Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế
Đa Nghiên không chút để ý đặt viên dạ minh châu xuống đất, cô ta muốn nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt Đa Dư, nhưng kết quả lại khiến cô ta thất vọng rồi.
Nhưng không sao, không phải thời gian vẫn còn sớm sao?
“Mày đoán xem cái tên Đa Dư là ai đặt? Là mẹ, mẹ của tao, mẹ nói mày chính là một sự tồn tại thừa thãi trong cái nhà này.
Tao vẫn còn nhớ, lúc đầu mày nghe được cái tên này thì cười đến ngu ngốc, tao rất nghi ngờ mày có não hay không.
Mày có biết mỗi lần nhìn thấy mày mẹ lại hận thế nào không? Mày chính là cái gai trong lòng mẹ, là chứng cứ phản bội bà của bố, mày còn không biết xấu hổ mà điềm nhiên theo sau lưng bà gọi mẹ, mày xứng sao?”
Trái tim Đa Dư tê liệt vụn vỡ, hóa ra tất cả là do cô suy nghĩ viển vông rằng cô cũng là một thành viên trong gia đình.
Người mẹ luôn ân cần hỏi han, mọi chuyện luôn xuất đầu vì cô, giả tạo, giả tạo, tất cả đều là giả tạo.
Cô hé miệng, muốn kết thức một đời hoang đường này, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với cô bất công như vậy.
Cô chỉ muốn một mái nhà, một người có thể quan tâm đến cô.
Cô sai rồi sao? Cô thật sự sai rồi sao?
Nhìn tiện nhân dưới đất hơi thở càng lúc càng nặng, nụ cười bên khó môi Đa Nghiên càng lớn.
Chẫm rãi đưa ra bàn tay thon thả, sợ người dính phải bụi bẩn đứng lên.
“Chị à, hôm nay em và anh Tử Thạc đến là vì có một tin vui muốn nói với chị.
Bọn em đã hạ được chợ giao dịch hạt giống rồi.
Chị nhất đĩnh sẽ không nghĩ tới là ai dẫn đầu đâu.
Nói vậy cũng không đúng, dù sao trên thế giới này kẻ ngốc liều mạng vì muốn cứu chị cũng không nhiều.
Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Đa Dư mở lớn, sẽ là cậu ta sao? Chàng trai như ánh mặt trời đó.
Ngày xảy ra mạt thế vào lúc khai xuân, chuẩn bị tiết gieo mạ.
Chợ giao dịch hạt giống không chỉ là nơi giao dịch lớn nhất thành phố A, mà còn là nơi giao dịch lớn nhất tỉnh A.
Số lượng tang thi không nghĩ cũng biết, không tám trăm thì cũng một nghìn.
Mạt thế đã bước vào năm thứ ba rồi, dị năng của nhân loại đã thăng cấp rồi, tang thì cũng đã tiến hóa.
Vậy mà đã bị tiêu diệt rồi, cậu ấy thế nào rồi? Có bị thương hay không.
Thấy vẻ nôn nóng trong mắt Đa Dư, Đa Nghiên dùng tay che miệng cười không ra tiếng, cười đến mức vui vẻ.
Nhìn đi! Cô rất để tâm đúng không? Cô càng để tâm, tiếp theo đây mới càng thú vị.
“Anh Tử Thạc, có vẻ chị rất quan tâm đến Nhiếp Minh, anh nghĩ chúng ta có nên nói cho chị biết chuyện đó hay không? Chị biết rồi nhất định sẽ rất đau lòng.”
Trong mắt nam nhân ánh lên vẻ âm bạo, nữ nhân không biết xấu hổ này, luôn giả bộ thanh cao trước mặt hắn, chẳng qua cũng chỉ là đôi giày nát người khác dùng qua.
Đa Nghiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng càng thêm đắc ý, lại ra vẻ không đành lòng nói: “Nhưng nếu như không nói thì trong lòng em lại thấy bất an, lúc hấp hối, Nhiếp Minh vẫn luôn gọi chị.”
Đa Dư vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể mơ hồ phát ra tiếng “a~a”.
Nhìn vẻ vội vã của tiểu tiện nhân, trong mắt Đa Nghiên hiện vẻ thỏa mãn đến mức biến thái.
“Chị à, không vội, em sao có thể nhẫn tâm nhìn một đôi uyên ương mệnh khổ bị tách ra đây?
Một mình chị ở trong bãi đậu xe đầy xác tang thi thế này em cũng không yên tâm.
Vừa hay hai người có thể bầu bạn thì em yen tâm rồi,”
Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Đa Dư trừng lớn, nhìn nụ cười giả tạo của nữ nhân kia thì hận không thể ăn tươi nuốt sóng cô ta.
Nhất định là cô ta đã làm chuyện gì đó? Nếu không dựa theo tính cách của Nhiếp Minh, sao có thể lấy tính mạng ra mạo hiểm.