Chương 50: Hóa ra nguy hiểm ở đây

Mị Tướng Quân

Tập Nguyệt được cứu liền quỳ xuống hành lễ với Vĩnh Lạc Đế, tự có người giúp nàng đứng dậy và bôi thuốc cho nàng.
Nguy cơ này đã được giải quyết, ta đang suy nghĩ lúc này có nên đi ra hội họp với bọn họ hay không, nhưng không ngờ một tiếng nói lạnh lùng
thốt lên: “Cô nương, đắc tội.”

Ta quay đầu nhìn lại, âm thầm kêu khổ. Hóa ra ta xem náo nhiệt nhưng không nghĩ đến có một con cá lọt lưới núp phía sau ta.

Ta vội nói: “Hảo hán, ngài bắt ta không có lợi ích gì ta cũng chỉ là một thị tỳ, không giúp được gì cho ngài đâu.”

Người nọ bịt mặt bằng vải lụa đen mỏng, cánh tay trái có máu tươi
chảy xuống, cây đao kề cổ ta, chỉ nói: “Ta biết cô là người bên cạnh Hạ
Hầu Thương, để xem y có cứu cô hay không. Nếu như y không cứu, trên
đường xuống suối vàng có cô nương kề cận cũng không tịch mịch.”

Ánh mắt người này lạnh lùng, máu tươi trên cánh tay chảy ra như suối, cũng không hề nhíu mày. Ta biết người như thế thì nhân mạng trong mắt y thật ra không là gì, nếu như có thể, ngay cả tính mệnh mình cũng sẽ bỏ
qua. Cho nên ta nói đàng hoàng: “Hảo hán, ngài muốn ta giúp ngài làm
sao?”

Y nói: “Đưa ta ra ngoài.”

Giọng nói ta run rẩy: “Kiệu của Ninh Vương dừng ở bên ngoài, kiệu của y sẽ không ai tra xét. Không bằng ta dẫn huynh đến đó. Huynh núp trong
kiệu, chờ đến lúc bọn ta rời đi sẽ dẫn huynh đi theo nhé? Có điều, hảo
hán, tay của huynh phải băng bó sơ qua mới được…”

“Không cần.” Y kéo một cái phía sau lưng, kéo ra một tấm áo choàng,
mặc lên người. Y thuận tay lôi kéo ta vào trong áo choàng, chỉ thấy ta
không hề có sức phản kháng, cây đao đặt lên cổ ta cũng nới lỏng. Thân
hình y cao lớn, ta bị y giấu vào trong áo choàng sợ rằng từ ngoài nhìn
vào không nghĩ rằng bên trong có hai người.

Ta sốt ruột, như vậy quả thật muốn dẫn y đến giấu trong kiệu sao?
Huống chi từ hô hấp có thể cảm giác được võ công của người này không
kém. Tuy không cao như Hạ Hầu Thương, nhưng cũng được cho là cao thủ.
Chỉ e là cao hơn tên áo xám thủ lĩnh kia một chút. Ta vừa nghĩ, liền có
một ý nghĩ lạ lùng, Vĩnh Lạc Đế nghĩ hết cách bắt người, chỉ sợ là bắt
nhầm rồi. Những người đó tuy là sát thủ nhưng cũng chỉ là nhận tiền làm
việc thôi. Vị này mới chính là người chủ biết được nội tình đây.

Thật ra thì ta cũng rất muốn biết chuyện hôm nay là ai sai bảo, nếu
như cách vài ngày ta cần đối phó với người kia, như vậy chỉ sợ là phải
thay đổi sách lược mới được.

Cho nên ta quyết định dốc hết sức lực giúp đỡ y, tốt nhất là có thể dụ dỗ y đến phủ Ninh Vương.

Có điều là Hạ Hầu Thương ngồi chung một kiệu với ta, với võ công của y đương nhiên có thể nghe được tiếng hít thở của người này. Như vậy đây
cũng là một việc khó khăn.

Ta vừa suy tư vừa bị người này đẩy về phía trước, đầu bị áo choàng
của y che lại, không nhìn thấy được bên ngoài, chỉ nhìn thấy cỏ nhỏ dưới chân. Bỗng nghe thấy xa xa truyền đến tiếng người: “Gọi người tìm xung
quanh xem, nàng sẽ không đi được xa lắm…” Có người lên tiếng đáp.

Là Hạ Hầu Thương, y đang phái người tìm ta ư?

Nghe thấy tiếng nói như thế, ý niệm đầu tiên của ta là: Không nghĩ ra ta cũng có chút trọng lượng trong suy nghĩ của y, sẽ không nói mất liền mất, người khác tặng một cái mới là xong.

Ý niệm thứ hai trong đầu là: Có muốn nghĩ biện pháp nhắc nhở y ta đang ở trong áo choàng hay không?

Không đợi ta nghĩ xong, đã bị người này đẩy vào ngã rẻ, đi qua một
bên, giọng nói y lạnh lùng khẽ vang lên bên tai ta: “Đừng giở trò, y
không cứu được cô đâu.”

Trên cổ truyền đến cảm giác đau nhói, dĩ nhiên y đã đặt thanh đao lên cổ ta.

Người này rất cảnh giác, bất tri bất giác bọn ta đã đến nơi dừng xe
ngựa. Hai phu xe trẻ tuổi không có ở đây, nghĩ là Hạ Hầu Thương sai đi
ra ngoài rồi. Có ai ngờ đến sẽ có một tên sát thủ không chạy trốn thật
xa, ngược lại mai phục ở đây chứ?

Y đẩy ta đến bên cạnh xe ngựa, thốt lên lạnh lùng: “Đi lên.”

Ta thấy tuy y nỗ lực giữ thân thể vững vàng, nhưng một chân đã âm
thầm tựa vào càng xe. Trong lòng biết y bị thương không nhẹ, rất có thể
chỉ chống đỡ được trong chốc lát thôi. Chiếc xe ngựa này tuy hơi cũ kỹ,
nhưng cuối cùng là do Hạ Hầu Thương ngồi cho nên bên trong cũng rộng
rãi. Nơi sát vách xe tại chỗ ngồi có một rương gỗ hẹp dài bằng làm bằng
gỗ Hoàng Dương, mở nắp lên bên trong chưa một ít quần áo. Nếu như y mệt
mỏi núp trong rương, cũng có thể bất tri bất giác lăn ra ngoài. Nhưng đã vào bên trong thì có thể mang tính mạng phó thác trong tay ta. Chắc
chắn y nghĩ biện pháp kiềm giữ ta, cho ta uống một viên thuốc gì đó, để
dùng thuốc giải uy hiếp…

Ta vừa nghĩ vừa nhấc váy bò lên xe, trong lúc lơ đãng quay đầu lại
nhìn người nọ lại thấy thần sắc của y không đúng. Ta nhìn lại y phục của mình, không khỏi thầm sinh cảnh giác. Quả nhiên lúc y lên xe lại vờ như thân thể lảo đảo, đánh về phía ngực ta. May là ta có chuẩn bị, tránh
vào trong mới không để y đụng chạm.

Y muốn làm gì? Ta âm thầm kinh ngạc, nếu như có ý niệm bất chính
trong đầu, ta đã bị y giữ tay, y không cần phải cố che giấu. Thế nhưng
hành động của y nói rõ không muốn ta chú ý đến hành vi của y, y muốn tìm được gì trên người ta?

Màn xe buông xuống, y vào trong xe cũng không có hành động khác, chỉ
đến gần chiếc rương ngay vách xe, nhắm hờ mắt xả hơi. Ta biết những sát
thủ này ra ngoài hành thích bình thường sẽ ngụy trang dáng vẻ bề ngoài,
tuyệt đối không lộ mặt trước người khác. Tuy hiện tại gương mặt tuấn tú
của y không nhất định là thật, nhưng ta vẫn ngầm đánh giá, cẩn thận phân biệt đặc điểm trên mặt y, xác nhận y không phải là người ta quen biết
mới thôi.

“Chính là trong này?”

Đèn đuốc trong doanh sáng rỡ, cho nên trong xe cũng không tối, tay y
như bạch ngọc chỉ vào chiếc rương phát ra ánh huỳnh quang mờ mờ, không
giống vời da mặt y, ta gật đầu đáp: “Không sai, chính là nơi này, hiệp
khách tránh vào, lúc vương gia trở về phù liền dẫn chúng ta cùng trở về. Ta sẽ thừa dịp sơ hở thả hiệp khách đi, không biết như thế có được
không?”

Lúc này doanh trướng đã bị người của Thần Sách Doanh bao vây, bởi vì
là ngày tế tự, Vĩnh Lạc Đế chỉ lẳng lặng yên lặng hồi cung, cũng không
gây ra bao nhiêu động tĩnh. Nhưng những bóng người núp trong bóng tối
thì lại tràn ngập sát khí, làm một sát thủ sao có thể không cảm giác
được?

Y gật đầu nhưng một lúc lâu không lên tiếng, cũng không có chui vào
chiếc rương kia, chỉ cau mày như có gì đó nghi vấn khó giải quyết. Ta
thật sự không nhịn được liền nói: “Hiệp khách, nếu như huynh tin ta, xin hãy thả ta ra, ta tuyệt đối không gây bất lợi cho huynh…”

Cuối cùng y mới cụp mắt nhìn ta, cái nhìn kia cũng thấm lạnh như băng: “Không cần, vương gia kia của cô đã đến.”

Nhấn Mở Bình Luận