Mục Thần
Mục Vỹ đã làm thầy mấy năm nhưng lần này đi tới bục giảng, hắn vẫn thấy hơi lo lắng.
Mấy năm trước là Mục Vỹ kia, còn bây giờ là hắn.
Trên đường đi lên bục giảng, nhìn thấy các thiếu niên, thiếu nữ trẻ trung phơi phới, nhiệt huyết trong lòng hắn càng sục sôi.
Ở cùng với những người trẻ tuổi này mới là cuộc sống!
Về phần khó xử…
Mục Vỹ thực sự không nghĩ ra đám học trò này có thể làm khó được mình!
“Ta mặc kệ trước kia thế nào, nhưng từ hôm nay trở đi, khi ta ở trong lớp, các trò phải nghiêm túc nghe giảng.
Đây là địa bàn của ta, kẻ nào làm loạn đừng trách thầy không khách sáo!”
Khò…
Nhưng Mục Vỹ chưa nói xong, hơn nửa số học trò đã lăn ra ngủ.
Xem ra không dạy dỗ bọn nhóc này một chút, bọn họ lại cứ tưởng hắn là Mục Vỹ trước kia.
“Hử?”
“Thơm quá!”
“Ơ? Sao đột nhiên lại thơm thế nhỉ?”
Lớp học đang yên tĩnh đột nhiên truyền tới hương thơm ngào ngạt, đám học trò cũng dần tỉnh dậy.
Trên bục giảng, Mục Vỹ đang xoa hai loại dược liệu trông rất bình thường vào nhau.
Mùi thơm kia được sinh ra từ đây.
Dần dà, mười mấy học trò đều tỉnh dậy, trông thấy hành động quái dị của Mục Vỹ lập tức lắc đầu ngao ngán, cảm thấy hôm nay thầy Mục rảnh rỗi đến mức nhàm chán, muốn tiếp tục đánh một giấc ngủ ngon.
Nhưng những người muốn ngủ tiếp chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Bọn họ buồn ngủ muốn nhắm mắt lại, nhưng lúc này lại không thể nào nhắm nổi!
“Muốn ngủ trong giờ học của ta à? Nằm mơ đi!”
Thấy đám học trò muốn nhắm mắt ngủ tiếp, Mục Vỹ hừ lạnh nói.
“Chuyện quái gì thế? Tại sao vừa nhắm mắt nước mắt của ta đã không ngừng chảy xuống?”, một nhóc học trò kinh hãi nói.
“Ta cũng thế!”
“Muốn khóc quá đi mất!”
Cả lớp học đột nhiên ồn ào ầm ĩ.
Trông thấy nụ cười gian xảo của Mục Vỹ trên bục giảng, đám học trò lập tức hiểu ra!
“Muốn ngủ hả? Thế thì về nhà mà ngủ, ở trong giờ học của ta đều phải ngoan ngoãn nghe giảng!”, Mục Vỹ cao giọng quát.
Hơn ba mươi học trò trong lớp học đều ngơ ngác.
Nhưng Diệu Tiên Ngữ lại trợn trừng mắt.
Cô ta biết hai loại dược liệu trong tay Mục Vỹ là gì.
Tử Ngọc Sam và cỏ Bi Thương.
Tử Ngọc Sam có tác dụng kích thích cơn buồn ngủ, còn cỏ Bi Thương lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Một loại có thể khiến người ta rơi vào trạng thái ngủ say, một loại lại khiến người ta rơi nước mắt.
Thế nhưng cô ta không ngờ kết hợp hai loại dược liệu này sẽ khiến người ta buồn ngủ mà không ngủ nổi!
“Thầy Mục, thầy đang giở trò quỷ gì vậy?”, Mặc Dương đứng bật dậy, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn Mục Vỹ.
Gã vốn đang ngủ ngon nhưng lại bị Mục Vỹ giở trò, chỉ cần nhắm mắt là nước mắt tuôn ra như suối, thực sự quá khổ sở!
“Mặc Dương, chú ý lời nói của trò đi.
Hiện giờ ta là thầy của trò.
Trong giờ học của ta phải nghe theo ta!”
Mục Vỹ chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
Thấy hôm nay hắn vênh váo đắc ý như vậy, Mặc Dương lập tức nổi giận.
Bình thường trong giờ học của Mục Vỹ, mọi người đều rất buồn ngủ, nhàm chán quá mới tìm cách trêu chọc hắn để tìm niềm vui.
Nào ngờ hôm nay Mục Vỹ lại không biết tốt xấu như vậy.
“Ta gọi thầy một tiếng thầy Mục, nếu còn làm phiền giấc ngủ của ta, ta cho thầy nằm bò xuống giảng bài đấy, thầy tin không hả?”
Mặc Dương hống hách nói.
Mấy năm này Mục Vỹ đã phải chịu hành hạ không ít trong lớp học.
Mặc Dương tin chắc một câu nói này đã đủ để dọa Mục Vỹ ngoan ngoãn đọc sách giáo khoa, không quấy rầy gã ngủ nữa.
“Bộp!”
Nhưng gã vừa dứt lời, mắt trái của gã đã ăn ngay một viên phấn viết.
Mắt trái Mặc Dương lập tức sưng thành một cục.
“Câm miệng, ngồi xuống!”
Mục Vỹ tung hứng nửa viên phấn còn lại trong tay, hào hứng nhìn Mặc Dương.
Sau khi sống lại, Mục Vỹ cảm thấy thân phận thầy giáo của Học viện Bắc Vân cũng có chút tác dụng.
Vậy nên hắn mới lựa chọn tiếp tục ở lại đây.
Nhưng hiện giờ nhất định phải xây dựng uy tín của hắn với đám học trò này.
Sống lại một đời, hắn không muốn lại bị người ta ức hiếp như Mục Vỹ của trước kia nữa.
“Thầy dám đánh ta sao?”
Mặc Dương không ngờ Mục Vỹ tiện tay ném phấn làm sưng mắt trái của mình, lập tức nổi trận lôi đình muốn lao lên bục giảng.
Bốp…
Thế nhưng gã vừa mới rời khỏi chỗ ngồi một bước đã có tiếng ném phấn vang lên.