Ma Thuật Bị Cấm
Yoshioka nhìn đồng hồ đeo tay. Đã quá 11 giờ đêm một chút. Những vị khách còn sót lại trên sảnh tản mát cất bước đi. Sau khi dõi theo bóng dáng họ, Yoshioka nhìn xuống máy tính.
Đêm ở khách sạn trung tâm thành phố Tokyo thật dài. Bộ phận lễ tân bắt đầu ca đêm từ 10 giờ tối nhưng đến khi đó khách mới tới nhận phòng là chuyện bình thường. Chưa kể, việc khách nhận phòng khi đã sang ngày mới cũng không phải là hiếm. Trong số những vị khách đó, không ít cặp đôi tỏa ra bầu không khí tình tứ nhưng Yoshioka không hề khó chịu với việc đón tiếp họ. Cô thích để cho mình mặc sức tưởng tượng xem liệu hôm nay có phải là một ngày đặc biệt của hai người đó? Họ đã dùng một bữa ăn xa xỉ và uống chút rượu trước khi đến đây? Hay là hai người đã đi hẹn hò và anh chàng này đã may mắn dụ được cô nàng đến khách sạn? Đương nhiên, cô không được phép thể hiện ra mặt sự tò mò ấy.
Cửa tự động ở sảnh chính mở ra, một người phụ nữ bước vào. Có lẽ cô ta khoảng ngoài hai nhăm. Tuy mặc bộ vest chỉn chu nhưng chiếc váy hơi ngắn vẫn thấp thoáng vẻ gợi cảm. Thân hình khá cao so với phụ nữ thông thường. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt xếch.
Yoshioka nhận ra ngay, vì cô gái đã đến đây vài lần. Yoshioka từng đón tiếp cô ấy khoảng hai lần. Tuy nhiên, mỗi lần lại là một tên khác nhau.
"Tôi là Yamamoto," cô gái khẽ nói.
Lại là tên khác, Yoshioka thầm nghĩ. Lần thứ nhất và lần thứ hai đều không dùng tên này. Tất nhiên, cô vẫn thao tác trên máy tính mà không nói ra nửa lời suy nghĩ đó.
"Cô Yamamoto Haruko phải không ạ?"
"Vâng."
"Xin lỗi đã để quý khách phải chờ ạ. Quý khách sẽ trọ ở khách sạn chúng tôi một đêm, phòng suite, đúng không ạ?"
"Vâng."
"Cảm ơn quý khách. Xin vui lòng điền thông tin vào đây ạ." Cô đưa khách phiếu đăng ký.
Cô gái cầm lấy chiếc bút, bắt đầu viết tên và địa chỉ. Tên là giả nên địa chỉ chắc cũng ghi bừa thôi. Thế này thì danh sách khách quen của khách sạn sẽ lại có thêm dữ liệu ảo.
Vô tình nhìn khuôn mặt cô gái, cô hơi giật mình. Sắc mặt cô ta không được tốt. Cô nhớ mình đã thầm khen người này có làn da trắng. Nhưng đêm nay da cô lại gần như xám xịt.
Cô gái đã viết xong. Địa chỉ nơi ở thuộc quận Yochida.
"Xin hỏi, cô Yamamoto thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?" Cô hỏi điều mình đã biết rõ.
"Tiền mặt," cô gái vừa đáp vừa mở túi xách rồi đặt lên khay xấp tiền vừa lấy ra khỏi ví.
"Từng này có đủ không?"
Cô cầm lên đếm thử, có mười ba tờ một vạn yên. Đó là căn phòng có giá mười vạn yên một đêm nên tiền đặt cọc như vậy là đủ. Chắc cô ta biết rõ giá cả nhờ kinh nghiệm từ trước đến giờ.
"Cảm ơn quý khách," Yoshioka đáp rồi hoàn tất thủ tục.
"Xin lỗi đã để quý khách phải chờ ạ. Phòng của quý khách là phòng 1820." Cô đặt phong bì nhỏ chứa tấm thẻ chìa khóa lên quầy. "Quý khách có cần hướng dẫn lên phòng không ạ?"
"Không cần đâu," cô gái vừa đáp vừa với tay định lấy chiếc phong bì, chợt cô ta thoáng nhíu mày và nhắm mắt lại.
"Quý khách sao vậy ạ?" Yoshioka hỏi vì nhìn cô gái như đang cố nén cơn đau, "Quý khách ổn chứ ạ?"
"Vâng, tôi ổn," cô gái nở nụ cười, gật đầu rồi cầm lấy chiếc phong bì.
"Quý khách thong thả nghỉ ngơi ạ," Yoshioka cúi đầu. Khi cô ngẩng lên thì cô gái đã bước về sảnh chờ thang máy.
Sáng ngày mai, có lẽ cô ta cũng sẽ xuất hiện một mình. Sau đó hoàn tất thủ tục trả phòng rồi lại một mình rời khỏi khách sạn. Nhưng không có nghĩa là cô ta chỉ ở một mình trong phòng. Liệu có ai ghé qua phòng cô ta không? Đó là chuyện chẳng liên quan đến chúng ta.
Một người đàn ông bộ dạng giống doanh nhân vừa xuất hiện và đang tiến lại gần. Yoshioka quay về phía anh ta và cúi chào.
"Chuyến xe buýt đáng sợ đến rồi. Đi thôi!" Nhân viên hành lý vỗ vai giục, Matsushita bèn nhanh chân hướng về sảnh trước. Ra đến nơi, họ thấy rất nhiều khách tham quan người Trung Quốc đang bước xuống từ chiếc xé buýt đỗ ở lối vào dành cho ô tô.
Khoang chứa hành lý ở gầm xe chật ních bởi các loại va li và ba lô cỡ lớn. Chuyển chúng vào bên trong khách sạn chính là nhiệm vụ của nhóm Matsushita. Tất nhiên, công việc không đon giản chỉ có vậy. Chưa đến giờ nhận phòng nên họ cần tập hợp hành lý ở đâu đó và trông giữ chúng. Số lượng ít thì không thành vấn đề nhưng khi có đến hàng chục món thì riêng việc giữ được chỗ để sắp xếp thôi cũng đủ mệt. Họ còn phải lưu ý để không ảnh hưởng đến những khách hàng khác nữa.
"Thật là... sao lại đến sớm thế này cơ chứ. Sớm những hơn một tiếng đấy." Vị đàn anh càu nhàu trong lúc chằng lưới phủ lên đống hành lý mà họ vừa sắp xếp.
Matsushita nghỉ một lát rồi định quay về vị trí làm việc thì bị một nhân viên lễ tân kỳ cựu gọi lại lúc đi ngang qua quầy lễ tân. "Cậu Matsushita này, tôi nhờ chút được không?"
"Việc gì thế ạ?"
Nhân viên lễ tân cầm ống nghe điện thoại, dường như đang gọi cho ai đó.
"Cậu lên xem tình hình phòng 1820 được không?" Cô đặt máy xuống và nói. "Muộn thế này rồi mà chưa thấy khách đâu. Tôi gọi điện nhưng khách không bắt máy. Khách đặt tiền cọc rồi nên tôi nghĩ họ sẽ không tùy tiện ròi đi."
Giờ trả phòng của khách sạn là 12 giờ trưa. Đã quá giờ gần một tiếng rồi nên chuyện này quả là kỳ lạ.
"Khách nam ạ?"
"Không, người nhận phòng là phụ nữ thì phải. Thế nên cậu xử lý cho khéo nhé."
"Tôi hiểu rồi ạ."
Cầm thẻ khóa chủ, Matsushita đi tới căn phòng nọ. Phòng 1820 là một phòng suite.
Đến cửa căn phòng, trước hết cậu thử bấm chuông. Đợi một lúc không thấy phản hồi cậu mới gõ cửa vài lần. Nhưng chờ mãi vẫn không có ai trả lời.
Tình hình này chỉ còn một cách. Tôi xin phép vào phòng ạ, cậu nói dứt khoát rồi cắm thẻ khóa vào khe.
Matsushita hé cửa, thận trọng tiến vào sâu bên trong. Phòng khách trống trơn không một bóng người. Trên bàn đặt lon bia và hai cốc thủy tinh. Cả hai cốc bia đều còn lại một nửa.
Cửa phòng ngủ đang đóng. Ở đây, cậu cũng gõ cửa trước. Nhưng không có tiếng trả lời. Tôi xin phép ạ, Matsushita hít sâu một hơi rồi nói bằng giọng hơi to một chút, vì có thể vị khách nữ đang say giấc.
Matsushita mở của, tôi xin lỗi ạ, cậu nói và nhìn vào bên trong căn phòng.
Vừa liếc qua cậu đã giật mình. Không hiểu sao, cậu nghĩ sẽ chẳng có ai trong phòng nhưng giờ lại thấy một người phụ nữ nằm ngửa trên chiếc giường Queen-size. Người đó mặc áo cánh và váy.
Nhưng cậu thực sự kinh ngạc vài giây sau đó.
Tấm ga trải giường nhuốm một màu đỏ. Mất thêm vài giây nữa cậu mới nhận ra đó là do một lượng máu rất lớn lan ra từ thân dưới người phụ nữ. Đôi tất của cô ta cũng nhuộm đỏ.
Cuối cùng Matsushita đã nhận ra. Người phụ nữ với khuôn mặt trắng nhọt đang hơi mở mắt. Nhưng hoàn toàn không thấy dấu hiệu gì là đôi mắt ấy đang chuyển động.
Đầu óc cậu hỗn loạn. Cậu không biết mình phải làm gì. Đang đứng chết trân vì bàng hoàng thì chiếc điện thoại thông minh vừa mua rung lên trong túi áo khoác, cậu định lấy nó ra mà suýt chút nữa làm rơi.
"Vâng," khó khăn lắm cậu mới thốt nên lời.
"Matsushita? Tình hình thế nào rồi?" là điện thoại của nhân viên lễ tân kỳ cựu ban nãy. Giọng cô nghe rất bình thản.
Matsushita hít thật sâu rồi bắt đầu tuôn một tràng.
"Gay to rồi. Khách... khách bị gϊếŧ rồi. Trên giường... bị đâm..."