Chương 52: Dáng người

Lên Nhầm Kiệu Hoa

Thẩm Ninh đương nhiên không ở lại chơi, ngay cả giày vớ sạch sẽ Thẩm Khước chuẩn bị chuẩn bị cho nàng nàng cũng không thay, vung tay áo nổi giận đùng đùng trở về.

Thẩm Khước cười cười, không thèm để ý vứt đi giày vớ mà Lục Nghị cầm tới.

Thẩm Khước dẫn theo Lục Nghị đi đến tiền sảnh, trên đường vừa vặn gặp được Tiêu Như Tranh, Tố Lan đi theo phía sau nàng đang bưng một hộp đồ ăn.

“Biểu muội đêm qua ngủ có quen không?” Thẩm Khước cười tiến đến.

Tiêu Như Tranh thật sự không thích Thẩm Khước gọi nàng là biểu muội, nhưng lại không thể vứt đi tầng quan hệ này, nàng bật cười ấm áp, phảng phất như đầm nước êm dịu. Nàng nói: “Bố trí ở đây và Túc Bắc giống nhau như đúc, ta giống như là trở về nhà của mình, sao có thể không quen chứ? Lại phiền biểu ca nhớ nhung rồi.”

Thẩm Khước rất muốn nói với nàng “Biểu ca của ngươi đang bận dỗ ta không rảnh nhớ nhung ngươi”, nhưng lời nói đến bên miệng lại trở thành: “Đúng a, tối qua tiên sinh còn nhắc đến muội với ta.”

“Ồ?” Tiêu Như Tranh có chút kinh ngạc.

Thẩm Khước mím môi, ngọt ngào cười, nói: “Tiên sinh nói hiện giờ muội không nơi nương tựa, rõ ràng đã mười bảy, lại đang ở tang, chờ hết thời hạn cư tang, chỉ định hôn sự sẽ chậm trễ a!”

Tiêu Như Tranh rũ mắt, sửa lại lời Thẩm Khước, nói: “Là mười sáu.”

Ở thời đại mười lăm tuổi đã đính hôn này, Tiêu Như Tranh thập phần kiêng kị người khác nói đến tuổi của nàng. Lúc nàng mười bốn mẫu thân đã qua đời, năm nay phụ thân nàng cũng bệnh chết. Nếu như thật sự đợi kì hạn ở tang kết thúc, nàng thật sự sẽ trở thành gái lỡ thì hai mươi tuổi.

Thẩm Khước cười cười xin lỗi, nói: “Đúng a, nhìn trí nhớ của ta này, biểu muội rõ ràng còn thiếu hai tháng mới được mười bảy chứ.”

Thẩm Khước giương mắt nhìn mặt trời vừa mới nhô lên ở phía đông, vẻ mặt khát khao nói: “A Khước thật sự hâm mộ biểu muội đó!”

“Hâm mộ ta?” Tiêu Như Tranh giương mắt nhìn thoáng qua Thẩm Khước, nàng ẩn ẩn cảm thấy ba năm không gặp, tiểu cô nương đã thay đổi không ít, tựa hồ học được cách diễn trò của thế gia nữ nhi ở Ngạc Nam thành.

“Đúng a,” Ánh mắt của Thẩm Khước chớp chớp, “A Khước luôn mong chờ mau chút lớn lên, hâm mộ độ tuổi phong tư trác trác như biểu muội. Nếu không, rõ ràng ta còn hai tháng nữa mới được mười lăm tuổi, nhưng khi người khác hỏi tới ta sẽ nói ta mười lăm tuổi. Hoàn toàn không phân chia tuổi sinh nhật rõ ràng như biểu muội!”

Tiêu Như Tranh ôn ôn nhu nhu mà cười, nhưng trong lòng đã ghi hận Thẩm Khước. Người này thật đáng ghét, cố ý chọc vào khuyết điểm của người khác! Quả thực chính là đang nói nàng đã lớn tuổi còn muốn làm bộ còn trẻ, mà Thẩm Khước rõ ràng đang khoe khoang tuổi của nàng ta với nàng!

Nhưng cho dù trong lòng tức giận, trên mặt Tiêu Như Tranh vẫn không để lộ ra một chút nào. Nàng nhẹ nhàng dời đề tài, cười nói với Thẩm Khước: “Muội nói như vậy lại khiến ta nhớ ra, hai người chúng ta thật có duyên, ngay cả sinh nhật cũng chỉ cách có một ngày đó.”

“Đúng a, nếu như  không có duyên cũng sẽ không cách ba năm, vòng hơn nửa Đại Thích, lại gặp lại rồi.” Đôi mắt của Thẩm Khước bỗng nhiên sáng lên, nàng nhấc váy, chạy chậm hai bước, đi đến bên hồ cá chép.

Tiêu Như Tranh ngạc nhiên quay đầu, liền thấy Thích Giác đứng bên hồ cá chép cho cá ăn. Nàng liền bày ra một nụ cười thập phần vừa phải bước đến.

Có lẽ bởi vì mưa to, nước trong hồ dâng lên không ít, vô số cá chép màu đỏ vây quanh ở bên hồ,thi nhau tranh đoạt đồ ăn.

Tiêu Như Tranh liền che miệng cười nói: “Mới sáng sớm đã nhìn thấy nhiều cá chép như vậy, xem ra hôm nay sẽ có may mắn a.”

“Biểu muội.” Thích Giác khách khí gật đầu với Tiêu Như Tranh, sau đó ánh mắt liền dời đến trên người Thẩm Khước. Chàng hỏi: “Muội muội kia của nàng đi rồi?”

Thẩm Khước khẽ nhíu mày, nói: “Đi rồi, tức giận đùng đùng mà đi rồi.”

“Lần này nàng đến là vì chuyện gì?” Thích Giác lại hỏi.

“Con sao biết vì sao nàng lại đột nhiên chạy đến bảo con trở về Thẩm gia thăm mẫu thân nàng, nàng nói mẫu thân nàng bị bệnh, luôn mồm gọi tên con và ca ca.” Thẩm Khước chợt nhớ tới Thẩm Hưu, “Đại khái là nhớ ca ca đi. Con đoán tiểu nha đầu kia đang nói dối, mẫu thân nàng kêu chỉ có thể là ca ca, không chừng là ai đó ra chủ ý cho tiểu nha đầu muốn để con mặc nam trang đi gặp mẫu thân nàng.”

Thích Giác cười nói: “Nàng cho rằng muội muội kia của nàng cũng biết cách nữ phẫn nam trang sao?”

Thẩm Khước nhớ đến những ngày cải trang thành Thẩm Hưu, lén đến thăm Thích Giác, sau đó liền ngọt ngào cười rộ lên.

Nhìn hai người nói chuyện với nhau, Tiêu Như Tranh bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút dư thừa, loại cảm giác này khiến nàng hụt hẫng.

Tiêu Như Tranh rũ mi nhìn thoáng qua cá chép trong hồ, trên gạch xanh ở chỗ đó bao phủ một tầng nước mưa, còn dính chút bùn đất. Ánh mắt của nàng hơi lóe lên, mắt không thể thấy dời hai bước đến bên bờ hồ, sau đó một chân trơn trượt, cả người liền ngã vào hồ cá chép.

“Biểu ca cứu ta!” Tiêu Như Tranh sợ hãi kêu cứu, cả cơ thể yếu đuối chìm ở trong hồ, trông cực kỳ đáng thương.

Thích Giác và Thẩm Khước đồng thời sửng sốt.

Thích Giác vừa mới bước ra một bước, liền nghe thấy Thẩm Khước ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tiên sinh hy vọng con cũng nhảy xuống đó?”

Thẩm Khước nói xong, lại thật sự đi về phía trước.

Trong nháy mắt Thích Giác túm lấy tay của Thẩm Khước, bất đắc dĩ lắc lắc đầu với nàng.

Mà cùng lúc đó, một đạo thân ảnh đã nhảy xuống hồ cá chép.

Tiêu Như Tranh thật sự không biết bơi, khi nàng nhảy xuống trong hồ cá chép dựa vào ý niệm Thích Giác đang ở đây cho nên nàng sẽ không có việc gì, nhưng nàng không ngờ Thích Giác và Thẩm Khước cư nhiên còn đứng trên bờ nói chuyện! Nàng sốt ruột, liền bị sặc hai ngụm nước hồ.

Khi vòng eo nhỏ nhắn của nàng bị người ôm lấy, Tiêu Như Tranh mới phản ứng lại, thẳng đến khi nàng được kéo lên bờ, mới thấy rõ người cứu nàng là Ngư Đồng. Hành động hôm nay của Tiêu Như Tranh chính là hạ sách trong hạ sách, chỉ vì lộ một thân da thịt, ép Thích Giác chịu trách nhiệm với nàng, nhưng nàng làm sao cũng không thể ngờ Thích Giác vốn không đích thân nhảy xuống cứu nàng!

Vốn dĩ y phục hôm nay nàng mặc là váy lụa rất mỏng, vừa rơi xuống nước, vật liệu mỏng manh dán vào trên cơ thể lả lướt hấp dẫn của nàng, khiến toàn bộ dáng người hoàn mỹ của nàng hiện ra, so với khi trần trụi càng lộ vẻ mê người.

Sắc mặt của Tiêu Như Tranh tức khắc ửng đỏ, hai cánh tay trắng ngần ôm lấy ngực, cả người run bần bật.

“Cô nương!” Tố Lan kinh hô một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống trước người Tiêu Như Tranh, ôm lấy nàng.

“Còn không mau đỡ cô nương nhà ngươi về thay y phục đi.” Thanh âm của Thích Giác mang theo chút lạnh lẽo.

Loại lạnh lẽo rất nhỏ này tự nhiên được Tiêu Như Tranh nghe hiểu, trong lòng nàng run lên, ảo não bản thân thật sự đã đi sai một nước cờ, xem ra hiện giờ nàng ở trong ấn tượng của biểu ca chắc chắn đã rất xấu.

Thẩm Khước buồn rầu nói: “Vóc người của ta không giống với biểu muội, có lẽ xiêm y của ta biểu muội mặc sẽ không vừa người.”

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Lục Nghị, nói: “Lục Nghị, ta thấy vóc người của ngươi và biểu muội xấp xỉ nhau, mau đi tìm xiêm y của ngươi đưa cho biểu muội thay, nhớ rõ phải mới, ngươi chưa mặc qua bao giờ.”

“Vâng!” Lục Nghị đáp, vội vàng cùng Tố Lan đỡ Tiêu Như Tranh trở về phòng cho khách.

Thích Giác lắc đầu, có chút buồn cười nói với Thẩm Khước: “Trước đó còn lo lắng nàng chịu thiệt, hiện giờ xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”

Ánh mắt của Thẩm Khước ngưng đọng trên bóng lưng yểu điệu của Tiêu Như Tranh, nói: “Tiên sinh, con đẹp hay là nàng đẹp?”

Thích Giác bật cười, nói: “Tối qua chính nàng nói không xinh đẹp bằng biểu muội, nếu như trong lòng nàng đã có đáp án thì cần gì phải hỏi ta?”

“Không phải!” Thẩm Khước xoay vòng tròn, “Là dáng người, nàng như thế đẹp hay là con như vậy đẹp?”

“Thôi, người vẫn đừng nên nói thì hơn.” Thẩm Khước có chút rầu rĩ xoay người đi đến tiền sảnh.

Kỳ thật Thẩm Khước biết, nếu như dựa vào diện mạo, bản thân vốn không kém Tiêu Như Tranh, nhưng nếu như so về dáng người, nàng không có loại nhu mỹ như Tiêu Như Tranh. Thẩm Khước nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Ngực của nữ nhân kia sao có thể to như vậy!

Thẩm Khước cúi đầu nhìn bộ ngực nhỏ hơn một vòng của mình, có chút ủ rũ.

Tiêu Như Tranh thay y phục, lại chải chuốt một phen, mới lần nữa đến tiền sảnh dùng bữa sáng. Sắc mặt của nàng vẫn có chút tái nhợt, cũng không biết do uống phải nước hồ, hay là do trong lòng có cái gì không sảng khoái.

“Là ta thiết kế không tốt, lại không kịp thời xử lý vũng nước, khiến biểu muội không cẩn thận rơi xuống nước, thật sự xin lỗi.” Thích Giác nói.

Tiêu Như Tranh áp xuống phiền nhiễu trong lòng, cười nói: “Biểu ca, huynh thật sự quá khách khí rồi. Rõ ràng là muội không cẩn thận, sao còn có thể trách huynh? Muội nhớ khi nhỏ có một lần ra ngoài chơi, muội không cẩn thận rơi vào đầm nước, cũng là biểu ca cứu muội lên. Nói ra, tật xấu sợ nước của muội quả thực nên sửa lại.”

Trong lòng Thẩm Khước cảm thấy thập phần có ý tứ, một người sợ nước dám nhảy vào trong nước, nàng muốn dựa vào trên người Thích Giác biết bao nhiêu a.

Tựa như cảm giác được Thẩm Khước không vui, Thích Giác dời mắt, bàn tay dưới bàn lại lặng lẽ dời qua, nắm nhẹ tay của Thẩm Khước. Thẩm Khước sửng sốt, trên mặt liền xuất hiện ý cười, Tiêu Như Tranh còn nói cái gì, nàng đã không nghe vào tai nữa.

“Đúng rồi, khi nhỏ biểu ca đã thích bánh rượu, sáng sớm hôm nay muội có làm một ít. Tuy rằng nước chấm có chút thiếu, nhưng hương vị vẫn không thay đổi. Biểu ca mau nếm thử, còn có A Khước cũng đừng khách khí.” Tiêu Như Tranh phân phó Tố Lan bưng hộp đồ ăn lên, lại bưng hai đĩa cơm rượu bên trong đặt xuống trước mặt Thích Giác và  Thẩm Khước.

Thẩm Khước lập tức không vui, chạy đến nhà người khác làm khách, dùng phòng bếp của chủ nhân, còn nói với chủ nhân không cần khách khí?

Trong ánh mắt mong đợi của Tiêu Như Tranh, Thẩm Khước gắp một khối bánh rượu, cắn một miếng nhỏ. Nàng không thể không thừa nhận trù nghệ của Tiêu Như Tranh thập phần lợi hại, mùi vị của bánh rượu này cũng được xem là một món ngon.

Ánh mắt của Tiêu Như Tranh như nước nhìn Thẩm Khước, nói: “Hiện giờ A Khước đã trưởng thành, lại đã gả đi, cũng nên học một tay trù nghệ tốt.”

Thẩm Khước lại cắn một miếng bánh rượu, như là thập phần thích hương vị của nó. Nàng cẩn thận nhai miếng bánh rượu trong miệng, sau đó mới chậm rì rì mở miệng: “Đầu bếp có một tay trù nghệ tốt là đủ rồi, ta a, chỉ lo ăn, chỉ lo phẩm*.” Nàng khẽ dừng, lại nói: “Theo ta thấy, bánh rượu này biểu muội làm rất tốt, so với Trương đầu bếp không biết tốt hơn bao nhiêu lần, có điều hình như so với Triệu đầu bếp thì thiếu đi chút độ nóng.”

(*: Phẩm này mang ý nghĩa bình phẩm, như phẩm trà,..)

Tươi cười trên mặt Tiêu Như Tranh thiếu chút nữa không giữ được, Thẩm Khước cư nhiên lấy nàng so sánh với đầu bếp! Nàng khẽ thẳng eo, nói: “Đầu bếp là đầu bếp, nhưng làm gì có người vợ nào đích thân xuống bếp làm đồ ăn mà không có ý nghĩa sâu sắc chứ.”

Thẩm Khước lười biếng uống một ngụm canh, nói: “Nhưng sao ta lại cảm thấy chỉ có thiếp thất mới có thể dùng những thủ đoạn đó để lôi kéo nam nhân a.”

Lần này, tươi cười trên mặt Tiêu Như Tranh thật sự đã không giữ được nữa.

Trong lòng Thích Giác khẽ thở dài một tiếng, rốt cuộc mở miệng nói: “Biểu muội, hiện tại tuy rằng đã hết mưa, nhưng trên đường vẫn đang lầy lội, đợi khi trở về nhất định phải nói phu xe đánh xe chậm chút, đừng để bị ngã.”

Từ khi Thích Giác mở miệng, trong lòng Tiêu Như Tranh ẩn ẩn dâng lên một ngọn lửa, nhưng ngọn lửa này cứ như vậy từ từ bị dập tắt trong lời nói của Thích Giác.

Nhấn Mở Bình Luận