Chương 1: Xuyên không vào tiểu thuyết, trở thành nữ phụ

Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Trong căn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách Nhật Bản. Nhạc Tử Linh nằm dài trên chiếc giường màu xanh dương, gấp cuốn tiểu thuyết mới mua lại ôm vào trong ngực thở dài một cái và... " Rầm " Cuốn tiểu thuyết vừa mới đc cô ôm trong ngực giống như bảo bối bây giờ đã bị ném đi một cách không thương tiếc. Lôi điện thoại ra cô lập tức gọi ngay cho con bạn mình _ cũng chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc.

" Con kia! Cuốn tiểu thuyết mày vừa viết cẩu huyết vl. Đọc mà ức chế bỏ mẹ. Tau đọc mà tau muốn đến chỗ mày tát cho vài cái thẳng mặt cho tỉnh người ra. Tình tiết truyện cẩu huyết chết đi được. Cái gì mà ngây thơ trong sáng, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời... con nữ chính tau thấy giả tạo thì đúng hơn. Chỉ tội cho con nữ phụ... Mày ngược con nữ phụ gì mà thảm thế hả, đã chết xác còn không được toàn thây... Tội nghiệp cho con nữ phụ vcl "

" Ơ hay! Cái con nhỏ này. Mày phải hiểu rằng nữ phụ chỉ là bàn đạp cho nữ chính, là bậc thang để cho nữ chính đi lên bục vinh quang thôi biết chưa. Tau cũng không muốn ngược con nữ phụ vậy đâu nhưng ai bảo số phận nữ phụ nó vốn là như thế " đầu dây bên kia điện thoại phát ra tiếng nói nghe cũng đủ biết đây chính là con bạn thân kiêm bà tác giả cuốn tiểu thuyết mà Nhạc Tử Linh vừa ném

" Nhưng... "

" Thôi thôi! Con lạy mẹ! 2 giờ sáng rồi đó. Mẹ không ngủ thì cho con ngủ với, tự dưng đang ngủ ngon gọi điện cho tau chửi một trận à. Đồ điên "

" Con kia. Tau... alo... alo... Đm con kia mày dám dập máy bà. Để đó, sáng mai tau đến cho mày nghe bản hùng ca liên khúc "

Vứt cái máy điện thoại sang một bên. Nhạc tử Linh hậm hực đáp chăn đi ngủ nhưng vẫn không quên chửi con bạn thân vài câu rồi mới nhắm mắt.

3... 2... 1...

Sau khi Nhạc Tử Linh chìm sâu vào giấc ngủ thì một vầng sáng bao quanh cô và cuốn tiểu thuyết bị cô vứt vào một góc. " Bùm " ánh sáng tản ra thành những đốm nhỏ, cuốn tiểu thuyết ở góc biến mất không dấu vết, còn cô gái đang nằm trên giường thì có trạng thái... ngừng thở....

Đau đầu quá ~

Nhạc Tử Linh từ từ mở mắt ra ôm lấy đầu mà khẽ than. Đập vào mắt cô trần nhà màu trắng. Khoan! Trần nhà cô màu xanh dương mà. Mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi cô làm cô hơi điếng người. Phòng cô sao lại có mùi thuốc sát trùng!??? Đưa mắt nhìn sang bên phải... Máy đo nhịp tim, bình dưỡng khí, ống truyền nước biển. Bệnh viện??? Sao cô lại ở đây!? Cô đang ngủ ở nhà mà.... Chẳng lẽ ai rảnh rỗi sinh nông nỗi đưa cô đến đây!??? Đang có hàng ngàn câu hỏi trong đầu cô thì một trí nhớ khác xuất hiện xâm nhập vào đầu cô như một cuộn phim dài được chiếu từ từ...

********Ta là dải phân cách*****

- Mày không phải con tau, sinh mày ra đúng là sai lầm lớn nhất cuộc đời tau.

- Ba! Sao ba lại nói thế với con!??

- Câm mồm! Ai là ba mày!?

***Dải phân cách đáng yêu nè***

- Mẹ! Mẹ tỉnh dậy đi mà, đừng bỏ con đi mà

- Linh nhi! Mẹ xin lỗi... Thiên Bảo! Con hãy chăm sóc cho Linh nhi thật tốt... Nó là em gái con. Nó không có tội tình gì tất cả chỉ tại người đàn ông phụ tình đó. Hãy đưa em con đi tìm ông bà ngoại, bọn họ sẽ chăm sóc các con....

- Mẹ... Mẹ à... Tỉnh dậy đi

******em là dải phân cách*******

- Đồ vô liêm sỉ! Sao cô dám đẩy Nhã Yên xuống hồ chứ!?

- Không có. Em không có. Vỹ anh phải tin em.

- Tin! Vì sao tôi phải tin cô

- Em là hôn thê của anh cơ mà....

- Tiện nhân! Cô cũng không khác gì mẹ cô cả

- Mạc Tử Vỹ! Anh câm mồm cho tôi. Anh có thể xúc phạm tôi nhưng không được nhắc tới mẹ tôi

*******

- Hahaha! Đáng lẽ mình không nên sinh ra trên thế giới này...

Cô gái trẻ cầm lấy dao gọt trái cây cắt thật sâu lên tay mình. Giọt nước mắt lăn dài trên má, bên người cửa sổ mưa nặng hạt trút xuống giống như khóc thay cho cô gái....

******Blè...gặp ta nữa rồi******

Từ từ tiếp nhận kí ức, Nhạc Tử Linh trợn tròn mắt hít một hơi thật sâu... Cô không thể ngờ đầu năm nay đúng là nhiều truyện không thể tưởng đc lại xảy ra. Cô _ Đã may mắn xuyên vào quyển tiểu thuyết máu chó của con bạn thân rồi. Ôi trời ơi ~ Cô chỉ có chửi con bạn vài câu thôi mà lại xuyên thật, đã thế còn xuyên vào con nữ phụ - nhân vật mà con đồng cảm nữa chứ. Sao đời nó lại thế này.... Xuyên thì cho con Lam _ con tác giả xuyên ấy, sao lại cho cô xuyên chứ, cô chỉ là độc giả thôi mà. Ôi cái định mệnh cuộc đời.

Coi nào! Chủ thể này tên là Băng Tuyết Linh - Nữ phụ có kết cục " thảm " nhất cuốn tiểu thuyết. Lúc đầu cô là con gái của chủ tịch của Vương thị _ Nhưng ông ta lại ngoại tình và sinh ra nữ chủ Vương Nhã Yên. Sau đó ông ta dành hết tình yêu thương cho nữ chủ, còn cô thì luôn bị ông mắng chửi, đánh đập. Mẹ cô vì chuyện của ông ta mà lâm bệnh nặng qua đời. Ông ta sau khi mẹ cô chết thì đuổi cô và anh trai cô ra khỏi nhà rước mẹ con Vương Nhã Yên về nhà. Anh cô với cô đi tìm ông bà ngoại " nhận tổ quy tông " đổi thành họ Băng, làm thiếu gia và tiểu thư của Băng gia, người thừa kế tiếp theo của tập đoàn K.W đứng nhất nhì châu Á. Cô có một vị hôn phu là Mạc Tử Vỹ nhưng anh ta lại bị nữ chủ dụ dỗ cuối cùng từ hôn vs cô khiến cho cô tuyệt vọng cắt cổ tay tự tử nhưng được anh trai phát hiện và cứu kịp thời. Theo tình tiết thì có lẽ mới chương 10... theo cuốn tiểu thuyết thì đến tận chương 134 thì chủ thể mới nốc ao hoàn toàn. Do hậu cung hùng hậu của nữ chủ hại... lúc đầu là làm cho Băng gia với Tập đòan K.W sụp đổ, sao đó cho người bắt cóc chủ thể hành hạ từ từ, nhốt chủ thể vào động bọ cạp, côn trùng một tuần sau đó lôi ra nhốt vào nhà kho rồi cứ mỗi tiếng lại cắt một mảng thịt sát muối vào vết thương cứ như vậy cho hết một tháng. Tiếp tục một nam chủ khác lại chặt hết tứ chi của chủ thể cho chó sói ăn, màn sau cung thì đương nhiên một viên đạn xuyên tim chết. Ai nha ~ Chết không toàn thây còn bị hành hạ đến thảm thiết. Tất cả cũng tại con Lam. Mày ở thế giới ngoài kia tốt nhất nên cầu mong bà không trở về được bà mà trở về được thì mày chết với bà.

Haizzzz ~ Xuyên qua rồi cô cũng không muốn chết sớm, tránh xa nam chủ, nữ chủ là tốt nhất.

Nhấn Mở Bình Luận