Quyển 2 – Chương 5: Khế ước của Heimdall

Lời Chúc Phúc Của Odin

Ôm Loki về lại cung điện Folkvang, nàng bắt gặp Nott và Linde đang nói chuyện phiếm với nhau. Mặt mũi Linde đỏ bừng, hình như đang xấu hổ. Frigg chào hỏi hai người một tiếng, sau đó chột dạ ngồi xuống ghế, nói nàng muốn về Vanaheim.

“Về Vanaheim?”

Ánh mắt chòng chọc của Nott khiến Frigg càng cúi thấp đầu: “Vâng, cha bảo con đưa Linde tới đây đi dạo một vòng, giờ cũng đã chơi đủ rồi, con muốn về nhà”.

“Muốn về cũng được, nhưng phải chờ đến lúc con trở thành một nữ thần đủ tiêu chuẩn, chờ tới lúc Linde kết hôn xong rồi hẵng nói.”

Frigg dùng ánh mắt ai oán nhìn Nott. Vế sau thì dễ làm thôi, chứ cái vế trước thì…

“Mẹ, chuyện này không thương lượng được sao?”

“Không được”, Nott thẳng thừng nói. Bà nâng tách hồng trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Frigg, rốt cuộc con đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ con không thấy Asgard tốt hơn Vanaheim rất nhiều sao? Hầu như tất cả các chủ thần lợi hại nhất đều đã tới đây rồi. Con cũng phải biết Odin bệ hạ mới là người kế thừa vương vị chân chính, còn Njord… ai biết hắn chui từ chỗ nào ra”.

“Huyết thống không phải là điều quan trọng, mà quan trọng là năng lực.”

“Năng lực? Njord mà đòi so với Odin bệ hạ sao?” Nott cười khẽ, nhấp một ngụm hồng trà, “Không phải ta kỳ thị người cao tuổi, nhưng bất luận là thần lực, khả năng quân sự, chính trị, ngoại giao… bệ hạ đều hơn lão già đó rất nhiều. Gần đây bệ hạ mới có được trí tuệ từ nước suối Mimir, trong tương lai, nền văn hóa của chúng ta chắc chắn sẽ vượt xa đất Vanaheim. Hơn nữa, thần Sấm và thần Chiến tranh đều ở Asgard này, tuy bọn hắn hiện giờ còn rất trẻ, nhưng chỉ cần thêm thời gian rèn luyện, phát triển là được. Lúc đó, dù Vanaheim có bắt tay với tộc Khổng lồ, cũng đừng mong động đến một tấc đất của Asgard này. Linde muốn về ta còn hiểu được, dù sao ở Vanaheim nó cũng được gần mẹ nó hơn, thế nhưng còn con, con về làm gì?”.

“Không sao ạ, tạm thời con vẫn chưa định trở về”, Linde khẽ cười.

Loki ngồi nghe từ nãy tới giờ, ngơ ngác nhìn Nott. Frigg càng chẳng nói được gì, chỉ có thể tạm thời chống chế: “Con là Thần tộc Vanir”.

“Cha con là Thần tộc Vanir. Nếu con đi cùng ta, con là Thần tộc Aesir.”

Nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ trung của Nott, Frigg lại bất giác nhớ tới gương mặt ngày càng già cỗi của Fjorgyn. Tuy rằng ông ấy đã bỏ rơi nàng rất nhiều năm, nhưng nói cho cùng, “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, nàng chẳng thể nào không xót thương cha.

Đúng lúc này, một thị vệ tiến vào bẩm báo, có người tìm Nott. Nott vỗ vỗ vai Frigg, sau đó đi ra. Khoảng mười phút sau, bà vội vã trở về, vẻ mặt có chút căng thẳng: “Frigg, Shujin tìm con”.

Frigg nghe thế cũng hốt hoảng: “Bảo hắn con không có ở nhà”.

“Ra gặp người ta.”

“Không đâu.”

“Frigg, ta không hỏi con”, Nott nhìn nàng từ trên cao, “Đây là mệnh lệnh”.

Frigg chỉ đành ngậm đắng nuốt cay lết xác ra ngoài.

Lúc này mặt trời đã khuất bóng, đại dương trên không bao quanh Asgard êm đềm như mặt kính khổng lồ, bề mặt bị mặt trời phủ một tầng vàng chói lọi, vài con thuyền nhỏ thong thả lướt sóng mà đi, gió biển và buồm lớn đều hướng về phía tòa thành trung ương mà tới.

Asgard tựa như một tòa thành khổng lồ nhuộm màu vàng óng, đỉnh tháp nhọn của cung điện Valhalla xuyên thấu tầng mây, phủ trên mình một lớp ánh sáng dịu dàng ấm áp. Trước cửa cung điện Folkvang, Shujin mặc một chiếc áo sơ mi dài rộng, vạt áo bỏ vào trong chiếc quần thon gọn, khiến vóc dáng hắn càng thêm cao hơn, nhưng cũng càng gầy hơn.

Hắn vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, giờ còn có vẻ hơi gầy guộc, nhưng chỉ cần vài năm nữa thôi, thân hình đó chắc chắn “rất có tương lai”. Mái tóc ngắn phủ một tầng nắng chiều dịu nhẹ. Hắn chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, những kẻ đi qua đều phải cung kính cúi đầu hành lễ, đúng là có vài phần khí thế của một bậc đế vương trẻ tuổi.

“Frigg”, thấy nàng tới, hắn gọi.

“Buổi chiều tốt lành”, nàng cố gắng thốt ra mấy chữ.

Hắn tới gần nàng nhưng không bước lên cầu thang, chỉ ngẩng đầu nhìn: “Lúc nào em về Vanaheim?”.

“… Không biết nữa.”

“Không biết?”

“Thật sự là không biết. Vì mẹ em giữ em ở lại”, Frigg ho khan vài tiếng, rồi bỗng ngẩng đầu nhìn hắn: “Đúng rồi, sao anh biết em ở đây?”.

“Linde nói.”

“Vậy sao…”

“Nếu như em ở lại Asgard và có ý định vào vương cung làm việc thì có thể tới tìm ta.”

“Hả?”

“Được rồi”, Shujin nhìn đồng hồ, sau đó nói, “Ta làm việc ở chính điện Gladsheim, sau này có việc thì em cứ tới tìm ta”.

Chính điện Gladsheim? Không phải là thần điện của Odin sao?

“Chờ chút!”, Frigg níu Shujin lại, “Anh làm việc bên cạnh Odin bệ hạ sao?”.

Shujin đăm chiêu một lúc, rồi nói: “Cũng có thể coi là thế”.

“Oa, anh giỏi quá.”

“Sao thế, chẳng phải em ghét ngài lắm sao.”

“Ngài thực sự là một đế vương cực kỳ vĩ đại.” Frigg phóng mắt nhìn khung cảnh diễm lệ của đất Asgard phía dưới kia, không kìm được mà than thở: “Nếu như Njord bệ hạ có thể làm được như ngài thì tốt biết bao. Nhưng, đứng trên cương vị một người đàn ông, Odin chỉ là một tên bại hoại mà thôi”.

“Ta nghĩ, nếu ngài là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, chắc chắn sẽ không vui khi nghe cô nói thế đâu.”

“Có trách nhiệm với gia đình?”, Frigg cố kiềm chế không cho môi mình dẩu lên, “Thôi thôi, chúng ta đừng có bàn về sinh hoạt cá nhân của Odin nữa, cảm giác kỳ quái chết đi được. Odin là thần, thần là Odin, nói chung thần là để sùng bái, để ngưỡng vọng, để thờ. Em không muốn biết mấy thứ khác đâu”.

“Nếu nói thế, em thích cái gì đó chân thực một chút?”

“Đúng, như anh là được rồi.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Frigg đã hận là không thể vả cho mình vài cái, “Ý em là, anh khiến người ta có cảm giác rất chân thực, không phải em có cảm tình với anh”. Lại ngẫm nghĩ một lúc, sao càng lúc càng thấy không ổn vậy kìa, “Không phải em không có cảm tình với anh, thế nhưng không phải cái ý đó…”.

“Được, ta biết rồi”, Shujin mỉm cười.

Frigg đứng ở trên bậc thang, cảm giác thấy chân cứ nhũn hết cả ra. Vốn dĩ, chào hỏi hay nói cười với người khác là chuyện rất bình thường, nhưng cái biểu hiện bình thường này vừa áp lên người hắn, nàng lại cứ cảm giác mình vừa được ban ân huệ gì lớn lắm, thấy mình không nhận nổi.

“Nếu muốn ở lại, nhớ tới tìm ta.”

Bên môi hắn vẫn vương ý cười nhàn nhạt, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói bằng thứ giọng dịu dàng đến thế.

Đêm đó, Frigg nói với Nott, nàng muốn lưu lại Asgard một thời gian, nếu như quen được thì sẽ tiếp tục ở đây.

Thế nhưng nàng không tới tìm Shujin, mà nhờ mẹ mời người tới dạy cho nàng kiến thức chuyên môn, sau đó dự định tới cung điện của chủ thần để dự tuyển làm trợ thủ cho Đại thần tài vụ. Lúc đó, nàng muốn bất ngờ xuất hiện trước mặt người ấy…

Có điều, sau ngày hôm đó, không thấy Shujin tới tìm nàng nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, tóc nàng đã mọc ra dài hơn, tới giai đoạn dài không ra dài ngắn không ra ngắn, trông khó nhìn chết đi được. Nàng tự nhủ với lòng phải kiên trì, nếu tóc chưa dài đến vai thì nhất quyết không đi gặp mặt người ta.

Có một ngày, đi ngang qua cung điện của chủ thần, nàng thấy một bóng dáng thật thân quen.

Shujin đứng quay lưng về phía nàng, đang nói chuyện với Linde. Linde trông thấy Frigg, liền nháy mắt mấy cái với nàng, rồi tiếp tục nói chuyện với Shujin. Sau khi hắn đi rồi, Linde vội vã chạy tới chỗ nàng: “Chị ơi, em nghĩ Shujin có ý với em rồi”.

Frigg đột nhiên nhận ra, hình như mình đã quá đa tình.

Khi đó nàng và hắn mới chỉ quen nhau được vài ngày. Vào lúc đối phương còn chưa thể hiện bất cứ điều gì, nàng đã vì hắn mà thay đổi, vì hắn mà chọn ở lại. Nàng không biết rốt cuộc mọi chuyện đi lệch hướng ở chỗ nàng, chỉ biết là nàng sai rồi.

“Chị, em biết chị vẫn có chút thành kiến với em và mẹ, nhưng em thật lòng coi chúng ta là chị em thân thiết của nhau”, Linde mỉm cười, nắm lấy tay Frigg, “Nếu em và Shujin kết hôn, chị sẽ chúc phúc chúng em chứ?”.

Frigg nhăn mày, rồi hất tay Linde ra và đi mất.

Thường ngày nàng vẫn nghĩ Loki quá ỷ lại vào mình, nhiều khi thấy phiền kinh khủng. Vậy mà hôm nay, nàng lại nhớ nhóc vô cùng.

Nhưng khi về điện Folkvang, nàng tìm mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Loki đâu. Nott đã tới Helheim một thời gian, mấy ngày gần đây Loki đều được thị nữ chăm sóc. Nàng thuận tay kéo một thị nữ lại hỏi Loki đang ở đâu. Thị nữ nói, có một đám trẻ con đến tìm nó lúc chiều, nó ra ngoài với chúng rồi.

Frigg có chút thất vọng, nhưng vẫn thầm cảm thấy vui mừng.

Loki cuối cùng cũng đã có bạn…

5.2

Nàng vùi đầu vào chăn, mê mê tỉnh tỉnh ngủ sáu, bảy tiếng đồng hồ, lúc dậy thì trời đã tối đen.

Loki vẫn chưa trở về.

Thấy tình hình không ổn, nàng vội chạy đi tìm thị nữ, hỏi Loki tới chỗ nào. Tất cả thị nữ trong điện đều lắc đầu nói không biết. Nàng hoảng hốt, vội vã khoác một bộ quần áo rồi lao ra khỏi điện tìm người.

Nàng chạy đi khắp mười hai cung điện để hỏi thăm, nhưng chẳng có một ai thấy đứa trẻ hỗn huyết với mái tóc đỏ như màu lửa. Frigg cuống tới độ gần như bật khóc, chạy tới trung tâm thành Asgard, cuống cuồng hỏi thăm khắp mọi chốn.

Cuối cùng, ở quảng trường trung tâm, nàng nghe thấy hai cụ già nói chuyện với nhau:

“Haiz, vẫn biết thằng bé đó là người Khổng lồ, nhưng làm thế vẫn tàn nhẫn quá.”

“Không phải người ta nói tương lai nó sẽ hủy diệt Asgard sao… Tuy không tin mấy chuyện đó, nhưng như vậy mà còn chưa chết, mạng nó cũng lớn thật.”

Frigg vội vàng chạy tới: “Hai ông đang nói ai vậy? Có phải là Hỏa thần bé nhỏ không?”.

“Đúng rồi, sáng nay có vài vị thần bảo con mình dỗ nó ra ngoài, sau đó kéo tới sân đấu thú Aesir, để nó đấu với đám thú hoang…”

“Cái gì?”, Frigg hoảng hốt thét lên, “Không thể thế được, bọn họ sao có thể đối xử với nó như thế! Nó mới chỉ từng đấy tuổi!”.

Lúc này, một gã đàn ông tuổi còn rất trẻ đi ngang qua: “Ha ha, bé nhỏ á? Trông nhỏ thế thôi, nhưng sức mạnh của nó không biết đã gấp bao nhiêu lần một Thần tộc trưởng thành rồi. Hôm nay thả ra bốn con sói bạc, hai con sư tử khổng lồ, thậm chí người ta còn thả con chó dữ Garm[1] đã nhịn đói bảy ngày, vậy mà tất cả đều bị nó đánh gục”.

[1] Trong thần thoại Bắc Âu, Garm là con chó khổng lồ canh cửa địa ngục. Trong trận chiến Ragnarok, thần Tyr đã giao tranh với Garm, Tyr đã tiêu diệt được Garm nhưng cũng bị gục ngã vì kiệt sức.

Frigg không nghe thêm được một chữ nào vào tai nữa.

Nàng vội vã bay vọt lên không trung, lao về phía sân đấu thú.

Đêm nay, bầu trời vẫn tối đen như mực, không có ánh sao, thế nên đèn đuốc chốn đế đô lại càng trở nên huy hoàng rực rỡ.

Sân đấu thú đã đóng cửa từ lâu, bên trong tối om một mảng, thỉnh thoảng có vài người đi qua, chỉ trỏ bên trong sân đấu. Frigg chạy vội qua, nương ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy Hỏa thần bé nhỏ đang nằm sấp trên mặt đất trong một góc tối âm u.

Đây là sân đấu thú lớn nhất của tộc Aesir, bởi vì mỗi năm đều sẽ có một dịp thi đấu lớn, hơn nữa dã thú năm sau đều to lớn, dũng mãnh hơn năm trước vài lần, thế nên dù cho cả sân đấu có chật kín người ngồi xem, thì khoảng đất bên dưới vẫn vô cùng rộng lớn.

Giờ này phút này, cả vạn chỗ ngồi trống không. Giữa sân đấu còn loang lổ những đám máu chưa khô, càng khiến cho nó trở nên trống trải đến rợn người.

Vậy nên, lúc này đây, thân thể Loki bé nhỏ đến thê lương, nhỏ đến độ gần như nhìn không thấy.

Frigg chạy một lúc lâu mới tới được bên thằng bé, vội vàng quỳ xuống, hai tay run rẩy lật người nó lên.

Hơi thở của Loki yếu ớt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Bởi thế Loki vừa mở mắt ra là nàng lập tức phát hiện. Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói bé xíu của Loki vang lên: “Chị ơi”.

Trên mặt thằng bé chỉ có máu, chẳng có giọt nước mắt nào. Vậy mà từng giọt, từng giọt nước mắt to tròn, nóng hổi lại lăn dài trên má nàng, khiến cho đám máu đông trên mặt cậu bé trở nên loang lổ.

Nó đã chẳng còn chút sức lực nào, thân thể mềm nhũn, dựa vào lồng ngực nàng, cố gắng thở ra: “Em rất giỏi đúng không chị? Em đã đánh bại hết đám dã thú đó rồi…”.

Giờ phút này, nàng hiểu ra một sự thật rằng, mình không hề có khả năng bảo vệ đứa trẻ này.

Trở về, Frigg băng bó vết thương cho Loki, sau đó mời Tế ti tới chữa trị. Vài ngày sau, nàng trở về Vanaheim, giao Loki lại cho Njord. Loki chẳng biết gì, lúc nhìn thấy Njord nó còn cực kỳ vui vẻ gọi một tiếng, “Cha ơi”.

Frigg vuốt ve cái đầu trắng màu băng gạc của Loki, rồi hôn nhẹ lên vầng trán bé xinh ấy. Lúc đó, nó còn cười hì hì nhéo tay nàng.

Njord lấy lý do đưa Loki ra ngoài thăm thú đó đây rồi tự mình đưa nó trở về Jotunheim.

Frigg đang chuẩn bị trở về Asgard, thì nữ vu Gullveig đã chạy tới nói với nàng: “Vào trong ngục thăm cha cô đi. Sáng sớm mai ông ta phải lên giá treo cổ rồi”.

Lý do Fjorgyn bị phán tử hình là do tham ô và âm mưu tạo phản.

Đương nhiên Frigg biết đó đều là bịa đặt. Từ lúc cha nàng về Vanaheim, Fjorgyn đã giành lại rất nhiều đất đai từ tay quý tộc, phân phát cho dân nghèo. Điều này khiến cho giai cấp quý tộc cực kỳ bất mãn, thế nên tất cả mọi người trong cung đều cố tìm trăm phương nghìn kế dồn ông vào chỗ chết.

Njord ngày càng già đi, hơn nữa sau mười mấy năm rời xa đất nước, đặt toàn bộ tâm tư vào mỹ nữ xứ Khổng lồ, hội nghị hằng năm đã trở thành nơi để các phe phái tranh quyền đoạt thế, thủ lĩnh của bộ tộc nay chỉ còn là vật trang trí mà thôi.

Vào trong ngục giam trọng phạm, Frigg vội vàng lao tới cửa phòng giam của Fjorgyn. Cha nàng mặc quần áo tù nhân, ủ rũ ngồi trong góc tối. Thấy Frigg tới, ông mới đứng dậy, cười chua xót:

“Mới năm phút trước thôi ta còn đang nghĩ, không biết đứa con gái bé nhỏ của ta có còn hận ta không.”

“… Có cách nào cứu được cha ra không?”

“Thế này đã tốt quá rồi, chỉ còn có hai ngày nữa thôi”, Fjorgyn móc từ trong lòng ra một chiếc nhẫn, đưa cho Frigg, “Đưa cái này cho mẹ con, đây là chiếc nhẫn kết hôn nàng bỏ lại trước lúc ra đi”.

Frigg nhận lấy chiếc nhẫn, không nói được câu gì. Dường như chỉ cần hít một hơi thôi, nước mắt nàng sẽ trào ra mà không có cách nào ngăn lại được.

“Nott là người con gái rất mạnh mẽ. Cũng vì thế mà đã rất nhiều năm, ta oán hận nàng. Ta biết mình đã làm sai không ít chuyện, trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, ta cũng không mong con tha thứ… thế nhưng…” Nói đến đây, dòng lệ làm nhòa đôi mắt già nua của Fjorgyn, “Frigg, con là đứa con gái cha yêu thương nhất. Không phải chỉ vì con hoạt bát, xinh đẹp, lại thông minh, còn vì con là đứa con của người ta yêu nhất…”.

Thất thểu bước ra khỏi địa lao, Frigg không tài nào chấp nhận được chuyện cha mình sắp lĩnh án tử hình, nàng đã sớm khóc không thành tiếng rồi.

Nàng phải cứu Fjorgyn.

Frigg chạy khắp mọi ngóc ngách trên đất Vanaheim, tìm những người quen biết, nhưng chẳng có ai chịu mạo hiểm mạng sống, đứng ra cứu cha nàng.

Chuyện nàng còn có thể làm, chỉ là trở về Jotunheim tìm Njord xin giúp đỡ, hoặc là tới Helheim tìm Nott đang xa nhà, hoặc là về Asgard tìm người quen biết… Phương án một hy vọng quá mong manh, phương án hai chỉ sợ thời gian không đủ.

Sáng sớm hôm sau, Frigg trở về tìm Hoenir, nói vắn tắt cho hắn tình hình mới xảy ra. Hoenir im lặng nghe nàng nói, sau đó đề xuất phương án giải quyết:

“Bởi vì hiện nay Fjorgyn là tội phạm quan trọng của hoàng cung, thế nên không thể xử lý bằng phương pháp cá nhân được. Hoặc là dựa vào chính trị, can thiệp cứu Fjorgyn ra, hoặc tìm một chủ thần có binh quyền, dùng chiến tranh uy hiếp tộc Vanir. Có điều, với tình hình bây giờ, Odin và Njord đều không ở trong tộc, vậy nên cách đầu tiên là bất khả thi.”

Hiện nay, có bốn vị chủ thần tay nắm binh quyền, đó là Odin, Thor, Tyr và Heimdall.

Odin và Thor không có ở Asgard. Hoenir đi tìm Tyr, nhưng hắn thẳng thừng trả lời sẽ không tự ý xuất binh trong bất kỳ trường hợp nào, nhất là để đi cứu một Thần tộc Vanir chẳng liên quan gì tới hắn.

Vậy là chỉ còn có Heimdall.

Heimdall là người trông coi cầu vồng Bifrost, cũng là vị chủ thần Bảo hộ. Người ta vẫn đồn rằng hắn kiêu căng ngạo mạn, chẳng biết nể mặt ai, người bình thường khó mà có cơ hội nói chuyện với hắn.

Hoenir đưa Frigg tới gần cầu vồng Bifrost, bảo nàng đứng đợi.

Mười phút sau, tiếng bước chân của hai người vang lên phía sau lưng. Frigg hít sâu một hơi, sau đó xoay đầu, nhìn hai người mới tới.

Vào lúc nhìn thấy người mới tới kia, nàng cảm thấy mình như hóa đá.

Một chàng trai tóc bạc, mặc quần áo cực kỳ sang trọng đang cùng Hoenir sóng vai bước tới.

Khuôn mặt đó thực sự rất đẹp trai, nhưng không hề xa lạ… chính là gã đàn ông kiêu căng ngạo mạn, bị Loki đốt đuôi ngựa ngay ngày đầu tiên đặt chân tới đất Asgard này.

Từ đó về sau, nàng và hắn không còn gặp mặt. Tóc nàng cũng đã dài quá tai, bề ngoài thay đổi có thể liệt vào hạng xoay trời chuyển đất.

Nàng chắp tay trước ngực, thầm mong hắn đừng nhận ra mình.

Ai ngờ, câu đầu tiên Heimdall nói với nàng chính là: “Thì ra là cô”.

Cổ họng Frigg khô rát, nàng hành lễ với hắn: “Chuyện lần trước là lỗi của tôi. Mong điện hạ lượng thứ”.

“Lượng thứ thì được, giúp đỡ thì không”, Heimdall xoay người đi mất.

Frigg vội vã chặn Heimdall lại, nắm chặt vạt áo hắn: “Điện hạ…”.

Heimdall híp mắt nhìn tay nàng. Nàng lập tức rụt tay lại như bị bỏng: “Chuyện này liên quan tới mạng sống của cha ta, chỉ cần điện hạ có thể cứu được ông, muốn ta làm gì cũng được!”.

Heimdall cười nhạt: “Chuyện gì cũng được ấy hả?”.

“Đúng!”

“Điều kiện nghe hấp dẫn đấy”, Heimdall quét mắt nhìn khắp người nàng, “Nếu cô làm được, vậy thì ta có thể giúp cô”.

“Thật sao?”, Frigg cuống quýt gật đầu, “Vậy xin điện hạ nhanh cho, sáng sớm mai đã…”.

“Từ từ, ta còn chưa nói điều kiện cơ mà.”

“Điều kiện?”

“Đúng, điều kiện là cô phải làm tình nhân của ta.”

Frigg hóa đá nhìn hắn, không nói được câu nào.

Hoenir kinh ngạc: “Ngươi điên rồi à? Nàng đâu phải mẫu người ngươi thích, sao ngươi…”.

Heimdall không để ý tới Hoenir, hắn rút ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, rồi niệm thần chú. Một cuộn giấy vàng từ bên trong bắn ra, trải rộng, rồi tới lượt một cây bút lông chim màu bạc bay ra. Hắn viết ngoáy vài chữ trên giấy, sau đó khế ước bay tới trước mặt Frigg.

“Ký tên đi.”

“Heimdall, ngươi một vừa hai phải thôi”, Hoenir tức giận quát lên.

Frigg liếc nhìn nội dung trên giấy, tay cầm bút lông: “Trong này không ghi thời hạn”.

“Đương nhiên là có. Tới bao giờ ta chán mới thôi.”

Trong chớp mắt, nàng muốn quăng thẳng cây bút vào mặt hắn.

Nhưng hình ảnh chiếc giá treo cổ sừng sững bên ngoài hoàng cung Hoenir lại hiện lên trước mắt nàng.

Nàng nhắm chặt mắt, cắn răng, sau đó hạ bút, ngoáy một chữ “Frigg” ở góc dưới cùng tờ giấy.

Nhấn Mở Bình Luận