Lên Nhầm Kiệu Hoa
Một khắc đó, trong mắt Hà thị chỉ có Thẩm Hưu. Bà tuyệt đối không thể để Thẩm Hưu xảy ra chuyện! Nếu Thẩm Hưu xảy ra chuyện, bà coi như triệt để xong rồi!
Hà thị cơ hồ là không chút nghĩ ngợi bổ nhào vào chỗ Thẩm Hưu, đẩy Thẩm Hưu ra. Xà ngang nện xuống, hung hăng rớt xuống lưng bà, cả người bà bị nện đến quỳ xuống đất. Đau đớn mãnh liệt đánh úp đến, giống như sống lưng sau lưng bà đã vỡ vụn.
Ngọn nến cuối cùng trong phòng rốt cuộc cũng tắt, bà không nhìn rõ biểu tình của Thẩm Hưu, chỉ biết hắn đã được mình đẩy ra. Chỉ cần Thẩm Hưu không sao là tốt rồi.…
“Thẩm Hưu……” Hà thị vươn tay về phía Thẩm Hưu.
Thẩm Hưu đi tới, đỡ lấy Hà thị.
Hà thị nắm lấy cánh tay của Thẩm Hưu muốn đứng lên, nhưng đau đớn phía sau lưng khiến bà nằm liệt trên đất, căn bản không động đậy được. Hà thị thống khổ quay đầu, nhìn thấy xà ngang to lớn vẫn đang đè trên người bà, máu tươi từ y phục sau lưng bà thấm ra, đỏ thắm một mảnh.
“Thẩm Hưu, giúp ta, giúp ta.…” Hà thị gắt gao bắt lấy tay Thẩm Hưu, muốn Thẩm Hưu kéo bà ra.
Thẩm Hưu đứng ở đó không động đậy.
Đại khái bởi vì bị đau đớn tra tấn, Hà thị vậy mà không phát hiện khác thường của Thẩm Hưu, chỉ không ngừng lẩm bẩm: “Giúp ta, giúp ta.…”
Thẩm Hưu cuối cùng đã cong lưng tới gần Hà thị.
Hà thị chỉ cảm thấy ngân quang chợt lóe, trong bụng là một trận đau xót. Loại đau đớn bén nhọn này cùng đau đớn khi sống lưng bị đè gãy càng khó có thể chịu đựng. Bà cúi đầu, nhìn thấy toàn bộ một chiếc chủy thủ đã đâm vào trong bụng bà. Máu tươi ào ạt trào ra ngoài, đỏ đến chói mắt.
Hà thị dọc theo chủy thủ nhìn lên trên, thấy Thẩm Hưu đang nắm chủy thủ trong tay. Trong phòng đen kịt một mảnh, bà có thể nhìn thấy Thẩm Hưu vẫn đang mặc nhung trang của ngày hôm nay, Hà thị không thích hắn mặc áo giáp, vuốt chỗ nào cũng vừa cứng vừa lạnh lẽo.
Tầm mắt dời lên, trong một mảnh đen tối Hà thị nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Hưu.
“Không!” Trong tiếng kinh hô tê tâm liệt phế của Hà thị, Thẩm Hưu rút ra chuỷ thủ đã đâm vào trong cơ thể Hà thị. Máu tươi phun ra, bắn lên trên mặt Thẩm Hưu.
Thẩm Hưu lùi về phía sau, Hà thị quỳ rạp trên mặt đất gắt gao túm lấy ống quần của Thẩm Hưu.
“Vì sao! Vì sao đối xử với ta như vậy! Thẩm Hưu! Trên đời này người duy nhất ta để ý chính là ngươi a!” Tiếng gào rống bi thương của Hà thị trong đêm tối yên tĩnh đen kịt này phảng phất như nữ quỷ.
Thẩm Hưu hất tay Hà thị ra, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng đi càng ngày càng xa của Thẩm Hưu, nước mắt tràn mi mà ra, cả người Hà thị trong nháy mắt như sụp đổ. Vì sao! Vì sao Thẩm Hưu muốn giết bà! Có phải đứa nhỏ Thẩm Khước kia lại châm ngòi ly gián không! Thẩm Hưu là tâm can của bà a! Bà hận không thể đem hết thảy những thứ tốt đẹp trên đời này đưa cho hắn, nhưng vì sao hắn lại làm như vậy!
Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Hưu mới là nhát đao trí mạng, triệt để lăng trì Hà thị.
Cửa gỗ bị đóng lại, ngăn cách tầm mắt, Hà thị không bao giờ có thể nhìn thấy Thẩm Hưu của bà, Thẩm Hưu như vận mệnh của bà!
“A —— a —— a ——”
Trong nhà gỗ vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hà thị, tuyệt vọng mà thống khổ.
Không lâu sau, Hà thị bỗng nhiên ngửi thấy mùi vị cháy khét. Nước mắt quá nhiều, cơ hồ trở ngại tầm mắt của bà, bà dùng bàn tay dính đầy máu tươi run rẩy lau nước mắt, nhưng máu loãng chảy vào trong mắt, khiến đen tối trước mắt bà bị ảnh hưởng mang theo loại ánh sáng màu đỏ.
Lửa, lửa lớn ngút trời cơ hồ nháy mắt bao phủ căn nhà gỗ.
Ngạc Nam thành vốn là nơi chỉ có mùa hạ nóng bức, quá lâu không có mưa khiến thời tiết cực kỳ khô hanh. Cả căn nhà đều được làm bằng gỗ, trên mặt đất lại vẩy đầy rượu là chất dẫn cháy. Lửa cháy ngút trời bất quá chỉ là chuyện trong phút chốc.
Chiếc giá bằng gỗ cao chân bị thiêu cháy rơi xuống nện vào trên người Hà thị, ngọn lửa nháy mắt lan sang y phục của Hà thị.
Đau đớn của da thịt bị thiêu cháy tra tấn Hà thị, bà muốn trốn đi. Nhưng xà ngang thô to đè trên người bà, cả thân thể bà đã không nghe theo sự điều khiển của bà nữa. Bà nằm trên đất, hai tay đè vào trên bụng đang không ngừng đổ máu.
Lửa lớn thiêu cháy y phục của bà, vải vóc còn sót lại dính vào da thịt, Hà thị có thể rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa đang từng chút một liếm láp da thịt bà.
“Cứu mạng a….cứu mạng a.…” Hà thị khóc lóc kêu to.
Nhưng ai có thể tới cứu bà? Thẩm Nhân chưa bao giờ thích bà, Thẩm Ninh cũng đang giận bà, con dâu ngày thường quy củ, nhưng Hà thị biết con dâu cũng không thích bà. Bà vốn dĩ còn có Thẩm Hưu!
Nhiều năm như vậy cho đến nay, Thẩm Hưu cưng chiều ở trong lòng bàn tay a! Cư nhiên muốn bà chết!
“Thẩm Khước.…” Cả người Hà thị run rẩy, bà giống như nhìn thấy Thẩm Khước đnag cười với bà, cười cười rồi lại bắt đầu khóc.
“Mẫu thân, ca ca ở đâu a?”
“Được, A Khước ở đây chờ mẫu thân và ca ca.”
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Chiếc ghế bị thiêu cháy đổ xuống, nện vào trên đùi Hà thị, chân của bà bắt đầu bốc cháy. Lửa từ ngón chân bắt đầu bò lên trên từng chút một, bao vây cả người bà. Đau đớn khiến Hà thị dùng đôi tay run rẩy ôm lấy đầu của mình, thống khổ kêu khóc.
Hoá ra năm đó Thẩm Khước bị vây hãm trong lửa lớn chính là tư vị như vậy sao?
Năm đó, thân thể của Hà thị rất không tốt. Bạch di nương luôn cố ý ăn mặc chói loá khoe khoang Thẩm Nhân đối mình tốt. Lại thường xuyên đút Thẩm Hưu ăn một vài thứ bị hư, khiến Thẩm Hưu luôn sinh bệnh.
Hà thị hận.
Bà muốn bảo hộ Thẩm Hưu, Thẩm Hưu là hết thảy của bà, không có Thẩm Hưu, bà cái gì cũng không có. Bà càng muốn diệt trừ Bạch di nương. Nhưng Bạch di nương làm việc quá kín đáo, bà căn bản không tìm thấy chứng cứ! Cho nên bà muốn hãm hại Bạch di nương!
Bà không dám lấy Thẩm Hưu như vận mệnh của bà làm mồi câu, vì vậy bà dùng Thẩm Khước.
Nhưng bà thế nào cũng không nghĩ đến Bạch di nương sẽ đẻ non vào khi đó, dùng khổ nhục kế tránh thoát một kiếp!
“Nửa đêm nằm mơ bà sẽ không gặp ác mộng sao?”
Trước mắt dần dần hiện lên bộ dáng Thẩm Hưu phẫn nộ chỉ trích bà, ánh mắt băng giá khi Thẩm Hưu dùng chủy thủ đâm vào bà dần dần hiện lên. Hai bộ dáng, từ từ chồng lên nhau.
Là bởi vì Thẩm Khước sao?
Bởi vì một muôi muội song sinh mà tự tay giết chết mẫu thân xưa nay luôn yêu thương hắn sao!
“Vì sao!! Vì sao!”
Đau đớn tra tấn khiến Hà thị chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu này. Trong một câu chất vấn lặp đi lặp lại này, Hà thị chết không nhắm mắt.
Lửa lớn sau lưng đã nuốt chửng cả căn nhà gỗ, bên trong còn có thể truyền ra từng đợt khóc kêu bi thảm của Hà thị. Dần dần, khóc kêu của bà cũng không còn nghe thấy nữa.
Cả người Thẩm Khước đều đang phát run, nàng chạy một mạch vào phòng tắm, ôm thùng gỗ lên trút nước ở bên trong xuống từ đỉnh đầu mình. Dòng nước lạnh lẽo từ đỉnh đầu chảy thẳng xuống dưới, theo khe hở của áo giáp rắn chắc chui vào y phục bên trong, khiến thân thể của nàng ướt nhẹp.
Nàng đem tay ngâm trong chậu nước, tỉ mỉ rửa tay. Trên tay nàng đều là máu, trên mặt cũng có —— máu của mẹ đẻ nàng.
Đúng vậy, nàng đã giết người.
Cũng không phải là lần đầu tiên giết người, nhưng lần này là giết mẹ đẻ của chính mình.
Ở trên đời này, trừ bỏ bản thân Hà thị ra, người Hà thị để ý nhất chính là Thẩm Hưu.
Cho nên, Thẩm Khước giả trang thành Thẩm Hưu.
Không có chuyện gì so với chết ở trong tay Thẩm Hưu càng có thể khiến Hà thị thống khổ hơn.
Phương thức khiến Hà thị chết có rất nhiều, một trận cháy là đã đủ. Nhưng Thẩm Khước vẫn giả trang thành Thẩm Hưu, dùng một loại phương thức phức tạp như vậy, nàng chỉ muốn cho nữ nhân này vào thời khắc sinh mệnh cuối cùng càng thống khổ hơn một chút.
Ngày đó khi Thẩm gia đến Trầm Tiêu phủ không nhìn thấy Thẩm Ninh, Thẩm Khước cũng đã có trù tính, chỉ còn chờ Thẩm Hưu trở về.
Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, mấy năm nay Hà thị là thật sự đối tốt với Thẩm Hưu. Có người cho dù là hỗn thế ma vương, nhưng khi hắn nguyện ý đem hết thảy mọi thứ tốt đẹp bưng đến trước mặt ngươi, như vậy ngươi đố hắn sẽ càng không đành lòng.
Mấy năm nay, Thẩm Khước luôn né tránh nhiều lời về Hà thị ở trước mặt Thẩm Hưu. Bởi vì Thẩm Khước biết cho dù Thẩm Hưu có phát cáu với Hà thị như thế nào đi chăng nữa, sau cùng cũng sẽ không làm ra chuyện thương tổn Hà thị.
Vậy thì người xấu này để nàng tới làm đi.
Huống hồ thời gian của Thẩm Khước thật sự không còn nhiều.
Có chút lạnh.
Cả người Thẩm Khước chậm rãi trượt xuống, ngồi bệt dưới đất, nàng ôm chặt chính mình. Nhưng áo giáp trên người rắn chắc và lạnh băng, vốn không thể sưởi ấm.