Nàng Không Là Góa Phụ
Bà Adams đã đem hết sức lực để chuẩn bị buổi tiệc và đêm dạ vũ ở trang viên Bodley.
Bà thường nhận thấy tổ chức dạ vũ ở nông thôn khó khăn hơn ở thành phố rất nhiều.
Ở thành phố người ta gởi giấy mời toàn thể giai cấp quí tộc, họ tin chắc mọi người sẽ đến và buổi dạ vũ sẽ diễn ra rất hấp dẫn. Và luôn luôn mọi người đến đầy đủ. Dù sao thì Claude cũng là em của Tử tước Rawleigh và sẽ là người thừa kế. Ở nông thôn, người ta mời tất cả mọi người, ngoại trừ giới nông dân, họ chỉ hy vọng người đến đầy đủ thôi là đã xem như thành công rồi.
Ít ai nghĩ đến chuyện tổ chức dạ vũ vào lúc sơ xuân như thế này. Vì sẽ không đủ hoa, trong vườn đã không có rồi, mà trong nhà kiếng trồng hoa cũng khan hiếm. Người chỉ huy đám nông phu làm việc trong trang viên đã sửng sốt khi ra lệnh cắt hết hoa trong vườn để trang hoàng cho đủ trong các phòng.
Nhưng đến xế chiều hôm thứ sáu, phòng khiêu vũ và phòng tiệc đều tươm tất chẳng thua gì một buổi dạ vũ của giới thượng lưu. Ban nhạc đã đến, đã sắp xếp xong nhạc cụ. Nhà bếp đã thuê thêm người để giúp phục vụ cho bữa tiệc.
Tất cả mọi việc đều xảy ra nhờ may mắn. Trận mưa như trút vào hôm qua và kéo dài thành mưa bụi buồn bã vào sáng hôm nay đã ngưng hẳn.
Bà Adams ngồi ở bàn trang điểm cho người hầu chỉnh lại một vài nơi trên chiếc áo dài, đeo kim cương quanh cổ và đeo bông ở hai tai. Bà nhìn mình trong gương với vẻ hài lòng và khi chồng bà từ cánh cửa thông với phòng ông ở bên cạnh bước vào, bà hất đầu ra dấu cho cô hầu rút lui.
Ông đến đứng phía sau lưng bà, để hai tay lên đôi vai trần của bà rồi nói:
- Ồ, đẹp quá! Em càng ngày trông càng đẹp, Clarissa à. Em có lo không? - Ông bóp bóp các bắp thịt căng cứng trên vai bà.
- Không - Bà đáp, giọng tự tin - Sẽ có bốn mươi thực khách. Con số chính xác. Mời đến dạ vũ như thế là nhiều rồi đấy. Chắc chắn họ sẽ đến hết. Được mời đến Bodley là một vinh dự rồi.
Ông nhìn hình bà trong gương, miệng cười toe toét.
- Tất cả nhờ tài năng của em - ông nói - Trông em ngon lành muốn cắn quá. Chắc anh chưa được phép đụng đến phải không? - Ông cúi đầu hôn sau gáy bà.
- Em ước chi có cách từ chối không mời bà Winters cho lịch sự.
Ông ngẩng đầu nhìn sát vào gương, hỏi:
- Bà Winters? Bà ta đã làm gì xúc phạm đến em ư, Clarissa? Ngoài việc bà ấy đẹp, bà ta chẳng có gì đáng trách cả.
- Bà ta không biết thân phận mình - bà gay gắt đáp - Bà ta làm dáng làm điệu. Bà ta vênh váo.
- Đó là theo ý của em thôi, chứ chẳng có gì đâu.
- Rawleigh để ý đến Ellen - bà đáp - Ai cũng thấy điều này hết. Hai người rất xứng đôi. Nhưng bà Winters đã ve vãn tán tỉnh anh ấy. Tuần trước bà ta ở một mình với anh ấy trong phòng âm nhạc. Rồi hôm qua em đến hỏi thăm sức khỏe bà Downes, cô Downes ra xe em, cô cho biết hôm trước bà Winters ở trong nhà của họ khi Daphne và Rawleigh ghé vào thăm họ. Rồi sau đó hai người đưa bà ta về nhà và “đã vào trong nhà bà ta”
- Này em - ông Adams nói - anh chắc có mặt Daphne ở đấy, mọi việc rất đứng đắn. Thật vậy, có lẽ chuyện này là lý do ý kiến của cô ấy. Có phải em tưởng tượng ra chuyện không có phải không? Chắc em biết ý kiến của anh về cái gọi là tán tỉnh giữa Rex và Ellen rồi.
- Em tổ chức buổi dạ vũ tối nay là có mục đích. Em nghĩ đây là cơ hội tốt để công bố luôn thể, Claude à. Hay ít ra cũng để cho mọi người thấy được chuyện giữa hai người đang trên đà tốt đẹp. Em sẽ không để cho chuyện này bị hỏng đâu.
- Clarissa - ông nói, giọng nghe rất cương quyết - Rex không phải là con rối. Ellen cũng không. Hay bà Winters cũng không. Anh tin chắc tất cả họ đêm nay sẽ cư xử rất đàng hoàng hẳn hoi. Chúng ta không thể đòi hỏi nhiều hơn thế. Chúng ta không thể tổ chức một buổi dạ vũ để cho họ tán tỉnh nhau trong khi họ không muốn thế. Và chúng ta không thể ngăn cấm Rex và bà Winters nhìn nhau. Hay thậm chí nếu họ muốn nhảy với nhau chúng ta cũng không được cấm họ.
Bà đứng dậy, quay mặt nhìn ông.
- Tôi sẽ không chấp nhận - bà nói - Tôi sẽ không để cho con đàn bà ấy cười với anh ấy, không để cho nó đá lông nheo với ảnh, lôi cuốn ảnh. Chúng ta không biếty bà ấy là ai, Claude à, hay không biết bà ta làm cái gì. Chúng ta chỉ biết...
- Chúng ta biết bà ấy đã thuê ngôi nhà trong làng của chúng ta, và năm năm nay bà ấy đã sống rất mẫu mực - ông đáp với giọng rất cương quyết - Chúng ta biết mỗi lời nói mỗi hành động cử chỉ của bà ta đều cho thấy bà ấy là người rất đáng kính. Chúng ta còn biết bà ấy là khách được mời đến dự dạ vũ đêm nay ở nhà chúng ta. Bà ấy phải được đối xử rất lịch sự như bao nhiêu khách khác, Clarissa à.
- Ồ - bà tiếp - em ghét khi thấy anh bạnh hàm xai và trợn mắt như thế. Anh trông thấy giống Rawleigh hơn bao giờ hết. Claude, đừng thế. Anh biết em rất lo lắng.
Ông quàng hai tay ôm bà vào lòng. Ông nói:
- Phải, anh biết. Em rất lo cho đêm nay và rất lo cho tương lai của em gái em. Mọi việc sẽ ổn thỏa tốt đẹp cho cả hai, nếu em thanh thản nghỉ ngơi. Tại sao em không hưởng thú vui trong buổi tối này? Hãy dành bản nhạc van đầu tiên cho anh. Anh tha thiết yêu cầu đấy. Em hãy dành ưu tiên cho chồng chứ. Người ta cho khi tổ chức chiêu đãi dạ vũ thì vợ chồng không nên ở bên nhau, vì như thế là không đúng mốt, nhưng anh cóc cần. Em phải khiêu vũ với anh.
Bà thở dài, nói:
- Claude, anh làm em cảm động quá. Ôi, ước gì bản nào em cũng nhảy với anh. Anh thơm quá. Dùng nước hoa mới ư?
- Mua dùng để dành cho vợ - ông đáp - và hôm nay dùng với hy vọng sau buổi dạ vũ vẫn còn hương thơm để dành cho em sau đó.
- Anh làm như thể phải cần nước hao anh mới đạt được hy vọng đó - bà đáp - Rawleigh đã yêu cầu Ellen nhảy bản đầu tiên. Như thế là đầy hứa hẹn rồi chứ gì, phải không?
Ông cười.
- Như thế có nghĩa là, ít nhất cả hai người không ai là không có cặp để nhảy lúc bắt đầu - Ông nói rồi kéo tay bà quàng quanh tay ông và dẫn bà ra cửa - Đã đến giờ ta xuống dưới để đón khách rồi, em yêu.
Bà Adams lại ước ao sao Catherine Winters không có mặt trong đám khách đến dự, nhưng lần này bà không nói ra thành lời.
***
Nam tước Pelham và ông Gascolâgne có ý định tuần sau sẽ ra về. Họ nói họ không muốn ở lâu làm phiền gia chủ vì phải tiếp đãi họ niềm nở quá. Họ không biết họ sẽ đi về đâu, thậm chí chưa biết họ có cùng vui chơi với nhau và mùa xuân và mùa hạ không. Chỉ biết một điều là họ không thể đến Luân Đôn được. Cho nên có thể họ sẽ đến Dunbarton ở Cornwall, ở đây có nhà tôn quê của Bá tước Haverford. Bá tước đã ở đấy từ trước Giáng sinh và họ cảm thấy được gặp lại ông ta ở đấy thì thật quá tuyệt.
Tử tước Rawleigh biết họ đã chán ở Bodley rồi. Anh không thể trách họ được. Danh sách số khách được Clarissa mời đến có thể nói là một nhóm bạn bè và bà con đến họp mặt, chứ không phải là khách mời đến dự tiệc của gia đình. Anh đang tính đến chuyện sẽ ra đi với các bạn. Ra đi là phương pháp chứng tỏ cho Clarissa biết rằng hành động bà ta lợi dụng buổi dạ vũ để ghép chồng cho em gái là một hành động hoàn toàn sai lầm. Và anh tin chắc nếu anh ra đi thì có lẽ Ellen Hudson sẽ cảm thấy thoải mái.
Nhưng anh không thể đi. Chưa đi được. Chưa đi cho đến khi nào anh thấy tình hình hoàn toàn hết hy vọng...
Dĩ nhiên việc anh theo đuổi bà góa phụ xinh đẹp đã đến hồi lộ liễu đáng sợ. Daphne là người mới biết về mối quan tâm của anh. Nhưng không phải vì thế mà bà hoảng hốt.
Mà trái lại. Bà hoàn toàn đồng ý việc anh theo đuổi nàng. Dĩ nhiên bà không biết ý đồ thật sự của anh, như Catherine Winters đã thắc mắc nêu ra. Daphne chỉ cho rằng anh đang theo tán tỉnh một phụ nữ mà thôi.
Khi hai anh em ở nhà Catherine trở về, bà nói với anh:
- Nếu ngày mai anh muốn cưỡi ngựa đi chơi với Clayton và em, em đề nghị anh nên đến mời bà Winters cùng đi với chúng ta, vì em thấy anh cô đơn tội nghiệp quá, Rex à.
Nhưng khổ nỗi là bà ta không có ngựa. Hừ, thôi thì đi bộ vậy. Đi bộ tốt hơn. Anh và bà ấy cứ đi tụt ra đàng sau một đoạn như buổi chiều hôm nọ, rồi mặc sức mà tán tỉnh.
Nhưng hôm qua trời mưa, và mặc dù Daphne và Clayton đi bộ đến chơi những nơi nào đó chưa biết, anh đã từ chối không đi theo họ. Lạy Chúa lòng lành, anh không muốn như thế, anh không muốn tán tỉnh tình nhân trước mắt em gái, cặp mắt chan chứa tình thương nhưng thiếu hiểu biết.
Nhưng đêm nay là đêm dạ vũ. Anh phải mặc áo quần cẩn thận mới được, chiếc áo khoác màu đen, cái quần ống túm tận đầu gối bằng vải trắng có viền đăng ten. Ở thành phố thì màu đen là màu thông dụng, nhưng ở nông thôn người ta ít thấy. Anh kẹp vào giữa chiếc cà vạt một cái găm có đính kim cương, đây là đồ trang sức duy nhất của anh. Anh vốn rất ghét chưng diện lòe loẹt. Đêm nay anh muốn tránh chưng diện sang trọng. Anh không muốn lộng lẫy hơn người tình nhân của mình.
Khi trông thấy nàng, anh cảm thấy sung sướng, vì sự thể đã diễn ra đúng như dự kiến của anh. Trước khi bắt đầu bữa tiệc, anh thấy nàng đứng cách anh một đoạn ở bên kia phòng khách. Nàng ăn mặc giống như lần trước, lần nàng được mời đến ăn cơm tối.
Nàng mặc chiếc áo dài may thật giản dị và chỉ đeo một chuỗi hạt ngoc trai trên cổ.
Không có cài đồ trang sức gì trên tóc hết.
Anh thấy lúc này trông nàng nổi bật lên trước tất cả các phụ nữ khác trong phòng, kể cả Clarissa, mặc dù bà đã mang đầy kim cương lóng lánh trên người, kim cương mà Claude đã tặng bà làm quà cưới. Catherine tươi cười, nói chuyện với bà Lipton, một cặp vợ chồng xa lạ anh không biết, và với người đàn ông mà Rex nhận ra là người thuê đất, người mà Claude đã đến gặp cách đây khoảng một tuần. Anh chàng này đi một mình và trông bề ngoài chắc đã ngoài 35. Mẹ kiếp đôi mắt của hắn ta, nếu hắn ta biết điều thì liệu hồn mà kiềm chế lại.
Nàng chợt trông thấy anh đứng bên này phòng, nàng mỉm cười với anh. Anh phân vân không biết nàng có lầm anh với Claude nữa không. Nhưng nụ cười không tươi tí nào hết. Nếu miêu tả cho chính xác thì đấy chỉ là nụ cười nhếch mép. Anh định thế nào đêm nay anh cũng khiêu vũ với nàng. Anh mong sao nàng không có ý đồ tránh hai bản nhạc van mà anh đã yêu cầu nàng nhảy với anh. Đêm nay thế nào anh cũng phải hôn nàng cho được, hôn đàng hoàng hay hôn lén. Nụ hôn trên cầu hôm nọ không thể gọi là nụ hôn được, nhưng nó đã đánh thức lòng mong mỏi, khao khát được hôn thật sự. Nếu nàng không chịu ngủ với anh, thì lạy Chúa, chắc nàng sẽ chịu hôn anh. Chắc nàng không từ chối hôn anh.
Bỗng Nam tước Pelham đến đứng ngay trước mắt anh, nói:
- Này ông bạn, ngay cả với kẻ thù tôi cũng chưa thấy anh nhìn với ánh mắt rực lửa như thế. Nàng vẫn mãi ngoan cố ư?
- Có lẽ sau đêm nay anh và Nat sẽ đổi ý kiến, không ra đi nữa - Tử tước Rawleigh nói, đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt khinh bạc, buồn bã - Thì ra Clarissa cũng đã cố mời cho được một số người đẹp đến dự dạ vũ.
- Nat đã để ý cô gái tóc đỏ - Nam tước Pelham nói, hất đầu về góc phòng đàng xa, nơi có một cô còn trẻ xinh xắn đứng lẫn trong đám đông, cô ta đang giương mắt nhìn quanh, vẻ sung sướng - Nhưng anh ta lo lắng lắm, Rex à. Anh ta cứ sợ thế nào cô gái cũng có cha mẹ, anh em, chú bác, vân vân - chắc anh biết luận điệu cũ rích ấy rồi - có mặt ở đây, và có lẽ sẽ bu vào anh ấy để hỏi cho ra lẽ ý đồ của ảnh nếu ảnh la cà bỡn cợt tán tỉnh cô ta.
Tử tước Rawleigh cười khúc khích.
***
Trong bữa ăn, nàng ngồi gần những người rất lịch sự, ông Lipton một bên và Ngài Clayton Baird một bên. Mặc dù bà Adams chào nàng với nét mặt rất lạnh lùng, nhưng mọi người đều tử tế, bặt thiệp và lại còn thân ái nữa. Nàng xua đuổi ra khỏi đầu óc ý nghĩ là nàng trông giản dị hơn các cô các bà khác. Nàng vẫn mặc cái áo dài màu xanh lục mà nàng thường mặc vào các cuộc vui chơi giải trí vào buổi tối trong suốt hai năm qua. Và nàng mang chuỗi ngọc của mẹ nàng. Nàng ít khi mang chuỗi ngọc trừ vào những dịp rất đặc biệt.
Chuyện nàng ăn mặc đơn giản và không hợp thời trang chẳng thành vấn đề. Nàng không đến đây để cho người ta ngắm nghía. Mà nàng đến để vui chơi buổi tối với mọi người. Và khi họ rời phòng ăn sang phòng khiêu vũ, thì ở đây đã có nhiều người khách khác nữa, những người không được mời đến ăn bữa tối, nàng nhận thấy nàng ăn mặc còn đẹp hơn những bà vợ và các cô con gái của những chủ trại thuê đất.
Nàng nhảy suất đầu tiên với một chủ trại thuê đất, điệu vũ đồng quê. Nàng cười với ông ta và cảm thấy hưng phấn. Nàng thường thích buổi dạ vũ có chơi nhạc vui tươi, có hương thơm và nước hoa, và cảnh múa may quay cuồng làm tung bay những chiếc áo lụa và xa tanh màu sắc rực rỡ, đồ nữa trang lấp lánh dưới ánh đèn cầy.
Nàng hy vọng tử tước sẽ thay đổi ý kiến, sẽ không mời nàng nhảy hai bản van như anh đã yêu cầu. Chắc anh ta sẽ thay đổi ý kiến. Ở giữa khung cảnh đông đúc như thế, nàng nghĩ chả lẽ anh chỉ mời độc một mình nàng. Mà lại mời nhảy hai bản van? Chắc chắn anh ta không mời đâu. Trong khi vào bàn tiệc lúc đang ở trong phòng khách, anh ta không hề có ý định đi đến gần nàng. Khi vào tiệc, anh lại ngồi vào chỗ quá xa nàng.
Trong phòng khiêu vũ anh ta cũng không đến gần nàng. Bây giờ anh lại nhảy bản khác với Ellen Hudson kia kìa.
Anh đã cho biết anh phải nhảy với cô Hudson bản khai mạc kia mà. Nếu anh vẫn giữ chương trình như anh đã định thì làm sao nhỉ? Catherine hồi hộp thở nhanh.
Đêm nay nàng không lầm anh ta với người em song sinh. Ông Adams trông cực kỳ đẹp trai trong bộ đồ sọc xanh. Còn Tử tước thì hết sức lịch sự và... trông thật quỷ quái trong bộ áo quần màu đen trắng.
Gascolâgne mời nàng nhảy suất tiếp theo, một điệu vũ bốn cặp. Anh ta đã được lòng nàng. Nàng thích cặp mắt nhí nhảnh tươi cười và khuôn mặt xinh trai của anh ta, và nàng lại tự hỏi, tại sao một con người đẹp đẽ như thế này, duyên dáng như thế này, tư cách cởi mở như thế này, thế mà chỉ làm cho nàng mát dạ thôi chứ không làm cho lòng nàng rung động. Trong khi người kia...
Phải rồi, có lẽ bản chất của nàng chỉ bị những kẽ có tà tâm thu hút lôi cuốn. Hai ông quí phái đề nghị thành hôn với nàng trong ba năm trước đều là những người rất xứng đáng làm chồng, có khả năng mang đến hạnh phúc cho nàng. Nhưng nàng đã từ chối cả hai chỉ vì nàng viện cớ nàng không yêu.
Không. Thiếu tình yêu, hôn nhân sẽ rất phiền phức. Nam tước Pelham nhảy với nàng điệu vũ đồng quê khác.
Trước khi nhảy, anh ta cúi người chào nàng, giương cặp mắt xanh đắm đuối nhìn nàng và nói:
- Bà Winters, tại sao rốt lại Nat được phép từ giã người đẹp nhất trong phòng?
- A - nàng cười nhìn anh, đáp - Thưa ngài, ngài là người tâng bốc quá đáng rồi.
Rất dễ cười nói với ông ta, mặc dù điệu nhảy mãnh liệt rất khó có đủ thì giờ để nói hay để cười.
Khi điệu vũ chấm dứt, anh đưa nàng vễ chỗ cũ và nói:
- Tôi biết tiếp theo đây sẽ có một điệu van. Tôi rất mừng khi thấy bà Adams bằng lòng đưa nhạc van vào chương trình buổi dạ vũ ở chốn thôn quê này. Nãy giờ không có điệu vũ nào tôi thấy thích cho bằng nhạc van. Chắc bà biết nhảy điệu này chứ, bà Winters?
- Ồ, biết chứ. Điệu vũ này lãng mạn, tuyệt vời lắm.
Nhưng tim nàng đập thình thịch, nàng tiếc là đã quên mang theo quạt. Bỗng nhiên căn phòng nóng bức và thiếu thoáng khí. Nàng định đi đến phòng nghỉ của các bà để ngồi ở đấy một lát cho đến khi suất nhảy khác tiếp tục, nhưng bỗng nàng thấy hoảng hốt một cách rất lạ lùng. Anh chỉ nhảy với cô Hudson, bà Adams và Phu nhân Baird. Nếu anh không nhảy bản nhạc van đầu tiên với người đến dự tiệc thì kể cũng lạ.
Nhưng chắc có lẽ anh không định nhảy điệu van với nàng rồi. Có lẽ đấy cũng là lý do khiến nàng chạy trốn khỏi đây. Đứng đây để nhìn anh dẫn người nào đấy ra sàn nhảy thì nhục quá.
Thế rồi bỗng ngài Clayton xuất hiện bên cạnh nàng, quá trễ rồi, không chạy khỏi đây được rồi. Ông ta nói chuyện với nàng một vài phút rồi mới nàng nhảy nhạc van. Ôi, trời ơi! Nhưng cũng được thôi, ít ra thì nhảy với ông ta cũng bớt nhục. Nàng hé môi để trả lời và đưa bàn tay để áp lên bàn tay ông ta.
Bỗng từ sau lưng nàng, một giọng nói buồn buồn, kiêu ngạo cất lên:
- Xin lỗi, ông bạn. Tôi đã yêu cầu dành suất này để khiêu vũ với bà Winters rồi. Có lẽ suất sau bà ấy rảnh, sẽ nhảy với chú.
Nàng quay phắt lui, để tay lên bàn tay của Tử tước Rawleigh đang chìa ra, và để cho chàng dìu ra sàn nhảy, không hề quay lại một lần để nhìn ngài Clayton. Và mặc dù họ là cặp đầu tiên ra sàn nhảy và bao nhiêu con mắt trong phòng đều đổ dồn vào họ, nàng vẫn cảm thấy sung sướng vô cùng. Vì đây là lý do khiến nàng đến đây. Đây là giây phút nàng chờ đợi suốt cả buổi tối hôm nay.
- Tí nữa thì bà đã đem bản val của tôi mà cho ông em rể của tôi rồi, bà Winters à - Rex nói, cặp mắt đen nhìn nàng đăm đăm. Họ đứng nhìn nhau, nhưng chưa đụng vào người nhau vì nhạc chưa trỗi lên - Tôi rất giận. Bà không thấy tôi giận hay sao?
- Nếu tôi chiều theo ý ông thì chắc hay hơn phải không? Tôi phải làm theo ý ông mới tốt phải không? Không dễ gì đâu, thưa ngài. Tôi biết ông là sĩ quan kị binh trong thời gian có chiến tranh, nhưng tôi không phải là tên lính mới ngu ngơ của ông đâu.
- Tôi không bao giờ cho lính mới ngu ngơ nhảy nhạc val với tôi - Anh đáp - Tôi không muốn gây tai tiếng trước mắt mọi người.
Nàng bật cười mặc dù nàng không muốn cười, mắt anh sáng lên với vẻ thích thú như để khen nàng, khen tràng cười của nàng. Anh nói:
- A, thế mới tuyệt. Bà Winters, mấy khi thấy được bà cười như thế này. Tôi tự hỏi trước đây không biết bà có thường cười như thế này không?
- Nếu ai đó biểu lộ niềm hân hoan qua tiếng cười khi nghe được một câu nói ý nhị, thì người ta sẽ bị gán cho là không bình thường, là hời hợt, thưa ngài.
Anh tảng lờ như không nghe lời nàng, nói:
- Tôi chắc bà đã có một thời bà thường vui cười. Thời trước khi bà đến Bodley-On-the-Water. Lạy Chúa, tại sao bà lại đến chốn này? Chắc khi ấy bà chỉ là một cô gái nhỏ. Hẳn bà đã quá yêu chồng cho nên khi ông ta qua đời, bà thề với vong linh chồng là sẽ không bao giờ cười lại nữa.
Ôi, lạy Chúa lòng lành. Xin cho nhạc trỗi lên. Nàng không muốn người nào đoán già đoán non những chuyện xảy ra trong quá khứ của nàng.
- Hay là - anh nói tiếp - cuộc hôn nhân của bà trải qua một cơn bão táp bất hạnh, khiến bà phải đến cái xó xa xôi này để ở và quên hết cách cười thoải mái.
Đêm nay nàng đến đây để “vui chơi”. Nàng mím chặt môi rồi cất tiếng đáp:
- Ngài xấc láo lắm, thưa ngài.
Anh nhướng cao chân mày, nói:
- Còn bà, đừng để tôi quá kiên nhẫn nữa, thưa bà.
Bắt đầu một điệu van như thế này quả không có dấu hiệu gì thuận lợi, tốt đẹp hết, điệu vũ mà nàng đặt hết tin tưởng là sẽ mê ly lãng mạn. Nhưng may thay nhạc vừa bắt đầu, anh nhích người vào gần nàng hơn, một tay để vào sau eo của nàng, một tay nắm bàn tay phải của nàng. Nàng để bàn tay trái lên vai anh. Anh quay nàng vào vũ điệu.
Trước đây nàng đã từng nhảy điệu val rồi. Nhiều lần rồi. Đây là vũ điệu nàng thích nhất. Và khi được nhảy với người có tình ý với nàng, nàng lại cảm thấy tuyệt vời hơn nữa. Vũ điệu này thường dễ biểu lộ được tình cảm sâu kín, lãng mạn của mình... Và bây giờ nàng đang được sống trong tình cảm đó.
Nàng cảm thấy khiêu vũ với Tử tước Rawleigh không hẳn là được đi vào thế giới lãng mạn. Nàng biết anh khiêu vũ với thái độ đam mê, rất lôi cuốn đến nỗi nàng cảm thấy toàn thân mình bủn rủn. Bàn tay anh để bên hông nàng, như truyền vào người nàng một hơi nóng kỳ lạ. Nàng cảm thấy cả cơ thể hừng hực nóng từ đầu cho đến chân.
Mặc dù thân thể hai người không chạm vào nhau. Nàng ngửi mùi nước hoa hòa lẫn với mùi khác trong người anh, mùi vị chính của con người anh.
Thế rồi nàng cảm thấy hồ hởi, sung sướng. Anh là người khiêu vũ rất giỏi, anh dìu nàng quay cuồng khắp phòng một cách rất tài tình, không lỗi một bước, không va chạm một người nào đang nhảy trong phòng. Nàng nhịp nhàng theo bước chân của anh và cảm thấy chưa bao giờ nàng nhảy đẹp như hôm nay. Chưa bao giờ nàng cảm thấy hoàn toàn sung sướng như thế này.
Cuối cùng, nàng cảm thấy lúng túng ngượng ngập. Nàng bắt gặp ánh mắt của bà Adams, tình cờ và trong lúc lòng đang hân hoan, khi bà ta đang nhảy với chồng. Mặc dù trên môi bà đang nở nụ cười, nhưng mắt bà thì lại lạnh lùng như thép. Và mắt bà lộ vẻ giận dữ khiến nàng phải kinh hoàng.
Vừa nhảy, Catherine vừa nhận ra như thể chưa khi nào nàng được sống trong tâm trạng của nữa giờ này, và như thể khong ai hiện hữu trên đời ngoài nàng với người đàn ông đang nhảy với nàng. Bỗng nàng nhận thấy nàng đang nhảy trong phòng có nhiều người và sau những giờ phút này nàng sẽ còn có nhiều thời gian nữa. Còn cả một khoảng thời gian suốt đời phải sống với chính những người này - ngoại trừ Tử tước Rawleigh, người sẽ ra đi trong một ngày rất gần đây.
Nàng phân vân không biết mặt nàng và các động tác trên cơ thể nàng đã biểu lộ như thế nào trong thời gian 15 phút hay 20 phút vừa qua. Nàng nhìn lên mặt anh để xem thử anh biểu lộ thái độ ra sao.
Anh đang nhìn chăm chú xuống mặt nàng
- Lạy Chúa, tôi muốn bà, Catherine Winters à - anh nói. Lời nói nghe ấm áp rất khác xa với vẻ u sầu trong mắt anh.
Đây chính là vấn đề mà những ai chống đối điệu van thường đưa ra, nàng nghĩ. Điệu van thường khơi dậy sự đam mê, mà lòng đam mê thì không nên kích thích, không được khêu gợi lên. Và nàng còn nhảy điệu van với anh lần nữa trước giờ ăn phụ?
- Thưa ngài - nàng nói - tôi nghĩ ngài bắt đầu nói năng lẩm cẩm rồi đấy. Trước đây chúng ta đã nói đến vấn đề này rồi. Cuốn sách đã xếp lại rồi.
- Thế ư? - anh hỏi, mắt liếc nhanh nhìn xuống môi nàng - Thật thế à, Catherine?
Nàng nghĩ anh là kẻ tán gái lão luyện, tài tình. Con người đểu giả. Anh không phải là người nàng gặp đầu tiên. Nàng biết đôi môi của anh khi mở ra gọi tên nàng sẽ có sức mạnh làm cho nàng xao xuyến. Và quả nhiên hoàn toàn đúng. m thanh trong lời anh hỏi, trong tiếng gọi tên nàng, nghe trìu mến dịu dàng biết bao, đã làm cho nàng xúc động.
Hoàn cảnh sao mà kỳ cục như thế này!
Thay vì trả lời, nàng lại nhìn vào chiếc ghim đính kim cường long lanhh trên chiếc cà vạt của anh.
Khi bản nhạc chấm dứt đưa nàng về chỗ cũ, anh nói:
- Tôi rất sung sướng thấy bà không trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi. Tôi không muốn buộc lòng phải gọi bà là kẻ nói láo. Nhớ suất nhảy vào giờ ăn phụ đấy nhé. Bà đừng ban cho ai khác đấy - Anh đưa bàn tay nàng lên môi, hôn mấy ngón tay của nàng rồi quay đi.
Nàng định bỏ về trước khi nhảy van vào giờ ăn phụ. Nàng không chịu được cảnh như thế này nữa. Tất cả công việc giữa gìn vun xới trong bao năm qua đi đời nhà ma. Nàng phải mất 5 năm nữa mới lấy lại được phong độ và cảnh bình an sau những chuyện xảy ra trong hai tuần vừa qua. Có lẽ nàng không lấy lại được ở Bodley-On-the-Water này.
Ở đây nhiều chuyện sẽ nhắc nhở nàng nhớ mãi. Nhưng nàng không thể rời khỏi đây được. Chỉ nghĩ đến việc rời khỏi nơi đây là nàng rùng mình khiếp hãi - rời đây để bắt đầu lại với những người xa lạ. Mà cho dù nàng có muốn bắt đầu lại đi nữa, nàng cũng không thể làm được. Nàng phải ở đây cho hết đời.
Nàng đến trang viên Bodley với ngài Mục sư và bà Lovering. Nàng nghĩ có lẽ họ sẽ ra về sớm như mọi khi, nhưng chắc họ không bỏ buổi ăn phụ để về sớm. Nàng nhìn quanh để tìm xem họ ở đâu, lòng không hy vọng. Nhưng nàng không thấy họ ở đâu hết.
Cuối cùng nàng hỏi người quản gia mới biết ông mục sư đã được mời đến thăm bà Lambton, bà này đang thập tự nhất sanh trên giường. Và ngài đã đem bà Lovering về nhà rồi mới cùng đi với Percy, con trai của bà Lambton, đến nông trại của họ cách đây 5 dặm. Họ đã ra về mà không báo cho nàng hay, Catherine nghĩ hoặc là họ đã quên nàng, hoặc là có lẽ họ cho vì còn sớm. Chắc nàng cònn muốn ở lại và sẽ tìm ai đó để nhờ xe chở nàng về nhà khi hết buổi dạ vũ.
Dĩ nhiên bất kỳ ai nàng cũng có thể nhờ được. Nhiều người hàng xóm khi về nhà đều đi qua làng và họ sẵn lòng đưa nàng về đến tận cổng. Ông Adams chắc cũng vui lòng sai người lấy xe đưa nàng về nhà. Nàng không có lý do gì phải sợ việc này. Vả lại đường về nhà cũng không xa quá, nàng có thể đi bộ chỉ ngại trời đêm đầy mây, tăm tối.
Vả lại, nàng không thích đi bộ một mình vào ban đêm. Nhưng bây giờ còn sớm quá, nàng không thể nhờ ai đưa về nhà, trừ phi nàng kiếm cớ ngã bệnh đột xuất.
Chắc là nàng phải nán lại dự buổi dạ vũ đến cùng.
Khi ngài Clayton đến mời nàng nhảy, nàng cười.
***
Rex đã mê nàng đắm đuối. Anh không còn có ý nghĩ trêu đùa như cách đây mấy tuần nữa. Anh hoàn toàn nghĩ rằng Catherine Winters không có ý đồ trêu chọc anh, mà nàng đã hành động rất nghiêm túc. Nhưng cho dù nàng có trêu anh đi nữa, thì bây giờ nàng cũng đã muốn anh, sự thật đã hiển nhiên rồi.
Anh phải chiếm nàng mới được.
Nếu lần đầu mà nàng chịu làm tình nhân của anh như lòng anh tin tưởng, thì chắc bây giờ anh không rơi vào tình trạng quá bị ám ảnh, quá si mê đắm đuối như thế này. Anh tin tình hình sẽ không như thế này. Nếu hôm ấy anh đã chiếm được nàng, thì chắc trong hai tuần vừa qua anh đã được thỏa mãn. Có lẽ bây giờ anh vẫn còn ham muốn nàng vì nàng quá yêu kiều và có tư cách. Nhưng chắc chắn anh sẽ không còn say đắm, si mê nàng quá như bây giờ.
Thậm chí có lúc bất chợt Rex định thay đổi quyết định. Anh nghĩ nếu anh quyết định thì không có gì ngăn cản anh đề nghị làm đám cưới với nàng. Nhưng nghĩ lại, anh thấy ý kiến này không thực hiện được. Anh không muốn hôn nhân. Quả vậy, anh đã tán tỉnh đính hôn với Harotia một cách vội vàng chỉ mới cách đây ba năm, nhưng chính vì chuyện này mà anh đau khổ. Anh đã yêu người phụ nữ mà chỉ sau đó không bao lâu đã phụ anh để chạy theo một tên đểu giả. Từ đó anh đâm ra nghi ngờ lòng dạ đàn bà.
Nếu anh hấp tấp cưới nàng mà chưa biết nàng có thành tâm yêu mình không, thì anh chỉ rước thêm đau khổ vào thân mà thôi. Trước khi quyết định lấy nàng, anh phải tìm hiểu thật kỹ tâm hồn nàng có hợp với anh không?
Dĩ nhiên công việc này đã vượt ra ngoài phạm vi lãng mạn.
Không, chắc chắn anh sẽ không đề nghị cưới Catherine Winters chỉ vì anh không có cách nào khác hơn để được ngủ với nàng. Ngoài ra, anh chưa biết gì nhiều về nàng hết. Nếu lấy một người hoàn toàn xa lạ có vẻ đáng yêu, có vẻ có đạo hạnh như nàng, thì quả là một hành động điên cuồng.
Nhưng những suy nghĩ đắn đo của anh trong khi nhảy với nàng, nói chuyện với nàng, và trong lúc chờ đợi suất nhảy trước giờ ăn phụ, không thể nào làm nguội lạnh được lòng anh ham muốn chiếm hữu nàng. Anh muốn nàng, và lạy Chúa, nếu có phương pháp nào để chiếm được nàng trong thời gian ngắn nhất, anh sẽ thực hiện ngay.
Anh thấy điều làm cho anh tức giận - quá tức giận - là trogn khi quí ông chung quanh anh đang dìu người bạn nhảy ra sàn để nhảy van, thì anh không tìm thấy nàng ở đâu hết.
Trong khi anh đang nhốn nháo nhìn quanh, bỗng đâu Clarissa từ phía sau bước đến, bà ta nói một cách tinh quái:
- Anh Rawleigh, Ellen không có ai nhảy suất này. Để tôi đưa anh đến nhảy với cô ấy nhé.
- Xin lỗi, Clarissa - Rex nói, giọng gay gắt ngoài ý muốn - tôi đã hẹn nhảy với cô ấy sau bữa ăn phụ mà, nhảy lần thứ hai. Tôi đã dành nhảy suất này với người khác rồi.
- Ồ, ai thế? - Giọng bà ta cũng gay gắt.
Rex cảm thấy quá giận, không muốn che giấu gì nữa. Vả lại, tại sao phải giấu giếm?
Khi tìm ra nàng, anh sẽ nhảy với nàng trước mặt mọi người. Cho nên anh đáp:
- Catherine winters.
- Bà Winters - bà ta hỏi - Ồ. Chắc bà ấy sẽ rất biết ơn, anh Rawleigh. Tôi nghĩ với sự quan tâm như thế này, bà ấy sẽ rất biết ơn anh đấy. Có phải anh nhảy lần này là lần thứ hai không?
- Xin lỗi, Clarissa - anh đáp rồi bỏ đi. Rõ ràng nàng không có trong phòng khiêu vũ. Hay trong hành lang bên ngoài. Hay là trong phòng khách, ở đây chỉ có vài người già đang chơi bài thôi. Vậy nàng trốn ở đâu? Trốn anh ư? Nàng trốn đi rồi ư? Trốn về nhà ư?
Nhưng anh có mặt khi Mục sư Lovering ra đi kia mà. Nàng không đi với ông ấy. Nàng đến đây với ông Mục sư và chắc phải đợi có ai đưa về nhà vào cuối buổi dạ vũ. Trừ phi nàng đi bộ. Chắc chắn nàng không có gan đi bộ về nhà một mình. Vậy nàng ở đâu?
Rex nghĩ, chỉ còn một nơi có thể tìm ra nàng. Anh đến nhìn vào phòng âm nhạc.
Ánh sáng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ kiểu Pháp thấp xuống tận nền nhà, vì màn che cửa không được kéo kín. Nhưng nàng tránh chỗ có ánh sáng mà ngồi vào chỗ tối trong phòng. Nàng ngồi trên chiếc ghế dài trước đàn dương cầm, mặt nhìn bàn phím nhưng không đàn. m nhạc điệu van từ phòng khiêu vũ vang đến tận đây. Khi anh mở cửa bước vào, nàng vẫn không nhìn lên. Anh bước nhanh đến phía nàng.
- Nhảy với tôi chứ - anh nói.
- Tôi không muốn chuyện này xảy ra - nàng đáp.
- Chuyện này ư? - Anh cảm thấy hy vọng nhen nhóm. Nàng không muốn việc này xảy ra, nhưng nó đã xảy ra rồi.
Nàng không trả lời một hồi lâu. Nàng đưa mấy ngón tay của bàn tay trái vuốt trên phím đàn, nhưng không ấn xuống trên hàng phím.
- Tôi đã hai mươi lăm tuổi - nàng nói - tôi đã sống ở đây 5 năm. Tôi đã có bạn bè, người quen ở đây. Tôi đã tạo nên một cuộc sống có ý nghĩa ở đây. Tôi đã tạo ngôi nhà nhỏ của tôi thành một tổ ấm. Tôi đã có con chó, tôi yêu nó và nó yêu tôi. Tôi được sống hạnh phúc.
- Hạnh phúc! - anh muốn tranh luận với nàng về từ này - Có phải cuộc hôn nhân của cô quá bất hạnh đến nỗi cô cảm thấy cuộc sống ở đây, cuộc sống một mình thui thủi, là cuộc sống hạnh phúc ư, Catherine?
- Tôi không cho phép ông dùng tên tôi để gọi - nàng nói.
- Vậy thì bà cứ gọi tôi là Rex để trả đũa - anh đáp - Bà muốn tôi cũng như tôi muốn bà vậy.
Nàng cười chua chát và nói:
- Đàn ông rất khác xa đàn bà. Điều tôi muốn là bình an trong tâm hồn và hạnh phúc.
- Buồn thảm thì có.
- Nếu ông thích gọi thế thì tùy ông - Nàng không bàn cãi với anh về điểm này nữa, mặc dù anh vẫn đứng lặng yên để chờ nàng nói tiếp.
- Bà có được hạnh phúc với chồng không? - Anh hỏi.
Nàng lại im lặng một lát mới nói tiếp:
- Tôi không để tâm đến hạnh phúc hay bất hạnh. Hạnh phúc thường ngắn ngủi, còn bất hạnh thì lâu dài. Chuyện hôn nhân của tôi không liên quan gì đến ông. Tôi không phải là mối quan tâm của ông. Tôi mong sao ông trở lại phòng khiêu vũ để nhảy với ai đó đi, thưa ông. Bất kỳ phụ nữ nào cũng đều sung sướng khi nhảy với ông.
- Tôi muốn nhảy với bà.
- Không.
- Tại sao không? - Anh nhìn xuống nàng. Mặc dù chiếc gáy của nàng nằm khuất trong ánh sáng lờ mờ nhưng trông vẫn đẹp lạ lùng, rất khêu gợi.
Nàng vươn vai lên và nói:
- Tôi không thích cảm giác ấy.
- Không thích cảm giác đang sống ư? Bà khiêu vũ rất giỏi. Âm nhạc tiềm tàng trong người bà rất phong phú và bà đã thể hiện ra ngoài qua vũ điệu thật nhịp nhàng, thật tài tình.
- Tôi không muốn bị người ta nhìn ngó - nàng nói - Nếu tôi nhảy với ông lần thứ hai, thế nào cũng bị mọi người chú ý. Lần đầu, bà em dâu của ông đã không ưa rồi. Tôi phải sống ở đây. Sống suốt đời. Tôi không muốn để mọi người đem chuyện này ra bàn tán xôn xao khắp làng.
Anh gác một chân lên ghế ở phía chỗ nàng ngồi, rồi tựa cánh tay lên chân. Anh nói:
- Bà không cần phải ở đây. Bà có thể đi với tôi. Tôi sẽ tìm cho bà một ngôi nhà ở đâu đó để bà khỏi bận tâm đến lời xầm xì của ai hết, mà chỉ còn nghe tôi nói thôi.
Nàng lại bật cười, rồi đáp:
- Tổ ái tình với chỉ một người mua vui. Nghe hấp dẫn biết bao.
- Khi bà lấy chồng thì chắc chuyện này đối với bà hấp dẫn chứ. Trừ phi bà lấy chồng với lý do khác chứ không phải vì tình yêu. Nhưng tôi chắc bà không làm thế.
- Chuyện xảy ra đã lâu rồi - nàng nói - Xin ông làm ơn đừng để ai tìm thấy chúng ta ở đây - Nàng hít vào một hơi thật dài - Xin ông làm ơn.
- Không. Bây giờ quá trễ rồi, không cùng họ nhảy được đâu.
- Thì nhảy ở đây. Nhảy với tôi ở đây. Nhạc vang to đến tận đây và căn phòng đủ rộng, nền nhà lại không có thảm.
- Nhảy ở đây à? - Lần đầu tiên nàng ngước mắt nhìn anh.
- Nào, ta nhảy - anh lại nói.
Nàng từ từ để bàn tay lên bàn tay anh rồi miễn cưỡng đứng lên. Nhưng khi anh quàng tay kia sau eo nàng và nắm bàn tay nàng thì nàng đưa tay kia để lên vai anh và hai người quay theo tiếng nhạc, nhảy quanh trong căn phòng tối tăm, nhịp nhàng êm ái.
Quả nàng nhảy thật giỏi. Nàng bước theo anh nhẹ nhàng đến nỗi anh không nghĩ đến chuyện phải kéo nàng đi hay sợ phải dẫm lên chân nàng.
Hai người im lặng nhảy. Thoạt tiên họ nhảy nghiêm túc, giữ khoảng cách vừa phải, mặc dù bàn tay họ níu nhau khá chặt. Nhưng khi đến chỗ có ánh sáng rọi vào, anh nhìn xuống mặt nàng, anh thấy nàng nhắm hai mắt mà nhảy. Anh bèn kéo nàng sát vào người anh, sát đến nỗi vế chân nàng cọ vào vế chân anh và anh cảm thấy nụ hoa nàng cọ vào áo anh. Anh kéo nàng chặt thêm vào người mình cho đến khi anh lật bàn tay nàng để áp lòng bàn tay vào trái tim anh. Nàng tựa trán lên vai anh và lướt bàn tay lần ra sau gáy anh. Cuối cùng âm nhạc ngừng lại, hai người đứng yên.
Nàng áp tấm thân mảnh mai, mềm mại, ấm áp vào người anh. Người nàng thơm mùi xà phòng, anh cảm thấy mùi thơm dễ chịu, hấp dẫn hơn cả những loại nước hoa đắt tiền, mà bất kỳ cô tình nhân nào của anh trước đây cũng dùng. Anh sợ không dám động đậy, cũng không dám thở. Nàng đang ở trong trạng thái xuất thần, anh không muốn đánh thức nàng.
Nhưng chỉ một lát, nàng ngẩng đầu nhìn vào mặt anh. Anh không thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng có thể nàng vẫn áp sát vào người anh, ấm áp. Anh cúi xuống, hôn nàng.
Lần này nàng cũng hé môi. Anh rà lưỡi vào môi trên của nàng, rà từ góc môi bên này sang góc môi bên kia, rồi rà xuống môi dưới. Nàng không nhích lui mà cũng không đáp ứng. Nàng có vẻ khoan khoái, lâng lâng, chẳng khác nào một người phụ nữ sảng khoái sau khi đã làm tình xong. Nhưng anh lại cảm thấy bị lường gạt, anh thất vọng nghĩ thế khi nàng nhích đầu lui. Nàng nói:
- Ông làm chuyện này tài lắm. Tôi chắc ông làm việc gì cũng giỏi hết. Kể cả việc dụ dỗ đàn bà con gái. Nhưng bây giờ thì chấm dứt, không làm nữa. Tôi phải về.
Được rồi. Chuyện này sẽ tính sau. Bây giờ anh không nên ép. Bây giờ thế là đủ rồi.
Nhưng anh hôn không phải là hành động dụ dỗ. Mà hoàn toàn có sự đồng ý của nàng.
Có lẽ nàng chưa nhận ra như thế mà thôi.
- Được rồi - Rex nói - chắc chúng ta không cần đợi ở đây cho đến lúc mọi người đã ăn xong.
- Không, tôi không muốn nói đến phòng ăn. Mà tôi về nhà.
- Ai đưa bà về? - Anh cau mày hỏi - Mục sư Lovering chưa trở về đây mà!
- Tôi... tôi sẽ nhờ người khác. Ông không thấy tôi đã mang theo áo khoác đến đây sao?
Rex không nhìn, nhưng anh biết chiếc áo nằm trên ghế dựa.
- Bà không có tài nói láo - anh nói - Bà định “đi bộ” về nhà một mình. Vậy thì tại sao bà ngồi ở đây? Bà không có can đảm đi bộ một mình phải không?
- Không có gì phải sợ. Ở đây không có thú dữ, cũng không có kẻ gian phi. Không có gì phải sợ hết.
Nhưng qua giọng nói của nàng, Rex đoán được tâm trạng của nàng. Nàng muốn đi bộ về nhà, nhưng lại sợ không dám đi. Và nàng thấy còn sớm quá, không dám nhờ Claude hay ai đó lấy xe để đưa nàng về. Cho nên nàng đành trốn vào phòng âm nhạc này, có lẽ nàng hy vọng ở đây không ai thấy cho đến khi buổi dạ vũ kết thúc.
- Bà hãy đợi đây - anh nói - Để tôi đi lấy áo khoác rồi tôi sẽ đưa bà về.
- Không được - nàng thốt lên, giọng giận dữ - Tôi đi một mình thôi.
- Hãy đợi đây - Anh để một ngón tay lên môi nàng - Đừng tính chuyện lẻn ra khỏi đây, Catherine. Nếu bà lẻn đi, tôi sẽ đi tìm bà và la toáng lên đấy. Tôi sẽ nhờ mọi người đến dự tiệc đi lục lạo khắp các bụi bờ. Khi ấy thì bà chắc phải bối rối, hết hồn. Cứ đợi đây cho đến lúc tôi quay lại.
- Không. Nếu người ta thấy hai chúng ta cùng...
- Sẽ không có ai thấy hết - Anh đã ra đến cửa, qua lại nhìn nàng - Cứ đợi ở đây.
- Vậy thì tôi sẽ đi ăn - nàng đáp. Nhưng anh đã ra ngoài cửa rồi. Anh đóng cửa lại, tảng lờ không nghe nàng nói.
Nếu anh đã hoạch định như thế, thì chắc mọi việc sẽ êm xuôi. Nàng không có ý định như thế. Anh biết chắc như thế. Nhưng anh sẽ làm cho nàng hài lòng. Anh sẽ làm cho nàng thấy việc này sẽ rất hoàn hảo.
Catherine.
Rex nhớ chưa có người đàn bà nào đã làm cho anh mê mẩn như thế này.