Mị Tướng Quân
Quấy rối như thế nên trận tỷ võ này cũng không tiến hành được nữa.
Nhưng ta vẫn quyết định nằm thêm chút nữa ở gầm bàn, trước khi nguy hiểm chưa hoàn toàn biến mất, ở dưới này vẫn tương đối an toàn.
Từ chân bàn có điêu khắc hoa thược dược nhìn ra bên ngoài, có thể
thấy một đôi giày tím thêu hoa trắng từ từ đến gần, áo khoác bạc trên
gối chấm đến ủng, còn bên cạnh y chính là một bộ áo bào xanh giày hươu,
hai đôi giày cuối cùng dừng ở bên bàn dài: “Ra thể thống gì? Còn không
giúp chủ tử ngươi đi ra ngoài?”
“Biểu ca, vị mỹ nhân này của huynh thật nhanh nhảu.” Chờ đón chính là một tiếng cười khẽ.
Giày hươu nhích đến gần giày tím, giày tím liền dời qua bên cạnh hai bước, ta rất thú vị khi thấy vậy.
Bàn dài được mở ra, Mị Nguyệt và Oanh Nhi đỡ ta dậy, tay ta đỡ eo,
cau mày hơi hành lễ với Ninh Vương: “Vương gia, thiếp thân thất lễ…”
Ta giương mắt nhìn chỉ thấy trên bàn dài có hai đầu giáo ngắn cắm vào gỗ, may là chưa xuyên qua, nếu như không thì….
Xem ra vị quận chúa này lòng dạ cũng hiểm độc, liều mạng vì Ninh vương.
Quận chúa kia cười nhìn ta: “Xin lỗi nhé, đánh với biểu ca cao hứng
nên không cẩn thận đá lưỡi giáo gãy đến đây, suýt nữa làm bị thương cô!
May nhờ vào thế tôm chiên lăn bột kia của cô, chắc là luyện thường xuyên hằng ngày nên vô cùng thành thạo.”
Nghĩ là trước mặt Ninh vương tất cả mỹ nhân đều giữ vẻ đoan trang nên chưa từng có người nào dùng cách này để tránh họa sát thân. Lời này vừa nói ra ngay cả Oanh Nhi cũng có vẻ hơi áy náy. Ta vốn dĩ không định để ý nàng, nhưng khóe mắt nhìn đến thần thái Ninh vương ngồi yên xem hổ đấu, ta nghĩ thầm người không để bất cứ mỹ nhân nào vào lòng mà chỉ để một
vị nam nhân trong lòng như vậy cũng đáng giá để nữ nhân bọn ta đánh nhau sao?
Làm rõ ràng đối tượng có được không?
Có điều y muốn xem thì ta cũng vênh váo diễn cho y xem. Cho nên thi
lễ với quận chúa: “Tất nhiên thiếp không so sánh được với quận chúa cả
ngày té ngã xuống đất cũng giữ được tư thái xinh đẹp, che đậy cảnh xuân, khiến người ta ngắm mà thất thố. Hơn nữa, người có tích được họa phúc,
chuyện ngoài ý muốn tất nhiên không tránh được vương gia và quận chúa lỡ tay, có điều cách mấy ngày nữa thiếp phải vào cung giao giáp bạc, thiếp chỉ sợ thái hậu nương nương bất ngờ…”
Mặt của nàng thoáng cái đỏ bừng, sau khi nghe được nửa câu mặt dần
biến thành trắng, há mồm muốn biện giải, nhìn Hạ Hầu Thương một cái,
cuối cùng nhịn xuống khẩu khí. Trong lòng ta cười thầm, lặng lẽ nhìn
Ninh Vương một cái, thấy vẻ mặt y bất động, cũng không biết đang chú ý
điều gì?
Dù Ninh vương chưa tham dự, nhưng cũng ngồi yên bên cạnh. Với năng
lực của y, nếu muốn ngăn cản quận chúa điêu ngoa chỉ là một chuyện nhỏ.
Nhưng y không ngăn cản, ta vênh váo cũng kéo y xuống nước, nếu như ta
bất ngờ truyền vào trong cung đến lỗ tai hoàng thái hậu thì hai người bị trách phạt một bữa là chuyện không tránh khỏi.
Quận chúa thấy y không lên tiếng, liền cười tiến lên, muốn xem thương tích của ta: “Không có bị thương chỗ nào chứ?”
Ta tựa nửa người vào Oanh Nhi, ra dáng vẻ yêu kiều yếu ớt, hài lòng
khi thấy rõ trong mắt của quận chúa tư thế oai hùng hiện lên một tia
khinh miệt: “Không có gì đáng ngại, có điều thắt lưng bị đau thôi, xoa
chút dầu là sẽ khỏi.”
Nàng liền nói: “Trước đó vài ngày trong phủ có mua được mốt ít dầu
Hồng Cáp ở hải ngoại, nghe nói có hiệu quả với thương tích, ta gọi người mang đến đây…”
Lúc này Ninh vương mới nói: “Không cần làm phiền đến quận chúa, quý
phủ bổn vương cũng có. Theo bổn vương thấy Hoa mỹ nhân bị thương cũng
không nghiêm trọng lắm….”
Sắc mặt hờ hững của y khiến quận chúa rất thoải mái, nàng liền cười nói: “Biểu ca, luôn là muội gây họa!”
Lúc này tướng sĩ mặt tròn khập khiễng bước lên chắp tay, cười khổ:
“Vương gia, Tuế Xương không tự lượng sức, cho rằng mấy năm khổ luyện
cũng đỡ được vài chiêu của vương gia, không ngờ…”
“Ngươi cũng không cần tự coi thường mình, so với những năm trước võ công của ngươi cũng đã cao hơn không ít.”
Hai người trò chuyện vài câu thì tướng quân mặt tròn liền cáo từ,
quận chúa kia xem ra cũng không muốn trở về, nhưng Ninh vương lạnh mặt
không giữ lại thêm. Cuối cùng nàng cũng chỉ phải cùng rời đi… Lúc Hạ Hầu Thương làm mặt lạnh đúng là khiến người ta chết rét.
Khi bọn họ dẫn theo tướng sĩ đến thì cất bước chỉnh tề, oai vệ hùng
tráng. Nhưng lúc rời đi thì binh khí gãy gọng, tổn hao tổn thất, trên
mặt còn bầm tím, dưới chân khập khiễng. Tuy miễn cưỡng xếp làm đội ngũ
đi ra ngoài nhưng lại xê xích quá xa với tác phong khi vừa đến, cũng
không thể làm hoa mộc cận rung rinh rơi xuống.
Thấy bọn họ đi, tay ta liền buông khỏi hông, thấy ánh mắt Ninh vương
quét qua liền khẽ nói: “Không dám gạt vương gia, thiếp chỉ là tránh họa
mà thôi.”
Trước mặt người sáng mắt, ta cũng không muốn giả vờ. Nói rõ cho y
biết ta hiểu rõ tai họa, hơn nữa lúc tai họa này đến thì y vẫn khoanh
tay đứng nhìn, nếu y không sợ thái hậu chỉ trích thì ta còn sợ gì chứ?
Khôi giáp màu bạc tô thêm một lớp trắng sáng cho mặt của y, cằm y lại tựa ngọc khảm bạc, y khẽ cười nhưng không lên tiếng, ta vội cầm khăn
mặt cho y lau mặt.
Y tự tay nhận lấy, lại chỉ lau tay rồi bỏ khăn mặt xuống. Hóa ra trên mặt y chẳng đổ giọt mồ hôi nào, xem ra trận chiến này đánh chưa thỏa
nguyện rồi.
Lúc này thủ lĩnh thị vệ mới lau mồ hôi lạnh trên trán tiến lên:
“Vương gia, nếu không gọi bát tuấn đến chơi với ngài một chút nhé?”
Bát tuấn của y là tám tên ám vệ, võ công cao cường, từ trước đến giờ
là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta đã tới phủ nhiều ngày cũng chỉ nghe danh tiếng chưa thấy hình dạng bao giờ. Trong đó có hài người bảo
vệ cho phòng dệt là Lục Nhĩ và Siêu Quang.
Còn không phải để phòng dệt bị cháy sao? Ta phản đối.
Y chống tay đứng lên, mắt nhìn về phía tường đỏ ngói xanh hư không vô tận, trong mắt có vẻ tiêu điều: “Không cần, người có thể khiến bổn
vương hứng thú rút ra bảo kiếm Long Uyên đã không còn trên cõi đời này
rồi.”
Ta lại phản đối, cõi đời này người tài ba rất nhiều, muốn trầm mê trong son phấn thì trầm mê thôi, còn viện cớ.
“Bụp” một tiếng, trên chiếc bàn đang đứng có một bao tay bạc được ném xuống khiến ta giật mình. Ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Ninh vương lạnh
lẽo, ánh mắt như dao như vô ý quét qua ngón tay ta: thật nhàm chán. Ta
liền cầm hai chiếc nơ bướm thắt bên cạp váy lên.
Y dời đi ánh mắt hỏi: “Áo giáp bạc còn chỗ nào chưa hoàn chỉnh?”
Ta giấu nơ bướm vào trong nếp áo, vội đứng lên trả lời: “Thiếp quan
sát vương gia luyện tập, kiếm giáo như rừng đâm vào người vương gia,
trên căn bản đã đâm trúng hết tất cả các nơi được che, nhưng khôi giáp
lại hoàn hảo không tổn hao gì. Thiếp cho rằng lần này khôi giáp đã hoàn
mỹ vô khuyết.”
“Hoàn mỹ vô khuyết? Thật sự đỡ được câu tiễn của Tây Di mới có thể gọi là hoàn mỹ vô khuyết.”
Ta vội nói: “Cuối cùng vương gia bay lên trời, từ trên không hứng lấy thương kiếm đâm đến. Sức mạnh và góc độ đó của thương kiếm còn gây tổn
thương hơn cả câu tiễn. Thiếp tin tưởng thiếp không phụ sự ủy thác của
vương gia.”
Lúc này sắc mặt y mới tốt hơn một chút, cho rằng ta ngồi ở đây tuy
rằng bò xuống dưới bàn, thắt nơ bướm nhưng cũng không ăn không ngồi rồi, đều thấy rõ tất cả oai vệ oai hùng của y. Nhất thời trong đôi mắt cũng
nguôi giận bớt: “Hay là dùng câu tiễn thử xem.”
Ta vội nói: “Vương gia, công quan đã sớm sai người thử qua, thật là không cách nào đâm xuyên được.”
Y ừ một tiếng: “Đi Lục Ỷ Hiên nào!”