Chương 7: 7: Họa Rơi Trúng Đầu

Nàng Dâu Nhà Họ Doãn

Cháu dâu cảm ơn ông chú "vừa nãy đã cứu cháu một mạng !"
Doãn Lục Lang nhíu mày "ông chú ?"
Liễu Hiên mỉm cười "Dạ !"
Ta từ khi nào mà già đến như vậy ? Ta năm nay chỉ mới "hai mươi chín tuổi cơ đấy".

- Dạ, cháu biết...nhưng mà thân phận và vai vế thì vốn không hề liên quan gì đến tuổi tác đâu ạ !
Doãn Lục Lang càng nhíu chặt đôi đầu mày hơn nữa "ta không có cái phúc phần làm ông chú của cô đâu, đừng có mà gọi bừa".

Liễu Hiên chớp chớp mắt "Vâng, vậy Liễu Hiên phải gọi người là gì ?"
Doãn Lục Lang quay mặt bước lên bậc thang, chỉ bỏ lại sau lưng một câu vu vơ "gọi ta là Lục Lang !"
Liễu Hiên há hốc mồm "Lục Lang sao ?"
Cô nhún vai rồi trở về phòng của mình.

Nhưng chỉ nghỉ ngơi được một lúc...!
Cốc...cốc...cốc...!
Liễu Hiên bước xuống giường ra mở cửa "đập vào mắt cô là bóng dáng diễm lệ của Trầm Bích, đang đứng đan tay nhìn chằm chằm vào phòng.

Trầm Bích nở nụ cười rạng rỡ trên môi "Chào Liễu tiểu thư !"

Liễu Hiên mỉm cười "Trầm tiểu thư gọi nhầm rồi, phải gọi ta là Doãn thiếu phu nhân chứ nhỉ !"
Trầm Bích lạnh lùng nhìn Liễu Hiên "Cô nghĩ rằng mình sẽ xứng đáng với thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Doãn sao ?"
- Vậy không lẽ là Trầm tiểu thư nghĩ mình xứng ?
Trầm Bích liếc Liễu Hiên một cái sắc lạnh nhưng không lên tiếng !
Ha ha ha...!
Liễu Hiên cười ngây ngất "không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp như Trầm tiểu thư lại thấy bản thân mình xứng với bãi rác !"
Trầm Bích khó hiểu nên lạnh lùng hỏi "Ý cô là sao ?"
- Ý tôi là tên Doãn Chí Hiên kia trong mắt Liễu Hiên tôi "hắn chỉ là một đóng rác hôi thối !"
Trầm Bích cười khẩy "rác ? Ha ha...cô bảo anh ấy là rác, vậy mà cô cố gắng đeo bám anh ấy, còn anh ấy thì có bao giờ thèm ngó đến cô đâu".

Liễu Hiên lạnh mặt "nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì ?"
Lúc này Trầm Bích mới đưa ra tấm thẻ...!
Liễu Hiên thoáng nheo mắt "hừ...chắc là muốn mua rác đây mà !"
Trầm Bích ném tấm thẻ vào mặt Liễu Hiên, lạnh lùng ra lệnh "cầm lấy và cút khỏi Doãn gia".

Ha...!
- Dựa vào cái gì mà cô bảo tôi rời khỏi Doãn gia ? Liễu Hiên tôi được họ Doãn cưới hỏi đàng hoàng, thì sao tôi phải đi ?
Cô đừng có mà rượu mời không muốn uống ! Trầm gia của tôi không dễ bị ức hiếp đâu.

- Vậy thì liên quan gì đến tôi ? Tôi là dâu nhà họ Doãn...
Trầm Bích không nói thêm lời nào, chỉ xoay người rời đi !
- Này...thẻ của cô !
Trầm Bích cười nham hiểm rồi đi thẳng...!
Một lúc sau...!
Rầm...!
Liễu Hiên giật mình, mắt nhìn cánh cửa bị đạp ngã xuống đất...cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa !
Chát...!
Mắt Doãn Chí Hiên đầy tơ máu nhìn Liễu Hiên "Cô thật sự muốn chết ?"
Liễu Hiên không hiểu chuyện gì, cô liếc nhìn người đang đứng khóc thút thít bên cạnh Doãn Chí Hiên...cô chợt nhíu mày "mình đã làm gì mất lòng cô ta sao ?"
Doãn Chí Hiên lạnh giọng quát lớn "còn không mau giao nó ra !"
- Tôi phải giao ra thứ gì ?
Chát...!

- Này...anh ăn hại anh đánh được đánh hoài sao ?
Doãn Chí Hiên nghiến răng "tôi không những đánh mà còn gi3t chết cô nữa !"
Vừa nói Doãn Chí Hiên vừa nhào đến bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Liễu Hiên...!
Một cảm giác vừa đau vừa khó thở, khiến hơi thở cô từng hồi đứt quãng...cô nhìn vào mắt Doãn Chí Hiên, lòng cô chợt buồn "không ngờ là trong mắt anh ấy chỉ chất chứa căm ghét, anh ấy không hề chứa một chút hiền hoà nào với mình...người này phải đi cùng mình đến tương lai sao ? Mình tuyệt đối không thể chấp nhận được điều đó...mình không thích anh ta, mình không muốn cùng anh ta cùng đi hết quãng đường tương lai...không...không !"
...----------------...
- Không...tôi không muốn làm vợ anh..."Doãn Chí Hiên, tôi không muốn gả cho anh !"
Cô tỉnh dậy rồi ?
Liễu Hiên uể oải nhìn người đang đứng cạnh giường cô "Lục Lang"
Cô thấy trong người thế nào rồi ?
- Tôi không sao !
Cô đã hôn mê một đêm và một ngày rồi đó !
- Anh đã cứu tôi sao ?
Cô nói xem...!
- Sao anh không để cho tôi chết đi, tôi sống làm gì...cuộc sống này đối với tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa !
Cô đừng quá bi quan "mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi !"
- Chỉ dựa vào khả năng của tôi sao ?
Doãn Lục Lang châm điếu thuốc, anh đưa lên miệng hít một hơi thật sâu rồi phà vào mặt Liễu Hiên...!
Khụ khụ khụ...
- Chết tiệt "anh dập điếu thuốc dùm tôi với"
Doãn Lục Lang cong môi cười và dập tắt điếu thuốc "yên tâm đi, tôi có thể giúp cô !"
Liễu Hiên quay mặt đi "hừ, anh thì sao ? Anh cũng mang họ Doãn đó thôi".

Cô nói xem, cô định sẽ làm gì ?
Liễu Hiên cúi mặt "tôi chỉ một thân một mình, tôi biết mình phải làm gì để chống lại họ Doãn đây ?"
Doãn Lục Lang khẽ hỏi "sao cô lại trộm thẻ của Trầm Bích ?"
Liễu Hiên ngỡ ngàng "trộm sao ?"
Phải...Trầm Bích bảo rằng cô đã trộm thẻ của cô ta.

- Tôi không có !
Nhưng lúc đó, tấm thẻ được cô cầm trên tay.

Liễu Hiên lắc đầu "không, là cô ấy đã tìm đến phòng và vứt nó vào mặt tôi.

Cô ấy bảo tôi cầm lấy và rời khỏi Doãn gia !"
- Hãy tin tôi, tôi không trộm.

Đương nhiên là tôi tin cô, nhưng tên não phẳng Doãn Chí Hiên và những người khác chắc chắn sẽ tin Trầm Bích.

Nhấn Mở Bình Luận