. Nếu cô thuyết phục được Đức Vua tiếp cô thì nhớ nhắc ông ta rằng ông nội ông ta đã cử ta đến xứ Waste và ta oán hận lão vì điều đó.
Sophie vô vọng nhìn lên dãy bậc thang dài tít tắp.Ít nhất trên đó cũng không có ai ngoài những người lính. Với cái may mắn ngày hôm nay, cô sẽ không ngạc nhiên khi thấy Michael và Howl đang đi xuống. Vì hiển nhiên mụ Phù thủy sẽ đứng đấy đợi để chắc chắn là cô sẽ đi lên, Sophie không còn cách nào khác ngoài việc leo lên đó. Cô tập tễnh đi lên, qua những người lính đang vã mồ hôi, lại suốt một lượt lên tận cổng Cung điện, mỗi bước một căm ghét mụ Phù thủy hơn. Lên đến đỉnh cô quay lại, thở hổn hển. Mụ Phù thủy vẫn ở đó, một cái bóng nâu nâu bồng bềnh đứng dưới chân, với hai cái bóng nhỏ màu cam đứng bên cạnh, chờ xem cô bị ném khỏi Cung điện.
- Quỷ tha ma bắt mụ ta đi! - Sophie nói. Cô tập tễnh đi tới những người gác ở cổng tò vò. Vận rủi của cô vẫn còn. Không thấy bóng Michael hay Howl bên trong. Cô buộc phải nói với người gác cổng:
- Tôi có việc quên chưa tâu với Đức Vua.
Họ nhớ ra cô. Họ cho cô vào, một người găng tay trắng tiếp đón cô. Sophie chưa kịp trấn tĩnh lại thì bộ máy của Cung điện đã lại hoạt động và cô được đưa từ người này tới người khác, hệt như lần đầu tiên, cho đến khi cô đến trước cánh cửa kép lúc nãy và vẫn cái người mặc quần áo xanh lơ đó thông báo:
- Tâu Bệ hạ, bà Pendragon lại xin yết kiến!
Giống như một cơn ác mộng, Sophie nghĩ trong khi đi vào căn phòng rộng lớn đó. Dường như cô không còn cách nào khác ngoài việc nói xấu Howl lần nữa. Điều phiền hà là, với tất cả những chuyện đã xảy ra thì nỗi sợ lên sân khấu lần đầu tiên lại chen vào, đầu óc cô trống rỗng hơn bao giờ hết.
Lần này, Đức Vua đang đứng trước một cái bàn lớn ở một góc nhà, dịch chuyển những lá cờ trên sa bàn một cách lo lắng.
- Bọn họ cho ta biết bà còn quên chưa nói một điều.
- Vâng - Sophie nói. - Howl nói rằng nó chỉ đi tìm Hoàng thân Justin nếu Bệ hạ hứa sẽ gả con gái cho nó.
Cái gì đã nhét điều đó vào đầu mình nhỉ? Cô nghĩ. Ông ta sẽ treo cổ cả hai người mất.
Đức Vua nhìn cô vẻ quan tâm:
- Bà Pendragon, bà phải biết điều đó là không thể đem ra bàn tới - ông ta nói. - Ta thấy bà đang vô cùng lo lắng cho con trai bà nên mới đề nghị như thế, nhưng bà không thể buộc nó vào quai tạp dề mãi được, bà biết đấy, và ta đã quyết rồi. Mời bà đến và ngồi xuống chiếc ghế này. Bà có vẻ mệt rồi.
Sophie lảo đảo đi đến chiếc ghế thấp mà Đức Vua chỉ cho cô và ngồi thụp xuống đó, tự hỏi bao giờ lính gác sẽ đến bắt cô.
Đức Vua lơ đãng nhìn quanh:
- Con gái tôi vừa mới ở đây - ông ta nói. Trước sự ngạc nhiên của Sophie, ông ta cúi xuống và nhìn dưới gầm bàn:
-Valeria - ông ta goi. - Vallie, ra ngoài này đi. Đường này, có một cô bé ngoan nào.
Có tiếng lê chân. Một giây sau, Công chúa Valeria thò đầu ra khỏi gầm bàn ở tư thế ngồi, miệng cười hiền lành. Công chúa có bốn răng. Nhưng cô bé chưa đủ lớn nên tóc mọc chưa tốt. Trên đầu cô bé chỉ lưa thưa một vành tóc trên tai. Nhìn thấy Sophie, cô bé cười tươi hơn và đưa bàn tay vừa mút ra nắm váy Sophie. Chiếc váy của Sophie loang loáng một vệt ướt lan rộng khi Công chúa bám vào nó để đứng lên. Công Chúa Valeria nhìn Sophie không chớp mắt, nói với cô vẻ thân thiện bằng một thứ ngôn ngữ rõ ràng là tiếng nước ngoài.
- Ồ - Sophie nói, cảm thấy mình ngớ ngẩn kinh khủng.
- Bà Pendragon, ta hiểu các bậc cha mẹ nghĩ gì - Đức Vua nói.