Lên Nhầm Kiệu Hoa
Mộ Dung lão tướng quân bị Thích Thanh Hạo giữ lại.
Mộ Dung tướng quân lau mồ hôi trên thái dương, đem biểu hiện trước đó ở phía Cố Tĩnh Sơn của Thích Giác nói cho Thích Thanh Hạo nghe. Mộ Dung tướng quân nửa đời chiến đấu trên lưng ngựa có trận thế gì chưa gặp qua? Nhưng vừa nghĩ đến khí thế dẫn hơn mười người tiến vào trận địa địch của Thích Giác khi đó liền sợ hãi từng đợt. May mà người này là chiến hữu, không phải địch nhân. Loại tàn nhẫn không cần mạng này và tính tình lạnh nhạt trầm mặc ngày thường của hắn thật sự khác nhau quá xa. Trên thực tế, đến bây giờ Mộ Dung tướng quân vẫn rất khó hình dung Thích Giác một thân áo bào màu trắng to rộng và Thích Giác vào đêm trong mắt đều dính máu nóng của địch nhân kia lại một chỗ.
Thích Thanh Hạo đứng bên cửa sổ trầm ngâm không lên tiếng.
Mộ Dung tướng quân đành phải lẳng lặng đứng đó, chờ đợi phân phó.
“Ngươi xác định hắn và người Viêm Hùng không có liên hệ?” Thích Thanh Hạo đột nhiên hỏi.
Mộ Dung tướng quân sửng sốt một chút, đúng sự thật nói: “Theo lão thần thấy, đem việc quân giao cho Viêm Hùng tuyệt đối không phải là Thái Tử điện hạ. Nếu như nói trận đánh ở Cố Tĩnh Sơn kia thật sự là diễn trò, vậy thì kỹ thuật diễn trò của Thái Tử e rằng quá chân thực, chân thực khiến lão thần kinh hãi.”
Thích Thanh Hạo nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu chặt mày.
“Bệ hạ, lão thần không thể không nói một tháng này nếu không có vài lần quả quyết chiến lược của Thái Tử điện hạ, Đại Thích chúng ta không có khả năng đoạt được tam thành.”
“Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Mộ Dung lão tướng quân hành lễ cáo lui. Ông còn chưa đi ra đại điện, liền có cung nhân vội vàng đi tới, dâng tấu chương của Thái Tử lên.
“Thái Tử?” Thích Thanh Hạo có chút kinh ngạc mở tấu chương ra. Thần sắc kinh ngạc ở trên mặt ông càng ngày càng đậm. Thích Thanh Hạo chậm rãi đặt tấu chương trong tay xuống, ông gắt gao nhíu mày, có chút nghĩ không thông.
Thích Giác, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Bốn chiếc xe ngựa to lớn ngừng ở ngoài cửa lớn của Trầm Tiêu phủ, đám gia phó bận rộn dọn đồ vật.
Bốn chiếc xe ngựa này không lớn như nhau, đặc biệt là chiếc dẫn đầu, ngay cả sau khi đã đặt giường em bé của ba tiểu gia hỏa, còn có thể đặt thêm một nhuyễn tháp hơi hẹp ở đó.
Thẩm Khước có chút không yên tâm đứng ở phía dưới xe ngựa, phân phó Niếp Tuyết ôm mấy chiếc chăn thập phần mềm mại trải vào trong giường em bé.
“Tiên sinh, có xóc nảy quá không? Ba tiểu gia hỏa có khi nào không thoải mái không?” Thẩm Khước quay đầu nhìn Thích Giác ở bên cạnh, có chút bất an hỏi.
“Trải dày như vậy rồi, sẽ không có chuyện không thoải mái đâu. Chúng ta cũng không vội, nửa đường đi mệt cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi. Không cần lo lắng.” Thích Giác an ủi nàng.
Thẩm Khước gật gật đầu, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không yên tâm.
“Tiên sinh, vậy cánh tay của chàng có nặng lắm không? Dọc đường đi có bất lợi để dưỡng thương không?” Thẩm Khước lại lo lắng nhìn cánh tay bị thương của Thích Giác.
Thích Giác cười nói: “Không ngại, chút vết thương này không có gì đáng ngại.”
Đợi đến khi gia phó thu dọn xong xuôi cả bốn chiếc xe ngựa, trời đã sắp tối.
“Đi thôi.” Thích Giác gật đầu nhìn Thẩm Khước vẫn luôn nhíu mày.
Chàng xoa xoa ấn đường của Thẩm Khước, cười hỏi: “Đã sắp đi rồi còn không vui sao?”
“Vui, thực sự rất vui.” Thẩm Khước cười rộ lên, trong mắt lộ ra khát khao và hoài niệm.
Khi Thích Giác hỏi nàng muốn đi đâu, nơi đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Túc Bắc.
“Túc Bắc, tiên sinh chúng ta về Túc Bắc.” Khi đó Thẩm Khước nói như vậy với Thích Giác, trong ánh mắt sáng rực rỡ, vì thế Thích Giác chỉ có thể nói “Được”.
Tuy rằng Túc Bắc kia vốn không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng Thích Giác đã sớm đoán được Thẩm Khước sẽ lựa chọn Túc Bắc.
Nửa đêm, bốn chiếc xe ngựa liền xuất phát.
Thẩm Khước và Thích Giác ở trong chiếc xe ngựa đầu tiên, bởi vì vẫn luôn không thích để bà vú mang theo ba hài tử, giường em bé của ba tiểu gia hỏa cũng chuyển đến trong chiếc xe ngựa thứ nhất.
Chiếc xe ngựa thứ hai là gia phó đi theo về Túc Bắc. Gia phó của Trầm Tiêu phủ vốn không rời đi toàn bộ, chỉ có Vương Xích, Lục Nghị, Niếp Tuyết và hai bà vú mà thôi. Đương nhiên, ẩn vệ sẽ cùng nhau trở về, chỉ là bọn họ ở trong tối, vốn không xuất hiện ngoài sáng cùng đám Thích Giác.
Chiếc xe ngựa thứ ba đựng tất cả đều là đồ vật của ba tiểu gia hỏa, trong chiếc xe ngựa cuối cùng mới là đồ vật của Thẩm Khước và Thích Giác.
Thẩm Khước vẫn luôn lo lắng xe ngựa quá lắc lư, cho nên Thích Giác liền bảo phu xe chọn con đường bằng phẳng rộng rãi nhất. Ba tiểu gia hỏa ngược lại ngủ rất ngon, nói không chừng căn bản còn không phân rõ hiện giờ là đang ở trong xe ngựa chứ không phải trong nhà.
Thẩm Khước nhẹ nhàng thở ra.
“Bọn nhỏ vừa mới đầy tháng, còn quá nhỏ. Luôn lo lắng ba đứa đi theo sẽ chịu khổ.” Thẩm Khước kéo kéo chăn trên người ba tiểu gia hỏa.
Thích Giác lấy áo choàng trên nhuyễn tháp khoác lên người Thẩm Khước, kéo nàng đến bên người ôm lấy: “Ta càng lo lắng cho nàng. Đang ở cữ lại không thể chú ý dưỡng sức khoẻ.”
Thích Giác hôn hôn trán Thẩm Khước, trong mắt toát ra một cỗ xin lỗi nồng đậm.
Thẩm Khước cười nói: “Tiên sinh, ta rất tốt a. Thực đơn chàng lưu lại mỗi ngày ta đều ăn, cũng nhớ rõ không chạm vào nước lạnh, không mở cửa sổ. Tuy rằng là có hai lần ra khỏi phòng, nhưng Ngạc Nam nóng a, đều không có chuyện gì.”
“Trái lại còn học được an ủi người khác rồi.” Thích Giác nhìn nàng, “Có điều vì sao nhất định phải về Túc Bắc?”
“Đã lâu chưa nhìn thấy tuyết.” Thẩm Khước rúc vào trong lòng Thích Giác, lưu ý tránh đi cánh tay bị thương của chàng, chậm rãi khép mắt lại.
Thích Giác kéo tấm thảm ở một bên cẩn thận đắp cho Thẩm Khước và chính mình.
Triều đình bởi vì Thích Giác đột nhiên rời đi mà nhấc lên sóng gió không nhỏ.
“Dưỡng thương mà thôi, có cái gì kinh ngạc chứ.” Thích Thanh Hạo quát lạnh. Vì vậy, nghị luận sôi nổi trong triều đình đều bị đè xuống.
Đến khi Thẩm Khước và Thích Giác về đến Túc Bắc, nghênh đón bọn họ chính là một trận tuyết lớn của nơi đây.
Thích Giác khoác áo lông cừu trắng tuyết lên người Thẩm Khước, lúc này mới đẩy cửa xe ngựa ra.
Đập vào mắt, chính là tuyết bay lả tả.
Thẩm Khước vịn lấy tay của Thích Giác xuống xe ngựa, đứng trên nền tuyết, vui sướng không dời bước chân.
“Cẩn thận ướt giày vớ.” Thích Giác nhíu mày.
“Tiên sinh, chúng ta đã trở lại, thật sự đã trở lại rồi phải không?” Thẩm Khước làm gì còn để ý đến giày vớ, bàn tay đang kéo Thích Giác của nàng khẽ phát run.
Mấy năm nay, trong biết bao giấc mộng đều là cảnh tuyết rơi của Túc Bắc.
Thẩm Khước ngửa đầu, để bông tuyết mát lạnh rơi xuống trên mặt nàng, lạnh lạnh, cũng thực thân thiết.
“Cô nương, chúng ta vẫn nên về phủ trước rồi vui mừng sau đi. Cẩn thận ba tiểu điện hạ bị cảm lạnh.” Niếp Tuyết cười nói.
“Đúng, đúng, đã thay cho tụi nhỏ y phục mùa đông rồi, lúc các muội ôm mấy đứa đi vào thì quấn thêm một tầng chăn nữa.” Thẩm Khước vội vàng phân phó.
Lục Nghị ở một bên cười: “Đây vẫn là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy tuyết đó!”
Năng lực làm việc của Vương Xích là tuyệt đối tin được, nhưng Thẩm Khước vẫn đích thân dặn dò gia phó sắp xếp gia cụ, quét tước phòng ốc như thế nào.
“Lý thúc, Diêu thẩm.” Mặt mày Thẩm Khước cong cong, gặp được rất nhiều lão gia phó.
Toà Trầm Tiêu phủ ở Túc Bắc và toà ở Ngạc Nam thành gần như không có gì khác biệt, mà trước kia khi Thích Giác rời khỏi Túc Bắc đến Ngạc Nam, gia phó ban đầu ở trong Trầm Tiêu phủ của Túc Bắc đều không rời đi, như cũ lưu lại Trầm Tiêu phủ xử lý chuyện trong phủ. Hiện giờ gặp lại bọn họ, Thẩm Khước cảm thấy thập phần thân thiết.
Hơn năm năm rồi, cuối cùng nàng đã trở lại.
Đồ dùng trong nhà của Trầm Tiêu phủ ở Túc Bắc và Trầm Tiêu phủ ở Ngạc Nam cơ hồ đều giống nhau như đúc, không cần phải di chuyển quá nhiều, nhưng khi ở Ngạc Nam, đồ vật đích thân Thích Giác làm, Thẩm Khước nhất định phải cùng mang về. Hơn nữa lại nhiều thêm ba tiểu gia hỏa, đồ vật của ba tiểu gia hỏa phải cẩn thận bố trí một phen.
Thích Giác ngồi trên ghế mây, cầm một tấm thảm đắp lên người, chàng uống một ngụm trà nóng, có chút bất đắc dĩ nói: “Mệt rồi thì nghỉ một chút, không cần phải gấp gáp làm gì.”
“Không mệt, không mệt!” Thẩm Khước nói xong liền ôm một bình hoa đi tới, “Tiên sinh chàng còn nhớ cái bình hoa này không?”
Thích Giác ngẩng đầu nhìn bình sứ thanh diệp màThẩm Khước ôm trong lòng, không khỏi trừng mắt nhìn Thẩm Khước.
Bình hoa này là thứ Thích Giác không dễ gì mới có được. Năm đó, Thẩm Khước không cẩn thận làm vỡ nó, sợ Thích Giác trách phạt, cho nên cả đêm liền cẩn thận dính bình hoa lại, nàng nghĩ cũng thực tốt, dù sao khi đó Thích Giác không nhìn thấy, cho nên sẽ không bị phát hiện!
Nhưng Thẩm Khước đã xem nhẹ cái mũi đặc biệt thính của Thích Giác, cỗ mùi nhựa dán kia đã bán đứng nàng….
Thẩm Khước thè lưỡi, đặt bình hoa sang một bên. Nàng ngồi xổm xuống, tiện tay lấy xuống cây trâm giữa tóc, đào bới gì đó ở dưới chân bàn.
Nàng dùng cây trâm trong tay hất nửa ngày cũng không tìm thấy.
“Tìm thứ gì vậy, bảo hạ nhân dời cái bàn đi không phải được rồi sao.” Thích Giác thoáng bất đắc dĩ nói.
Thẩm Khước sửng sốt, ngẫm nghĩ cũng đúng, vội vàng sai gia phó đang khuân chuyển gia cụ đem cái chân bàn này dời đi.
Thích Giác cũng có chút tò mò Thẩm Khước đang tìm đồ vật gì, chàng xốc thảm lên, từ trên ghế mây đi xuống, đi đến bên người Thẩm Khước.
Chân bàn bị dọn đi, lộ ra một tờ hoa tiên* màu vàng. Hoa tiên bị cũ đi một chút, nếp gấp đều đã có chút rách ra.
(*: Một thứ giấy khổ nhỏ, vẽ màu đẹp và dùng để viết thư.)
Thẩm Khước có chút đau lòng nhặt nó lên.
Thích Giác duỗi tay lấy hoa tiên từ trong tay Thẩm Khước đến, một tầng tro bụi khiến Thích Giác nhíu nhíu mày.
Chàng mở hoa tiên ra, phát hiện phía trên vẽ một người. Mặc một thân y phục màu trắng, ngồi dưới tàng cây phù dung gảy cầm.
Người vẽ sứt sẹo kia, vừa nhìn đã biết là Thẩm Khước.
“Người này là ta sao?” Thích Giác cười hỏi.
“Giống không? Giống không?” Thẩm Khước tựa như tranh công nhìn Thích Giác.
Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Giống, có điều nếu nàng vẽ thêm mặt, thì càng giống nữa.”
Cư nhiên còn hỏi chàng vẽ có giống không, nàng căn bản không vẽ mặt đó được không hả?
Thẩm Khước trừng mắt nhìn Thích Giác, đoạt lại hoa tiên trong tay Thích Giác, tựa như bảo bối mà đặt vào trước ngực. Nàng nói: “Ta làm thế nào cũng vẽ không được khuôn mặt đẹp như vậy của tiên sinh, cho nên liền không vẽ nữa!”
Thích Giác vốn dĩ muốn nhẹ mắng Thẩm Khước hoa tiên kia rất bẩn, không thể dán lên y phục như vậy. Nhưng nghe xong lời nói của nàng, Thích Giác liền không nói được gì nữa. Chàng nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ có thể nói một câu: “Lần sau đừng dùng cái từ “xinh đẹp” này để hình dung ta.”
“Tiểu Hồng Đậu, con có thích Túc Bắc không a?” Thẩm Khước hỏi.
Tiểu Hồng Đậu không để ý tới nàng, chơi đùa cùng búp bê vải mà Niếp Tuyết đưa cho.
“Như Quy, Như Quy, con có thích Túc Bắc không a?” Thẩm Khước nhìn về phía Như Quy bên cạnh Tiểu Hồng Đậu.
Thích Như Quy trở mình, ngủ.
“Vô Biệt, Vô Biệt, con có thích Túc Bắc không a?” Thẩm Khước nhìn về phía Thích Vô Biệt cuối cùng.
Thích Vô Biệt lẳng lặng nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Thích Giác.
Thích Giác ngồi bên cửa sổ bật cười, nói: “Lăn lộn cả một ngày, cũng không mệt sao?”
Thẩm Khước có chút chán nản đi đến bên người Thích Giác, tự nhiên như không ngồi xuống trên đùi chàng, nàng đá giày, đặt chân lên giày Thích Giác, có chút uể oải nói: “Ba tiểu gia hỏa đều đã qua trăm ngày, sao còn chưa biết nói chuyện a. Cả ngày nói chuyện với bọn nhỏ giống như tự nói một mình vậy.”
Thích Giác suy nghĩ một chút, nói: “Chưa biết nói cũng tốt, bằng không ba đứa cùng nhau ríu ra ríu rít.…”
Thẩm Khước lập tức xoay người trừng mắt nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, chàng không thể chê tụi nhỏ như vậy được?”
“Không chê.” Thích Giác đẩy cửa sổ ra một chút, “Tuyết ngừng rồi, có muốn đi đắp người tuyết không?”
“Muốn!” Thẩm Khước từ trên người Thích Giác trượt xuống, mặc xong giày liền như một trận gió chạy ra ngoài.
“Aiz, nàng chậm chút!” Thích Giác nhíu mày. Nhưng nhìn Thẩm Khước cao hứng giống hài tử, chàng cũng không nhịn được cao hứng theo. Chàng đi đến bên giường em bé, nhìn nhìn ba tiểu gia hỏa. Trừ đứa thứ hai đang ngủ ra, hai tiểu gia hỏa khác đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào chàng. Tiểu Hồng Đậu còn nhếch miệng cười rộ lên, cười ngọt ngào y như Thẩm Khước khi còn nhỏ.
“Ngoan.” Thích Giác cưng chiều xoa xoa mặt Tiểu Hồng Đậu.
Chàng lại vỗ một cái vào trên mông Thích Như Quy, Thích Như Quy lập tức tỉnh lại, có chút không kiên nhẫn muốn rầm rì.
Thích Giác ho nhẹ một tiếng, nó lập tức thành thật, cùng ca ca, muội muội nhìn chằm chằm vàoThích Giác.
Lúc này Thích Giác mới vừa lòng cong lưng, chàng lần lượt chọc chọc khoé miệng ướt đẫm của ba tiểu gia hỏa, nghiêm túc nói: “Đã hơn ba tháng rồi, cũng nên biết nói thôi, đã biết chưa? Hử?”
Ba tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Ánh mắt cảnh cáo của Thích Giác lần lượt đảo qua ba tiểu gia hỏa, sau đó mới cẩn thận đắp chăn cho ba đứa.
Thích Giác ra khỏi phòng, đứng ở dưới hiên nhìn Thẩm Khước.
Thẩm Khước và hai người Niếp Tuyết, Lục Nghị đang bận đắp người tuyết, thân của người tuyết đã đắp xong, ba người đang bận lăn một cái đầu người tuyết rất lớn. Trong tử viện phiêu đãng tiếng cười vui vẻ của Thẩm Khước, lanh lảnh trong trẻo, cực kỳ êm tai.
Thích Giác nhìn Thẩm Khước liên tục cười khẽ, trong ánh mắt của chàng cũng nhiễm một loại sung sướng. Dáng vẻ này của Thẩm Khước đã lâu chàng không nhìn thấy.
Thẩm Khước đã đắp xong đầu của người tuyết, cùng Niếp Tuyết ôm nó lên trên phần thân của người tuyết.
“Niếp Tuyết, đi lấy hai quả hồng tới đây, lấy thêm cà rốt và lạp xưởng!” Thẩm Khước cười hì hì phân phó.
Lục Nghị có chút ngạc nhiên hỏi: “Chuẩn bị những thứ đó làm gì a? Cô nương chắc không phải là người muốn ăn sống chứ?”
“Người Ngạc Nam không hiểu đâu!” Thẩm Khước cười đón lấy đồ vật Niếp Tuyết đưa tới, tạo ra mắt, mũi và miệng cho người tuyết. Nàng còn cố ý làm cho lạp xưởng cong đi một ít, mới làm thành miệng cho người tuyết.
Người tuyết cong miệng mỉm cười, vui tươi hớn hở.
Thẩm Khước cười đứng ở bên cạnh người tuyết, cũng toét miệng cười.
“Tiên sinh, chàng xem ta có giống người tuyết không?”
Từ Ngạc Nam đến Túc Bắc đi hơn hai tháng, không mệt là giả. Cả ngày hôm nay Thẩm Khước cơ hồ là được sự sung sướng to lớn chống đỡ mới kiên trì được đến bây giờ. Đến buổi tối lúc ngâm mình trong nước ấm, cả người nàng liền thả lỏng, cỗ mệt mỏi kia lập tức trồi lên.
Khi ở Ngạc Nam, tắm rửa cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, mỗi lần vừa mới xuống nước còn tốt một chút, nhưng không bao lâu, nước liền trở nên nóng, không thoải mái như vậy nữa. Không giống khi ở Túc Bắc, thời tiết lạnh, lúc ngâm trong nước ấm cả người đều ấm áp. Giống như nước ấm làm ấm làn da, có chút ấm áp vào lồng ng.ực.
Nhưng ngâm nước ấm tắm ở Túc Bắc cũng có chỗ hỏng, đó chính là nước lạnh rất nhanh, cách một đoạn thời gian là phải đổ thêm chút nước ấm.
Thẩm Khước ngáp một cái, ghé vào bên thùng tắm, bắt đầu ngủ gật.
Nàng đang cảm thấy nước ấm bắt đầu trở nên lạnh, liền có nước ấm từng chút một tản ra.
“Niếp Tuyết, đổ thêm ít nước ấm, ấm thêm một chút đi.” Thẩm Khước nhắm mắt lại nói.
Thích Giác nhéo nhéo cái mũi của nàng, “Còn muốn ngâm tới khi nào?”
“Tiên sinh?” Thẩm Khước mở to mắt, ngây ngô nhìn Thích Giác cười, “Sao chàng lại đến đây, ta còn tưởng rằng là Niếp Tuyết.”
Thích Giác đặt ấm nước sang một bên, đứng ở một bên nhíu mày nhìn Thẩm Khước, nói: “Kỳ thật ta vẫn luôn không hiểu, vì sao nàng lại không thích ở trong nước như vậy?”
Mặt của Thẩm Khước bất chợt đỏ bừng.
Nàng bắt lấy cánh hoa trong thùng tắm ném tới trên người Thích Giác, giận dỗi nói: “Về phòng xem hài tử đi!”
Thích Giác cong cong khóe miệng, bắt đầu cởi áo choàng của mình.
“Không được!” Thẩm Khước từ trong thùng đứng lên, trên người nàng ướt đẫm, còn dính vài cánh hoa.
Thích Giác đã cởi áo choàng ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Bàn tay đẩy Thích Giác của Thẩm Khước vừa đụng vào ngực của chàng liền dừng lại, nàng nhìn thấy vết thương trên cánh tay trái của Thích Giác, tuy rằng đã khỏi, nhưng vẫn có một vết sẹo chưa mất đi.
Nàng duỗi tay sờ sờ vết sẹo đó, sau đó cách thùng tắm chậm rãi ôm lấy Thích Giác.
“Lại được rồi?” Thích Giác thoáng kinh ngạc.
Thẩm Khước rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi Thích Giác. Thích Giác ôm nàng vào lòng, thật cẩn thận hôn nàng, tựa như trân bảo.
Bàn tay vòng trên eo Thích Giác của Thẩm Khước chậm rãi dời xuống, cởi đi thắt lưng của chàng.
Ý cười bên môi Thích Giác dần dần đậm hơn, chàng bước vào thùng tắm, ôm Thẩm Khước ngời lên đùi chàng, mặt đối mặt nhìn chăm chú vào nàng.
Thẩm Khước ngẩn ra, giống như lại trở về lần đầu tiên ấy. Nàng có chút trúc trắc đáp lại Thích Giác, nàng cúi đầu, nước trong suốt phản chiếu rõ sắc mặt ửng đỏ của mình. Nàng không khỏi nhắm mắt lại, vùi đầu trong ngực Thích Giác.
Nhưng nàng lại nhịn không được mở mắt ra, nhìn tình cảnh được phản chiếu trong nước.
Kỳ thật không có gì đáng hổ thẹn, Thẩm Khước dần dần bật cười, nàng ngửa đầu chủ động mời hôn.
Thẩm Khước cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ như thế nào. Dù sao Thích Giác vẫn luôn ở bên người nàng, chỉ cần đem hết thảy của mình giao cho chàng là đủ rồi.
Ngày đầu tiên Thẩm Khước trở lại Túc Bắc vui sướng giống như thiên tiên, buổi sáng hôm sau khi nàng tỉnh lại phát hiện mặt trời đã lên rất cao. Nàng xoa xoa đầu, xốc chăn xuống giường, kinh ngạc phát hiện cơ thể có chút đau.
Thẩm Khước đỏ mặt, trong đầu liền hiện ra tình cảnh bọt nước văng khắp nơi, và hình ảnh phản chiếu ở trong nước.
“Xem như đã nỡ tỉnh lại rồi.” Thích Giác đi vào, trong lòng ôm Như Quy.
Hai bà vú đi theo phía sau chàng, chia ra ôm Vô Biệt và Tiểu Hồng Đậu.
“Sao lại ôm tụi nó ra ngoài vậy?” Thẩm Khước nhìn thoáng qua hai bà vú đi sau Thích Giác, lại nhấc chân lên giường.
“Nhìn nàng ngủ ngon, sợ ồn đến nàng.” Thích Giác nói xong liền ôm Như Quy đến giường em bé, lại để hai bà vú đặt Vô Biệt và Tiểu Hồng Đậu xuống, sau đó để hai người họ lui xuống.
“Có đói bụng không? Đồ ăn đều nấu rồi, đói bụng thì bảo họ bưng lên.” Thích Giác cầm áo choàng trên giá khoác lên cho Thẩm Khước, “Túc Bắc không giống Ngạc Nam, ngủ dậy phải mặc áo ngoài vào, đỡ phải cảm lạnh.”
“Ta đều biết rồi, ba đứa đã bú sữa chưa?” Thẩm Khước có chút áy này nhìn ba tiểu gia hoả trong giường em bé, “Mẫu thân như ta giống như có chút không xứng chức, đều không quan tâm xem tụi nhỏ có đói không.”
Quả thực, từ sau khi Thích Giác trở về, Thẩm Khước liền không hỏi han đến chuyện của ba tiểu gia hỏa nữa. Trước kia khi không có Thích Giác ở bên người, mỗi đêm nàng đều phải dậy hai lần cho ba tiểu gia hỏa bú sữa. Nhưng sau khi Thích Giác trở về, mỗi ngày nàng đều ngủ đến no mắt, căn bản không nghe được tiếng khóc của bọn nhỏ.
“Nàng đã làm đủ tốt rồi.” Thích Giác đỡ Thẩm Khước ngồi xuống bên bàn, lại lệnh người bưng đồ ăn sáng lên.
Vốn dĩ Thích Giác đã ăn, nhưng nhìn Thẩm Khước ăn ngon đến như vậy, nhịn không được lại ăn thêm vài miếng.
Dùng bữa xong, Thẩm Khước ôm ba tiểu gia hỏa đến trên giường lớn cùng nhau chơi đùa.
Trên đường từ Ngạc Nam trở về Túc Bắc, Thích Giác đích thân làm mấy món đồ chơi cho bọn nhỏ, có loại đơn giản như người gỗ nhỏ, cũng có loại khó hơn chút như Cửu Hoàn khoá. Ba tiểu gia hỏa nằm sấp trên giường chơi đến vui vẻ.
Thẩm Khước bồi ba tiểu gia hỏa chơi cũng cực kỳ vui vẻ, nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn Thích Giác ngồi bên cửa sổ đang tuỳ ý xem một quyển sách, cửa sổ phía sau chàng mở một nửa, bên ngoài là cảnh tuyết trắng xoá, dưới bầu trời xanh thẳm, người tuyết nàng đắp hôm qua đang cười với nàng.
Đây đại khái là hạnh phúc đi?
Khoé miệng Thẩm Khước cong cong, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Vô Biệt cầm con rối gõ gõ Thẩm Khước, Thẩm Khước quay đầu lại, cười ôm nó vào trong ngực. Trong ba đứa trẻ, tính tình của Thích Vô Biệt giống Thích Giác nhất, rất ít chủ động tìm người, chuyện chủ động để Thẩm Khước ôm như vậy thật sự rất ít.
Thích Vô Biệt ê ê a a, trong tay còn đang múa loạn lên.
“Sao nào? Muốn cái gì a?” Thẩm Khước cưng chiều hôn hôn tay nhỏ của Thích Vô Biệt.
“A, Khước!”
Thẩm Khước kinh ngạc.
Thích Giác bên cửa sổ cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Từ “A” phát âm rất chuẩn, phát âm từ “Khước” lại chưa chuẩn lắm, nhưng cũng đủ nghe rõ đứa bé nói chính là hai chữ “A Khước”.
“Con biết nói rồi? Con nói cái gì? Con nói lại lần nữa!” Thẩm Khước kích động ôm Thích Vô Biệt, mở to hai mắt nhìn nó.
“A Khước!”
Thích Vô Biệt lại kêu một tiếng, phát âm lần này so với lần trước càng chuẩn hơn!
“Con biết nói rồi! Cuối cùng con cũng biết nói rồi!” Thẩm Khước quay đầu kinh hỉ nhìn Thích Giác, “Tiên sinh nó biết nói rồi! Câu nói đầu tiên mà nó nói cư nhiên là tên của ta! Đây là thật sao? Nó thật sự biết nói rồi sao?”
“Ân, nó biết nói rồi, câu nói đầu tiên là tên của nàng.” Thích Giác cười nói.
Chờ Thẩm Khước vừa quay người đi, Thích Giác và Thích Vô Biệt nhìn nhau, sau đó Thích Giác nhìn Thích Vô Biệt, giơ ngón tay cái lên với nó.
Con ngươi của Thích Vô Biệt lấp lánh, giống như cực kỳ cao hứng.
Thẩm Khước quay lại, kinh hỉ nhìn Thích Vô Biệt, nói: “Con ngoan, lặp lại lần nữa nha, lặp lại lần nữa nha!”
Thích Vô Biệt nhíu nhíu mày, giống như có chút không kiên nhẫn. Nhưng nhìn Thẩm Khước cao hứng như vậy, lại chịu không nổi bị nàng xoa xoa nên lại kêu thêm vài lần.
Một buổi sáng, Thẩm Khước đều ôm Thích Vô Biệt cao hứng đến quên trời quên đất.
Thích Như Quy và Tiểu Hồng Đậu bị vứt ở một bên, có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Khước.
Thích Như Quy trừng mắt nhìn Thích Vô Biệt.
Tiểu Hồng Đậu có chút ủy khuất: Không phải mẫu thân thích nàng nhất sao?
Thích Giác có chút không nhìn được nữa, chàng bước qua bế Tiểu Hồng Đậu vào trong ngực đi đến cửa sổ, ôn nhu nói: “Đi, dẫn con đi xem tuyết.”
Thích Như Quy nhìn nhìn ca ca được Thẩm Khước ôm vào trong lòng, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng Đậu được Thích Giác ôm đi, nó ngây ngốc ở đó, sao không ai quan tâm đến nó a??
Vương Xích gõ gõ cửa, ở bên ngoài nói: “Tiên sinh, có một vị tự xưng là người của Vưu Xuyên tới đưa thiệp mời.”
“Vưu Xuyên xinh đẹp kia sao?” Thẩm Khước nhìn qua, cuối cùng đã đem lực chú ý từ trên người Thích Vô Biệt dời đi.
Thích Vô Biệt giống như bỗng nhiên thở phào một hơi.
Thích Giác trừng mắt nhìn Thẩm Khước, chàng còn nhớ rõ lúc trước khi hai người thành thân, Thẩm Khước bỗng nhiên nhìn thấy Thích Giác mặc một thân hồng y, thế nhưng nói “Đẹp như Vưu Xuyên ca ca!”
Nói chung hình dung nam nhân xinh đẹp của Thẩm Khước chính là bắt đầu từ khi biết con hát Vưu Xuyên kia.