Mục Thần
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, cơ thể bỗng cao lên mấy centimet, cánh tay, bắp đùi đều to ra.
“Thầy Mục…”
“Không sao!”
Mục Vỹ hít sâu một hơi, vẻ mặt bình thản.
Suốt cả ngày hôm nay, hắn liên tiếp đấu với mười mấy làn sóng yêu thú cả mạnh cả yếu.
Tuy hắn đã nghỉ ngơi một lúc nhưng vẫn bị kiệt sức.
Hắn dễ dàng nhìn ra được, lão đại mặc áo bào đen đang dùng một bí pháp.
Hút lấy sức mạnh của người khác, nâng cao thực lực của bản thân trong thời gian ngắn.
Hai người này đã quyết tâm liều mạng giết hắn bằng được.
Nhưng Mục Vỹ có kiến thức sâu rộng, biết rõ không chỉ sau khi dùng bí pháp này, cơ thể người dùng sẽ suy yếu một khoảng thời gian mà ngay cả khi đang dùng bí pháp, một bộ phận nào đó trên người dùng cũng sẽ xuất hiện điểm yếu!
“Muốn chơi trò này với ta hả? Ta sẽ chơi với ngươi một trận!”
Hiện giờ nếu đối đầu trực tiếp với lão đại, Mục Vỹ tự biết mình không phải đối thủ.
Chỉ là đối mặt với một cao thủ có điểm yếu trên người, hắn lại có rất nhiều thủ đoạn.
“Để ta thử tìm xem điểm yếu của ngươi ở chỗ nào!”
Bóng người Mục Vỹ lóe lên, bước chân đạp mạnh vòng qua người lão đại.
Hắn giơ mười ngón tay ấn vào mười huyệt đạo sau lưng lão đại.
Đinh đinh đinh…
Mục Vỹ nghe thấy tiếng vù vù giống như kim loại liền biết sau lưng không phải điểm yếu của lão Đại.
“Còn dám chủ động tấn công, đúng là tự tìm đường chết!”
Trông thấy bàn tay linh hoạt của Mục Vỹ, lão đại lạnh giọng quát một tiếng, đột nhiên tung đấm.
Nắm đấm tràn ngập khí kình, xé gió mà đi.
Tốc độ của nắm đấm này nhanh hơn trước kia không dưới ba lần.
Mục Vỹ không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nắm chặt tay đấm ra một quyền.
Keng…
Mục Vỹ bị đánh lui, hai tay tê dại, thậm chí cánh tay cũng đang run rẩy.
Mạnh thật!
Bí pháp chiến đấu của lão đại không chỉ nâng cao sức mạnh thân xác và cường độ của khí kình mà còn tăng phòng ngự, khiến cơ thể y như một tấm sắt.
Hơn nữa, rõ ràng đây không phải lần đầu tiêu lão đại dùng bí pháp này.
Y sử dụng rất nhuần nhuyễn.
“Ha ha, lần này Mục Vỹ thảm rồi!”
Trên cành của một cây đại thụ cách xa trăm mét có hai người đang đứng, chính là Đông Phương Ngọc và Cận Đông.
Trông thấy người mặc áo bào đen đột nhiên biến đổi có thể áp chế được Mục Vỹ, Cận Đông cười sung sướng: “Không ngờ con ngựa đen này còn có bí pháp như vậy.
Xem ra dù không giết được Mục Vỹ cũng có thể khiến hắn ta bị thương nặng!”
“Đừng vội đắc ý, Mục Vỹ vô dụng suốt chín năm, dạo gần đây đột nhiên quật khởi, chắc chắn đã có được pháp bảo đặc biệt nào đó.
Cứ xem xét đi đã!”
Đông Phương Ngọc cẩn thận nói: “Nếu trên người hắn thật sự có pháp bảo gì đó, sau khi hắn chết thứ đó sẽ thuộc về hai chúng ta!”
Nghe thấy thế, ánh mắt Cận Đông lập tức nóng rực.
Không sai, khoảng thời gian này Mục Vỹ quá khác lạ, đến cả hắn ta cũng không đánh lại được.
Có thể thấy, chắc chắn hắn gặp được kỳ ngộ gì đó.
Đế quốc Nam Vân không thiếu kỳ tài, trước khi trưởng thành không có tiếng tăm gì nhưng sau khi gặp được kỳ ngộ liền một bước lên mây.
Chắc chắn trên người Mục Vỹ có pháp bảo quý giá nào đó.
Hai người dán chặt mắt vào hai người đang chiến đấu cách đó trăm mét.
Cận Đông chuẩn bị tinh thần để ra tay.
“Đồn vô dụng, ngươi cũng chỉ có chút năng lực đấy thôi hả?”, lão đại mặc áo bào đen liên tục đấm mạnh vào người Mục Vỹ, không nhịn được cười lạnh nói: “Ta sẽ đánh từng quyền khiến ngươi hoàn toàn sụp đổ, báo thù cho tam đệ và thất đệ của ta!”
“Bây giờ đắc ý vẫn còn quá sớm!”
Mục Vỹ phun ra một ngụm máu, khinh thường nói: “Ông đây vẫn chưa dùng thủ đoạn thật sự đâu!”
Sau khi dùng bí pháp, lão đại mặc áo bào đen giống như một người đá, cơ thể cứng rắn như sắt thép, cho dù Mục Vỹ có khỏe mạnh cũng bị đánh nội thương.
Nghe Mục Vỹ nói thế, lão đại lập tức cảnh giác.
Y đã dùng hết bản lĩnh của mình.
Mục Vỹ lắm mưu nhiều trò, càng vào lúc quan trọng càng không thể khinh thường.
Y giơ hai tay chắn trước người, nhìn chằm chằm Mục Vỹ đoán xem hắn đang muốn giở trò gì!
Mục Vỹ buông tay xuống, đột nhiên tách hai chân ra đạp mạnh xuống đất.
Hiện giờ sức mạnh thân xác của hắn khoảng chừng hai mươi tấn.
Một đạp này khiến mặt đất vỡ ra, bụi đất bay tung tóe.
Giữa hai chân hắn có một luồng khí kình vô hình nổ ầm lên.
Sau chiêu này, dường như toàn bộ sức mạnh trên người Mục Vỹ đều tập trung vào phần dưới.
“Cứng chọi cứng, ngươi nghĩ ta không bằng ngươi sao? Thử tiếp một đòn của ta đi!”
Mục Vỹ bắt đầu chạy nhanh, dấy lên từng cơn bụi mù mịt.
Lần này, hắn như một con báo săn nhanh nhẹn xông lên.
Thấy bộ dạng liều mạng đánh cược của Mục Vỹ, lão đại mặc áo bào đen không dám khinh thường.
Khí thế trên người trầm xuống, tập trung sức lực lùi lại.
Lúc này đọ sức mạnh, y không hề e sợ Mục Vỹ.
Mặc dù sức mạnh thân xác của Mục Vỹ rất mạnh mẽ nhưng so với y của hiện giờ vẫn hơi kém một chút.
Chỉ cần y tập trung toàn bộ sức mạnh ở chân, đợi Mục Vỹ đến gần đá ra một phát.
Một đòn này đủ để khiến phổi của Mục Vỹ bị nổ tung.
Y nhếch môi cười lạnh như đã trông thấy cảnh tượng Mục Vỹ đi đời.
“Chịu chết đi!” Chỉ qua mấy hơi thở, Mục Vỹ đã xuất hiện trước mặt lão Đại.
Nhìn thấy Mục Vỹ đến gần, lão đại không hề khách sáo đá mạnh.
Hầu như y đã đồn hết sức lực vào cú đá này, tin chắc có thể lấy mạng Mục Vỹ.
“Lạc Vân Thức!”
Đúng lúc đó, Mục Vỹ vốn đang lao về phía trước bỗng dừng lại, hai tay đập xuống khiến mặt đất nứt toác.
Mục Vỹ bay lên không trung, nháy mắt chạy tới sau lưng lão đại.
Cái gì? Lão đại hoàn toàn ngây ngốc.