Chương 21: Cung yến

Mang Theo Hồi Ức Vạn Năm Yêu Chàng

Diệp Thần nhìn bóng lưng của Hiên Viên Nham ngày càng xa,hắn ngây người chôn chân tại chỗ,mãi vẫn chưa định thần lại được.Càng không thể thuyết phục bản thân,người phía trước,bộ dạng chân chó đi theo sau Diệp Nghi Dung,lại chính là Bích vương gia,là Chiến Thần của Đại Triều,là người mang bộ dáng lãnh khốc,quyết tuyệt khi ở trên sa trường,vang danh khắp thiên hạ.

Diệp Nghi Vân căm tức nhìn Diệp Nghi Dung,nắm tay siết chặt lại,gương mặt méo mó,nói sao nàng cũng không ngờ,Hiên Viên Nham lại sủng Diệp Nghi Dung đến tận trời như vậy.Thậm chí còn chủ động làm nô dịch cho ả như thế.Đây quả là chuyện khó tin nhất trong lịch sử.

Diệp Nghi Thu khẽ nhếch môi,ngay cả loại người như Diệp Nghi Dung mà cũng được sủng,vương gia này quả thật chỉ được danh tiếng,rõ ràng cũng là dạng ham mê nữ sắc,vậy mà trước giờ luôn tỏ ra mình là người thanh tao.Nàng lại liếc mắc nhìn Diệp Nghi Vân,thầm khinh bỉ ở trong lòng :Chẳng phải cũng thua dưới tay Diệp Nghi Dung đấy sao? Ta xem ngươi làm thế nào để tiếp tục tự cao tự đại.

Mộc Thương nhìn phản ứng của mỗi người đều khác nhau,riêng Mộ Dung Thất vẫn giữ nguyên trạng thái trước đó,mắt dại ra nhìn theo Diệp Nghi Dung.Mộc Thương nhún vai,bộ dáng này của vương gia,đâu phải hắn chưa từng thấy qua,không có gì đáng ngạc nhiên cả.Sau đó chậm rãi đi theo phía sau vương gia nhà mình.

***

Trở lại Dưỡng Tâm điện.

Các đại thần vương công đã cùng gia quyến của mình đến đầy đủ,tất cả đều ngồi yên vị,Hiên Viên Nham cùng Diệp Nghi Dung tiến vào chính điện ngồi vào chỗ của mình,một lúc sau Diệp Thần,Diệp Nghi Thu,Diệp Nghi Vân sau đó là Mộ Dung Thất lần lượt tiến vào.

Diệp Nghi Dung đưa mắt nhìn một vòng chính điện,sau đó nhanh chóng thu mắt về.

Sinh thần của hoàng đế bố trí cực kỳ long trọng,nguy nga lộng lẫy,huân hương cháy lên tỏa ra làn khói lượn lờ ,thảm đỏ trải dài từ bậc thang đến đại điện,chỗ ngồi hàng loạt,ghế ngồi bằng đệm,trước mặt tân khách là chiếc bàn hình chữ nhật, trên bàn bày đầy hoa quả mỹ tửu.Ngoại trừ thức ăn tinh tế,rượu ngon phêu hương,trên bàn còn bày một lọ hoa tươi thật đẹp.Cả tòa cung điện tràn ngập hương thơm dung hòa vào nhau làm say mê lòng người.

Chợt,tiếng hô thánh thót của hoạn quan vang lên.

"Hoàng thượng giá lâm"

"Hoàng hậu giá lâm"

Nghe thấy lời này,tất cả mọi người đều đồng loạt rời khỏi chỗ ngồi,quỳ xuống phủ phục hô

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

"Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"

Hiên Viên Dịch một thân long bào hoàng kim,khí thế hiên ngang,tuấn tú bất phàm,bên cạnh là Mộ Dung Tuyết cũng một thân phượng bào hoàng kim lấp lánh, xinh đẹp thanh tao chầm chậm bước vào,sau khi ngồi vào ghế chủ vị,giọng nói trầm thấp uy nghiêm xen lẫn một chút ôn nhu của Hiên Viên Dịch vang lên.

"Chúng ái khanh bình thân"

"Tạ hoàng thượng" Mọi người đồng loạt tạ ơn rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Lời dạo đầu là một tràng ca ngợi Hiên Viên Dịch là nhân tài kiệt xuất,khí khái lẫm liệt,chiến tích vĩ đại,là một vị quân vương tốt,yêu dân như con..nói suốt nửa canh giờ.

Sau đó là phần kính dâng lễ vật và chúc tụng,hoạn quan đứng ở trên kể tên các phần quà lễ do quan thần,công tôn,qúy tộc tặng,thanh âm vang dội cả đại điện.

Về phần lễ vật,đã có Hiên Viên Nham chuẩn bị thay Diệp Nghi Dung,cho nên nàng cũng không cần nhọc công làm gì.

Tiếng hoạn quan ở ngoài đại điện lại vang lên,là sứ giả của tứ quốc đến.

Hiên Viên Dịch hạ lệnh :"Truyền"

Sau đó các sứ thần cùng nhau tiến vào,hành lễ rồi dâng lễ vật.Diệp Nghi Dung đưa mắt nhìn hàng ngàn kì trân dị bảo được dâng tặng,trong lòng cũng không khỏi cảm thán.So với những món đồ cổ mà cha nàng đã sưu tầm,thì những thứ ở đây,tất cả đều là ngàn năm hiếm có.

Hiên Viên Dịch tuyên bố cung yến chính thức bắt đầu,không khí trong điện nhộn nhịp hẳn lên.Các điệu múa phi thiên,múa lụa,đánh đàn,vẽ tranh lần lượt được các vị tiểu thư khuê các trổ tài.Diệp Nghi Dung nhìn những nữ tử trước mặt,ngoài mặt thì là góp vui cho bữa tiệc,thật ra trong lòng chính là cố gắng phô diễn tài năng để quyến rũ người khác.

Hơn nữa,đối tượng được các nữ tử để ý nhiều nhất chính là Hiên Viên Dịch đang ở trên long ỷ và Hiên Viên Nham đang ngồi cạnh nàng.

Diệp Nghi Dung vẫn luôn đưa mắt nhìn những người khác nhảy múa,đột nhiên bên miệng xuất hiện một quả nho đã được bóc vỏ sẵn,Diệp Nghi Dung đưa mắt nhìn theo hướng cánh tay đang cầm qủa nho,mắt nhìn đến Hiên Viên Nham,chỉ thấy hắn cười ôn nhu nhìn nàng:"Nho này rất ngọt,nàng ăn thử xem"

"Ta không thích đồ ngọt" Không phải nàng cố ý từ chối,kỳ thật nàng không thích đồ ngọt.

Hiên Viên Nham nhìn nàng,sau đó gật đầu như đã hiểu.

Diệp Nghi Dung lại xoay đầu xem múa,một lát sau bên môi tiếp tục xuất hiện đồ ăn,cúi đầu thì thấy Hiên Viên Nham đang cầm một cái bánh đưa đến bên miệng nàng.

"Cái này không ngọt,nàng ăn thử xem"

Diệp Nghi Dung nheo mắt nhìn Hiên Viên Nham,hắn nhẹ đẩy tay như giục nàng ăn.

Diệp Nghi Dung nhìn Hiên Viên Nham không dùng đũa,mà lại trực tiếp dùng tay cầm bánh cho nàng,hơi nhíu mày,thật mất vệ sinh,nhưng dường như Hiên Viên Nham không hiểu được ý tứ của nàng,tay vẫn không buông xuống,một lần nữa giục nàng ăn.Diệp Nghi Dung bất đắc dĩ há miệng cắn một miếng nhỏ,Hiên Viên Nham rất cẩn thận đưa tay còn lại ra hứng những mẫu bánh vụn rơi xuống.

Hiên Viên Nham nhìn Diệp Nghi Dung vừa ăn xong thì đôi mày liền nhướn cao,hắn cười hỏi nàng:"Thế nào?"

Diệp Nghi Dung thật lòng khen ngợi:"Rất ngon" Loại bánh này bề ngoài trơn bóng,màu sắc đẹp mắt,mới nhìn còn tưởng rau câu,nhưng khi cắn một miếng cảm giác rất dẻo,lúc vào miệng tuy có vị ngọt nhàn nhạt nhưng kèm theo đó là vị chua và hương thơm của quả cam,thật sự rất ngon.

"Đây là bánh gì?"

"À,loại bánh này có tên là Ngọc Tương,do đích thân đệ nhất ngự trù chế biến,chỉ có ở hoàng cung..nhưng nếu nàng thích,ta sẽ sai người học cách chế biến làm cho nàng ăn mỗi ngày"

Diệp Nghi Dung không trả lời,chỉ nhìn Hiên Viên Nham cười hữu lễ một cái.

Hiên Viên Nham nghĩ rằng nàng chấp nhận,hắn vui vẻ cười đến không khép miệng lại được,tay tiếp tục cầm bánh đút cho nàng.Diệp Nghi Dung biết rõ cho dù nàng có nói như thế nào,thì Hiên Viên Nham cũng sẽ mắt điếc tai ngơ vờ như không hiểu lời nàng nói,vẫn tiếp tục làm theo ý hắn.Cho nên đành cắn răng ăn hết phần bánh còn lại.

Đến phần đánh đàn của Mộ Dung Thất.

Mộ Dung Thất tiến ra giữa đại điện,chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cây đàn,nhấc cánh tay lên,cổ tay nhẹ̃ lay động trên những dây đàn,tiếng đàn 'đinh đang' nhẹ nhàng vang lên,trong trẻo như nước,lại tựa như mây bay,sau đó tiết tấu có phần thay đổi,trầm lặng và đượm buồn,lắng đọng man mác.Diệp Nghi Dung đưa mắt nhìn Mộ Dung Thất,thật cô độc.Tiếng đàn càng nghe càng bi thương,tựa như tâm trạng của người gãy đàn vậy.

Mộ Dung Tuyết ngồi ở phía trên,lén đưa mắt liếc nhìn Hiên Viên Dịch đang cau mày,nàng bất an nhìn Mộ Dung Thất,sau đó lại liếc nhìn cha nàng.

Mộ Dung Quần cũng cảm thấy tiếng đàn của Mộ Dung Thất đang dần bất thường,hắn khẽ hắng giọng một tiếng.Lúc này Mộ Dung Thất mới bừng tĩnh,đưa mắt lên nhìn Mộ Dung Tuyết,nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Tuyết,Mộ Dung Thất mới dừng tiếng đàn của nàng lại.

Vội vàng tạ lỗi với Hiên Viên Dịch,sau đó lại xin được tấu một tiểu khúc khác.Cũng may,Hiên Viên Dịch không làm khó mà chấp thuận kiến nghị của nàng.

Mộ Dung Thất thở phào nhẹ nhõm,đưa tay vuốt dây đàn.Trong lòng cố gắng tự nhũ,phải bình tĩnh,nhất định không chế tâm trạng.

Tiếng đàn lại một lần nữa vang lên,du dương u nhã,bỗng,Mộ Dung Thất khẽ cất tiếng hát.

Chàng như ánh trăng sáng, thiếp tựa như sương mù

Sương mù giấu mình sau trăng

Chàng đánh đàn, thiếp nhảy múa

Khúc ca kết thúc, người ra đi, con tim đau nhói

Duyên phận thoáng qua có ai ngờ

̀

Khiến thiếp tương tư hoàng hôn ấy

Tâm hồn thiếp mãi bên người chẳng hối hận

Thiếp nguyện được chết chịu khổ cho người

Nước mắt đầm đìa muốn chết vì người

Cùng cay đắng người ở phương xa,nơi mà thiếp không hay

Muốn nghĩ than phiền cay đắng cùng ai

Leo lên chiếm lấy con đường của tận cùng thiên đường.

Khúc nhạc kết thúc,cả đại điện tĩnh lặng như tờ,đâu đó vang lên tiếng vỗ tay,có người khen hay,sau đó là cả đại điện vang vọng tiếng 'bốp bốp'.

"Tốt,tốt,rất hay" Hiên Viên Dịch vừa vỗ tay vừa ca ngợi.

Mộ Dung Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm,cũng may.

"Ban thưởng"

"Tạ ơn hoàng thượng" Mộ Dung Thất đưa tay nhận lấy phần thưởng là bông tai hình hoa mai cống phẩm của Tây Vực,sau đó bước chân như ngọc trở về chỗ ngồi.

Tưởng Thập Ca ngồi ở phía đối diện,mắt si mê nhìn Mộ Dung Thất,ngay từ ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy nàng,thì đã có cảm giác,cô gái nhỏ nhắn gầy yếu như hoa mai,vừa nhìn đã khiến cho người khác đau lòng và muốn bảo vệ,không cần nói đến dung nhan tuyệt sắc như đóa hoa kiều diễm kia,càng nhìn lại càng say mê đến tận sâu thẳm tâm can.

Diệp Nghi Dung nhìn Mộ Dung Thất trở về chỗ ngồi,lúc nàng ấy vừa ngồi vào chỗ mình,ánh mắt chứa đầy tâm tình nhìn nàng.Diệp Nghi Dung nhìn vào mắt của Mộ Dung Thất,trong ánh mắt ấy,thoáng qua nét sầu bi thương,có uất ức,có trách móc,cũng có xót xa,ẩn nhẩn thiên ngôn vạn ngữ,dường như..có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng.

Hiên Viên Nham từ đầu đến cuối đều đặt sự tập trung lên người Diệp Nghi Dung,cho nên hiển nhiên cũng sẽ phát hiện ra điều khác thường,hắn theo hướng ánh mắt của Diệp Nghi Dung,nhìn thẳng vào Mộ Dung Thất.Phút chút cả gương mặt đều tối sầm lại,sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Loại ánh mắt của Mộ Dung Thất,hắn rõ hơn ai hết,bởi vì,chính hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như thế nhìn Diệp Nghi Dung.

Chính là tràn đầy thâm tình.

Tràn đầy thâm tình?

Khá lắm,nữ nhân mà lại có tình ý với Nghi Dung của hắn.

Hiên Viên Nham cả người đầy giấm chua,cố gắng kiềm chế cảm xúc,cầm lấy một đôi đũa,tiếp tục gắp bánh cho Diệp Nghi Dung,nếu có người tinh mắt sẽ nhìn thấy được,mu bàn tay của Hiên Viên Nham đã nổi đầy gân xanh,hơn nữa,bàn tay vì tức giận mà có hiện tượng 'run rẩy'.

Phải nhịn,nhất định phải nhịn,tuyệt đối không thể để mất hình tượng trước mặt Diệp Nghi Dung.

Nữ nhân? Không có tư cách để tranh giành nương tử với hắn.

Mộ Dung Thất ngay từ lúc bước ra giữa đại điện,thì tâm trạng của nàng đã hoàn toàn thay đổi hẳn.Bởi vì,ở phương hướng của nàng,có thể nhìn thấy được,miếng ngọc bội treo ở thắt lưng của Diệp Nghi Dung.Nàng đã từng nhìn thấy miếng ngọc bội đó,chính là..ở trên người của Hạ Du.

Nhấn Mở Bình Luận