Lên Nhầm Kiệu Hoa
“Chẳng qua con chỉ cãi lại một câu thôi, sao người có thể khi dễ con như thế! Còn không thèm nói đạo lý…..” Thẩm Khước thấp giọng khóc, bộ ngực nhấp nhô không ngừng, hai vai rụt rụt lại, khẽ run rẩy.
Thích Giác liền ôm nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ từng cái một vào sống lưng đang cứng đờ của nàng.
“A Khước, vậy nàng thì sao, nàng lại xem ta thành loại người gì? Thầy giáo? Phụ thân?” Rõ ràng thanh âm của Thích Giác ở bên tai, lại như cách biệt ngàn vạn tầng non nước.
Thẩm Khước từ trong lòng Thích Giác ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào đôi mắt hơi rũ xuống của chàng. Đôi mắt kia cất giữ ánh sáng tối tăm, giống như đang cất giữ thứ gì đó nàng không thể hiểu được. Nàng nghĩ nghĩ, mới mơ hồ nhớ ra dấu vết mờ mịt được cất giấu trong đáy mắt kia gọi là thương cảm.
Thẩm Khước cảm thấy trong lòng mình lập tức luống cuống. Nàng vội túm lấy vạt áo của Thích Giác, gấp gáp nói: “Tiên sinh, người đang khổ sở sao? Không cần, không cần khổ sở…..chỉ cần người không khổ sở, A Khước thế nào cũng được, người muốn con xem người là gì thì con xem thành cái đó, người muốn con thế nào con liền thế đó…..Nếu như, nếu như thứ tiên sinh muốn là con…..con, con cũng sẽ không khóc nữa…”
Ánh mắt của Thích Giác dời đến, nhìn đôi mắt cẩn thận lấy lòng của Thẩm Khước, khoé miệng chàng dần xuất hiện ý cười miễn cưỡng. Ngón tay khẽ lau nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt của Thẩm Khước, chàng nói: “Thật sự là cô nương ngốc. Không sao, đừng khóc. Ta đợi nàng, đợi nàng tự nghĩ thông.”
Dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy.
Vốn dĩ Thích Giác thật sự không nghĩ sẽ chạm vào nàng, chỉ muốn ép nàng một chút. Có 1lẽ vì kiếp này được Thích Giác nâng niu trong lòng bàn tay, tính cách của Thẩm Khước bây giờ và tính cách của nàng ở kiếp trước khác biệt rất nhiều. Nàng kiếp trước vào độ tuổi bây giờ đã chu toàn ở giữa nữ nhi thế gia Ngạc Nam thành, khéo léo mà cường thế. Đương nhiên, nàng kiếp trước vào lúc này đã chạy đến thổ lộ với Thích Giác, làm gì giống nàng bây giờ ngay cả tâm tư của bản thân cũng không hiểu rõ.
Thích Giác vẫn nhớ như in ngày đó của kiếp trước, Thẩm Khước đứng ở ngoài đình, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, con có thể không làm học trò của người nữa, mà đổi một thân phận khác để…..yêu người.”
Trầm mặc của Thích Giác khi ấy, khiến ánh sáng trong mắt Thẩm Khước tối lại từng chút một.
“A Khước biết rồi….người có thể ôm ta một lần không? Đừng xem ta là đứa trẻ nữa. Một lần thôi là được rồi….” Thẩm Khước gần như là cầu xin.
Nhưng Thích Giác không ngẩng đầu, động tác đánh cầm của chàng không giảm đi, tiếng cầm phát ra thập phần bình tĩnh.
Thẩm Khước cúi đầu, nước mắt rơi xuống nền gạch xanh khắc ký hiệu Trầm Tiêu.
Đợi đến khi Thẩm Khước xoay người đi xa, máu tươi bên khoé miệng của Thích Giác mới rơi từng giọt xuống dây đàn. Cũng là vào ngày này, Thích Giác mới hiểu Thẩm Khước ở trong lòng mình sớm đã không phải là tiểu nữ hài. Nhưng, chàng lại không thể ôm nàng vào lòng, không thể nói với nàng: “Cô nương ngốc, ta cũng yêu nàng.”
Ngày đại hôn của Thẩm Khước, Thích Giác nhẫn nhịn bệnh tật, lại uống thuốc quá độ, cuối cùng khiến mắt của chàng nhìn thấy một lần nữa, cuối cùng khiến chàng có thể nhìn rõ dáng vẻ của Thẩm Khước. Chàng thấy nàng quay người lộ ra vẻ mặt tươi cười với chàng, nhìn thấy nàng thê lương xoay người bước đi.
Mà lần nữa gặp lại nàng, Ngạc Nam đã thành một đống hoang tàn, Thẩm Khước vì bảo vệ Thẩm Hưu mà nhận lấy một trường kiếm vào bụng, máu tươi nhiễm đỏ bộ váy trắng ngần trên người nàng. Đợi đến khi Thích Giác đuổi tới, chỉ có thể ôm lấy thi thể đã lạnh của nàng.
Thích Giác nhớ đến hoài niệm của Thẩm Khước đối với Túc Bắc, chàng liền ôm Thẩm Khước xuyên qua đống hoang tàn, đi từng bước một về phía Túc Bắc. Chàng cũng không biết mình đã đi được bao lâu và bao xa. Trên đường gặp vài người, bọn họ giống như nhìn thấy quái vật mà né tránh chàng. Thích Giác khi đó ngã xuống dưới cơn mưa tầm tã, chàng nhìn Thẩm Khước, mới phát hiện thân thể của nàng sớm đã biến thành một đống hài cốt. Tầm mắt càng ngày càng tối tăm, chàng biết mắt của chàng lại phát bệnh. Chàng ngã xuống trong thống khổ, mà đợi đến khi chàng mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một mảnh đen kịt.
Vậy mà chàng đã trọng sinh vào năm chàng hai mươi mốt tuổi đó, năm Thẩm Khước vừa mới trở về Ngạc Nam.
“Tiên sinh! Tiên sinh người làm sao vậy! Sao người lại khóc!” Thẩm Khước luống cuống lau nước mắt bên khoé mắt của Thích Giác. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thích Giác rơi nước mắt, hoá ra tiên sinh không gì không làm được của nàng cũng sẽ khóc sao?
Thích Giác ngây người, ánh mắt mơ hồ của chàng từng chút một ngưng đọng trên khuôn mặt của Thẩm Khước.
Cô nương ngốc, nàng có biết ta đã phụ nàng một đời hay không. Mà lần trọng sinh này, có lẽ trời xanh cảm thấy đáng thương cho sự sám hối vô tận của ta. Tất cả yêu hận tình thù, tất cả thiên hạ quốc gia, hoặc tất cả những chấp niệm kia, đều không còn quan trọng nữa.
Sống lại đời này, cũng chỉ vì nàng.
“Không sao.” Thích Giác miễn cưỡng cong môi. Chàng đứng dậy, ôm Thẩm Khước đi qua địa đạo u tối, trong địa đạo dài ngoằng chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng mà cô đơn của Thích Giác, dạ minh châu trên vách tường xung quanh lúc sáng lúc tối.
Thích Giác duỗi tay che mắt Thẩm Khước, nhưng xuyên qua ngón tay mảnh khảnh của Thích Giác, Thẩm Khước vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp. Trước mắt sáng lên, Thẩm Khước đã được Thích Giác đặt xuống. Nàng nhấc mắt, phát hiện ở đây vậy mà là đường vào rừng trúc thông qua thư phòng.
“Có phải quên chuyện gì rồi không?” Thích Giác hỏi. Ra khỏi địa đạo u tối, Thích Giác giống như đã khôi phục bình thường, lại biến thành con người lạnh bạc như gió kia.
“Chuyện gì….” Thẩm Khước chớp mắt, ngay lập tức nhớ ra, “Hôm nay Nguỵ tỷ tỷ sẽ đến đây!”
Thích Giác khẽ gật đầu, nói: “Đi đi.”
Thẩm Khước gật gật đầu, có chút lo lắng nhìn thoáng qua Thích Giác. Trong lòng nàng hoài nghi tiên sinh vừa mới rơi nước mắt thật sự không phải là ảo giác của bản thân sao?
Thẩm Khước nhấc váy màu xanh thêu hoa văn vàng nhạt giẫm lên lá trúc, bên tai chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân của mình. Nàng đột nhiên dừng cước bộ, có chút kì quái quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Thích Giác đứng ở đó, gió thổi qua khiến góc áo bào màu trắng của chàng bay lên, góc áo quét qua cành trúc bên cạnh, lộ ra ngón tay với khớp xương rõ ràng của chàng. Không biết vì sao, Thẩm Khước bỗng nhiên cảm thấy thân ảnh của Thích Giác thập phần đơn bạc, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện từ “yếu ớt”, loại cảm giác này khiến lòng nàng rất khó chịu.
Không, nàng không muốn nhìn thấy tiên sinh như vậy.
Thẩm Khước xoay người, nỗ lực ném bỏ cảm giác buồn phiền trong đầu đi, tăng nhanh bước chân chạy về phía tiền viện.
“A, Khước!” Một tiếng gọi non nớt, khiến Thẩm Khước cau mày trong nháy mắt.
Tiểu cô nương dang rộng cánh tay, bước chân nhanh chóng lao về phía Thẩm Khước. Nàng vứt bỏ tâm tình phức tạp trong lòng, không hài lòng nói: “Đã dạy con bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là A Khước! Con phải gọi ta là dì!”
Du Du nhếch miệng cười rộ lên, giống như nghe không hiểu lời nói của Thẩm Khước, vẫn cứ lặp lại “A, Khước! A, Khước! A, Khước!”
Rõ ràng là giọng điệu non nớt, nhưng nàng gọi lại vô cùng kiên định rõ ràng.
Thẩm Khước bất đắc dĩ ngồi xuống, ôm tiểu cô nương vào trong lòng.
Thẩm Khước nửa giận nửa vui mà cảnh cáo: “Tiểu nha đầu, ta nói với con, không được thơm bừa ta nữa, lần trước con…..”
Lời của nàng vẫn chưa nói xong, Du Du đã “chụt” một tiếng thơm vào bên má nàng, nước miếng làm ướt một bên má của Thẩm Khước.
Trong lòng Thẩm Khước thở dài lại bị thơm đến một mặt toàn nước miếng.
Du Du vỗ tay cười lớn: “Mềm, mềm!”
“Nguỵ tỷ tỷ!” Thẩm Khước hô lớn cứu mạng.
Nguỵ Giai Minh sớm đã cười đến không khép miệng lại được, một tay đỡ lấy eo của mình, một tay chậm rãi đi về phía Thẩm Khước và Du Du. Nàng vẫy vẫy tay về phía Du Du, Du Du lập tức thả Thẩm Khước ra chạy chậm về phía nàng.
“Chậm chút!” Nguỵ Giai Minh cưng chiều trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng là tự mình tăng nhanh bước chân, ôm lấy Du Du vào lòng mới cảm thấy yên tâm.
Nguỵ Giai Minh bây giờ đã có thai đứa con thứ hai, đã được bốn tháng hơn, vừa mới lộ bụng. Khi nàng nhìn Du Du, ánh mắt mềm mại như cành liễu khẽ đung đưa vào tháng tư, trên dưới toàn thân không còn nhìn ra bộ dáng hiên ngang múa kiếm khi chưa xuất giá lúc trước.
Thẩm Khước đỡ Nguỵ Giai Minh ngồi trong lương đình, nha hoàn đã sớm dọn lên vài món điểm tâm tinh xảo và mật quả.
Vú nương ôm Du Du đến ngồi trên ghế đá, lại đem mật quả ngon miệng đặt trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn nhảy xuống ghế đá, nhón mũi chân, cắn một miếng mật quả, lại đem miếng mật quả cắn được một nửa dính toàn nước miếng đó đưa cho Thẩm Khước, nói: “Cho!”
Thẩm Khước có chút ghét bỏ trừng mắt nhìn nàng, nói: “Bẩn như vậy, con tự ăn đi!”
Đôi mắt trong suốt của Du Du lập tức nổi lên một tầng hơi nước, cực kỳ uỷ khuất. Nàng đã nếm qua rồi, mật quả này là ngon nhất trong số những mật quả ở đây, vì sao A Khước lại không cần?
“Du Du ngoan, con tự ăn hết nào.” Nguỵ Giai Minh xoa đầu Du Du. Nàng ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Con cảm thấy mật quả này rất ngon, có thể lấy một quả giống như vậy ở trong hộp đưa cho A Khước, không thể đem thứ con đã ăn được một nửa đưa cho người khác được.”
“Vì sao không thể?” Du Du cau mày, khổ não suy nghĩ.
Vú nương ở phía sau vội vàng nhỏ giọng nói: “Đây là quy củ!”
Nhìn bộ dáng của Du Du, Thẩm Khước có chút mềm lòng, nói: “Được rồi, được rồi, ta ăn! Ta ăn!”
Nguỵ Giai Minh lắc lắc đầu với Thẩm Khước, nàng dùng khăn tay lau nước miếng trên khoé miệng cho Du Du, ôn nhu nói: “Nếu như đem y phục đã mặc của Hi Vân nhà vú nương đưa cho con mặc, con có vui không?”
Du Du ngẩng mặt, chậm rì rì nói: “Du Du thích Hi Vân! Hi Vân cũng, cũng thích con! Nàng, nàng đưa y phục cho, cho con, con, con rất vui a!”
Nguỵ Giai Minh có chút bất đắc dĩ, đành phải gõ nhẹ vào trán nàng, nói: “Nhưng nếu như đem thứ con đã ăn được một nửa đưa cho người khác, sẽ khiến người khác không thích con. Mẫu thân không thích con, A Khước không thích con, ngay cả vú nương cũng không thích con nữa!”
Thẩm Khước và vú nương rất phối hợp mà bày ra bộ dáng cau mày.
“Được rồi….vậy, vậy đưa cho A Khước cái mới!” Du Du đặt mật quả mình đã ăn được một nửa sang cái dĩa nhỏ ở một bên, lại lấy một mật quả giống vậy đưa cho Thẩm Khước. Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Khước cắn một miếng, mới vui vẻ mà nhếch miệng cười rộ lên.
Thẩm Khước cười nói: “Nguỵ tỷ tỷ, tỷ đối với Du Du vẫn quá nghiêm khắc rồi!”
Nguỵ Giai Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đạo lý đúng luôn phải dạy, muội là thật sự thích nó có thể không tính toán, nhưng nếu như nó đưa đồ đã ăn được một nửa cho người khác, sẽ không được họ yêu thích.”
Còn chưa đợi Thẩm Khước nói chuyện, Du Du đã cau mày nói: “Không, không đưa cho người khác!”
Thẩm Khước ngay lập tức bật cười, nàng có chút hối hận, đáng lẽ không nên từ chối mật quả bị cắn một nửa toàn nước miếng kia….
Thẩm Khước nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của Nguỵ Giai Minh, có chút không hiểu hỏi: “Nguỵ tỷ tỷ, không phải rất cực khổ sao? Có phải nữ nhi xuất giá rồi thì nhất định phải không ngừng sinh hài tử, còn phải là nhi tử không?….”
Nguỵ Giai Minh lắc lắc đầu cười, nói: “Đâu phải vì muốn có con nối dõi, nếu như muội yêu một người, từ trong thâm tâm muội sẽ muốn tình yêu của hai người có kết tinh. Huống hồ….”
Nguỵ Giai Minh cưng chiều nhìn Du Du, nói: “Huống hồ nhìn nàng lớn lên từng ngày, chỉ cần thấy nàng cười, trong lòng đều sẽ hoá thành một đầm nước. Những khổ cực trước đó không tính là gì cả.”
Du Du cũng không biết có phải nghe hiểu hay không, nàng quay đầu lại, nhếch miệng cười với Nguỵ Giai Minh.
“Đúng rồi,” Nguỵ Giai Minh nhìn Thẩm Khước, “Muội có biết Yên Đoạt và Thẩm Hưu sắp trở về rồi không?”
Thẩm Khước gật đầu, nói: “Biết ạ, vài ngày trước tiên sinh đã nói với muội, nói tướng sĩ Đại Thích chúng ta không chịu thua kém ai, không những bảo vệ Nã Quảng, còn thu phục được Xích Hạ Cốc, núi Đông Long ở lân cận!”
“Cuối cùng cũng trở về rồi, hai năm này trong nhà không thiếu người mong chờ.” Nguỵ Giai Minh cảm khái.
“Ân.” Thẩm Khước cũng có chút mong đợi, nhớ đến bộ dáng cố chấp của Thẩm Hưu trong lòng nàng liền cảm thấy ấm áp.
Ngày đại quân trở về, Thẩm Khước kéo Thích Giác cùng nàng đi đón Thẩm Hưu. Mà chuyện ngày hôm đó, hai người họ đều không nhắc đến, giống như vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong đầu Thẩm Khước ngẫu nhiên vẫn hiện ra dáng vẻ yếu ớt của Thích Giác, nàng lắc lắc đầu, cố gắng xem ngày hôm đó chỉ là một giấc mộng.
Trong xe ngựa, Thẩm Khước vươn dài cổ thăm dò bên ngoài, ở trong biển người chi chít tìm kiếm thân ảnh của Thẩm Hưu, nhưng căn bản không tìm thấy.
Thích Giác kéo nàng ngồi xuống, dùng khăn tay lau tầng mồ hôi mỏng trên trán nàng, nói: “Hôm nay nhiều người như vậy, làm sao nhìn thấy được, bảo nàng ở nhà ngoan ngoãn đợi, nàng lại không nghe.”
“Aiz,” Thẩm Khước có chút nhụt chí, “Vốn tưởng rằng ca ca có thể lấy được chức vị tướng quân, nhưng con nhìn rồi, trên lưng ngựa không thấy huynh ấy.”
“Nàng tưởng rằng tướng quân dễ làm như vậy sao? Chỉ dựa vào biểu hiện hơi tốt, hoặc là lập được chút công trạng là sẽ làm được sao?” Thích Giác buồn cười nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Thẩm Khước nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nhớ đến danh sách chi chít kia của Thích Giác, còn có phù hiệu đại biểu quan hệ nhân thân ở phía trên, nàng giống như đã hiểu được đôi chút.
Thẩm Khước có chút rầu rĩ không vui nói: “Còn tưởng rằng võ quan ở biên cương không có những quy củ như quan trường ở Ngạc Nam chứ.”
Đến đón Thẩm Hưu không chỉ có Thẩm Khước, sáng sớm Thẩm gia đã đứng chờ ở cổng thành, sắp xếp sẵn vài chiếc xe ngựa, cũng không biết có bao nhiêu người đến nghênh đón. Đến khi đại quân tiến vào thành, Hà thị không màng thể diện, đích thân xuống xe ngựa nhìn xung quanh. Bà mặc một chiếc áo bào sáng màu, trên mặt bôi một tầng son phấn rất dày, nhưng vẫn không thể che đi sắc mặt nhợt nhạt. Vóc người của bà so với hai năm trước cũng gầy đi rất nhiều, nghĩ đến Thẩm Hưu lẳng lặng mà đi quả thực đã làm bà hoảng sợ.
Thẩm Nhân đứng ở bên cạnh bà, cũng có chút nóng ruột tìm kiếm thân ảnh của Thẩm Hưu trong đại quân.
Màn của chiếc xe ngựa được vén lên, Thẩm Khước nhìn thấy tổ mẫu cũng đã đến.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Thẩm Khước thả màn xuống, cả người dựa vào trong lòng Thích Giác.
Sau khi Thẩm Hưu trở về Ngạc Nam thành vốn không đến thăm Thẩm Khước trước, mà quay về Thẩm gia trước.
Thẩm Khước có chút thất vọng ghé vào trên đầu gối của Thích Giác, rũ mắt, nói: “Còn tưởng rằng ca ca sẽ đến thăm con trước….”
Một tay Thích Giác cầm bút viết gì đó trên ngọc án, một tay vuốt nhẹ mái tóc dài của Thẩm Khước. Nghe vậy, chàng dừng bút, nghĩ trong chốc lát, nói: “Ca ca của nàng chung quy cũng là trưởng tử của Thẩm gia, mấy năm trước tuổi còn nhỏ tính cách lại cố chấp đem quy củ thế gia vứt ra sau đầu, hai năm này sống trong quân doanh cũng đủ để mài giũa hắn. Lần này quay lại, hắn cũng nên gánh vác trách nhiệm trên vai, chung quy….” Thích Giác khẽ dừng, “Nhân sinh của mỗi người, đều phải gánh vác trách nhiệm tương ứng với họ.”
Thẩm Khước ngồi thẳng người dậy, cười nói: “Tiên sinh, người lại giảng đạo lý cho con rồi.”
“Được được được, ta không nói nữa.” Thích Giác bật cười lắc đầu, “Ngoan, tự ra sau hậu viện chơi đi. Ta có chút việc phải xử lý, hôm nay cũng không cần đến tiền viện nữa, chắc sẽ có khách nam tới.”
“Con biết rồi.” Thẩm Khước ngoan ngoãn đứng lên, nàng đi đến cửa lại quay đầu nhìn Thích Giác, “Tiên sinh, nếu như người thật sự muốn tạo phản, vẫn nên tìm một thúc bá tạm thời phụ trợ đi. Có thể không để bản thân làm hoàng đế thì không làm…”
Thích Giác ngay lập tức bị nàng chọc cười.
Thẩm Khước ở trong hành lang hậu viện gọi Ngư Đồng lại: “Hôm nay có phải ngươi vẫn luôn bận rộn?”
“Hôm nay trong phủ sẽ có không ít khách đến, thần phải lên phía trước chiêu đãi.” Ngư Đồng lùi về phía sau một bước, cung kính nói.
Thẩm Khước gật gật đầu, hỏi: “Huyền thúc thúc và Nhẫn thúc thúc có đó không?”
Ngư Đồng nhìn thoáng qua nàng, nói: “Hôm nay Huyền phải vào cung nghị sự, Nhẫn đã quay về Nã Quảng.”
“Không có người nào rảnh sao?” Thẩm Khước nhíu mày.
Ngư Đồng liền nhìn thoáng qua Hồng Nê và Lục Nghị đang đứng sau Thẩm Khước. Lục Nghị và Hồng Nê cũng không hiểu lắc lắc đầu.
“Ta nói là thuộc hạ của tiên sinh cơ, những người như các ngươi ấy. Hơn nữa, không có nữ sao?” Thẩm Khước lại thêm một câu “Ta chỉ muốn thỉnh giáo một số chuyện.”
Ngư Đồng đại khái đã hiểu ý của Thẩm Khước, người rảnh thật ra có một người, có điều không đáng tin cậy lắm, Ngư Đồng có chút chần chừ. Nhưng hắn lại nghĩ, cả phủ này làm gì có người làm trái mong muốn của Thẩm Khước được, hắn liền mời Thẩm Khước đến đình tám góc ở hậu viện.
“Cô nương, nếm chút bánh Mễ Tầng, là trù phòng mới đến làm đó.” Lục Nghị bưng điểm tâm đến trước mặt Thẩm Khước.
Hồng Nê nói: “Cô nương trước nên ăn chút dưa lạnh giải nhiệt.”
Thẩm Khước lắc đầu, nhìn thân ảnh dần xuất hiện ở phía cuối con đường lát gạch xanh, là một công tử trẻ tuổi, trong tay đang chơi đùa hạch đào, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ, trông thập phần vô lễ.
Thẩm Khước biết Thích Giác sẽ không nuôi người rảnh rỗi, nếu như là người Ngư Đồng mời đến, nhất định là một người có bản lĩnh.
Thẩm Khước quan sát Tiếu, Tiếu cũng đang quan sát nàng.
Tiếu đã có vài lần nhìn thấy Thẩm Khước từ xa, nhưng đều không giống hôm nay cẩn thận nhìn nàng với khoảng cách gần như vậy. Thích Giác đem Thẩm Khước bảo hộ cực kỳ tốt, những thuộc hạ dưới tay chàng trừ Huyền và Nhẫn ra, người khác đều bị ngăn cách giống nhau. Huyền và Nhẫn bởi vì từ nhỏ đã đi theo Thích Giác, vì vậy khi ở Túc Bắc mới tiếp xúc qua với Thẩm Khước. Những người giống như Tiếu sau này mới đi theo Thích Giác đều chỉ biết có một tiểu cô nương được Thích Giác nuôi trong lòng bàn tay, vốn không thể tiếp xúc với nàng.
Khoé miệng Tiếu cong lên, cười nói: “Chả trách được bảo hộ kỹ như vậy, hoá ra là một tiểu cô nương xinh đẹp, giống tiểu tiên nữ xuất trần.”
Lục Nghị và Hồng Nê liếc mắt nhìn nhau, đều có chút mất hứng. Người này thật sự không có chút quy củ gì, sao có thể vô lễ quan sát Thẩm Khước, còn nói ra những lời mất mặt như vậy!
Ánh mắt của Thẩm Khước quét qua ngọc sức giống như khoá Cửu Hoàn buộc trên thắt lưng của Tiếu, lại quét mắt nhìn hạch đào trong tay hắn, nhàn nhạt nói: “Những cơ quan ám đạo trong phủ kia đều do ngươi tạo ra đúng không?”
Tiếu có chút kinh ngạc, hắn “ý” một tiếng, thong dong ngồi xuống đối diện với Thẩm Khước, nói: “Hắc, sao ngươi nhìn ra được?”
Lục Nghị và Hồng Nê càng không hài lòng, ở đâu ra kiểu như vậy! Chủ nhân chưa lên tiếng, đã tự mình tuỳ tiện vô sỉ ngồi xuống! Hơn nữa lời nói trong miệng cũng không có một câu cung kính!
“Ngươi tên là gì?” Thẩm Khước không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tiếu.”
“Là tên tiên sinh đặt cho ngươi?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Khước cười nhẹ một tiếng, nói: “Thật sự là một cái tên hay, tiên sinh đây là khuyên răn ngươi kiếm nhất định phải có vỏ, luôn huênh hoang sẽ phải chịu nhiều khổ cực.”
“Hừ,” Ý cười trên mặt Tiếu tan đi, hừ lạnh một tiếng, “Coi như ngươi hiểu hắn!”
Nhiều năm trước, Thích Giác cũng từng nói với hắn những lời giống y như vậy.
Năm đó hắn trẻ tuổi hiếu thắng, tự xưng là quỷ tài. Nghe thấy hiểu biết của Thích Giác đối với cơ quan thập phần thành thạo, ngay cả phụ thân của hắn đều lên tiếng khen ngợi. Tiếu liền không hài lòng, hắn không tin một người mù có thể hiểu cái gì là cơ quan. Vì vậy hắn liền sắp đặt một trận cơ quan để chiêu đãi Thích Giác, những cơ quan đó là tất cả tâm huyết khi đó của hắn, là thành tựu lớn nhất của hắn, nhưng vẫn cứ dễ dàng bị Thích Giác giải được, bản thân còn suýt chết trong những cơ quan đó.
Hắn vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó, hắn đứng trong kẽ hở trí mạng của cơ quan, nhìn thấy đôi mắt bị mù lạnh bạc của Thích Giác, đôi mắt đó như phảng phất bóng đêm tĩnh mịch. Hắn bắt lấy bàn tay đưa đến của Thích Giác, oán hận bò lên trên. Nghĩ thầm sẽ có một ngày dùng cơ quan để thắng Thích Giác. Nhưng sau này khi hắn biết được mắt của Thích Giác đã thuyên giảm, hắn liền cảm thấy đời này của hắn cũng không thắng được Thích Giác. Sau này trong nhà hắn xảy ra một vài chuyện, mới khiến hắn thật lòng đi theo Thích Giác.
Tiếu uể oải dựa ra đằng sau, gối lên hai tay của mình, nói: “Có chuyện gì muốn hỏi a, nói nhanh đi, lát nữa ta còn phải đi gặp tiểu tình nhân.”
“Bất đồng trong triều, chủ quyền trong quân, tranh đoạt hoàng quyền, tình thế biên cương, thực lực chư quốc.” Thẩm Khước thẳng eo, vẻ mặt nghiêm trang nói.
Lông mày Tiếu giật giật, nói: “Ngươi hỏi sai người rồi, ta là một thợ mộc được không hả?”
“Ý?” Thẩm Khước cổ quái nhìn hắn, “Cho dù ngươi là một thợ mộc, sau khi đi theo tiên sinh đều không học gì sao? Không học được? Toàn bộ đều không hiểu sao? Vậy mà tiên sinh còn giữ ngươi lại, cũng thật kì quái.”
Nàng lại tựa như trấn an mà nói: “Tiếu, phải không? Ta khuyên ngươi vẫn là học thêm một chút, đừng bị tiên sinh đuổi đi.”
Khoé miệng của Tiếu co rút, tức giận nói: “Ai nói ta không hiểu!”
Cuối cùng Tiếu đem chút ít hiểu biết của hắn nói cho Thẩm Khước nghe, vốn tưởng rằng nàng chỉ nhất thời tò mò, những thứ này cũng thập phần nhạt nhẽo, tiểu cô nương lại có thể nghe vào vài câu. Không ngờ tới Thẩm Khước thật sự nghe lọt, khi nàng nghe đến bừng tỉnh, thần sắc rực rỡ khiến Tiếu ngẩn ra, Tiếu cư nhiên nhìn thấy thần sắc trong đôi mắt nàng rất giống với Thích Giác.
Tiếu liền càng thêm nghiêm túc cẩn thận mà nói, không khỏi gia tăng đến trình độ sâu hơn, những thứ không nên nói, cũng ám chỉ chút ít. Thẩm Khước cũng là vừa nói đã thông, Tiếu lại hỏi thêm một vài vấn đề, Thẩm Khước đều dễ dàng trả lời được. Đến khi Tiếu lặng lẽ thăm dò Thẩm Khước, lúc hỏi nàng về chính kiến, thế nhưng kinh ngạc phát hiện cách nhìn của nàng đối với một số chuyện cực kỳ giống Thích Giác.
“Vì vậy, bây giờ người có khả năng cười đến cuối cùng nhất không phải là Tam hoàng tử, mà là Ngũ hoàng tử, còn Thái tử thì….” Lời nói của Tiếu nghẹn ở trong họng, không nói tiếp nữa. Hắn ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện bản thân đang ngồi bên bàn đá, nửa người trên nghiêng về phía trước, cách Thẩm Khước cực kỳ gần.
“Ý, sao không nói nữa?” Thẩm Khước kì quái quay đầu, liền nhìn thấy Thích Giác không biết đã đứng sau nàng bao lâu.
“Tiên sinh! Sao người đến đây!” Thẩm Khước vui mừng đứng lên, níu lấy cánh tay của Thích Giác. Sau đó nàng mới phát hiện, đã là thời khắc hoàng hôn rồi.
Không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy.
Thích Giác vươn tay, sửa lại sợi tóc đang vương giữa trán nàng, nói: “Ca ca của nàng và Yên nhị đến đây.”