Nam Thần Tuyệt Đối Sủng
Editor: Phượng Chi Hạ.
Bảy trăm mét đối Vân Lạc mà nói chỉ là trong nháy mắt công phu.
Trước cửa của một siêu thị lớn, người người kinh hoảng chạy trốn, trên mặt đấy lên láng máu tươi, có một bóng người ngồi xổm, đưa tay thọt vào vùng bụng rách toạt của một người đã chết trước mặt mình, móc ra nội tạng máu chảy đầm đìa đưa vào trong miệng.
Người đi đường xung quanh tranh nhau tránh né, có kẻ nhát gan còn ngất đi.
"Cứu mạng!!! Người ăn thịt người!!! Ụa..."
"Báo cảnh sát nhanh!!!"
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ đến mức tận cùng, liều mạng xô đẩy nhau mà trốn chạy.
Nhưng người Hoa Quốc từ xưa đến nay luôn có thói quen thích xem náo nhiệt, người bên trong thì tranh nhau chen ra, người bên ngoài lại tranh nhau chen vào, tạo nên cảnh tượng thập phần hỗn loạn.
Trong lúc nhất thời, tiếng la hét, tiếng gào khóc, tiếng chửi bới, tràn ngập trong không gian, giống như cảnh tượng người dân đua nhau chạy trốn khi có động đất đến.
Tang thi T1 kia lực lớn vô cùng, một người bị xô ngã đụng trúng lưng nó, nó bắt lấy người nọ, nhẹ nhàng dùng lực, liền vặn rớt một bên đùi của người nọ, mấy kẻ gần hiện trường nhất, nhìn thấy, kinh hoảng ngất xỉu đương trường.
Vân Lạc sống ở mạt thế ba năm, gặp qua sự tình so với cảnh tượng hiện tại còn thảm hơn rất nhiều, vẻ mặt không biểu tình xách lên một chiếc xe đạp ngã ven đường, hai tay giơ lên, hướng về phía đầu của tang thi T1 nện xuống.
Rầầmm!!!
Một tiếng vang lớn vang lên, tang thi T1 nằm bẹp trên mặt đất, trên thân thể của nó xuất hiện mấy cái lỗ máu màu đen, máu đen ào ạt chảy ra ngoài.
Tuy nhiên, tang thi T1 kia vẫn còn chưa có chết, cổ họng phát ra hai tiếng "khặc khặc", từ trên mặt đất bò dậy, trừng lớn đôi mắt trắng dã, giương to mồm máu, lao về phía Vân Lạc.
Vân Lạc tiếp tục dùng sức đem xe đạp nện xuống đầu T1.
Phốc!!!
Đầu tang thi T1 vỡ vụn, óc thúi văng vãi khắp nơi, thân thể khổng lồ không đầu ngã xuống.
Vân Lạc xuất ra thần thức, ở trong bãi óc nhão trên mặt đất tìm được một viên tinh hạch màu xanh mơn mởn, dùng xà ngang của xe đạp đâm vào trong bãi óc, khẽ cử động tay, tinh hạch bắn lên, bị cô thu vào không gian.
Xong xuôi việc này, thần thức của Vân Lạc rà quét đám người xung quanh một vòng, có mười mấy người trên người bị dính vết máu, không biết là của người khác, hay vẫn là của mình.
Vân Lạc khẽ nhíu mày, không thể để cho những người này rời đi, tuy không có biện pháp ngăn cản mạt thế tiến đến, nhưng muộn hơn một phút đồng hồ, đối với chính phủ chuẩn bị mà nói, chỉ có trăm lợi chứ không có một hại.
Vân Lạc nhanh tay đem mười mấy người trên người có dính vết máu kéo ra ngoài, tập trung đẩy đến chính giữa.
"Cô muốn làm gì?! Tôi bị thương, muốn đi bệnh viện, cô như thế nào không có tình người như vậy?!"
"Mau đem bọn họ đến bệnh viện, mất máu quá nhiều, cô chịu trách nhiệm được sao?!"
"Câm miệng!"
Vân Lạc lạnh lùng quét nhìn những người này một cái.
"Xem qua sinh hóa nguy cơ sao?! Bọn họ bị tang thi cắn, sẽ bị lây bệnh, không muốn chết liền tránh ra!"
"Tang thi?! Ha ha...Cô nghĩ thế giới sắp tận thế sao?! Đồ điên!!!" Một tên đàn ông trung niên bị Vân Lạc kéo ra ngoài, ôm cánh tay bị thương, lớn tiếng cười mắng.
Nhưng những người vây xem lại cười không nổi, hoảng hốt bỏ đi.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, sau khi nhìn thấy người ăn thịt người, dù không tin tin đồn tận thế sắp đến, nhưng cũng biết có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Cảnh sát thành phố có hiệu suất làm việc rất cao, từ khi tang thi ăn thịt người xuất hiện rồi bị Vân Lạc giết, cho đến lúc Vân Lạc bắt giữ những người bị thương, mới qua năm phút đồng hồ, liền có một đội cảnh sát trang bị đầy đủ đi vào hiện trường, bởi vì giao thông ùng tắc, xe cảnh sát vô pháp lại đây, những cảnh sát này nhanh chóng xuống xe, mấy chục giây sau liền đã có mặt ở hiện trường.
"Vị tiểu thư này, quái vật kia là bị cô giết chết sao?!"
Đội trưởng của đội đặc cảnh, Diêm Trung Phi âm thâm đánh giá Vân Lạc, mảnh khảnh dáng người, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người thướt tha, nhìn qua chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, không nghĩ tới ra tay lại kinh khủng như vậy, đem tang thi đánh nát đầu, ngăn chặn nguy cơ đánh sợ trước mắt.
Vân Lạc chỉ chỉ những người bị thương, nói: "Bọn họ bị cảm nhiễm, nên cách ly!"
Diêm trung phi híp híp mắt: "Cô đều đã biết?!"
Virut tang thi trước mắt thuộc về thông tin tuyệt mật, chỉ có thượng tầng lãnh đạo mới biết.
Vân Lạc gật đầu, vứt bỏ xà ngang xe đạp trong tay, xoay người rời đi.
"Uy! Cô không đi cục cảnh sát làm ghi chép sao?!" Thanh âm ở phía sau Vân Lạc vang lên.
Vân Lạc ngoái đầu nhìn lại, nói: "Thời gian của tôi thực quý giá, anh nếu muốn làm ghi chép, ngày mai tới nhà của tôi, tôi ở tại xxx…"
Ngày mai trời giáng thiên thạch, mạt thế mở ra, cô không tin bọn họ còn có thời gian tới nhà cô ghi chép.
Diêm Trung Phi vẫn còn muốn ngăn cản thiếu nữ kì lạ này, nếu không phải có công sự trong người, gã còn muốn tìm hiểu về cô.
"Xe cứu thương tới!" Có người hô to.
Diêm Trung Phi từ bỏ việc truy đuổi Vân Lạc, lệnh cho cấp dưới tiến hành phong toả hiện trường.
Hôm qua, gã đã nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, phải bắt khẩn cấp một người bị nhiễm phóng xạ, hoá thành tang thi, trốn khỏi nhà máy hóa chất ở trung tâm thành phố.
Nếu quái vật kia chạy đi, sẽ mang đến cục diện không thể khống chế, may mắn thay có cô gái kì lạ vừa rồi giúp đỡ, gã thầm nghĩ.