Lên Nhầm Kiệu Hoa
“….Những năm này cảm tạ sự chăm sóc và dạy dỗ của Trầm Tiêu Quân, ân tình này Thẩm gia không dám quên. Đây là một vài lễ vật nhỏ là chút tâm ý của Thẩm gia chúng ta.” Bộ dáng Thẩm Hưu lúc này quy quy củ củ nói chuyện so với bộ dáng hống hách ngày thường hoàn toàn khác xa nhau. Tính khí Thẩm Hưu tuy nóng nảy vô lễ, nhưng ở Ngạc Nam thành được đánh giá không tệ. Có lẽ chàng ở bên ngoài vốn dĩ cũng không phải là tác phong không nói đạo lý như vậy.
“A Khước đã gọi ta một tiếng thầy, ta tự nhiên phải tận tâm tận lực, Thẩm gia khách sáo rồi.” Thanh âm của Thích Giác trời sinh mang theo chút lãnh ý xa cách cự tuyệt.
“Là lễ nghĩa phải làm.” Thẩm Hưu nhíu mày nhỏ đến mức không thể thấy, chàng không thích Thích Giác gọi Thẩm Khước thân thiết như vậy.
Thẩm Khước yên tĩnh ngồi bên cạnh Thẩm Hưu, tầm mắt lại tập trung trên người Thích Giác.
Tiên sinh của nàng vẫn là một thân áo choàng dài màu trắng, cổ áo khép hờ, thắt lưng buông xuống ở bên eo lại cực kỳ ngay ngắn, đôi lông mày của người hẹp dài, đuôi mày góc cạnh rõ ràng, đôi mắt dưới lông mày khẽ buông xuống, lông mi dày và dài rũ xuống tạo thành một bóng râm, khiến dung nhan thanh tuấn của người lung linh một tầng nhuận ngọc. Bạc môi bạc lạnh, hai cánh môi của người mỏng như lưỡi dao, mang theo lãnh ý.
Lúc này, Thích Giác đang duỗi tay ra, ngón tay mảnh khảnh vừa sờ đến bên cạnh ấm trà.
“Tiên sinh, để con.” Thẩm Khước vội vàng đứng dậy, nâng ấm trà lên rót trà cho Thích Giác.
“Hồng Nê!” Thẩm Hưu trừng mắt nhìn Thẩm Khước, thanh âm buồn bực gọi Hồng Nê đang đứng một bên. Thật là, người ở trên giường bệnh nằm không dậy nổi một tháng, hôm nay vừa ra ngoài đột nhiên còn có thể rót trà bưng nước cho người khác!
Hồng Nê giật mình, vội vàng bước lên trước, gấp gáp nói: “Cô nương, vẫn là để nô tì làm cho.”
Vốn dĩ không phải nàng ta không làm tròn trách nhiệm, chỉ là hành động của Thẩm Khước vượt ra ngoài dự liệu của nàng, hơn nữa bên cạnh Thích Giác lại không có hạ nhân hầu hạ, cũng là kỳ lạ. Hồng Nê vươn tay giành lấy ấm trà trong tay Thẩm Khước, Thẩm Khước lại không thả ra. Hồng Nê không hiểu ngẩng đầu, lại thấy Thẩm Khước nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Hồng Nê liền buông tay, lùi về phía sau hai bước, cúi đầu đứng đó.
Thẩm Hưu hừ lạnh một tiếng, bỏ chiếc ly bạch ngọc trong tay xuống bàn.
“Ca ca, uống trà.” Thẩm Khước sợ Thẩm Hưu lại nói ra cái gì, vội vàng rót đầy chén trà cho Thẩm Hưu. Thanh âm của nàng nhanh gọn, chứa một chút căng thẳng, còn không quên chớp chớp mắt với Thẩm Hưu.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin tha thứ của Thẩm Khước, Thẩm Hưu liền đem lời nói đến bên miệng nuốt lại.
Thích Giác câu câu khoé miệng, nói: “Học trò rót trà đổ rượu cho thầy chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm sao?”
Thẩm Hưu nghĩ nghĩ, có vẻ như cũng là một đạo lý? Nhưng chàng nhìn không quen muội muội của mình hầu hạ người khác! Nhưng lời này chàng không thể nói ra, chỉ đành phải tự mình buồn bực.
Ngư Đồng bước vào, cung kính nói: “Bẩm tiên sinh, Yên nhị công tử hỏi người khi nào thì qua đó?”
“Yên nhị công tử? Là Yên Đoạt?” Mắt Thẩm Hưu sáng lên, hỏi lại.
“Đúng vậy.” Thích Giác gật đầu, “Yên nhị công tử cũng biết Thẩm gia đưa thiệp đến, hôm nay biết ngươi đến đây, sáng sớm liền đến rồi. Vì A Khước ở đây nhiều thứ không tiện, nên ở đình Tương Liên sau hậu viện chờ ngươi.
Thẩm Hưu nhìn Thẩm Khước, lại nhìn Thích Giác, thập phần do dự.
“Ca ca, vị Yên nhị công tử đó là bạn của huynh sao?” Thẩm Khước nghiêng đầu hỏi Thẩm Hưu.
“Đúng, giao tình sâu đậm!” Thẩm Hưu gật đầu nhưng cũng không nói rõ mọi chuyện với Thẩm Khước. Có thể nói chàng và Yên nhị công tử Yên Đoạt là hai tên cứng đầu nhất Ngạc Nam thành. Đặc biệt là khi hai người tụ họp một chỗ, không thể không gây hoạ. Thẩm gia oán giận Yên Đoạt làm hư Thẩm Hưu, Yên gia lại oán giận Thẩm Hưu làm hư Yên Đoạt. Trên mặt hai nhà hoà hoà khí khí, ở đằng sau lại không cho phép hai người có liên quan với nhau.
“Yên nhị công tử nếu như đã đặc biệt đợi huynh, vậy huynh mau đi đi. Muội ở đây đợi huynh, không gây trở ngại!” Thẩm Khước nói.
“Không được! Ta làm sao có thể để muội ở lại đây một mình được!” Thẩm Hưu mạnh mẽ bác bỏ, thanh âm của chàng vừa nâng cao liền thấy Thẩm Khước lùi về sau một bước, tựa như bị doạ sợ.
Chàng ho nhẹ một tiếng, hạ thấp thanh âm, nói: “Ta phải ở lại đây với muội.”
Thẩm Khước cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, giọng lí nhí nói: “Ngư Đồng ở đây, Hồng Nê cũng ở đây…”
Nàng cảm thấy chua xót trong lòng.
Thẩm Khước biết ý tứ của Thẩm Hưu, ám chỉ trước đây của Hà thị nàng cũng hiểu.
Nàng hiểu rõ mình đã lớn, lớn rồi thì không thể giống như một đứa trẻ ở bên cạnh Thích Giác. Đây chính là nam nữ khác biệt. Thậm chí, quãng thời gian nàng chung sống với Thích Giác từ nhỏ ở Túc Bắc cũng thành một vết nhơ của nàng. Mười một tuổi, cái tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, qua thêm hai năm nữa là sẽ đến tuổi nói chuyện hôn sự, không chừng sẽ có người muốn lấy đoạn thời gian nàng trải qua mà dèm pha.
Cho dù năm đó Thích Giác xuất phát từ việc suy nghĩ danh tiếng cho Thẩm Khước, nhận nàng làm đồ đệ, hơn nữa còn để nàng trịnh trọng cúi đầu, cung kính dâng trà cũng không lấp được miệng lưỡi của người có tâm.
Năm đó ở Túc Bắc, Thích Giác vốn dĩ muốn xây một phủ đệ nhỏ ở bên cạnh Trầm Tiêu phủ cho nàng ở. Nhưng thân thể của nàng quá yếu, ngày đêm đều cần có người trông nom, hơn nữa cách hai khắc lại cần bôi thuốc, uống thuốc. Đặc biệt là bôi thuốc, bắt buộc phải tự tay Thích Giác làm, vì vậy đành phải giữ nàng lại ở bên người.
Nhìn bộ dáng Thẩm Khước như sắp khóc, trong lòng Thẩm Hưu cảm thấy hối hận! Nếu sớm biết lời nói ấy khiến muội muội buồn bã, có đánh chết chàng cũng không nói! Chàng vội vàng nói: “Được, được, được, ta đi tìm Yên nhị, một lát liền quay lại đón muội về nhà.”
Thẩm Khước đột nhiên ngẩng đầu, giữa lông mày là một mảnh vui vẻ, nàng kéo tay của Thẩm Hưu, nói: “Ca ca, muội biết rồi!”
Trên mu bàn tay là độ ấm từ ngón tay mềm mại của Thẩm Khước, nghe sự vui sướng trong thanh âm của nàng, nhìn đôi lông mày vui mừng của nàng, trong lòng Thẩm Hưu có loại cảm giác cổ quái, muội muội của chàng vì sao lại vì người khác mà phản ứng lớn như vậy? Nhưng thấy nàng cao hứng, trong lòng Thẩm Hưu cũng không nhịn được cao hứng theo.
Mặc dù biết rằng Thích Giác không nhìn thấy, Thẩm Hưu vẫn trừng Thích Giác một cái, mới đi ra cửa.
Ngư Đồng dẫn đường cho Thẩm Hưu, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Khước, Thích Giác và Hồng Nê.
Sau khi Thẩm Hưu đi, Thẩm Khước có chút không tự nhiên nói: “Tiên sinh, người đừng tính toán với ca ca của con, huynh, huynh ấy là quan tâm con…”
Mọi người đều cho rằng Thích Giác là một người mù, ở trước mặt của chàng làm vài động tác nhỏ. Nhưng Thẩm Khước biết, tai của Thích Giác cực kỳ thính, thật sự có thể nghe ra biểu tình của đối phương!
“Qua đây!”
Thích Giác cuối cùng cũng nhấc lông mày, đem ánh mắt trống rỗng rơi xuống phương hướng của Thẩm Khước. Nhìn nàng, nói câu nói đầu tiên từ khi trùng sinh tới nay của chàng.
Thẩm Khước dịch chân bước qua. Thích Giác không nói chuyện, Thẩm Khước cũng không dám mở miệng, cứ lặng lẽ đứng bên cạnh người chàng, đợi chờ.
Hơi thở của nàng ở ngay bên cạnh, thật tốt.
“Cùng ta đi bộ một lát.” Thích Giác đứng dậy, thân ảnh to lớn che lại bóng dáng nhỏ bé của Thẩm Khước.
Nghĩ đến ánh nắng ở bên ngoài khiến Thẩm Khước khẽ chần chừ, nhưng ngay sau đó nàng cười rộ lên, bước theo sau Thích Giác. Hồng Nê muốn mở lời ngăn cản, lúc nhìn thấy biểu tình của Thẩm Khước lại nghẹn trở về.
“Tiên sinh, con đỡ người!” Bàn tay Thẩm Khước định kéo cánh tay của Thích Giác lại đột nhiên cứng đờ giữa không trung. Ở đây là Ngạc Nam thành, nàng hình như không thể dựa vào quá gần, thân mật không khoảng cách như vậy với Thích Giác được nữa, cho dù người là sư phụ của mình, là người thân của mình. Trong mắt thoáng qua sự ảm đạm, tay của Thẩm Khước liền buông xuống, gắn liền với cánh tay còn có cái đầu nhỏ của nàng.
Thích Giác đột nhiên nói: “Cửa của Trầm Tiêu phủ ở Ngạc Nam thành vẫn còn chưa bằng phẳng, đường đá ở bên ngoài cũng vẫn chưa lát gạch xanh, hiệu suất làm việc của Vương quản gia thật sự càng ngày càng thấp rồi.”
“Đúng đúng đúng, Vương quản gia làm sao lại quên đi chuyện quan trọng như vậy chứ, thật là!” Thẩm Khước nhăn mày, dứt khoát cầm lấy tay của Thích Giác.
Hừ, danh tiếng thì kệ danh tiếng. Nhưng không thể để tiên sinh ngã được!
Nàng hình như đã quên mất, dựa vào bản lĩnh của Thích Giác, cho dù không nhìn thấy cũng không thể bị cái cửa tầm thường làm ngã.
Khoé miệng của Thích Giác khẽ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười.
Chàng trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Thẩm Khước, cầm trọn bàn tay nhỏ bé của nàng như lấp đầy cả trái tim, nắm chặt lấy!
Thẩm Khước lặng lẽ nhìn Thích Giác nắm lấy tay mình, khoé miệng không tự giác giương lên một nụ cười. Như vậy thật tốt, giống như trở về hồi nhỏ, những lúc Thích Giác dạy nàng bước đi. Nếu như thời gian này cứ dài mãi như vậy thì thật tốt!
Thích Giác không nói chuyện, Thẩm Khước từ trước đến giờ không dám lắm miệng. Một mặt là không dám, mặt khác, nàng không nỡ làm hỏng phần yên tĩnh này.
Hai người trầm mặc men theo bức tường màu xám trắng mà đi, ánh nắng đem thân ảnh hai người họ một lớn một nhỏ in xuống hai đạo bóng râm chồng chéo lên nhau. Thẩm Khước biết đây là đường hướng về hoa phòng.
Chỉ vừa nhìn, Thẩm Khước đã nhìn ra bố cục của Trầm Tiêu phủ ở Ngạc Nam và Trầm Tiêu phủ ở Túc Bắc hoàn toàn giống nhau. Nếu như dựa vào cũ mới mà nói, e rằng chỗ ở ở Túc Bắc kia mới lập ra sau, là phỏng theo chỗ ở nơi đây.
Cũng đúng, Thích Giác vốn dĩ là người Ngạc Nam.
Nếu như nói ở hai nơi Trầm Tiêu phủ này không giống nhau ở đâu, có lẽ là hoa cỏ của Trầm Tiêu phủ ở Ngạc Nam kiều diễm hơn, thực vật tươi tốt hơn. Đặc biệt là hoa phòng, so với bên Túc Bắc không biết tươi đẹp hơn bao nhiêu lần.
Thích Giác ngồi xuống trên chiếc trường y, bàn tay nhỏ của Thẩm Khước vẫn bị Thích Giác nắm chặt trong tay, nàng đành ngồi xuống bên cạnh chàng.
Bên cạnh trường y, hoa nở đầy một vùng. Hương thơm nồng đậm có chút say người.
Thích Giác đột nhiên mở miệng: “Con không dẫn Niếp Tuyết theo?”
Ngữ khí của chàng rất nhẹ, như trần thuật một câu chuyện không quan trọng.
Ngón tay của Thẩm Khước liền run một chút, nàng hạ giọng nói: “Muội, muội ấy có chút cảm nắng nên để muội ấy ở Thẩm gia nghỉ ngơi rồi.”
“Ồ?” Thích Giác nâng nhẹ âm cuối lên, mang một chút ý vị khiến Thẩm Khước không tự chủ được khẽ run rẩy. Thẩm Khước vội vàng nói: “Chung quy cũng lớn lên ở Túc Bắc, gần đây Ngạc Nam nóng như vậy, cảm nắng cũng là hợp tình hợp lý…”
Thích Giác lặng thinh, nửa người trên của chàng nhẹ nhàng ngửa ra sau, dựa vào trên trường y. Thẩm Khước cắn cắn môi, cái đầu nhỏ cúi xuống, lí nhí nói: “Con… con không muốn Niếp Tuyết ở trước mặt người nói bậy bạ….”
Thích Giác không nói chuyện, Thẩm Khước liền lén lút nhấc mắt nhìn người, lọt vào tầm mắt là hình ảnh Thích Giác đặt bàn tay lên đầu gối. Tay của nàng còn bị tiên sinh nắm chặt….
Thẩm Khước ngơ ngác một chút, nàng cảm thấy bản thân đương nhiên phải rút tay ra. Nhưng động tác phải làm sao để nhẹ nhàng nhất, còn không bị tiên sinh phát hiện đây?
Thích Giác đột nhiên nắn nắn tay của nàng, nói: “Gầy rồi!”