Minh Vương Tuyết Phi, Phúc Hắc Tà Phi
Bên kia bao ánh mắt thiếu nữ liếc mắt đưa tình ba người nam tử, đương nhiên trong đó không thể thiếu Ngọc Phi Sương a. Nàng ta nếu Ngọc Phi Tuyết nhớ không lầm, ngay cả trong mộng nàng ta cũng muốn làm vương phi, đã dùng bao nhiêu thủ đoạn bao nhiêu mưu kế, nhưng chỉ tiếc là Văn Tuyên Minh quá băng lãnh lại nổi tiếng giữ thân như ngọc, thích sạch sẽ ghét phụ nữ đến gần, nên liếc cũng không buồn liếc Ngọc Phi Sương lấy một cái.
Yến tiệc bắt đầu. Ca múa diễn ra rất náo nhiệt.
Trong sảnh không khí ngột ngạt, Ngọc Phi Tuyết thấy bức bối nên ra vườn đi dạo. Thấy Ngọc Phi Tuyết đứng lên, ngay sau đó Ngọc Phi Sương cũng theo sau, người khác nhìn sao cũng thấy giống tỉ muội thân thiết nhưng ai biết sự thật thế nào.
Ra đến chỗ vườn vắng, Ngọc Phi Sương đột nhiên lén đưa chân định gạt cho Ngọc Phi Tuyết ngã, nhưng không ngờ Ngọc Phi Tuyết lanh lẹ nhảy sang một bên tránh được, Ngọc Phi Sương lại giả vờ ngã xuống. Ngọc Phi Tuyết định làm lơ nhưng để tránh Ngọc Phi Sương phát giác ra điều gì, hơn nữa Dương Linh với Thanh Tuyết lại không có ở đây, bắt buộc tự mình nàng phải chạy lại đỡ Ngọc Phi Sương.
Ngọc Phi Tuyết vừa ngồi xuống thì Uyển Lam- nha hoàn của Ngọc Phi Sương nhanh như cắt rút ngay cây trâm ngọc trên đầu nàng, sau đó giấu vào tay áo, động tác lanh lẹ dứt khoát rồi ngồi xuống cùng Ngọc Phi Tuyết đỡ tiểu thư nhà mình đứng dậy. Ngọc Phi Tuyết không phải là không phát giác nhưng nàng muốn xem Ngọc Phi Sương rốt cuộc muốn làm gì, tại sao phải nhất định lấy bằng được cây trâm này của nàng.
Ngọc Phi Sương đứng dậy, phủi phủi quần áo, hướng Uyển Lam thấy nàng ta gật đầu, Ngọc Phi Sương nước mắt rưng rưng “Chỉ tại muội đi đứng không cẩn thận xém chút là hại tỷ tỷ, muội đúng thật vô dụng”
Ngọc Phi Tuyết trong lòng phỉ nhổ, không phải ngươi cố ý gạt chân ta sao, gạt không được thì tự mình ngã ra đấy đúng là “vô dụng” thật. Ngọc Phi Tuyết vẫn trưng một gương mặt vui vẻ làm như không có chuyện gì “Không sao, lần sau muội nhớ chú ý là được”
Ngọc Phi Sương gạt nước mắt, tươi cười trở lại “Vậy tỷ tỷ đi dạo trước, muội có chút việc lát muội sẽ bồi tỷ sau”
Ngọc Phi Tuyết không nói gì chỉ gật đầu rồi mỉm cười. Ngọc Phi Sương cùng nha hoàn nhanh chóng rời khỏi, nụ cười trên mặt Ngọc Phi Tuyết dập tắt, ánh mắt lạnh đến thấu xương “Dương Nghiêm!”
Ngay lập tức trong chỗ tối một bóng đen lao ra đứng ngay trước mặt Ngọc Phi Tuyết “Ân, chủ tử.”
Ngọc Phi Tuyết hướng Dương Nghiêm đáp “Ngươi đi theo nha hoàn của Ngọc Phi Sương xem nàng ta định làm gì?”
Dương Nghiêm chắc chắn sẽ hiểu Ngọc Phi Tuyết muốn làm gì, nãy nấp trong bóng tối Dương Nghiêm cũng thấy cảnh vừa rồi chắc chắn Ngọc Phi Sương đang âm mưu điều gì đó, hắn nhất định sẽ không cho nàng ta thành công.
Ngọc Phi Tuyết nói tiếp “Dương Linh đang quay về lấy một cây trâm giống hệt như vậy ở phòng ta, chỉ khác ở chỗ cây trâm mà Ngọc Phi Tuyết lấy đi bên trên có khắc tên ta mà cây trâm này không có. Ngươi hãy tìm cách tráo nó rồi đem về đây cho ta.”
Dương Nghiêm ngạc nhiên “Người đã biết trước Ngọc Phi Sương sẽ lấy trộm?”
Ngọc Phi Tuyết nhàn nhạt, ánh mắt hiện lên tia sắc bén “Ngay từ trong xe ngựa ta đã nghi ngờ, nên mới sai Dương Linh về tìm cây trâm như vậy đề phòng bất trắc, thật không ngờ điều ta đoán thật không sai”
Dương Nghiêm hiểu ra vâng mệnh “Chủ tử, ta đi trước.”
Ngọc Phi Tuyết gật đầu, ngay lập tức bóng đen nháy mắt biến mất, không gian trở lại tĩnh lặng.
Ngọc Phi Tuyết cũng không còn hứng thú đi dạo, ngồi một lúc thì trở lại đại sảnh. Lúc trở vào nàng có đụng mặt Tô Thanh Vân, nàng chỉ chào qua loa, tuy nhiên hắn không để ý đến nàng.
Trở vào đại sảnh, vẫn là không khí ồn ào, ca múa ầm ĩ. Ngọc Phi Tuyết đảo mắt qua một lượt, Hàn Nạp Lan vẫn là huyên thuyên cùng Tư Đồ Trí, Ngọc Phi Sương có lẽ cũng tìm được tri kỉ cũng có thể đang vui mừng chiến thắng nói cười rất vui vẻ. Chỉ có Ngọc Phi Tuyết nàng cũng một người nữa ngồi đằng kia vẫn là một mình lạnh nhạt với người xung quanh. Văn Tuyên Minh trước sau như một, xung quanh hắn vẫn là không khí âm độ, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt đưa tình nóng đến có thể nung chảy đồng bao vây.
Đột nhiên có một tên lính chạy vào phá vỡ toàn bộ không khí. Hắn hướng Hàn Nạp Lan bẩm báo “Bẩm quận chúa, bên ngoài có một tên tự xưng là vị hôn phu của quận chúa cầu xin yết kiến”
Cả yến hội ồ lên ngạc nhiên, vị hôn phu của Hàn Nạp Lan? Không phải là Tô Thanh Vân sao? Hắn vừa mới ra về mà, với thân phận của hắn tự do ra vào phủ quận chúa là điều đơn giản hà cớ phải xin vào? Lẽ nào là người khác?
Hàn Nạp Lan là người đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại còn rượu vào, tức giận quát “Bố láo, lão nương làm gì có vị hôn phu nào, người đâu lôi hắn vào đây đánh ba trăm trượng cho ta”
Câu này của Hàn Nạp Lan hoàn toàn không để Tô Thanh Vân vào mắt.
Tư Đồ Trí cười cười xoa dịu cơn giận của Hàn Nạp Lan “Biểu muội, hà cớ phải tức giận thế làm gì, cứ cho hắn vào xem thế nào”
Hàn Nạp Lan gật gật đầu “Nghe theo huynh, cho hắn vào”
Một tên nam nhân đi vào, mặt mày sáng sủa, dáng vẻ của thư sinh có học bước vào, nhìn vẻ mặt tựa như cố nén nỗi sợ làm cho mình tựa như thanh cao lạnh lùng, không bị hoảng sợ trước hoàn cảnh hiện tại.
Hàn Nạp Lan vừa nhìn thấy đã ngứa mắt, nhảy xuống túm cổ áo tên đó quát “Nói ai là vị hôn thê của ngươi, bổn quận chúa khi nào thành vị hôn thê của ngươi?”
Lại một tay Tư Đồ Trí kéo Hàn Nạp Lan ra, tên nam nhân vẫn còn giữ được chút bình tĩnh, một màn này của Hàn Nạp Lan xem ra đã dọa hắn không ít. Hắn khẽ nhìn xung quanh, sau đó nhìn lên chỗ Ngọc Phi Tuyết rồi dừng lại. Lúc này hắn mới mở miệng “Bẩm quận chúa, vị hôn thê của ta không phải người mà là cô ấy”. Sau đó hắn chỉ lên chỗ Ngọc Phi Tuyết đang ngồi.
Tất thảy mọi người đều ồ lên ngạc nhiên, ngay cả Hàn Nạp Lan cũng Tư Đồ Trí cũng bất động tại chỗ. Ngọc Phi Sương ngồi dưới cười âm hiểm, vui vẻ xem người gặp nạn. Duy chỉ có Văn Tuyên Minh là nhàn nhã uống trà, làm như mọi việc đều không liên quan đến mình.
Ngọc Phi Tuyết vẫn như cũ, nhàn nhạt không có vẻ như là quá ư bất ngờ, tựa như nàng đã biết trước điều này sẽ xảy ra.
Văn Tuyên Minh hơi nhíu mày, từ khi nào mà cô quận chúa nổi tiếng nhút nhát này lại bình tĩnh đến thế, tựa như người trước đây không phải là nàng, dường như đã biến thành một người khác. Xem ra Phi Tuyết quận chúa cũng không phải đơn giản.
Ngọc Phi Tuyết lúc này mở miệng “Ngươi nhận là vị hôn phu của ta vậy đưa ra bằng chứng đi”
Thanh Tuyết cũng chêm lời “Đúng vậy, chủ nhân ta đường đường là quận chúa, hôn ước phải do Tướng quân hoặc hoàng thượng định đoạt, phải có tín vật gia truyền, ngươi lấy gì dám đảm bảo?”
Tên nam tử làm ra vẻ mặt đau khổ, nói “Phi Tuyết, không ngờ là muội lại tuyệt tình như vậy, ta thực đã nhìn lầm người, được ta sẽ đưa muội xem.”
Hàn Nạp Lan bực mình quát “Thôi nói lời buồn nôn đi, lấy ra mau lên.”
Không hổ là bằng hữu của Ngọc Phi Tuyết, Hàn Nạp Lan nói câu nào cũng như là tiếng lòng nàng.
Hắn từ trong người lấy ra một cái hộp, mở hộp ra, một cây trâm hoa lan ngọc lục bảo xuất hiện. Ngọc Phi Sương giả vờ “A” lên một tiếng. Mọi ánh mắt hướng nàng ta tò mò. Ngọc Phi Sương làm như chột dạ, ngậm miệng xấu hổ. Điều đó càng khiến nhiều người nghi ngờ hơn. Nam tử nói tiếp “Đây là cây trâm muội từng nói do tiên đế ban tặng từ khi muội còn nhỏ, muội đưa ta để làm tín vật định tình cho đôi ta, mà giờ muội lại…”
Bao nhiêu tiếng xì xào nổi lên, phần đa là nói Ngọc Phi Tuyết tư tình bên ngoài bại hoại gia phong, lại còn đem cây trâm của tiên đế tặng cho người tình, đúng là không biết hổ thẹn. Còn có một số khác vẫn chưa tin lắm, còn đang chờ xem tiếp câu chuyện.
Bỗng nhiên một giọng nói chanh chua từ đâu phát ra “Ngọc Phi Tuyết ngươi đúng là bại hoại gia phong, đã là phế vật còn đi quyến rũ nam nhân ở bên ngoài, thật không biết xấu hổ.”
Người đó là Nam Đồng quận chúa, nổi tiếng chanh chua, ỷ mình là quận chúa mà đi làm loạn khắp nơi, không ai quản giáo, gần đây nàng ta đang theo đuổi Văn Tuyên Minh, dường như nói câu này để làm hắn chú ý.
Đáng tiếc, hắn một chút cũng không ngoảnh lại nhìn một cái vẫn là hướng Ngọc Phi Tuyết xem nàng xử sự như thế nào.
Ngọc Phi Tuyết hoàn toàn coi vị Nam Đồng quận chúa kia thành không khí, khiến nàng ta tức giận đến dậm chân, nàng lấy từ trong tay áo ra một cây trâm ngọc giống hệt, đưa cho Hàn Nạp Lan nói “Trâm tiên đế ban tặng ta vẫn mang theo bên mình, thật không biết cây trâm của ngươi là ở đâu a”