Chương 2: Nhận thức

Minh Vương Tuyết Phi, Phúc Hắc Tà Phi

Người mà Thanh Thanh
nhập vào tên là Ngọc Phi Tuyết con gái của đại tướng quân đương triều
Văn Tuyên Ngọc Duẫn. Ngọc Phi Tuyết được tiên hoàng khi còn sống yêu quý ban cho danh hàm quận chúa, hiệu là Phi Tuyết quận chúa thuộc vào hàng
nhất phẩm.

Hiện tại Ngọc Phi Tuyết đang ở một triều đại mà có lẽ nó không tồn tại trong lịch sử.

Trên lục địa này có 4 đế quốc lớn và rất nhiều tiểu quốc nhỏ, trong đó lớn
nhất phải kể đến Văn Tuyên đế quốc do vua Văn Tuyên đứng đầu là một quốc gia nổi tiếng giàu mạnh với lãnh thổ rộng lớn, muôn đời vua Văn Tuyên
ngự trị, quốc thái dân an, nhân dân an cư lập nghiệp.

Tiếp đến
Nhan Lạc đế quốc do vua Nhan Lạc đứng đầu, là quốc gia giàu có nhất
trong bốn đế quốc với kho vàng được cho là có thể san phẳng các tiểu
quốc, được coi là ngân khố của lục địa.

Kế đến là Bạch Hằng đế
quốc, do nữ hoàng Bạch đế đứng đầu, mặc dù đã tuổi tam tuần nhưng vẫn
được mệnh danh là đệ nhất mĩ nhân, là một người phụ nữa quyết đoán, táo
bạo. Đế quốc này chủ yếu là nữ nhân nên thường kết minh với các nước
khác để được bảo hộ.

Cuối cùng là Sa Lan đế quốc, đây là quốc
gia có lực lượng quân sự hùng mạnh, con người ở đây đều có tinh thần
hùng hổ, hay đi xâm chiếm các nước khác, bành trướng thực lực, mấy năm
nay do thất bại trước đế quốc Văn Tuyên nên gửi chiêu thư giảng hòa, kết tình bằng hữu.

Còn Ngọc Phi Tuyết là quận chúa đương triều Văn
Tuyên, mẫu thân vì sinh ra nàng băng huyết mà chết, vì thế phụ thân dành tất cả tình yêu thương cho nàng, khổ nỗi phụ thân luôn phải buôn ba
đánh giặc, nàng bị Nhị nương Liễu Thu dưỡng ra thành tính tình rụt rè,
yếu đuối, ở đâu cũng sợ này sợ nọ không dám lên tiếng, đụng một chút là
hoa lê đái vũ thường bị người đời cho rằng là vô dụng.

Thứ muội
nàng Ngọc Phi Sương thì được nước làm tới, đi đâu cũng coi mình làm
trung tâm, ghen tị ganh ghét với Ngọc Phi Tuyết, luôn luôn tìm cách vu
oan hãm hại nàng, nhưng trước mặt thì luôn mặt ngon mặt ngọt, “tất cả
đều nghĩ cho tỉ tỉ” giả vờ quan tâm chăm sóc lo lắng cho nàng. Ai dè đâu Ngọc Phi Tuyết lại thật lòng thật dạ tin người cứ nghĩ là Ngọc Phi
Sương là một tiểu muội tốt, mọi chuyện nàng đều nghĩ cho nàng ta. Thấy
Ngọc Phi Tuyết như vậy, Ngọc Phi Sương càng hống hách, càng đắc ý, càng
thêm làm càn.

Ba ngày trước Ngọc Phi Sương bị người ta đánh, Ngọc Phi Tuyết đưa lưng nhận thay, bị đánh cho thừa sống thiếu chết. Nhưng
thật không ngờ chính sự dại dột này của Ngọc Phi Tuyết lại hại chết
chính mình. Cho đến lúc chết Ngọc Phi Tuyết vẫn không biết rằng muội
muội tốt mà mình luôn bảo vệ lại sai người đánh chết mình, đúng là trớ
trêu thay!

Bây giờ Thanh Thanh nàng đã sống lại rồi, nàng đã
trùng sinh vào cơ thể Ngọc Phi Tuyết. Hiện tại nàng đã là Ngọc Phi Tuyết cũng đồng nghĩa nàng phải thay đổi vận mệnh cho chủ nhân cơ thể này
không thể để nàng chết một cách vô ích.

Nghĩ đến đây, đúng lúc
Vân nhi mang nước vào, nàng uống một chút rồi xuống giường rửa mặt.
Trong gương là một cô bé chừng 12,13 tuổi, nhìn trông thanh tú, có điều
khuôn mặt…trái lại trát quá nhiều phấn, tựa như đeo một tấm mặt nạ da
người. Nhìn không những không đẹp hơn, mà còn làm cho người ta một cảm
giác diêm dúa thô tục.

“Chẳng nhẽ ngày nào Ngọc Phi Tuyết cũng
trang điểm đậm thế này sao? Mùa đông thì không nói, mùa hè thì chắc là
rất cực khổ” Nàng nghĩ thầm

Ngọc Phi Tuyết lấy khăn vắt nước lau
mặt, phải mất một lúc lâu nàng mới lau hết được phấn trên mặt. Nhìn lại
vào gương cả nàng và Vân nhi không khỏi trầm trồ kinh ngạc.

Vân
nhi tròn xoe mắt, há hốc mồm: “Tiểu thư, không ngờ người lau hết phấn đi nhìn rất đẹp a, người còn đẹp hơn phu nhân hồi còn trẻ rất nhiều”

Còn phải nói, ngay cả Ngọc Phi Tuyết cũng không tin vào mắt mình, đây là cô nương vừa nãy sao? Không đúng, là khác nhau một trời một vực, trong
gương là một cô bé có khuôn mặt thanh tú đôi mắt phượng dài hàng mi cao vút sống mũi cao, mái tóc đen dài bóng mượtt, làn da trắng nõn phúng
phính như tuyết đầu mùa, đôi môi đỏ mọng mấp máy,…đúng là làm người ta
dễ thích.

Ngọc Phi Tuyết chắc chắn phải là một mĩ nhân lớn lên
còn khuynh thành hơn rất nhiều. Dáng vẻ nàng đẹp như vậy, cớ sao phải
trang điểm dày như vậy, để che lấp điều gì ư? Hay là bị người ta khuyến
khích? Với bản tính sợ này sợ kia của Ngọc Phi Tuyết thì có thể che dấu
điều gì? chỉ sợ là bị người ta xúi giục, chắc chắn đây là tác phẩm của
Ngọc Phi Sương hay là Liễu thị rồi.

Bản tính con người, ganh tị
với sắc đẹp của người khác nên muốn trù dập, không hiểu Ngọc Phi Tuyết
trước đây tính tình đến thế nào mà việc làm hư tổn thanh danh với dáng
vẻ của mình mà vẫn cứ làm, đúng là không hiểu nổi.

“Nếu các
ngươi đã muốn thế, ta sẽ thành toàn giúp các người” Ngọc Phi Tuyết nghĩ
thầm. Sau đó nàng bảo Vân nhi đánh lại phấn cho mình, cứ làm như trước
đây nhưng đừng đánh quá dày, chỉ đánh đủ để che đi nhưng nét sắc xảo
trên khuôn mặt, đừng quá diêm dúa như trước đây.

Vân nhi nhăn
mày, một bụng uất ức không hiểu tại sao tiểu thư cứ nhất thiết phải đánh phấn dày như vậy để che hết dung mạo tuyệt mĩ của nàng, tiểu thư thân
là quận chúa mà luôn bị người khác khinh thường như vậy, bây giờ chỉ cần họ thấy được dung mạo của nàng thì không một ai dám dèm pha nói lời
xằng bậy nữa.

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Vân nhi vẫn không dám nói gì,
nàng từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư được nàng chăm sóc, mọi việc nàng làm
bất kể sai hay đúng thì Vân nhi luôn ủng hộ, mặc kệ người người đời nói
thế nào về Ngọc Phi Tuyết, Vân nhi vẫn luôn ủng hộ nàng.

Nhấn Mở Bình Luận