Quyển 11 – Chương 369: Không có lợi ông không làm

Mật Thám Phong Vân

Cùng lúc đó, ở một thôn trang khác cách Mã Chủng chừng trăm dặm, Ngưu gia thôn.

Trên đường lớn, vài thôn dân đang chỉ trỏ bàn tán:

- Đoàn kịch trong thành đến à?

- Chắc không phải. Ta nghe nói đám trẻ ranh hay phá phách đầu thôn vừa bị điên cả lũ, nghe đâu bị ma nhập.

- Liên quan?

- Ờ, thì ta cứ nói thế thôi...

Chỉ thấy gần cổng thôn đang có hai người ăn mặc kỳ dị dắt nhau đi vào, một lão già cùng một nữ nhân. Nữ nhân có vẻ đang bị thương nặng, bước đi tập tễnh. Lão già nọ đưa tay hờ hững đỡ nàng ta, cất giọng già nua:

- Khụ. Ở đậy ồn ào quá. Ta thấy hay là chúng ta nên lên mái nhà đứng...

- Vì sao?

Đáp lại là một giọng nữ lạnh băng, nghe không ra chút cảm tình.

Lão già nọ đưa tay vuốt râu:

- Ngươi cũng biết đấy, chúng ta là... cao thủ.

- Thì?

- Cao thủ nói chuyện, nên đứng ở chỗ cao một chút. Đứng ở dưới đất thế này không phải quá mất thể diện sao?

- Hừm. Phiền phức.

Nữ nhân kia gắng gượng nhìn quanh, xem ra cũng thấy khó chịu vì bị người khác nhìn chòng chọc. Nàng ta hừ nhẹ một cái, nhịn đau lăng không lên mái nhà, ngay cả điểm chân vào vách tường cũng không thèm làm.

- A má ơi. Bay kìa...

- Là thần tiên, mau quỳ lạy.

- Từ từ, thần tiên làm sao lại bị thương? Hơn nữa nhìn lão già kia kìa, haha.

Nhìn lại mới thấy, lão già nọ cực nhọc hơn hẳn, trượt lên trượt xuống. Đám đông qua đường nhìn thấy không khỏi chỉ trỏ, kinh ngạc sợ hãi vì thân pháp của nữ nhân bị thương nọ bao nhiêu thì lại cười nhạo lão già kia bấy nhiêu.

- Lão phu hôm nay bị ngộ độc thực phẩm, ra vào nhà xí mấy chục lần, hai chân bị yếu thôi, haha!

Lão già mất nết như vậy, cả Hà Đông cũng không mấy người, Cố lão điên. Mà nữ nhân kia, kỳ thực càng không xa lạ, Thiên Diện Quỷ Thủ. Chỉ là tình hình nàng ta dường như rất không ổn, đang trọng thương. Có lẽ vừa từ chiến trường trở lại.

Chẳng qua đám thôn dân bên dưới cả đời chẳng mấy khi rời thôn, có nghe hẳn tên cũng chẳng biết ai ra ai đừng nói gì chỉ nhìn bộ dáng mà đóan. Người có tuổi nghĩ thần tiên đến thôn, sụp sụp quỳ lạy xin xỏ. Đám thanh niên láo hơn thì chỉ trỏ thêm một lát rồi cũng buồn chán bỏ đi. Cũng may không tên nào dám ném đá làm bậy. Ngưu gia thôn có mấy thằng láo nhất thì nghe đâu mấy hôm trước chọc gái thế nào bị đánh cho thần trí bất minh sống chết không rõ cả.

Cố lão chật vật một lát rút cục cũng leo được lên mái.

Thiên Diện đã ngồi xuống nhắm mắt điều tức, nhàn nhạt nói:

- Đa tạ!

Cố lão phủi phủi tay ngồi xuống cười cợt:

- Không biết cô định trả ơn ta thế nào?

Cố lão lại xưng Thiên Diện là "cô". Vậy rút cục Thiên Diện tuổi thật cũng già như Cố lão, hay Cố lão thực chất chỉ là một thanh niên, đoạt xá một lão già?

Cố lão nói:

- Cô làm sao lại đại khai sát giới như vậy, phe nào cũng giết?

Thiên Diện cất giọng âm u:

- Đều là phản tặc, bớt bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ngươc lại, ngươi vì sao đánh trọng thương Bạch Vân Thành?

Cố lão hờ hững:

- Không phải ngươi cũng không ưa gì chúng sao?

- Tàn Dương, ngươi phải biết bây giờ mình không còn là... Bạch thị huynh muội có làm gì cũng không cần ngươi nhúng tay vào.

"Tàn Dương" Cố lão tặc lưỡi:

- Xem như ta nhiều chuyện đi. Chẳng qua, tên Bạch Vân Thành đó đã bị trúng độc từ trước rồi. Ta không ra tay cũng chết mà thôi...

- Trúng độc?

- Chẳng phải cô vừa nói không cần ta quan tâm sao?

Thiên Diện bất mãn hừ nhẹ.

- Không sao, ta là người độ lượng. Còn nhớ buổi chiều năm đó...

Thiên Diện có lẽ đã quen, ngay lập tức chặn lại:

- Câu sau!

- Khụ, ta đoán độc đó là Thiên Tuế làm, hắn vốn rất thiện dùng độc.

Xem ra Lăng Phong nghi ngờ quả nhiên không thừa. Lăng Phong hỏi Cố lão về Đoạn Cân Nhẫn, lão ta luôn chém gió linh tinh, cái gì thiên hạ có mười chủng mê dược, rồi thì bên trong hộp bạc kia là Độc Kinh, ngươi chạy đi mà xem thử chứ lão tổ tông không biết gì về độc...

Thiên Diện Quỷ Thủ bỗng gằn giọng:

- Không lẽ ngươi cũng đã đầu nhập vào Thiên Tuế?

- Haha, hắn? Trong bảng Thập Ác năm đó, hắn còn đứng dưới cả Tàn Dương này.

Thập Ác, võ lâm mấy năm gần đây đã không còn nghe đến cái này nữa.

Thiên Diện khinh thường nói:

- Một đám ngu xuẩn viết ra mà thôi.

- Haha, sao vậy? Hồi đó không được ghi tên nên dỗi sao? Có điều yên tâm, cô vừa gây động tĩnh lớn như vậy, dám chắc bảng Thập Ác sắp tới sẽ có tên thôi.

Thiên Diện không quan tâm lắm, lại nói:

- Hắn đứng dưới ngươi, nhưng bây giờ đã thủ hạ ngầm khắp nơi...

Cố lão không cho là đúng, cười nhạt:

- Thì làm sao? Ta chẳng qua không thèm theo đuổi phù du. Xưa nay lão tử hành sự chỉ thích tự do tự tại, không ai có thể quản thúc được.

- Ngươi giảo hoạt ra sao ta còn không rõ sao? Ai mà biết được ngươi đang tính toán điều gì?

Cố lão đột ngột bật cười, còn khoa trương hai tay ôm bụng ngoặt ngoẽo:

- Haha, tính toán? Các ngươi và Thiên Tuế kia mới là những kẻ suốt ngày tính này tính nọ, ta ngán đến tận cổ mới phải ra riêng. Có nhũng thứ đã qua thì cho nó đi qua đi. Chi bằng cứ như lão tử, thích gì thì làm đó...

Thiên Diện không hề nể mặt, lập tức nói:

- Hừ, đừng có làm như thể mình rất phong vân. Ngươi chẳng qua đang lợi dụng tên kia tìm bảo đồ, muốn một mình đoạt lấy kho tàng của Chu Công sao?

- Khụ...

Cố lão bị Thiên Diện nói toạc tim đen, mặt già cự nự:

- Chẳng phải cô cũng nhằm đến hắn sao? Đại danh đỉnh đỉnh Thiên Diện Quỷ Thủ lại giả vờ đóng vai thục nữ bị hại, dẫn dắt tiểu tử kia vào tròng. Nghe nói còn tung ảo cảnh lộ mặt thật với hắn, suýt chút động phòng. Quen bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy cô bỏ cái giá lớn như vậy đó. Ta mà không ra tay kịp, ấy là một đời thanh niên trai tráng bị hủy trong tay ngươi rồi...

Thiên Diện tức giận nói:

- Đừng có nói nhảm. Ngươi biết rõ ta vì sao phải làm vậy... khục!

Nói xong thi ho sù sụ, có lẽ động phải vết thương. Cố lão chỉ liếc mắt, cũng không hỏi han gì.

Hai người trầm mặc một lúc.

Rút cục Cố lão là người nói trước:

- Chính ta cũng không ngờ đến, hắn có thể dùng thần lực khai mở phong ấn của Vệ Cơ. Nội lực của hắn lại thuộc về Thái cực Đạo gia...

- Đạo gia trong Thiên Cương?

Thiên Diện cũng lẩm bẩm theo.

Cố lão nói:

- Vừa lúc ta cũng gặp hắn. Hắn nói mình thường mơ thấy một nữ nhân lưu luyến gì đó. Như vậy có thể khoanh vùng tiếp. Xem trong số những người chúng ta nhớ, ai có mối nợ tình duyên hay không liền biết ngay...

Thiên Diện cười nhạt:

- Đó là chuyện riêng tư, làm sao chúng ta biết hết? Biết đâu chỉ là một giấc mơ bình thường.

- Ài!

Cố lão cũng hiểu chỗ khó, nhất thời thở dài:

- Mà thân xác hiện tại của hắn còn là một tiểu tử rất láu cá đa nghi, không dễ gì sai bảo.

Thiên Diện ho nhẹ rồi nói:

- Sao ngươi không nói hết ra cho hắn? Nếu hắn tin tưởng ngươi, như vậy chẳng phải dễ dàng sao...

Cố lão cười lớn:

- Haha, nói hết ra? Thiên Diện a Thiên Diện, cô cũng không phải thiếu nữ chẳng hiểu gì, lại nói ra lời ngây thơ như vậy? Cô không sợ khi hắn tỉnh ngộ, phát hiện chúng ta chính là kẻ thù cũ, âm thầm tương kế tựu kế chơi lại chúng ta sao?

Thiên Diện im lặng. Đại Tổng Quản cũng thường nói với nàng như vậy.

Cố lão trầm giọng:

- Cố Hạo ta có thể một mình sống đến kiếp này, chính là nhờ không quá tin tưởng ai. Trước khi hắn biết hết, lợi dụng được bao nhiêu thì cứ lợi dụng. Thậm chí...

Thiên Diện cười lạnh. Nàng hiểu câu sau của Cố lão, chính là thậm chí làm sao đó vĩnh viễn không để Lăng Phong biết nguyên thần của mình là gì, vĩnh viễn chỉ như một con rối chạy lăng quăng làm tay sai cho bọn họ.

Thật âm độc!

Chỉ là, Thiên Diện không thể phản bác được ý tưởng này. Bởi chính bản thân nàng cũng đang mâu thuẫn. Nàng rời Thiên Quốc đi tìm các tướng hồn vô chủ trong thiên hạ. Gặp được tướng hồn, nếu như giúp họ nhớ lại chuyện cũ, thì có khả năng bọn họ sẽ có tư tâm. Như vậy cũng chỉ có con đường lừa lọc câu giờ như Cố lão.

Thiên Diện tuy biết rõ vẫn hỏi:

- Nói cho cùng, ngươi chỉ muốn lợi dụng hắn?

- Đúng vậy. Sai sao? Lão tử cũng không phải đại thiện nhân, tự dưng giúp hắn tìm nguyên thần.

Thiên Diện nhất thời cạn lời.

Chốc lát, nàng ta nói:

- Tháng trước ta tìm được vong của Thần Y và Vô Tình. Thần Y trong thân xác tiểu nữ hài. Còn Vô Tình là một thiếu nữ họ Hàn, xem chừng chính là tướng hồn truyền thừa của Hàn gia. Chỉ là nàng ta lại đi cùng một tăng nhân Đại Lâm tự...

Cố lão không hứng thú lắm hai người kia, nhưng lại để ý đến ba chữ "Đại Lâm tự":

- Tiểu tử mà ta đang theo cũng ở cùng một tiểu tăng Đại Lâm tự. Không những thế, còn có cả Cổ tộc.

Thiên Diện kinh ngạc:

- Cổ tộc?

- Có thể tiểu tử Cổ tộc kia chỉ muốn dạo chơi Trung nguyên, giống như ta mà thôi...

Thiên Diện ngay lập tức phủ nhận:

- Không đúng, Cổ tộc tuyệt đối không cho phép tộc nhân ra ngoài bừa bãi như vậy.

- Haha, tộc quy cấm đoán không có nghĩa một giọt nước cũng không thể lọt được. Chẳng phải Bạch thị huynh muội là ví dụ đó sao?

Thiên Diện chỉ hừ lạnh.

Cố lão bỗng lắc mình đứng dậy, có lẽ muốn đi. Thiên Diện bỗng cất tiếng:

- Tàn Dương, ngươi muốn tự do là việc của ngươi. Nhưng giả dụ... nếu có một ngày muốn đầu nhập vào ai đó, đến Thiên Quốc, thế nào? Ta sẽ nói với Đại Tổng Quản, tuyệt đối không thúc ép làm việc ngươi không thích.

- Haha, dò la sao?

- Không. Ta đang nghiêm túc.

Giọng Thiên Diện bỗng mông lung hẳn:

- Chúng ta năm đó chiến đấu cùng nhau, còn lập thệ dù kiếp sau vẫn tiếp tục như vậy...

Cố lão ngửa đầu nhắm mắt, cũng không biết lão nghĩ gì. Chỉ thấy bỗng chốc như vô tận tang thương năm tháng bỗng phủ lấy người lão ta, vẽ bỡn cợt hoàn toàn biến mất. Lại nhớ ngày đó khi nghe Lăng Phong nói mình cùng Lăng Hổ Tần Quyền đã kết bái huynh đệ, Cố lão cũng có bộ dáng này, cười nhạt hỏi hắn có chắc chắn hay không. Xem ra lão có một đoạn ký ức nào đó.

Cố lão nói thay lời Thiên Diện:

- Chỉ không ngờ tới, thực sự có kiếp sau.

Gió thổi phần phật.

Thiên Diện thở dài, lần đầu tiên giọng nàng ta có điểm cảm tình:

- Giờ này ngươi nhìn lại xem. Trọng sinh rồi, ai đi đường đó. Cái gì Cửu môn, Minh giáo, Thiên Hồ bang, Thiên Địa hội, chia năm xẻ bảy... Mỗi người đều mang dã tâm riêng, gặp nhau còn xem như kẻ thù.

Cố lão cười nhạt:

- Những cái đó thì liên quan gì đến ta? Xưa nay Cố Hạo ta chỉ có một câu, "không có lợi ích, lão tử không làm".

Nói rồi lão đảo thân một cái đã biến mất. Chỉ còn Thiên Diện cô linh linh đứng nhìn trời chiều u ám.

Cũng không biết thời gian trôi qua mất bao lâu, mãi khi ánh nắng cuối cùng dần dần biến mất, đột nhiên Thiên Diện lạnh nhạt nói vào trống không:

- Ngươi vẫn chưa chịu ra sao?

Có tiếng cười khúc khích đâu đó, sau đó là một giọng nữ nửa đùa cợt nửa lạnh lùng cất lên:

- Nóng ruột rồi sao? Xem ra nội thương của ngươi đã rất nặng.

Thiên Diện quay người, ánh mắt sắc bén nhìn vào một góc tối gần đó, vẫn giọng điệu lạnh nhạt nói:

- Thiên Tuế sai ngươi tới giết ta?

- Hừm, trên đời còn chưa ai có thể sai khiến Ngọc La Sát này.

Nói rồi người nọ mới dần dần hiện thân, là một nữ nhân xinh đẹp đầy ma mị.

Nhấn Mở Bình Luận