Lời Chúc Phúc Của Odin
Điện Hồn Thiêng, điện Anh Linh.
Đế đô Asgard là nơi cao nhất chín thế giới, là vùng đất chỉ thuộc về Thần tộc. Trong đô thành, bốn phía đều là những kiến trúc trang nghiêm, những tòa thành hùng vĩ. Phương tây là đại dương trên không trải dài chẳng thấy bến bờ, sóng nước trùng trùng điệp điệp, gần như nuốt chửng phần nền của khối kiến trúc khổng lồ.
Mười hai cung điện được xây dựng trên một dãy núi cao trùng điệp, là nơi ở của các vị thần. Trong số đó, cung điện uy nghiêm nhất, hùng vĩ nhất, cao nhất chính là Gladsheim[2] của chủ thần Odin. Tòa cung điện này gồm có cung điện Vàng và cung điện Valhalla.
[2] Tên của cung điện này có nghĩa là “ngôi nhà ánh sáng”.
Bầu trời rợp bóng những đàn phượng hoàng đang sải cánh bay, cung điện Valhalla cao ngất lẩn mình trong mây, những đám mây trôi dạt như tảng bông bị nóc cung điện đâm xuyên tạo thành những hố tròn cực lớn, ánh vàng huy hoàng từ đó thoát ra, chiếu xuống tầng tầng cành lá của Cây thế giới, cũng thả mình trên nóc mái bằng bạc của cung điện Valhalla.
Cung điện Valhalla có năm trăm bốn mươi cánh cửa khổng lồ. Trước cửa là tám trăm chiến sĩ mặc áo giáp sáng ngời đứng xếp thành hàng, những con sói bạc cũng xếp hàng chỉnh tề ngồi rạp người dưới chân bọn họ.
Một con phượng hoàng với bộ lông trắng bạc đậu trên điểm cao nhất của cung điện, đầu đội miện vàng, mỗi sớm hừng đông nó sẽ cất tiếng hót trong trẻo vang vọng khắp bốn phương, đánh thức chư thần. Mỗi khi nó cất tiếng hót, thì phượng hoàng đỏ ở vùng đất chết xa xôi cũng sẽ cất tiếng hòa ca.
Phượng hoàng tuy đẹp, nhưng khí phách không đủ.
Người ta đồn rằng lần này Odin tới Jotunheim, là vì đã nhìn trúng những con kim dực long với khả năng chiến đấu siêu phàm, định làm một cuộc mua bán với tộc Khổng lồ, đem rồng về Asgard nuôi dưỡng, huấn luyện. Không chỉ thế, từ khi Thần tộc Aesir dọn tới nơi này, Odin còn ban cho bọn họ khả năng di chuyển trong nháy mắt, để phân tách hẳn với Thần tộc Vanir.
Tuy lúc đầu Frigg định tìm Odin cho Linde, sau đó mới đi thăm mẹ thân yêu. Thế nhưng tới chỗ này nàng mới ngộ ra, muốn nhớ hết vị trí của các cung điện đã là chuyện khó hơn lên trời rồi, chứ nói gì đến chuyện tìm hai con người bé xíu giữa đống kiến trúc chằng chịt hơn mạng nhện này.
Sau khi bị thủ vệ đuổi ra, Frigg cùng với Linde đứng trên thảm cỏ bên dòng suối Urd, giương mắt nhìn nhau. Trên dòng suối, có vài cánh thiên nga trắng muốt, phía bên kia là cầu vồng Bifrost, ba nữ thần vận mệnh đang đứng bên cầu chơi với đàn hạc.
Frigg đang định tới chỗ các nữ thần hỏi thăm tình hình thì phía sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói của một chàng trai trẻ: “Đám trẻ hoang này từ chỗ nào lạc tới?”.
Giọng nói kia hơi cao và rất có sức hút, Frigg và Linde đều không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Thần tộc phía sau các nàng là một chàng trai tóc bạc cưỡi trên lưng con ngựa thần trắng muốt. Mái tóc của hắn rực rỡ vô cùng, thậm chí còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời phản chiếu trên dòng Urd. Trên nền thảm cỏ mướt xanh cùng với cầu vồng ba màu Bifrost phía xa xa, đúng là y chang bạch mã hoàng tử bước ra từ trong cổ tích.
Hai chị em Frigg đều ngắm đến ngây người.
Thế nhưng, chàng hoàng tử ấy nhếch miệng lên, làm ra vẻ mặt cực kỳ quái dị: “Thằng bé kia, trông mày giống con gái quá”.
Frigg im lặng nhìn hắn một lúc, sau đó ghé vào tai Loki thì thầm vài tiếng. Loki gật đầu, ngoan ngoãn tạo ra một ngọn lửa trên tay, rồi ném về phía đuôi con ngựa đang đứng đờ ra. Đuôi bị thiêu cháy, con ngựa lập tức lồng lên, lao thẳng về phía trước.
Gã trai tóc bạc vừa vỗ về con ngựa, vừa nổi giận đùng đùng, quát ầm lên: “Mày tên gì? Không biết bản thiếu gia là ai sao? Thằng ranh con, lần sau mà để ta gặp phải thì cứ cẩn thận!”. Câu nói tiếp theo đã mất hút trong một góc cung điện.
Linde bị hành động của Frigg dọa cho một trận. Frigg nhún vai, bước giật lùi: “Ta chẳng cần biết hắn là ai”.
Nàng không để ý phía sau có một nhóm người đang bước tới. Lui tiếp về phía sau hai bước, Frigg va phải một người. Tiếng kêu hoảng hốt, lảnh lót vang lên, người phía sau bị Frigg đụng phải đã ngã lăn ra đất.
Vội quay người lại, một cô gái tóc vàng đang nằm rạp trên đất. Nàng ta có mái tóc dài đến ngang lưng, lấp lánh tựa vàng. Nàng nhíu mày, ôm eo, nũng nịu kêu lên: “Ui ui, đau quá đi!”.
Nàng vừa nói một câu, cả đám con trai đứng cạnh lập tức ngồi thụp xuống vây quanh nàng: “Sif điện hạ, ngài không sao chứ?”. Sau đó cả đám lại đồng loạt đứng bật dậy, hầm hầm nhìn Frigg: “Ngươi không biết điện hạ rất mảnh mai yếu ớt hay sao? Sao có thể chịu được cách đối xử thô tục của ngươi chứ? Mau xin lỗi nàng đi!”.
Cứ như cả đám Thần tộc Aesir đều có thù với Frigg vậy, ai đụng phải ai còn chưa biết à nha. Frigg hít sâu một hơi, vốn không định gây sự gì, nhưng nàng lại vô thức xông lên, túm Sif dậy: “Cô điên rồi à? Chân cẳng có què cụt gì đâu mà cần người khác nâng với đỡ?”.
Sif kinh ngạc nhìn nàng.
Một thằng nhà quê thô tục và một mỹ nhân rực rỡ ánh vàng – nhìn bức tranh này mới nhức mắt làm sao.
Nhưng chỉ một giây sau, Sif đã khiến nó dịu mắt hơn nhiều. Sif túm lấy mái tóc ngắn cụt lủn của Frigg, giật đầu nàng về phía sau, nghiến răng ken két, ngửa đầu nhìn Frigg.
“Ai da, cô đúng là tâm lý không ổn định, thấy tôi được đàn ông vây quanh nên tay chân ngứa ngáy à?”
“Tôi mà thèm ghen tị với cô á?”, Frigg cũng túm lấy tóc Sif, “Cô nhìn lại mình xem, ngoài cái mái tóc dài hơn tôi một tí ra, cô còn chỗ nào coi được không?”.
Sif túm tóc mạnh hơn: “Dạng như cô mà cũng dám so với tôi sao…”.
Nói còn chưa hết câu, mặt Sif đã trúng một đấm của Frigg. Sif giơ tay che mũi, kinh ngạc nhìn Frigg: “Cô dám đánh tôi!”.
Sau đó, Sif cũng đấm vào mặt Frigg. Frigg đáp lại một đấm, Sif cũng không thua kém… Hai người đánh qua đánh lại, cuối cùng một ngọn lửa hừng hực bùng lên, thiêu rụi mái tóc vàng của Sif. Sif hét lên kinh hãi, may mà tốc độ phản ứng của nàng cũng nhanh, nàng lập tức nhúng đầu vào dòng suối.
“Ai cho cô bắt nạt chị ta, đồ con gái xấu xa!” Loki lấy tấm thân bé xíu của nó che trước người Frigg.
Sif đảo mắt ra bốn phía, cuối cùng phải hạ đường nhìn xuống, mới thấy thằng bé còn chưa cao tới ngang hông Frigg. Mặt Sif nhăn nhúm lại, đang định nói gì đó thì đột nhiên một thanh âm rất hiền hòa vang lên phía sau lưng: “Có chuyện gì vậy?”.
“Tyr!” Sif quay người lại, vẫy tay với chàng trai tóc vàng đứng phía sau: “Không có gì đâu, em đang chơi đùa một chút ấy mà”. Sau đó nàng liền chạy đi, vui đến quên trời quên đất, ôm chặt lấy cánh tay Tyr: “Hội nghị đã kết thúc rồi sao? Cha anh có khỏe không?”.
“Khỏe. Ông đang thảo luận chính sự với bệ hạ… Chiều mai em có rảnh không?”, Tyr nói, dịu dàng vuốt ve mái tóc của Sif.
Bọn họ dường như đã hoàn toàn quên mất rằng, chỗ này còn có một cô gái tên Frigg đang đứng chình ình, cười tủm tỉm nhìn sâu vào mắt đối phương, sau đó đi về phía ngoài cung điện Valhalla.
Nhìn theo bóng lưng của Sif, trong mắt Frigg bừng lên lửa giận. Nàng xoay người lại, véo hai má của Linde: “Cô, nhất định phải tóm được Odin, sau đó đạp hết lũ điên kia xuống khỏi vị trí thần thánh cho tôi, nghe chưa?”.
Linde sợ hãi nhìn nàng, run rẩy gật đầu.
Đương nhiên, gặp Odin nào phải chuyện dễ dàng như thế. Frigg chuẩn bị đồ nghề, định bụng chờ đêm xuống sẽ lẻn vào cung điện Vàng thám thính một phen.
Nàng hoàn toàn bị cơn giận dữ nhấn chìm, đương nhiên không có tâm tư để ý tới cuộc nói chuyện ban chiều giữa Tyr và Sif. Vào quán trọ, sau khi vỗ về lưng Loki ép nó ngủ, nàng liền đem theo ống đạn ma pháp cùng dung dịch đã chuẩn bị từ trước, bay tới rìa ngoài điện Gladsheim.
Có hai con đường dẫn tới cung điện Vàng: Thứ nhất chính là dùng chìa khóa vào bằng cửa chính, thứ hai là vào từ con đường ngầm trong cung điện Valhalla.
Đương nhiên Frigg nào có cơ chọn phương án thứ nhất, thế là nàng bay lên khoảng không phía trên cung điện Valhalla, bắt đầu học con nhện áp sát vào tường, từ từ bò xuống từ phía trên những cánh cửa khổng lồ.
Năm trăm bốn mươi cánh cửa, kiểu gì cũng sẽ có một lỗ thủng. Huống hồ, cái trò đột nhập này vốn là sở trường của nàng.
Nàng đã lập kế hoạch đâu vào đấy hết rồi. Mở bản đồ ra nhẩm lại một lần, sau đó nhanh nhẹn như chú sóc lách trên luồn dưới, phi trái lượn phải vài vòng trong điện, thoát được ánh mắt săm soi của tất cả đám thủ vệ trong cung điện Valhalla.
Có người nói Odin là một gã mù ma pháp, thế nên khi tìm thấy hắn, nàng sẽ khiến hắn bất tỉnh, sau đó dùng dung dịch đưa hắn ra rìa ngoài Asgard, tiếp đó gọi Linde ra, ôi trời ơi, một cuộc gặp gỡ bất ngờ nhưng cũng vô cùng lãng mạn.
Sau đó, Linde sẽ nắm trong tay quyền sinh sát cả đám Thần tộc Asgard, lại còn có thể bị gã đàn ông không nhân tính kia ăn hiếp, chà đạp…
Nghĩ tới đây, Frigg lại không nhịn được, nắm chặt hai tay hú hét vài câu cho thỏa cơn kích động.
Cuối cùng, nàng đã thuận lợi lẻn vào cung điện Vàng.
Người trong cung điện Vàng rõ ràng là ít hơn rất nhiều, lại không có nhiều linh hồn bay qua, lượn lại quấy rầy. Giống như cung điện Valhalla, nơi này vô cùng rộng rãi, trần nhà cũng rất cao, nàng chỉ cần di chuyển trong không trung là chẳng bị ai phát hiện.
Nàng không có bản đồ của cung điện Vàng, càng chẳng biết trông Odin xấu đẹp tròn méo ra sao. Thế nhưng, cô biết Odin tuổi còn khá trẻ, cao lớn, anh tuấn, tính tình trầm tĩnh, quan trọng nhất là hắn được người người tôn sùng ngưỡng mộ, cả cái cung điện Vàng này chắc cũng chỉ có một người như thế mà thôi…
Nàng đã lơ lửng trên không trung quá lâu rồi, liền rẽ vào một căn phòng hé cửa để nghỉ ngơi.
Frigg kinh ngạc phát hiện ra, đó là một gian cung điện cất chứa toàn sách vở. Giá sách hình cung che lấp hơn nửa bức tường, cao chừng ba tầng, mỗi tầng lại có mấy trăm hàng nhỏ. Một người cũng chỉ cao bằng bảy, tám hàng sách mà thôi. Đi loanh quanh trong phòng này, nàng có thể nghe thấy tiếng chân mình vọng lại.
Giữa gian cung điện có đặt vài chiếc bàn thủy tinh, ngay phía sau là một ban công lớn, một tấm thảm lông màu đỏ thêu chỉ vàng lấp lánh buông mình xuống thật dài, gần như kéo dài tới tận nền nhà tầng một.
Thế nhưng điều hấp dẫn Frigg nhất lại là thứ khác, vừa bước vào cửa, nàng đã bắt gặp một tấm bản đồ Asgard cực lớn ngay bên phải cửa vào, đương nhiên trong đó có cả sơ đồ vạch rõ đường đi nước bước trong cung điện Vàng của Odin.
Nàng vội bay lên, chăm chú đọc tấm bản đồ.
Có điều, vừa nhấc chân khỏi nền nhà, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân của hai người vọng lại gần. Frigg lập tức nhảy xuống, định bụng phi từ trên tầng hai ra ngoài. Trên hành lang đột nhiên xuất hiện vài gã binh sĩ mặc giáp bạc sáng loáng. Nhìn về phía ban công, xa quá, Frigg đành phi thân lên cao, nép người vào góc tường.
Hai người đàn ông bước vào phòng.
“Kim dực long mặc dù rất quý, nhưng nếu vì nó mà gây ra chiến tranh thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được”, người đang nói là một chàng trai có mái tóc vàng kim.
Frigg chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cùng chóp mũi của hắn, nhưng nàng vẫn nhận ra người này chính là Tyr.
“Mối quan hệ của Thần tộc Vanir và người Khổng lồ mấy năm gần đây ngày càng tốt, nâng cao khả năng quân sự của chúng ta là ưu tiên hàng đầu.”
Nghe giọng nói ấy, lại nhìn mái tóc đen thẳm tựa màn đêm kia, Frigg suýt nữa thì rớt từ trên không xuống… Chính là chàng trai nàng đã gặp ở đất Jotunheim. Thế nhưng, sao hắn lại ở đây? Hắn với Hoenir còn thân thiết như thế, chả lẽ hắn là…
Đang suy đoán không biết hắn có phải Odin không, chàng trai tóc đen lại nói: “Tối nay ta sẽ suy nghĩ kỹ một lần nữa, ngươi cũng về thương lượng với cha ngươi một phen xem sao, ngày mai chúng ta quyết định sau”.
Tyr là con trai của Odin và nữ Khổng lồ. Vậy chàng trai tóc đen kia không thể là Odin được.
Hắn là ai? Sao lại ở cung điện Vàng của Odin?
Thor? Freyr? Heimdall?
Đầu óc Frigg còn đang rối tung lên, Tyr cũng đã ra đến cửa. Lúc này, chàng trai tóc đen thoải mái rút hai quyển sách từ giá ra, đặt lên trên chiếc bàn thủy tinh ngay bên dưới chỗ Frigg đang nấp, sau đó ngồi xuống, từ từ lật sách ra xem.
Chỗ này đúng là góc chết mà. Nàng chỉ cần nhúc nhích một cái là bị hắn phát hiện ra liền. Khẽ khàng lấy cái bình có chứa quả cầu ma pháp ra, mở nắp, nàng đổ ma pháp ru ngủ có dạng khí ra. Chất khí gần như trong suốt ấy từ từ buông mình xuống dưới, bao phủ lấy chàng trai tóc đen kia.
Bàn tay lật sách của hắn dừng lại.
Hơi thở của Frigg cũng dừng lại theo.
Thế nhưng hắn chỉ lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ, rồi lại để đồng hồ sang bên, đóng nắp, tiếp tục say mê đọc sách.
Cái gã chết tiệt này chẳng lẽ có sức đề kháng tuyệt đối với ma pháp sao?
Vì vừa nãy chưa nghỉ được bao lâu, giờ nàng sắp bám không nổi nữa rồi. Frigg cắn răng bám lấy gờ giá sách, mệt mỏi thở dốc. Vậy mà người bên dưới kia hình như hoàn toàn chẳng có ý rời đi, ngược lại còn đứng lên, lấy thêm vài quyển sách nữa, cứ như chuẩn bị tinh thần thức trắng đêm vậy.
Thể lực của Frigg sắp cạn rồi, nàng không còn hơi sức đâu mà quan tâm xem hắn có phát hiện ra mình không, nàng cứ thế thở hồng hộc… Cuối cùng, sức lực hoàn toàn cạn kiệt, nàng không thể bay lơ lửng nữa, chỉ còn cách lấy hai tay túm chặt gờ giá sách, treo vắt vẻo trên không.
Nhưng khi mà cả người bủn rủn thì động tác này của Frigg không duy trì nổi năm giây.
Cả người nàng rớt thẳng xuống dưới.
Cùng lúc đó, chàng trai tóc đen đặt sách xuống bàn, đầu không hề ngẩng lên dù chỉ một phân. Nàng chấp nhận số phận, nhắm tịt hai mắt, chuẩn bị cho tình cảnh đôi bên cùng chết.
Có điều, sau khi quá trình rơi tự do kết thúc, hắn thậm chí còn chẳng cần động đậy, cánh tay vững chãi đã lập tức đỡ được nàng.
“Cô tới đây làm gì?” Ánh mắt có chút lạnh lùng lướt qua người nàng.
Nàng chưa hề chuẩn bị cho tình huống này nên nào biết nói gì. Frigg nhìn chàng trai trước mặt, cứ cảm thấy những suy nghĩ trong lòng đều sẽ bị hắn ta nhìn thấu. Thế nên, chắc chắn mấy câu bịa đặt không có đất dụng võ rồi. Nếu không trả lời, có lẽ sẽ bị hắn xử lý “gọn gàng” ngay tại trận…
Nàng chớp mắt liên tục, trong đầu đang nghĩ tới nghìn vạn cách khác nhau để trả lời hắn. Vẻ mặt chăm chú suy nghĩ bây giờ khiến nàng nhìn qua rất giống một cô gái bình thường, đúng là hiếm thấy.
“Thật ra em đến để…” Cứ nói dối tí đã, không được thì nói thật sau vậy.
“Sao?”, đột nhiên hắn mỉm cười.
Tim nàng bắt đầu đập điên cuồng. Nàng há hốc miệng, một lúc sau mới nói: “Em tới tìm Odin”, quả nhiên vẫn không nói dối nổi.
“Vì sao lại tìm Odin?”
“Vì ngài chưa lấy vợ.”
Nghe thấy câu trả lời đó của nàng, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, thế nhưng ngay sau đó hắn khẽ gật đầu, làm bộ đăm chiêu: “Cái này ta có thể lý giải”.
“Từ từ, không phải em… Là em gái em cơ.”
“Em gái cô?”
“Đúng, em muốn giới thiệu em gái mình cho ngài ấy.”
“Ta nhớ cô từng nói Odin không phải loại đàn ông tốt đẹp gì cơ mà.”
“Còn phải nói, nếu là người tốt thì em đã giữ lại bên mình rồi.” Frigg cười nham hiểm, thế nhưng ngay lập tức gương mặt tươi cười biến thành sửng sốt: “Anh còn nhớ em sao?”.
“Đương nhiên.”
Nàng đột nhiên thấy trong lòng ấm áp lạ kỳ, ánh mắt cũng không nén được nét vui mừng: “Em tên là Frigg. Tên anh là gì?”.
Hắn nghĩ một lúc, rồi mới nói: “Shujin”.
“Shujin”, như thể đang chăm chú suy nghĩ về ý nghĩa cái tên này, Frigg lặp lại tận mấy lần: “Anh làm việc ở đây sao?”.
“Đi theo ta.”
Shujin hất cằm, sau đó xoay người đi ra ban công. Frigg vội vã bám theo hắn, nói khẽ: “Anh cũng sợ bị người ta phát hiện sao?”.
Hắn dừng lại ở cửa ban công, suýt nữa thì Frigg lao thẳng vào lưng hắn. Lúc này hắn đột nhiên quay người lại, khoảng cách giữa cả hai rất gần. Frigg hơi co người lại, lui ra sau hai bước, cười mấy tiếng với hắn, vô cùng xấu hổ.
“Là sợ cô bị người ta phát hiện.”
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Người này cũng thật lạ. Trông dáng vẻ bên ngoài thì cũng chỉ mới thành niên, nhưng chẳng có chút kiêu căng xốc nổi của đám trai trẻ “ngựa non háu đá”, ngược lại, tâm tình hắn cứ bằng bằng như mặt hồ tĩnh lặng. Nụ cười của hắn dịu dàng giữ lễ, nhưng lại vô tình vạch ra một ranh giới với người ngoài.
Không chỉ thế, ngay cả cảm giác của bản thân nàng cũng trở nên kỳ lạ.
Từ nhỏ tới lớn, vì chuyện của cha mẹ, nàng chẳng thể nào làm một cô tiểu thư khuê các hiền lành bị nhốt trong phòng kín được, nàng gặp rất nhiều đàn ông, trong số đó, người có tướng mạo anh tuấn đường hoàng không phải ít. Nhưng khi nói chuyện với Shujin, nàng lại thấy căng thẳng vô cùng, lúng ta lúng túng, cứ như đứa trẻ đang nói chuyện với một kẻ xa lạ mới gặp bên đường.
Thấy nàng hồi lâu không đáp, hắn lại nói tiếp: “Cô lẻn vào đây, thực sự chỉ vì em gái mình thôi sao?”.
“Đúng.”
“Suy nghĩ của con gái lúc nào cũng đơn giản thế à?”
“Đương nhiên không phải!” Frigg có chút mất hứng, “Anh đừng có coi thường em. Em không giống đám con gái ngu xuẩn ngày ngày ngồi trong phòng chờ đám đàn ông tới nâng niu chiều chuộng đâu nhé. Em biết rất nhiều thứ, nói ra chỉ sợ là sẽ dọa chết anh thôi”.
“Ví dụ như?”, khóe miệng của hắn khẽ cong lên.
Frigg không nói gì, rút một đoạn dây thừng và con dao nhỏ từ bên hông ra. Nàng dùng dao cắt dây thừng làm đôi, sau đó thắt một nút, ném lên phía nóc cung điện, quấn chặt vào cây cột nhỏ. Nàng tung con dao nhỏ lên, dùng miệng cắn chặt thân đao, chân nhún xuống, hai tay nắm chặt dây thừng, trèo lên tận đỉnh. Đứng trên cây cột, nàng nhả con dao ra, dùng tay nắm lấy, cắt đứt một đoạn dây nữa, ném sang tán cây đối diện, buộc chặt. Nàng ném dao nhỏ lên cao, nhìn nó lộn vài vòng trong không trung, rồi lại dùng miệng đỡ lấy. Nàng giẫm lên dây thừng, đi sang bên kia, đi được nửa đường, nàng đứng tại chỗ xoay nửa vòng tròn, sau đó quay đầu nhìn Shujin, cười cực kỳ đắc ý.
Ai ngờ dây thừng đột ngột đứt phựt, nàng khẽ kêu lên một tiếng. Shujin vừa tiến lên một bước, nàng đã túm được một đầu dây, lao người trong không trung. Đứng trên tán cây, nàng lại dùng cách cũ để trở về, sau đó nhìn Shujin, tự tin nhướng cao đôi mày: “Thấy sao?”.
“Rất khá.”
Shujin mỉm cười, vỗ tay vài cái, nhưng không tài nào gạt được hình ảnh con khỉ leo cây đang lởn vởn trong đầu mình ra.
Tuy rằng Frigg được hắn khen ngợi, nhưng nghĩ thế nào nàng cũng thấy như người lớn đang dỗ dành trẻ con ấy. Frigg cất hết mấy thứ kia xong, phùng má bĩu môi, nói: “Chả có chút thành ý nào cả. Hê, không phải anh đang ghen tị với em đấy chứ?”.
Cái giọng điệu này, thật sự là chẳng có chút gì giống một tiểu thư cả. Shujin khẽ thở một hơi: “Vậy thế nào mới là có thành ý?”.
“Xem ra anh ở nơi này cũng có chút địa vị. Nếu thế, mai em dẫn em gái đến, anh đưa nó đi gặp mặt Odin nhé.”
“Cái này, e là không được.” Thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt từ từ dài ra, Shujin lại bổ sung thêm một câu: “Hôm nay là lần đầu tiên cô tới Asgard đúng không? Mai ta có thể đưa cô đi dạo một vòng”.
Vầng trăng khuyết lơ lửng phía trên cung điện Valhalla, cả đất đế đô đều như bị phủ một tầng sáng bạc mơ hồ.
Người con trai trước mặt có một đôi mắt tuyệt đẹp, sáng ngời, giống như giấu trong mình ánh sáng của tất cả tinh tú trên cao
Frigg nhìn hắn đến ngây người, mãi một lúc sau mới giật mình hỏi lại: “Hả? Vậy em đem em gái theo có được không?”.
“Cái này tùy cô.”