Lời Chúc Phúc Của Odin
Tôi nhặt tay nải cùng mấy bản vẽ rơi lung tung trên mặt đất lên, bởi hai tay còn run rẩy nên đồ lại bị rớt thêm mấy lần.
Khe nứt Ginnungagap đã tách tộc Aesir và chúng tôi ra làm hai phía. Từ nhỏ
tới lớn, những bậc cha chú trong tộc vẫn dạy chúng tôi rằng, hễ gặp Thần tộc Aesir là phải dùng hết sức lực mà chạy trốn. Nếu không, chỉ có một
con đường chết.
Trước đây, tôi vẫn không mấy để tâm đến những lời này. Bởi vì từ nhỏ tới lớn, những gì tôi biết về tộc Aesir đều là từ
sách vở. Thành phố phía bên kia, rất khác so với quê hương tôi. Trong
màn đêm, hàng ngàn hàng vạn ánh đèn giống như những đôi mắt của bầy sói
hung hăng lấp lánh giữa những tòa kiến trúc cao ngất, còn có cả những
tộc nhân Aesir với làn da trắng nõn và tính cách lạnh lùng tựa băng.
Đối với tôi mà nói, tất cả những điều đó đều quá xa cách, quá mơ hồ trừu
tượng. Vả lại tôi luôn nghĩ, bọn họ ở tít bên bờ kia của thế giới, còn
chúng tôi sống trong một ngôi làng nhỏ bé, làm sao có cơ hội chạm mặt
nhau? Dù có thực sự chạm mặt đi chăng nữa, những người trong làng tôi
hiền lành như thế, lại nhỏ bé yếu đuối, bọn họ chắc chắn không tàn nhẫn
đến độ chém giết một đám người không có năng lực phản kháng đâu.
Tôi vẫn luôn tự nhận mình là con người đi theo chủ nghĩa hòa bình, cũng cho rằng chiến tranh là chuyện tại cả hai bên, chỉ cần một bên không muốn,
thì bên kia có hiếu chiến đến đâu cũng chẳng làm gì được. Tôi không muốn trở thành kẻ thù của tộc Aesir.
Mãi cho đến lúc chị tôi chết đi.
Trước khi tôi, anh trai, em gái cùng với mẹ đang đau đớn khôn cùng, thì cha - người đã từng gia nhập quân đội - trong ánh mắt lại hiện lên vẻ kinh
hãi. Khi đó, chỉ mình ông biết, dù chỉ một gã Thần tộc Aesir có năng lực tác chiến xuất hiện trong làng này thôi, cũng là một chuyện đáng sợ đến thế nào.
Một tuần sau, rất nhiều Thần tộc Aesir xuất hiện, giết sạch những người dân sống gần đây, đồng thời bao vây toàn bộ ngôi làng.
Bọn chúng không dám tiến vào trong làng, bởi vì ở phía trên mỗi một ngôi
làng hoặc một thành phố của tộc Vanir đều lơ lửng một vòng tròn bảo vệ,
nó sẽ sát thương tất cả những kẻ nào dám vào làng xâm lăng. “Lời chúc
phúc của Odin” - đây là món quà cuối cùng mà Odin tặng lại cho người
trong tộc trước lúc ra đi.
Tôi đã từng hỏi cha, vì sao những kẻ
đó lại muốn làm như thế, không cần nói tới chuyện chúng tôi chưa từng
làm tổn hại đến họ, mà chúng tôi thậm chí còn chưa nói với họ được một
câu trò chuyện nào. Cha tôi nói, bởi vì chúng ta là Thần tộc Vanir. Tôi
nói, nhưng cha ơi, chuyện tranh đấu này vốn là chuyện của đám người chúa tể trên kia, chúng ta chỉ là những người dân vô tội mà thôi.
Cha tôi cười khổ, nói rằng mỗi một con dân của Thần tộc Vanir đều có thể
trở thành dũng sĩ quả cảm giết địch. Thế nên, thấy một người là phải
giết một người, như vậy mới có thể bảo đảm được sự phồn vinh vĩnh viễn
của tộc Aesir. Hiện thực chính là như thế, lịch sử và truyền thuyết
không phải là điều mà con người dễ dàng thay đổi. Điều bây giờ chúng tôi cần quan tâm lo lắng, không phải là vì sao họ muốn làm hại chúng tôi,
mà là làm sao để không chết dưới tay họ.
Chúng tôi trốn ở trong làng, tròn nửa tháng đứng ngồi không yên.
Nửa tháng sau, bên ngoài ngôi làng nhỏ đã không còn gã lính nào của Thần
tộc Aesir, mọi người trong làng đều bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị
chuyển sang chỗ khác. Bởi vì cha tôi là quân nhân xuất ngũ, nên mọi
người đều tán thành để ông dẫn đầu đoàn, đưa mọi người cùng đi.
Lúc đó, anh trai tôi đã trưởng thành, anh ấy và cha đi phía trên cùng. Mẹ tôi thì ôm em gái nhỏ, nắm tay tôi đi cùng đoàn người.
Rồi sau đó... giống hệt như khung cảnh vừa mới diễn ra.
Đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Một khối cầu lửa từ bầu trời lao
xuống, hung bạo như đàn hổ đói, như bầy sói hung hăng, tôi thấy cha cùng anh trai chết ngay tại chỗ, mẹ thì cố gắng đẩy tôi về lại trong làng,
nhưng khi chạy lại, bà đã cùng em gái bé bỏng của tôi bị ánh sáng từ
khối cầu lửa giết chết.
Từ đó về sau, mái tóc đen và đôi mắt tím
của tôi bị tất cả những người còn sống căm ghét hằn thù. Bọn họ đều nói, bộ dạng của tôi quá giống đám Thần tộc quái dị Aesir, nói tôi là gian
tế của tộc Aesir. Chính vì thế, cả gia đình tôi mới bị hại chết.
Cũng từ ngày ấy, ngôi làng nhỏ đã cùng tôi đi qua tuổi thơ ngập tràn ước mơ
và những nụ cười hạnh phúc, dường như đã biến thành một lớp tro tàn vĩnh cửu dưới sức tàn phá của khói thuốc súng và đại ma pháp với uy lực hủy
diệt vô cùng kia.
Đây là nghiệp chướng mà suốt cuộc đời này tôi chẳng thể nào rửa sạch.
Sau khi tất cả người thân dùng chính mạng sống của mình, đổi lại cho tôi
một cuộc đời tạm bợ[1], tôi đã từng thề với lòng, dù không thể trở thành ma đạo sư, tôi cũng nhất định phải trở thành một người có thể đứng ở
giữa chiến trường, nhìn Thần tộc Aesir từng bước đi tới diệt vong.
[1] Nguyên văn là “cẩu thả thâu sinh”, nghĩa là sống được ngày nào hay ngày ấy, không cần để ý tới tương lai.
Tôi rời bỏ mảnh đấy quê nhà, cố gắng tìm một con đường có thể khiến mình ngoan cường sống sót.
Vậy là tôi nghĩ, có thể Svartalfheim - lãnh địa của Người lùn[2] - sẽ hợp
với mình. Tuy Người lùn bản địa đều rất kỳ thị Thần tộc, nhưng năm đó
tôi mới chỉ hai mươi mốt tuổi, chiều cao chưa vượt một mét bốn mươi,
thêm cả mái tóc đen tuyền, ngoại trừ gương mặt và màu da khác họ, những
đặc điểm khác đều phù hợp vô cùng.
[2] Trong thần thoại Bắc u,
Nidavallir (vùng đất bóng tối) là một trong chín thế giới, là nơi ở của
tộc Người lùn. Còn Svartalfheim là đất của tộc Elf đen. Nhưng trong
chuyện này, vì một số lý do, tác giả đã đặt giả thiết Svartalfheim là
đất của tộc Người lùn.
Tuy trong thế giới của Người lùn, hai mươi mốt tuổi có thể coi như đã trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển của
Thần tộc rất chậm, hai mươi mốt tuổi cũng chỉ mới là một đứa trẻ mà
thôi, có rất nhiều chuyện chẳng biết chút gì. Sau khi tới Svartalfheim,
nếm nhiều đau khổ, chịu nhiều tủi hờn, còn gặp phải những đả kích mà tôi tưởng rằng mình chẳng thể gượng dậy.
Có một lần, sắp đến hạn nộp học phí, nhưng tiền tiết kiệm của tôi không đủ, nên mới xin nghỉ học
nửa tháng để vào khu mỏ làm thuê, những việc nhận được đều không thể
trang trải nổi tiền cơm ăn, thời gian làm lại dài nhất. Sức khỏe và khả
năng chịu đựng của Thần tộc vốn đã chẳng thể so được với tộc Người lùn.
Ngày hôm đó, tôi đói đến độ đầu váng mắt hoa, thân thể mất hoàn toàn cảm giác, chỉ còn dựa vào chút ý thức mà đập một khối đá lớn cứng rắn vô
cùng.
Quá hai giờ đêm, khối kim cương màu xanh ngọc to bằng nắm
tay mà ông chủ mới đào được không cánh mà bay, tôi nghe thấy lão ở phía
sau đang lớn tiếng hỏi, nhưng vì sức đã cạn kiệt nên tôi không thể đáp
lời. Rồi tôi bị một tảng khoáng thạch đập vào gáy. Tôi lắc lắc đầu, sau
đó không còn biết gì nữa.
Tới khi tỉnh lại, thì tôi đã bị ném ra
bên ngoài khu mỏ, đừng nói đến tiền công, ngay cả mấy đồng tiền nhét
trong người cũng bị cướp bằng sạch. Tôi ôm lấy cái đầu bê bết máu, đi
tìm ông chủ để nói lý lẽ, nhưng lão nói: “Tao đã nhét tiền công vào
trong người mày rồi, bản thân không giữ được, giờ lại đến ăn vạ tao là
sao? Hơn nữa, một con ranh như mày cũng chẳng làm được trò trống gì ra
hồn, lần sau đừng tới chỗ tao nữa”.
Người lùn là như thế, cực kỳ
dã man, thô lỗ, nhưng lại là những người thợ vô cùng khéo léo, họ sở hữu một khối óc thông tuệ, chế tạo ra rất nhiều báu vật để bán cho Thần tộc Aesir và Thần tộc Vanir - hai Thần tộc vẫn kèn cựa trong khói thuốc
chiến tranh. Cũng vì thích môi trường tăm tối, nên dù có rời bỏ lãnh địa của mình thì phần lớn người của tộc Người lùn đều lựa chọn tới lãnh thổ của Aesir. Lúc tôi vẫn còn ở lãnh địa tộc Vanir, chưa từng gặp người
nào giống vậy, càng chưa từng bị đối xử thế này, tôi cắn răng đi khỏi
khu mỏ, tới lúc phát hiện mình lúc này không có đủ tiền mua thuốc, cuối
cùng không nhịn được mà khóc lớn.
Đương nhiên, khả năng chịu đựng ngày bé rất yếu ớt. Tới lúc bắt đầu phát triển sự nghiệp của bản thân,
đột nhiên tôi lại nghĩ, mình trải qua những lần như thế, chưa chắc đã là chuyện kém may mắn.
Mấy năm nay, không biết đã bao nhiêu đêm, tôi mơ một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.
Phần lớn thời gian, tôi đều mơ thấy cảnh tượng tộc Aesir tràn tới, ánh mắt
lạnh tựa băng, gương mặt với những đường nét rõ ràng của bọn họ, còn cả
những câu thần chú được niệm ra vô cùng lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc nào. Rồi sau đó, cơn đau đớn như “vạn tiễn xuyên tâm” sẽ khiến tôi
giật mình tỉnh giấc, cơ thể đầm đìa mồ hôi.
Có lúc, tôi gặp được
chị ở trong mơ. Chị nói với tôi bằng giọng nghiêm nghị mà kiên cường như ngày trước: “Nana[3], em phải phấn chấn lên, đừng quên, dù có trải qua
khốn khổ thế nào, chị đều sẽ ở bên cạnh bảo vệ em”.
[3] Cách gọi thân mật.
Và đôi khi, rất ít khi thôi, tôi sẽ mơ thấy nụ cười của một người. Đó là
giấc mơ vô cùng kỳ lạ. Trong mơ, tôi chưa từng thấy rõ gương mặt của
chàng, không biết tuổi của chàng, thậm chí còn chẳng nhìn ra mắt chàng
màu gì nữa, nhưng tôi biết, ánh mắt chàng đang nhìn mình, ánh nhìn ấy
dịu dàng mà quen thuộc, khiến cho hàng nước mắt của tôi bỗng muốn trào
khỏi bờ mi. Mặc dù tôi chưa từng yêu ai, mặc dù chỉ xuất phát từ bản
năng, nhưng tôi vẫn biết, đó là ánh mắt yêu thương sâu đậm. Điều vô cùng đáng tiếc là, chàng chưa từng nói với tôi câu nào. Ngay cả trong giấc
mơ mà chàng vẫn kiệm lời như thế đấy.
Dù vậy, dường như chỉ cần
nhìn ánh mắt và nụ cười dịu dàng ấy, tôi sẽ lập tức cảm thấy thế gian
này chẳng còn chuyện gì đáng sợ. Nói nghe có vẻ buồn cười, nhưng giấc
mộng lặp đi lặp lại, chẳng có khởi đầu không có kết thúc ấy, cho đến tận bây giờ vẫn luôn nâng đỡ thế giới nội tâm của tôi.
Đương nhiên,
dù cảnh trong mơ có đẹp hơn thế nữa, thì khi gặp phải tiếng gào của
Shia, nó cũng sẽ đều trở nên nhỏ nhặt, chẳng đáng để kể ra. Từ lần đầu
tiên gặp cô ấy - cái lần mà chúng tôi suýt lao vào đập nhau một trận tơi bời - cho đến giờ khi đã trở thành bạn bè, còn sống chung một chỗ, tôi
vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.
Tuy là bạn bè kề vai sát cánh,
nhưng nhiều khi, tôi lại rất muốn lột bỏ cái bộ dạng tâm thần phân liệt
của cô nàng, sau đó ném tới cho lũ đàn ông mất hết lý trí kia nhìn cho
rõ, xem đám đó còn có thể dùng cái vẻ mặt ngây ngất say sưa mà thốt lên
“Shia là đại lộ Champs-Élysées[4] của đất Vanaheim!” được nữa hay không.
[4] Tên một đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris. Tên gọi này xuất
phát từ chữ “Elysium” trong tiếng La Tinh, có nghĩa là Hòn đảo cực lạc,
nơi dành cho các anh hùng và những tâm hồn đức hạnh yên nghỉ.
Giống như bây giờ đây.
Tôi chạy về nhà thay bộ quần áo, ngay cả tắm cũng chưa có thời gian, lấy
cái ống nghiệm dùng để tinh chế dầu cá từ cái tủ lộn xộn của Shia ra,
chuẩn bị phi về xưởng rèn. Kết quả là chân trước vừa ra được cửa, chân
sau đã bị một sức mạnh vô hình túm lại.
Quay đầu nhìn, quả nhiên là Shia đã túm lấy cổ tôi, sầm mặt nói: “Hôm nay tớ rất bực mình”.
“Tớ đang có một vụ làm ăn lớn, làm xong rồi về nghe cậu nói sau”, tôi gạt tay cô nàng ra.
“Không được đi, nghe tớ nói hết đã.” Tay kia của Shia lại đặt lên vai tôi,
nghe giọng điệu ngang ngạnh ấy, tôi biết ngay là hôm nay không đùa được, vì thế đứng nghiêm nhìn cô nàng, ngắm gương mặt xinh đẹp dần nhăn nhó:
“Cái gã Lando mà cậu rất thích ấy đúng là một thằng khốn nạn, khốn nạn
vô cùng”.
“Rồi sao?”
“Hắn là một thằng khốn nạn!”
“Rồi sao nữa?”
“Cậu cút đi.”
Thế là tôi cút.
Tuy chỉ sùng bái năng lực của Lando, cũng chẳng tò mò gì lắm về sinh hoạt
cá nhân với tính cách của người ta, nhưng nghe Shia nói thế, nếu không
phải vì đang bận vắt chân lên cổ thì chắc tôi cũng cố hỏi thêm được mấy
câu. Vả lại, tôi vốn định nhờ Shia gia công giúp tôi cái bao tay, nhưng
nếu biết người ủy thác là Freyr, chắc cô nàng sẽ tự tay bóp chết tôi
luôn quá.
Lúc tôi về đến xưởng rèn Ena đã là mười một giờ hơn.
Vừa bước vào, Guffy đã thả luôn bản vẽ trên tay xuống: “Lão đại, vừa nãy có người tới tìm chị”.
“Ai?”
“Lando...”, giọng nói này là từ góc phòng truyền tới. Mà đợi đến lúc thanh âm kéo dài đến cuối câu
thì chủ nhân giọng nói - một cô gái Tinh linh với mái tóc vàng cực kỳ
xinh đẹp - đã vọt tới trước mặt tôi: “Là Lando!!!”.
“Fulla, muộn thế này rồi mà cô còn ở đây, thật hiếm thấy.”
Mấy câu cô nàng nói chúng ta có thể không cần để ý tới. Tôi cho rằng Fulla
là người làm thuê thất bại nhất trong những người thất bại mà xưởng rèn
từng thuê. Tuy cô ấy rất am hiểu vấn đề thiết kế bề ngoài cho vũ khí,
linh cảm và sáng tạo cũng không giống người thường, nhưng số lần cô ấy
xin nghỉ vì đủ loại lý do còn nhiều gấp mấy lần những ngày cô ấy chịu
ngoan ngoãn đi làm. Mà Fulla thì coi chuyện tôi trừ lương chỉ như mưa
rơi ngoài phố, nên tôi cũng rất tự giác mà liệt tên cô nàng vào danh
sách công nhân lâm thời. Mặt khác, Lando có một câu lạc bộ người hâm mộ ở phía bắc thành phố, chủ tịch câu lạc bộ có lẽ nên đổi thành cô nàng mới thích hợp.
“Chị Ena, chẳng lẽ chị không thấy chuyện Lando tới
chỗ này là rất thần kỳ sao?” Được rồi, cô nàng cũng là người duy nhất
gọi tôi là “chị Ena”, mà lại còn nói hoài không thèm sửa.
“Nguyên liệu đã tìm đủ, đem hết những thứ mọi người đã chuẩn bị ra, đưa cho tôi.” Tôi giơ bức thư ủy thác cùng bản thiết kế ra.
“Lão đại à, đại nhân Lando đến thật đấy”, Guffy nói.
“Cái gì? Vì sao?”, tôi ngẩng đầu.
“Chúng em cũng chẳng biết. Ngài ấy hỏi chị ở đâu, chúng em nói chị tới làng Heiner rồi, nên ngài ấy nói ngày mai lại tới.”
“Thế à...”, tôi chỉ trầm tư trong chốc lát, “Kệ đi, trước tiên làm cho xong cái bao tay đã. Ferri, em xử lý đám da thuộc đi”.
“Chị Ena à, chẳng lẽ chị không tò mò? Em trông thấy Lando rồi đấy, trời ơi,
anh đấy đẹp trai quá trời luôn!!!” Fulla đang ôm ngực mà say sưa hồi
tưởng, còn tôi thì trừng mắt nhìn tấm da Heidrun trị giá ba vạn tám ngàn Vader đang bị cô bé tộc Người lùn - Ferri - dùng kéo “phanh thây”.
Đây là buổi tăng ca dài nhất từ trước tới giờ, cũng là lần mệt mỏi rã rời
nhất. Mãi tới buổi trưa ngày hôm sau, chúng tôi mới tiễn bước luyện kim
thuật sư đến gia công cái bao tay, sau đó đồng loạt nằm sõng soài bên lò rèn mà ngủ say như chết, đợi đại tế ti nhấc chân đến lấy hàng.
Đang lúc mơ màng, tôi mơ hồ nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng cãi nhau của hai
người, nói cho chính xác, là giọng nói om sòm của một cô gái và lời ứng
đáp bình tĩnh của một chàng trai. Đương nhiên, mức đề-xi-ben của giọng
nói của cô gái này không thể khiến người ta dễ dàng bỏ qua được, toàn bộ người trong tiệm bị cô ấy ồn ào làm thức giấc.
“Anh nghĩ mình
giỏi lắm lắm à?? Đúng không?” Đây là câu đầu tiên mà tôi nghe được rõ
ràng. Mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, xoa xoa cái đầu như sắp nổ tung ra, đẩy cửa sổ, vừa lúc tôi thấy một mỹ nữ, dung nhan chắc ngang tầm Shia,
nhưng trình độ nhăn nhó cơ mặt thì trên Shia cả thước, và thấy cả bóng
lưng của một chàng trai, còn thêm... một con kim dực long bốn cánh, đang cuộn người say ngủ sau khi được tháo bỏ ghế cưỡi.
“Để tôi nói rõ cho anh biết nhé, anh ngoài cái đó có tí năng lực ra, còn lại thì chẳng được cái chết tiệt gì nữa cả!”
“Oa...” Đám người quanh tôi miệng tròn hơn quả trứng, tất cả đều xoay phắt người nhìn ra cửa.
“Mỹ nữ kia thật phóng khoáng”, Guffy nói.
Tôi cứ tưởng chàng trai sẽ nổi điên lên, nhưng hắn vẫn chỉ đáp lại một câu nhạt nhẽo: “Cảm ơn!”.
Người phát điên trước lại là mỹ nữ kia: “Anh đắc ý cái gì? Tôi đang nói trong đầu anh chỉ có một bịch cỏ thôi, chỉ số IQ bằng không! Trong những kỷ
niệm về quãng thời gian tôi ở cùng với anh, ngoại trừ trên giường ra thì không còn gì hết! Anh nghĩ rằng cái đó đáng để kiêu ngạo lắm à?”.
“Bởi vì khoảng thời gian chúng ta ở chung với nhau, phần lớn đều diễn ra ở trên giường, tiểu thư Chica ạ.”
“Oa...” Lần này số người lên tiếng tăng gấp bội, không ít người trên phố Idun đang vô cùng phấn kích xem màn trình diễn này.
“Anh... Anh quá đáng lắm rồi!” Gương mặt của Chica đỏ bừng, cuối cùng không
chịu nổi, giơ tay tát cho chàng trai một cái, sau đó quay người bỏ đi.
Ferri lắc đầu: “Thật sự không biết mỹ nữ ấy có phải cố ý không, đàn ông con
trai nghe mấy câu như thế liệu có thể không vui sao?”.
Guffy nói: “Trong mắt của phụ nữ, một gã đàn ông chỉ có bản lĩnh trên giường mà
không có tí IQ nào thì cũng chẳng có sức hấp dẫn. Thế nên, mỹ nữ ấy
nghiêm túc đấy”.
Ferri giơ tay lên: “Vấn đề là, chàng trai này có thể là gã có chỉ số IQ bằng không sao?”.
Rất hiển nhiên, cái bạt tai của tiểu thư Chica không nhẹ chút nào, gương
mặt của chàng trai bị tát lệch qua một bên. Hắn xoa xoa gò má, nhưng vẻ
mặt vẫn rất ung dung. Thấy Flad đang trong bộ dạng hai tay ôm ngực, sau
đó lại nhìn thoáng qua chàng trai kia, tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao mọi người lại phản ứng quá khích như thế.
Mấy năm gần đây, hầu như
ngày nào cũng có thể nhìn thấy gương mặt kia trên báo, trên bìa tạp chí, trong sách... Toàn bộ tộc Vanir... Không, trong cả chín thế giới, e
rằng không có ai là chưa từng nhìn qua. Có điều, đây là lần đầu tiên tôi được thấy phiên bản 3D, nên tôi cứ cảm thấy giả giả thế nào ấy.
“Lando!!”
Bên kia đường, Freyr nhảy xuống khỏi lưng con kim dực long, vẫy vẫy tay với bên này. Lando cũng lên tiếng đáp lại, khoanh tay đứng ở trước cửa
xưởng rèn chờ hắn.
Nói như thế nào nhỉ, tôi cứ có cảm giác Lando
bằng xương bằng thịt quá khác so với Lando mà trước đây tôi từng tưởng
tượng. Có lẽ bởi vì ngài nổi danh khá sớm, bốn mươi hai, bốn mươi ba
tuổi đã trở thành tiêu đề cho báo chí. Nếu tôi nhớ không nhầm, năm nay
ngài ấy mới năm mươi chín tuổi, còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Màu tóc của ngài cũng không nổi bật như trên báo, là màu vàng kim nhạt đến độ
gần như thành màu bạc. Nhưng màu mắt thì lại giống như lời người ta nói, là màu tím xanh độc nhất vô nhị trên thế gian này. Dáng người... dường
như cũng cao to hơn so với trong sách, thậm chí còn cao hơn Freyr nửa
cái đầu.
Tuy tôi vẫn cho rằng tướng mạo của đàn ông con trai cũng không phải điều gì quan trọng lắm, nhưng khách quan mà nói, Lando đúng
là một mỹ nam. Rất ít đàn ông có thể giống như ngài, bất kể là gương mặt hay tỉ lệ vóc người đều hoàn mỹ tới mức không thể hoàn mỹ hơn, đả kích
không nhỏ đến thị giác của người khác.
Lúc này, Freyr đã chạy tới chỗ ngài, cùng ngài nói nói cười cười bước vào xưởng rèn.
Cũng không biết vì sao, trái tim tôi bắt đầu đập loạn cả lên, căng thẳng đến độ hai tay cũng run run. Mãi tới khi thấy họ tiến vào, tôi mới vội vàng đứng lên, nhưng không thể mở miệng nói được câu nào.
Ai ngờ,
Lando cũng vừa lúc quay đầu nhìn, bốn mắt chạm nhau. Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt ngài, đôi mày cau lại, cuối cùng ngài
hỏi tôi, giọng có chút nghi ngờ: “Xin hỏi... Tên của cô là Ena?”.
“Đúng. Tôi là Ena.”
“Chào cô. Ta là Lando”, ngài bước về phía trước, đưa tay ra.
“Nghe danh của ngài đã lâu, đại nhân Lando.” Tôi lập tức bắt tay ngài. Nhưng
sau khi nắm tay xong, ngài cùng với Freyr đều nhìn chằm chằm vào tôi,
khiến tôi nổi da gà.
Cần tìm chuyện gì đó dẹp tan sự xấu hổ.
“Không biết hôm qua đại nhân Lando có đi qua rừng rậm Heiner không? Bởi vì
hình như tôi đã thấy con rồng kia gần đó.” Tôi mỉm cười, chỉ vào kim dực long bốn cánh ở ngoài cửa.
“Có.”
“Vậy có ra tay giết hai gã Thần tộc Aesir không?”
“Cô đang nói hai gã nào?”
“Hai gã trong rừng rậm Heiner.”
Lando trầm tư một lúc lâu: “Hình như đứng là có hai gã như thế, đi ngang qua ta đã tiện tay giết luôn rồi”.
Ngài nói câu này xong, tất cả công nhân trong xưởng, ngoại trừ Freyr, đều há hốc mồm. Tôi càng không biết nói gì, hai gã thần tộc Aesir ấy coi tôi
như cá nằm trên thớt, còn ngài thì “đi ngang qua ta đã tiện tay giết
luôn rồi”.