Mệnh Công Chúa
Cuộc đối thoại của hai người chấm dứt tại đây.
Hoắc Triều tỏ ý bảo Thư Nhĩ vào phòng lấy cặp sách, anh sẽ đưa cô về nhà.
Thư Nhĩ nhì nhằng một hồi lâu, tận đến lúc Hoắc Triều nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, cô mới chắp hai tay sau lưng, bĩu môi nói: “Anh trai, em thật sự rất muốn cái danh hiệu nữ thần kia.” Hơn nữa cô cũng đã xuất chiêu đầu tiên luôn rồi. Hôm nay, ở trước mặt học sinh toàn trường cô đã công khai lôi kéo phiếu bầu, thế nên cô cũng không muốn cuối cùng mình lại trở thành người thua cuộc.
Hoắc Triều: “Biết rồi.”
Biết rồi? Chỉ phản ứng có như vậy thôi sao?
Thư Nhĩ bất mãn nói: “Anh trai, em nói là em muốn, em muốn, em muốn!” Vì để nhấn mạnh, cô đặc biệt nói ba lần câu em muốn.
Hoắc Triều hết cách, “Được được được, cho em cho em.”
Những bạn học tình cờ từ bên này đi qua, vô tình nghe được hai câu cuối của đoạn đối thoại:...
Tất cả đều đỏ mặt khó hiểu.
Hai câu này bất kể nghe kiểu gì cũng dễ khiến người khác có suy nghĩ không đứng đắn.
Hai người này sao cứ không trong sáng như vậy chứ?
Sau khi Thư Nhĩ nhận được sự đảm bảo của Hoắc Triều thì lập tức yên tâm.
Nếu Hoắc Triều đã đồng ý với cô, anh nhất định sẽ giúp cô có được danh hiệu Nữ Thần Học Đường!
Lúc Thư Nhĩ vào phòng học lấy cặp sách, Tưởng Tây Từ trầm mặc đi đến bên cạnh cô.
Cô vừa sắp xếp sách vở, bài thi, vở bài tập mang về, vừa hỏi: “Sao vậy?”
Tưởng Tây Từ liếc nhìn thần sắc của Thư Nhĩ một chút, xuất phát từ sự lễ phép và tôn trọng, cậu chỉ nhìn một cái rồi lập tức rũ mắt, “Anh ta không làm gì cậu chứ?”
Gần đây chuyện Hoắc Triều đưa đồ ăn cho Thư Nhĩ toàn trường đều biết, nhưng từ trực giác của một nam sinh, Tưởng Tây Từ cảm thấy Hoắc Triều cũng không yêu thích Thư Nhĩ nhiều lắm.
Trong mắt Tưởng Tây Từ, Thư Nhĩ tựa như một mặt trời nhỏ bé, cả người lúc nào cũng tỏa hơi ấm.
Dáng dấp cô rất tinh tế, khi cười lên vô cùng ngọt ngào xinh đẹp, cô mãi mãi chỉ thích hợp với gương mặt lúc nào cũng mang vẻ tươi cười mà thôi. Vì thế Tưởng Tây Từ sợ rằng tình cảm mà Hoắc Triều đối với Thư Nhĩ chỉ là thứ tình cảm nhất thời, càng khiến cậu sợ hơn chính là Thư Nhĩ sẽ bị tổn thương.
Cô chớp mắt mấy cái, ánh mắt trong suốt nói: “Không có đâu.”
Trong lòng Tưởng Tây Từ lập tức nghĩ, vậy thì tốt. Cậu còn chưa kịp rời đi, Thư Nhĩ đã nhét một hộp gà rán vào tay cậu.
Bản thân Thư Nhĩ không ăn nên đưa cho cậu ăn. Dù sao trong mắt Thư Nhĩ, Tưởng Tây Từ quá gầy, thế nên có ăn nhiều đồ nóng một chút cũng không có vấn đề gì lớn. Cậu mập lên một chút sẽ đẹp trai hơn!
“Cậu cầm về nhà ăn đi, tớ phải đi rồi, ngày mai gặp.”
Nói xong Thư Nhĩ lập tức đeo cặp sách lên, bước chân nhẹ nhàng ra cửa phòng học.
Tưởng Tây Từ nhìn hộp gà chiên vẫn còn hơi ấm, nhẹ giọng nói một câu: “Mai gặp.”
Sau khi Thư Nhĩ được Hoắc Triều đưa về nhà, cô còn không quên nhắc nhở anh sáng mai nhớ đến đón cô.
Hoắc Triều đồng ý.
Lúc này Thư Nhĩ mới yên lòng về nhà. Lúc cô bước vào nhà cũng vừa lúc trong nhà đang dọn cơm.
Lúc ăn cơm tối, mẹ Thư đột nhiên hỏi: “Thư Nhĩ, con ở trường có chăm chỉ học tập không? Không có yêu sớm chứ?”
Động tác ăn cơm của Thư Nhĩ dừng một lát sau đó mới nói: “Không có. Sao vậy ạ?”
Mẹ Thư gắp một đũa thức ăn, sắc mặt lãnh đạm, “Tốt nhất là không có, dì Trương của con nói với mẹ, bà ấy thấy có một nam sinh đi xe đạp đưa con về nhà.”
Thư Nhĩ suy nghĩ một chút liền biết, nhất định là bà thím ở đối diện nói với mẹ, lần trước chính bà thím kia đã nhìn thấy cô và Hoắc Triều.
Hôm nay, trong tiểu khu, cô cũng không gặp bất kỳ người quen nào. Nhưng cho dù có gặp, cô cũng không biết.
Chị gái của Thư Nhĩ gọi là Thư Nhu. Cô lớn hơn Thư Nhĩ hai tuổi nhưng lại đi học muộn nên vẫn còn đang học lớp mười hai ở trường Trung học nghề. Lúc này cô âm dương quái khí* nói: “Nam sinh trường con ai cũng lái xe riêng đi học.” Ý Thư Nhu muốn nói chính là nam sinh đưa Thư Nhĩ về kia bây giờ lại còn dùng xe đạp để theo đuổi bạn gái, thật sự là một kẻ kém cỏi.
*Tính tình cổ quái, làm cho người khác không biết đâu mà đoán định.
Mẹ Thư trừng mắt nhìn Thư Nhu, “Con học trường nghề, còn học được cả tính tự phụ luôn rồi đấy à?”
Thư Nhu không phục, “Học trường nghề thì thế nào? Người có tiền trong trường con cũng rất nhiều đó!”
Mẹ Thư cất giọng trách mắng: “Người có tiền liên quan gì tới con sao? Mẹ nói cho con biết, con ở trường nên an phận một chút cho mẹ, đừng có trêu chọc người không nên trêu chọc!”
Thư Nhu lòng không tình nguyện ậm ờ một tiếng.
Thư Nhĩ đảo mắt một vòng. Khoan hãy nói, tuy rằng Thư Nhu không hợp mắt cô, hai người đã định sẵn là không thể chung đường, nhưng lúc mẹ Thư bạo phát tính tình ngược lại rất hợp với khẩu vị của Thư Nhĩ.
May mắn của cô chính là đời này tam quan của mẹ Thư vẫn còn nguyên vẹn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô lập tức trở về phòng làm bài tập một lát, sau đó bắt đầu lướt Weibo.
Không nghĩ tới, lướt Weibo một hồi Thư Nhĩ lại tự lướt tới tên mình, hiện đang đứng hàng đầu trên hot search.
#Nam sinh trung học giúp nữ sinh mình thích kéo phiếu bầu#
#Học sinh trung học hiện giờ thật có tiền#
Cả hai cái hot search này đều liên quan đến chuyện mấy hộp gà rán hôm nay.
Cô ấn vào một cái hot search xem thử thì phát hiện một cái video.
Trong video là một nam sinh, hẳn là học sinh của Trường Nhất Trung. Cậu ta đang hướng về phía ống kính không ngừng lải nhải: “Đúng vậy, là lão đại của trường chúng tôi, nhà vô cùng nhiều tiền. Nghe nói lão đại đặt 3500 phần gà rán, trà sữa... Cậu ta làm vậy để kéo phiếu bầu cho nữ sinh mình thích đó...Hoạt động gì à? Chính là hoạt động bình chọn Nữ Thần Học Đường mà trường học chúng tôi đã liên tục tổ chức rất nhiều năm...Haha, tôi ăn gà rán của cậu ta nhất định sẽ bỏ phiếu cho nữ sinh kia!”
Trong video chỉ nói trường học, nam sinh, nữ sinh, chứ không để lộ tên họ cụ thể của bất kỳ ai.
Phía dưới có rất nhiều lời bình luận, đa số đều là của nữ sinh, rất nhiều nữ sinh còn cố ý gắn thẻ bạn trai mình vào.
Cư dân mạng 1: Ghen tị quá, đây chính là tình yêu cổ tích đó.
Cư dân mạng 2: Chắc không phải là yêu nhau đâu nhỉ? Căn cứ theo lời nam sinh này nói, hình như lão đại cùng chưa theo đuổi được nữ sinh kia đâu.
Cư dân mạng 3: Bất kể như thế nào, tôi cũng hâm mộ quá.
Cư dân mạng 4: Hôm nay tôi biến thành chanh tinh* rồi. 3500 phần gà rán, trà sữa lận đó, không biết cần bao nhiêu tiền nữa?
*Chanh tinh (trái chanh thành tinh): chanh cũng như giấm đều chua, đều ám chỉ sự ghen tị.
Cư dân mạng 5: Chắc chừng mười vạn, bây giờ gà rán trà sữa cũng đâu phải rẻ. Cậu học sinh trung học này nhiều tiền thật đó, có lẽ là một phú nhị đại*.
*Phú nhị đại là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Thư Nhĩ xem video xong, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Chắc nữ chính Thư Nhĩ* cũng đã thấy cái video này rồi nhỉ?
Hì hì, cô ta thấy cũng tốt.
Chắc không phải hiện tại cô ta cũng hóa thân thành chanh tinh, không ngừng ghen tị chứ?
Ghen tị như vậy là đúng rồi.
Nghĩ như thế, Thư Nhĩ cảm thấy đến việc học bài cũng trở nên thú vị hơn.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Thư Nhĩ thức dậy, đánh răng rửa mặt xong thì đến phòng khách ăn điểm tâm.
Lúc cô và Thư Á - đứa em đang học lớp chín ở trường Trung học Cơ sở sắp ăn cháo xong thì Thư Nhu mới dụi mắt chậm rãi đi tới.
Công việc của ba Thư bận rộn, năm giờ sáng đã đi ra ngoài nhưng tiền lương của ông cũng không cao, làm việc cũng rất vất vả.
Mẹ Thư vẫn còn ở trong bếp luộc trứng gà, vừa nhìn thấy dáng vẻ như sắp chết của Thư Nhu bà lập tức không nhịn được lớn giọng nói: “Hai đứa em gái của con ăn điểm tâm sắp xong luôn rồi con mới dậy. Còn không nhanh lên một chút!”
Thư Nhu không thèm để mấy lời lải nhải của mẹ Thư vào lòng, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ thoát khỏi nơi nghèo khổ này, bay ra ngoài làm phượng hoàng.
Thư Nhu ngồi vào bàn ăn, uống một hớp sữa đậu nành, hỏi Thư Nhĩ: “Mày xem weibo rồi chứ? Cái hot search tối hôm qua về vụ nam sinh giúp nữ sinh mình thích lôi kéo phiếu bầu hình như là ở trường của mày.”
Tuy nói trong video không có tiết lộ danh tính của người trong cuộc nhưng cũng không thể ngăn được sự thần thông quảng đại của cư dân mạng. Vẫn luôn có người biết rõ sự tình để lại bình luận ở bên người, lộ ra một chút thông tin thật.
Cho nên phần lớn mọi người đều biết người trong video tối qua là học sinh của Trường Nhất Trung.
Thư Nhĩ vẫn tự nhiên ăn cháo của mình, không lên tiếng.
Thư Nhu chưa từ bỏ ý định, “Mày cũng được ăn gà rán hả?”
Chuyện này không có gì không thể nói, Thư Nhĩ gật đầu đáp: “Có ăn.”
Giọng Thư Nhu có chút chua: “Là nữ sinh nào của trường mày vậy? Sao có thể tốt số như vậy chứ!”
Thư Nhĩ lười trả lời, Thư Nhu lập tức cho rằng cô cũng không biết.
Cô ta suy đoán nói: “Có phải là Trương Bối Bối hay không?”
Trương Bối Bối?
Trên mặt Thư Nhĩ hiện một dấu chấm hỏi to đùng cất giọng hỏi: “Trương Bối Bối là ai?”
“Là hoa khôi trường Nhất Trung của mày đó, mày không biết hả? Cô ta cũng học lớp mười một.”
Thư Nhĩ ồ một tiếng.
Lớp mười một à, vậy cô ấy cũng là đối thủ cạnh tranh của mình. Nhưng mà danh hiệu nữ thần sân trường lần này cô nhất định phải giành được, bất kể cô ấy là Trương Bối Bối, Lý Bối Bối hay Triệu Bối Bối cũng mặc kệ.
Thư Nhu lầm bầm nói: “Nhất định là cô ta. Hừ!”
Lúc này Thư Nhĩ cũng đã ăn cháo xong. Cô nói với mẹ Thư một tiếng rồi đeo cặp sách vui vẻ xuống lầu.
Vốn tưởng rằng cô vừa ra khỏi tiểu khu là có thể thấy Hoắc Triều.
Nhưng lại không có.
Cô không thấy bóng dáng anh đâu.
Thư Nhĩ mím môi, kiên nhẫn đứng tại chỗ đợi.
Một lát sau, Thư Á đi ra. Trường của của Thư Á và Thư Nhĩ nằm ở hai hướng khác nhau nên Thư Á chỉ nói một tiếng “Tạm biệt.” với cô rồi lập tức đi mất.
Tiếp theo là dì Trương.
Tiếp theo nữa, ngay cả người rời giường muộn hơn cô rất nhiều – Thư Nhu cũng đã ra cửa.
Sau khi Thư Nhu đi ra, nhìn cô một cái rồi hỏi: “Sao vậy? Thằng nhóc đi xe đạp không đến đón mày đi học à?”
Trong lòng Thư Nhĩ không vui, việc thất hứa của hiện tại và ngày trước không giống nhau.
Trước kia Hoắc Triều không đồng ý đưa đón cô đi học.
Nhưng hôm qua rõ ràng anh đã đồng ý với cô. Nhưng anh lại không tới!
Thư Nhu nở một nụ cười không rõ ý tứ lại vô cùng quyến rũ, sau đó đón xe rời đi.
Thư Nhĩ lại đợi rất lâu, cô cũng gửi tin nhắn trên WeChat cho Hoắc Triều nhưng cũng như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ lời hồi âm nào.
Cuối cùng, tận đến khi gần trễ, cô mới tự mình đón xe buýt đi học.
Hoắc Triều, anh cứ chờ đó!
Sau khi Thư Nhĩ đến lớp của mình, cô đặt cặp xuống, ngay cả sách cũng không kịp lấy ra đã lập tức đuổi giết lên lớp 12 - 36.
Hiện giờ cô đã là minh tinh nhỏ của trường Nhất Trung, mọi người đều nhận ra cô.
Thư Nhĩ đến thẳng lớp 36, Hứa Trần thấy cô lập túc chủ động từ phòng học đi ra hỏi: “Thư Nhĩ nhỏ bé, em tới tìm A Triều sao? Cậu ấy vẫn chưa đi học.”
Thư Nhĩ lẩm bẩm một tiếng: “Cái gì? Hôm nay anh ấy trốn học sao?” Vậy nên mới không đến đón cô hả?
Hứa Trần gãi đầu, “Không biết nữa.”
“Anh hỏi thử xem khi nào anh ấy tới.”
Hứa Trần cảm thấy có chút khó khăn nói: “Nhưng anh gửi tin nhắn cũng không thấy cậu ấy trả lời. Cậu ấy rất ít khi như vậy.”
Thư Nhĩ khẽ cúi đầu.
Chẳng lẽ nam chính đã gặp chuyện gì rồi sao?