Minh Vương Tuyết Phi, Phúc Hắc Tà Phi
Ngọc Phi Tuyết vào phòng, bảo Dương Linh và Thanh Tuyết không cần phải canh gác, để cho các nàng về phòng nghỉ ngơi. Ngọc Phi Tuyết không thay trung y, cứ mặc vậy mà lên giường nằm, tắt nến. Bên ngoài tiếng gió thổi lá tre xào xạc, chắc chắn có điều bất thường.
Đến giờ Tý, không ngoài dự đoán của Ngọc Phi Tuyết, có hai hắc y nhân từ cửa sổ tiến vào.
Trong bóng tối mù mờ, Ngọc Phi Tuyết bình tĩnh quan sát nhất tĩnh nhất động của hai hắc y nhân này. Mặc dù trong bóng đêm nhưng Ngọc Phi Tuyết từng là sát thủ khả năng quan sát trong bóng tối rất xuất sắc.
Đột nhiên, Ngọc Phi Tuyết phát hiện có một mùi hương lan tỏa trong không khí. Nàng nhận ra, đây chính là hương nàng đặc chế cho Bạch Thiên. Có nghĩa là hai tên này là người của Bạch Thiên. Mỗi sát thủ của Bạch Thiên trên người đều có một mùi hương mà chỉ người trong ám các mới nhận ra được, hai tên này cũng không ngoại lệ.
Thuê người của Bạch Thiên đến ám sát nàng? Thật không biết ai ngu ngốc đến cỡ đó. Cũng không trách được, bởi lẽ không ai biết Ngọc Phi Tuyết nàng là chủ nhân của Bạch Thiên. Mà hiện tại, người muốn Ngọc Phi Tuyết chết bây giờ chỉ có thể là…
Thân ảnh Ngọc Phi Tuyết ngay lập tức biến mất, lướt qua mỗi người điểm huyệt sau đó quay lại giường, thắp nến, nhanh đến nỗi mà người ta tưởng như mới chỉ có cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua đến lúc phát hiện thì thấy mình đã bất động rồi.
Nghe tiếng động, Thanh Tuyết cùng Dương Linh từ ngoài lập tức tiến vào. Họ thật phục tài tiên đoán của Ngọc Phi Tuyết nói có chuyện là ắt có chuyện ngay. Thấy hai người mở cửa tiến vào hai tên hắc y trợn to mắt, ngạc nhiên “Thanh Tuyết, Dương Linh sao lại là các ngươi?”
Dương Linh tức giận chạy lại đánh vào đầu hai tên hắc y, đồng thời Thanh Tuyết giải huyệt cho bọn hắn, quát “Mở cho to mắt ra xem người trước mặt các ngươi là ai.”
Lúc này bọn hắn mới để ý đến Ngọc Phi Tuyết đang ngồi nhâm nhi ly trà, phong thái thản nhiên như không liên quan đến mình. Biểu cảm của hắn chuyển từ ngạc nhiên đến kinh sợ như vừa gặp phải quỷ, quỳ thụp xuống chắp tay hướng Ngọc Phi Tuyết “Thuộc hạ tác trách, không biết chủ nhân là quận chúa”
Còn may là hắn chưa có làm gì, nếu không có chết cả ngàn lần cũng không thoát được tội. Ai cũng biết tiểu chủ nhân này lợi hại đến cỡ nào, ngay cả Vũ Triệt còn nghe lời răm rắp, hơn nữa là bọn hắn.
Mà cũng không ai ngờ được chủ nhân bọn hắn lại là quận chúa trước nổi tiếng phế vật, thật không biết ai nói nàng như vậy, bọn hắn mà biết được đi lột da tróc xương bọn chúng. Nhìn nàng đến đánh người mà còn không phát ra tiếng động thì phế vật cái gì chứ, mắt mấy tên đó mù hết cả rồi. Hai tên hắc y vẻ mặt khó coi khóc thầm trong lòng.
Ngọc Phi Tuyết làm như không để ý đến vẻ mặt của bọn chúng không nói gì bỏ ly trà xuống, nhìn bọn hắn một lúc mới mở miệng “Chủ đơn hàng này là ai?”
Ngọc Phi Tuyết biết bọn hắn không có gan đi ám sát nàng, mà là nhận được đơn hàng do người khác đặt.
Tên đứng trước toát mồ hôi “Là Nhị tiểu thư của Tướng quân phủ Ngọc Phi Sương”
Đúng y như Ngọc Phi Tuyết dự đoán, không hổ danh là Ngọc Phi Sương không làm nàng thất vọng. Cuối cùng hai người này cũng hành động, không thể ngồi ôm cây đợi thỏ được nữa rồi.
Cũng phải nói Ngọc Phi Sương tính kế rất thành công, nhưng có mơ ả cũng không ngờ được Ngọc Phi Tuyết nàng lại là chủ nhân của Bạch Thiên, nếu không lần này nàng đã lành ít dữ nhiều rồi. Ván cờ này Ngọc Phi Tuyết chiếu tướng, vẫn là Ngọc Phi Sương đi sai một nước cờ dẫn đến thất bại hoàn toàn.
Ngọc Phi Tuyết khẽ mỉm cười, Dương Linh với Thanh Tuyết nhìn mà lạnh sống lưng. Cứ khi nào Ngọc Phi Tuyết mỉm cười kiểu này y rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Nhớ lần trước có quán ăn giở trò với Ngọc Vũ lâu, Ngọc Phi Tuyết không ngần ngại nửa đêm nửa hôm đánh sập trụ quán đó, còn hạ dược gì đó lên người chủ quán khiến ông ta nổi mẩn đầy người, ném con trai ông ta vào kĩ viện. Ngay hôm sau quán ăn mới đó lập tức biến mất cứ như chưa từng xuất hiện.
Ngọc Phi Tuyết nhìn hai người còn đang quỳ dưới đất “Đứng lên đi, ta không nói trách phạt các ngươi, đi về nói với Vũ Triệt công khai thân phận của ta với ám các, đồng thời cảnh cáo họ không được tiết lộ ra ngoài. Bảo Vũ Triệt xử lí luôn mấy con sâu không biết an phận kia đi”
Hai người bọn hắn đứng dậy hướng Ngọc Phi Tuyết cung kính “Chủ tử, vậy còn đơn hàng này tính sao?”
Ngọc Phi Tuyết khẽ che miệng đang ngáp “Vẫn là để Vũ Triệt xử lí đi thôi, được rồi các ngươi lui đi, chuyện hôm nay đừng tiết lộ ra ngoài.”
Hai hắc y nhân tuân lệnh ngay lập tức theo đường cửa sổ biến mất, căn phòng của Ngọc Phi Tuyết trở lại yên bình như chưa có chuyện gì xảy ra. Thanh Tuyết tiến lên “Chủ tử, Ngọc Phi Sương này lên xử lí thế nào?”
Ngọc Phi Tuyết buồn ngủ nhấp nháy môi “Mai là yến tiệc sinh thần của Nạp Lan quận chúa, hôm nay không giết được ta, ắt hẳn mai sẽ có chuyện. Ta còn muốn xem muội muội tốt và di nương tốt sẽ làm được những gì. Đã muộn rồi, các ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm đi thôi.”
Dương Linh và Thanh Tuyết không có dị nghị gì thêm, đều lui về phòng nghỉ ngơi.
Ngọc Phi Tuyết nằm trên giường suy nghĩ.
Nạp Lan quận chúa a, nghe nói trước kia Ngọc Phi Tuyết từng cứu nàng ta một mạng, từ đó Nạp Lan trở thành hảo tỉ muội với Ngọc Phi Tuyết. Nạp Lan là một cô nương khảng khái, tính tình y như nam nhân, thích cưỡi ngựa, bắn tên, săn thú,…vương gia và vương phi lại nuông chiều nên vốn không có rào cản. Nàng ta lại rất được vua Văn Tuyên yêu mến, được tự do ra vào hoàng cung nên cũng gần được coi như là công chúa.
Ngày mai hẳn có rất nhiều người tham gia, vương công quý tộc, các hoàng tử công chúa tiểu thư quan lại đều có mặt. Nàng thật mong chờ xem Ngọc Phi Sương sẽ làm gì…
Dự là ngày mai tiệc sinh thần sẽ là một bữa tiệc sóng gió.