Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt
“Tôi muốn chuyển bộ phận!”_Gương mặt Bảo Minh lạnh lùng.
Viện phó Kim Nhã do dự một hồi mới lên tiếng:”Bên khoa ngoại có điều gì cậu không hài lòng sao?”
Minh cắn chặt môi, cố gắng nở nụ cười:”Không, chỉ là tôi thấy mình còn yếu kém về lĩnh vực gan mật tuỵ, tôi có lẽ sẽ thích hợp bên khoa nội hơn!”
“Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Rồi!”
Ánh mắt kiên quyết của cậu làm Kim Nhã không còn cách nào khác, đành gật đầu.
...
Sau khi thông báo đến tai Trâm Anh, cô có phần hơi tức giận, lập tức gọi bác sĩ muốn rời khỏi nhóm, sự thật là cô không biết đó là cậu.
Tiếng gõ cửa vang lên bên tai, cô khẽ giọng:”Vào đi!”
Người con trai xuất hiện, cô vẫn chú mục vào bộ hồ sơ bệnh án chất đống, không ngẩng mặt lên mà chất vấn:”Lí do mà cậu muốn rời nhóm là gì? Không thích đội trưởng mới à? Cậu nghĩ bệnh viện là cái trường học cậu muốn chuyển lớp là chuyển được à?”
“Tôi nghĩ mình đã nói rõ rồi mà!”
Cô khựng lại.
Giọng nói này...
Từ từ nâng gương mặt, cặp chân mày cô rung lên, phải mất vài giây cô mới định thần lại được.
“Tôi là đội trưởng của cậu, cậu không nghĩ mình cần phải nói rõ ràng với tôi sao?”
“Tôi chưa làm việc với bác sĩ bao giờ cả, nên...tôi chưa phải là người của cô!”
Lời vừa nói ra, Trâm Anh đã cứng người tới nỗi không thể cứng hơn được nữa.
Cảm giác ánh mắt cô đang chiếu vào mình, cậu hoàn toàn không có đủ dũng khí nhìn vào mặt cô.
“Được rồi, tuỳ cậu!”
Nhận ra người trước mặt đã không còn là người thương năm đó, Trâm Anh chua xót nuốt nghẹn ngào vào bụng, cô cố tỏ ra bình thản mà phất tay bảo cậu ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng, Bảo Minh suy sụp như con rối đứt dây, ánh mắt mơ màng đau khổ mà bóp chặt trái tim đau thắt.
Dương Bảo Minh, mày đang làm gì?
Trâm Anh, cậu đang làm gì?
Minh nhắm mắt, không thể cho bản thân đáp án.
Cậu phải làm vậy, cậu không còn lựa chọn.
...
Ánh sao lấp ló vào màn đêm qua khung cửa sổ của quán cafe làm lòng Trâm Anh chùn xuống từng chút một. Cô chọn một chiếc bàn sau trong góc của quán, ở đây khuất người, ánh đèn còn khó đủ sức chiếu thẳng vào.
Trâm Anh có hẹn với Khánh Đăng, người bạn thanh mai lúc còn bé và bây giờ đã là anh chàng kỹ sư lắm của nhiều tiền, phong độ hút gái.
Anh đến muộn. Dù sao cô cũng cần thời gian để tâm tình thoải mái hơn.
Phía trước cô là bàn của đôi bạn trẻ trông vẫn còn là lứa tuổi học sinh, bạn nam ngại ngùng nắm lấy tay bạn gái, trao cho nhau từng ánh mắt yêu thương mà non nớt. Trâm Anh cười nhạt, cô cũng từng có mối tình bình dị mà trẻ con như vậy đó thôi, người con trai đó rất giỏi, rất ngầu mà còn rất ngốc nữa, người con trai đó đã thương cô nhiều như vậy mà. À không, cô lú lẫn quá, họ cho cô quá nhiều sự ngọt ngào khiến cô u mê mà quên mất vị trí của mình, quên đi rằng người ta ban đầu vốn dĩ không là của cô.
Tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần, có chút giật mình, cô ngẩng mặt lên:”Khánh Đăng?”
“Cậu chờ tớ có lâu lắm không?”_Đăng ngồi xuống, trên môi vẫn hiện hữu nụ cười.
Khoảng khắc anh xuất hiện cứ như là tia mặt trời chiếu sáng vào nơi tăm tối cô đang đứng, nắm lấy tay đưa người con gái bước ra khỏi sự cô độc.
“Không lâu!”
Nét thâm trầm trên gương mặt Trâm Anh vô tình lọt vào tầm mắt anh. Cô đang buồn, anh chắc chắn.
Còn ai có thể hiểu người con gái này hơn anh chứ? Họ lớn lên cùng nhau, cùng sống chung dưới mái trường cấp một, cấp hai, sau đó, cô chuyển đi, về miền Tây. Kể từ đó cả hai dường như ít liên lạc, đôi khi lại có những cuộc trò chuyện cụt ngủn, rơi vào bế tắc.
Nhưng anh không ngờ, cái chuyến đi đó, đã lấy đi của anh rất nhiều. Lấy đi của anh một cô gái lăng tăng hoạt bát, một cô gái hay cười suốt ngày luyên thuyên chuyện trời đất mà không biết mệt hoá ra cũng chỉ muốn người khác vui vẻ. Cô ngây thơ, muôn nét trẻ con, tâm hồn chưa từng bị vấy đục trong cái xã hội loạn phi này. Anh đã không còn nhìn thấy cô bé đó khá lâu rồi.
“Ai ăn hiếp cậu?”_Hàng mày anh xót xa vô thức cau lại, chỉ cần cô nói, anh lập tức vì cô.
Trâm Anh phì cười:”Cậu có bao giờ thấy Trâm Anh này bị người ta ăn hiếp chưa?”
Sao đến cả khi cô cười anh cũng thấy nó giả tạo hết sức. Gồng mình vậy, cô không mệt nhưng anh mệt rồi.
“Tụi mình đã biết nhau bao lâu rồi?”
“Bao lâu rồi nhỉ? Hơn 10 năm rồi chăng?”_Trâm Anh cố nhớ.
“Có đủ lâu để cậu tin tưởng mình chưa?”
“???”_Cô không hiểu.
“Cậu nghĩ cậu như vậy mình sẽ không nhận ra ư? Ngay từ khi cậu nói sẽ m trở thành bác sĩ mình đã biết Trâm Anh đã không còn là Trâm Anh nữa!”
Trâm Anh lặng thinh, cô quay mặt đi, vốn dĩ không thể chấp nhận ánh mắt chất vấn của người đối diện.
“Trâm Anh đâu rồi? Mình rất nhớ cậu ấy. Cậu ấy đã từng nói với mình là rất ghét bệnh viện, cậu ấy từng nói sau này lớn lên sẽ mua lại bệnh viện của bố để phá vỡ nó cho vào đồng nát, cậu ấy sẽ không bao giờ để người khác điều khiển cuộc sống của mình, cậu ấy...”
“Đủ rồi...”_Trâm Anh không còn đủ dũng khí để nghe thêm nữa, những lời đó chẳng khác nào một bước đập nát cõi lòng cô.
“Trâm Anh? Sao phải như vậy? Cậu là vì ai...?”
“Cậu nhạy cảm quá rồi, mình thấy mình vẫn như vậy, chỉ là mình thay đổi quan điểm, nghề bác sĩ vừa kiếm được tiền lại giúp được người đó thôi!”
“Nói dối!”
Bất chợt, Khánh Đăng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt đến tứa máu của cô, khiến Trâm Anh ngây người, phút chốc rối loạn.
“Đối với cậu trước giờ tớ là gì của cậu? Lúc tớ thấy cậu như vậy tớ không chịu đựng được, cậu có thể yêu thích ai cũng được, dù chẳng phải tớ cũng chẳng sao, nhưng xin cậu đừng vì vậy mà đánh mất chính mình, tớ đau lắm!”