Chương 13

Một Thời Thương Nhớ

An Nhiên trở mình tỉnh dậy, đầu cô nặng như có tảng đá đè lên, nhăn mặt đưa tay xoa xoa hai thái dương, cảm giác khô cháy cổ khiến cô cảm thấy thật khó chịu. Cố lấy hết sức bước xuống giường, cô uể oải bước đến bên chiếc tủ lạnh tìm nước uống.

- Dậy rồi sao?

- Ừm.

Tay đang cầm chai nước dốc vào miệng, An Nhiên gật đầu trả lời theo quán tính, phải mất ba giây cô khựng lại, quay ngoắt đầu về phía sau, ngụm nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống thì nghẹn lại ngay giữa cổ họng suýt trào lên mũi khiến cô ho sặc sụa. Một cánh tay vỗ nhẹ vào lưng cô, một tay rút vội mấy tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy trên đầu tủ lạnh đưa cho cô. An Nhiên đón lấy khăn giấy lau nhanh nước mắt nước mũi- hậu quả của trận ho vừa rồi. Người đang thản nhiên đứng trước mặt cô lúc này không ai khác chính là Gia Hào, đầu óc cô bấn loạn với những câu hỏi chưa có lời giải đáp, hai mắt cô trợn tròn nhìn trân trân vào người đối diện, miệng lắp bắp:

- Giám...giám đốc, sao.. sao lại ở đây?

“Lẽ nào cô chưa tỉnh rượu sao, nếu là mơ thì đáng ra đoạn này phải giật mình tỉnh dậy mới đúng chứ?!?” An Nhiên ngây ngốc véo vào má mình, sau đó cô buột miệng xuýt xoa vì cái cảm giác đau điếng nhói lên từ da mặt.

- Vì đêm qua có người không cho tôi về.

Khoé miệng Gia Hào nhếch lên như cười mà cũng như không cười sau câu nói đó, ánh mắt nheo nheo nhìn An Nhiên đầy ẩn ý.

- Hả?!?

An Nhiên như muốn khuỵu xuống, cái đầu đang trống rỗng của cô đang vận động hết công suất để cố nhớ những gì đã xảy ra đêm hôm qua, nhưng vô ích, vì cô chẳng nghĩ ra được gì vào lúc này.

- Đứng đó làm gì, đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.

Như một cái máy, An Nhiên đi vào nhà tắm, trong lúc rửa mặt để cho đầu óc tỉnh táo, đứng trước gương, cô hốt hoảng nhìn bộ quần áo trên người mình lúc này: “Cái gì đây? Hôm qua mình tự thay quần áo sao? Sao mình không nhớ được gì hết vậy chứ?” Cô thật muốn tát vào mặt mình một cái, nước mắt cô như muốn trào ra vì tự trách bản thân mình, thật mất mặt quá đi mà.

Khi yên vị tại bàn ăn, cô ngồi đối diện lấm lét nhìn Gia Hào,-vẻ mặt “không cảm xúc” đang “xử lý” bữa sáng của mình. Không biết từ bao giờ, anh đã mua về hai phần ăn sáng, nhìn là biết mua ở quán bún bò gần nhà cô, vì cô là khách cực kỳ quen mặt của quán đó. Nhưng trùng hợp là tô bún của cô không có rau thơm, không có hành tây, giống như bình thường cô đi ăn và dặn cô chủ đừng cho những loại rau đó vào.

- Em định nhìn cho no thôi hả?

Giọng nói của Gia Hào cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô nuốt nước miếng ngập ngừng:

- Giám đốc, đêm qua... tôi.. có làm gì... mạo phạm anh không?

Nhìn cũng biết Gia Hào đột nhiên cố nuốt vội những sợi bún vừa đưa vào miệng, cố nén ho, anh ngước lên nhìn cô lấy giọng bình thản:

- Em thật sự không nhớ gì sao?

“Làm ơn đi, nếu nhớ thì mình đã không cảm thấy mất mặt một cách mơ hồ như bây giờ”, mặt cô tối sầm lại nghĩ thầm, cô mím nhẹ môi, chớp nhẹ hàng mi đen cong:

- Tôi.. chưa kịp nhớ ra là hôm qua mình đã làm gì anh...

- Không sao, cứ từ từ nhớ lại cũng được, còn nhiều thời gian mà. Giờ thì ăn sáng đi.

Lặng lẽ làm theo lời nói của Gia Hào, bụng cô lúc này cũng đói cồn cào, “thôi kệ, ăn xong rồi mới có sức suy nghĩ”. Vừa ăn An Nhiên thỉnh thoảng ngước lên nhìn người đối diện, không biết là do cô tưởng tượng hay vì tác dụng của chất cồn trong người vẫn chưa tan hết, mà cô lại thấy ánh mắt Gia Hào trong những lần “thỉnh thoảng” đó nhìn cô thật dịu dàng cùng với nụ cười ấm áp đến lạ. Khi hai người vừa kết thúc bữa sáng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, An Nhiên đứng dậy bước ra mở cửa thì đụng phải vẻ mặt tươi cười hớn hở của Gia Ân, cô bé hàng xóm:

- Chị Nhiên, mẹ em có nấu chè đậu đen nên nói em đem qua cho chị nè.

Không đợi An Nhiên phản ứng, Gia Ân ôm chiếc camen đựng chè bước vào bên trong, dường như cô bé không hề ngạc nhiên khi thấy Gia Hào ngồi đó:

- Chào buổi sáng anh.

- Ừm, chào em

Thấy thái độ thản nhiên đáp lại của Gia Hào, An Nhiên ngơ ngẩn nhìn hai người, họ quen nhau từ bao giờ vậy chứ?

- Hai người quen nhau sao?

- Sao lại không, đêm qua anh Hào nhờ em thay đồ cho chị mà.

“Sặc, nhờ người thay đồ cho mình sao? Ôi cảm ơn trời phật” An Nhiên thở phào một hơi, ít nhất là trong lúc say mình đã không làm điều kỳ quặc trước mặt “ai kia”.

- Vậy... sao? Cảm ơn em nha- An Nhiên ngại ngùng cười nhìn Gia Ân

- Cũng trễ rồi, anh cũng phải về đây, em ở lại chơi với chị An Nhiên nha.

Gia Hào chậm rãi đứng dậy nói lời chào, bước đến gần cô, anh dừng lại nói khẽ:

- Trong tủ lạnh có nước ép trái cây, nhớ uống nhiều nước.

An Nhiên ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, vì thật ra ngoài gật đầu cô chẳng biết nói gì hơn, tim cô lúc này đang tăng tốc đập loạn xạ, cô sợ lên tiếng thì anh sẽ phát hiện ra cô đang căng thẳng khi đứng gần anh. Cho đến khi tiếng xe của Gia Hào nhỏ dần ngoài con hẻm nhỏ, Gia Ân lém lỉnh huých tay của An Nhiên:

- Chị nha, giấu kỹ dễ sợ luôn.

- Con bé này, giấu cái gì chứ?

- Thì bạn trai chị đó, soái ca đó nha

Bật cười với câu nói của Gia Ân, An Nhiên khõ nhẹ vào đầu cô bé:

- Em xem phim thần tượng nhiều quá rồi đó nha.

Nhăn mặt xoa xoa đầu, Gia Ân hếch mặt:

- Thiệt mà, em thấy ảnh đúng là giống soái ca thật đó. Hôm qua em thức khuya ôn bài, em thấy ảnh bế chị từ ngoài xe vào trong này, rồi dịu dàng lau mặt cho chị, rồi chạy ra nhờ em lau mình, thay đồ cho chị. Ảnh còn nói: chị có thói quen nếu không tắm rửa thay đồ sạch sẽ thì sẽ ngủ không ngon. Còn nữa..

An Nhiên đang chăm chú vào câu chuyện của Gia Ân, đột nhiên cô bé dừng lại cười bí hiểm nhìn An Nhiên khiến cô chột dạ:

- Còn..cái gì?

- Đang lúc em định đi về thì...

- Thì sao chứ?- An Nhiên sốt ruột

- Thấy chị ôm tay ảnh nói: Anh đừng đi nữa, được không?

Hai mắt An Nhiên mở lớn nhìn Gia Ân lúc này đôi mắt đang mơ màng đưa hồn vào “lời thoại”,có cái gì nghẹn ngay giữa cổ của An Nhiên khiến cô không thốt lên được lời nào, mãi một lúc sau mới ấp úng phản bác:

- Em.. đừng có mà nói bậy nha, tào lao vừa thôi.

Gia Ân dậm chân:

- Em mà nói xạo là em thi rớt trong kỳ thi này đó. Rõ ràng chị nói vậy mờ. Cái tật của chị mỗi lần say là không nhớ gì hết á, haizz..

Mặt An Nhiên nóng lên, hai chân bủn rủn, mắt hoa đi, đầu óc lùng bùng, nếu như lời nói của Gia Ân là “khoa trương” thì cô bé đã không dám “thề độc” như vậy. Nhớ lại câu nói lúc sáng của Gia Hào, An Nhiên lạnh toát sống lưng “Vì đêm qua có người không cho tôi về”, lẽ nào... Ôi, cô còn mặt mũi nào mà đối điện với Gia Hào nữa chứ. Ý nghĩ chạy trốn một lần nữa lại loé lên trong đầu cô..

Nhấn Mở Bình Luận