Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Vị quản gia mập mạp nghiến răng rít lên: "giỏi cho tên điêu dân, ta xem ngươi chán sống rồi…"
"Phí tổng quản!" Thanh niên nam tử vội ngăn Phí Trọng đang định phát tác, quay về điếm chủ cười nói:"Điếm gia, vừa rồi quản gia thất lễ, xin ngài đừng trách. Kỳ thực lúc đầu ngài nghe không rõ, quả…ta là nói loại giấy này rất nhẹ, thực là thần kỳ, chứ đâu dám có ý bất kính bình luận bảo vật của Thiên tử. Ta vốn muốn mua tam đại kỳ thư, không biết sao không thấy ở bổn điếm ?"
Trương Tử Tinh thiếu chút buột mồm nói hai chữ "quả nhân", trong lòng không khỏi tự giễu: trở về Thương triều lâu như vậy, lại lên làm hoàng đế, ngay hai chữ "quả nhân" lúc đầu không quen giờ cũng thành thuận miệng, thiếu chút làm lộ ra mình đi vi hành.
Điếm lão bản thấy thanh niên này lịch sự, lễ phép, chắc cũng là con nhà gia thế, dù sao bản thân còn cần mở cửa buôn bán, cũng không tiếp tục truy cứu, đáp: "Thì ra là tiểu lão nhi nghe nhầm, xin lão gia chớ trách. Tam đại kỳ thư đang cung không đủ cầu, người mua phải đặt trước ba hôm, tiểu điếm đã sớm bán hết, xin mời lão gia đến cửa hàng ở đầu đường xem xem, điếm chủ ở đó hình như mới nhập thêm một đợt. Nếu lão gia thực tâm định mua, xin đi mau, nếu đến chậm, chỉ sợ lại tay không mà về ".
Thanh niên cảm ơn lão bản, ba người bước ra ngoài tiểu điếm.
"Tên điêu dân này dám mắng lão gia, thật tội nặng vô cùng !", quản gia mập hung hăng nhìn lại đằng sau nói một câu, lại quay sang thanh niên cười nịnh: "đợi bao giờ quay về, tiểu nhân sẽ trị tội hắn để tiết hận này".
Nghe quản gia nói vậy, nam tử còn lại nhíu mày, hướng lão gia hành lễ nói: "Phí quản gia nói sai rồi, điếm gia kia tuy vừa rồi ngôn từ bất kính, nhưng cũng là vì bệ hạ mà bất bình, sao lại trách tội, nếu ông ta biết thân phận lão gia, chỉ sợ dập đầu cảm ân còn không kịp ".
"Văn Hoán nói có lý, Phí Trọng, bổn lão gia tự biết xử trí, ngươi không cần nhiều chuyện !", lời này vừa ra, quản gia vội vàng thỉnh tội, thái độ khép nép tuân theo.
Thì ra ba người này chính là Trương Tử Tinh, Phí Trọng và Khương Văn Hoán. Trương Tử Tinh gần đây muốn ra ngoài cung thăm thú dân tình, nên lệnh Phí Trọng, Khương Văn Hoán giả làm tùy tòng, mặc thường phục xuất cung.
Do Thiên Tử Trụ lên ngôi liền thi hành dân kế, dân sanh, thực thi nhân chánh, vì bách tính làm ra không ít việc tốt: phế trừ hủ tục tuẫn táng, làm ra nhiều "phát minh" khai sáng một chân trời rộng mở, giúp Đại Thương thay đổi một dòng máu mới, trẻ trung năng động; cho nên dân gian vô cùng cảm tạ Thiên tử, không ít người còn lấy thủy tổ Phục Hi sáng tạo văn minh nhân loại ra so sánh.
Thấy dân chúng sinh hoạt yên ấm, khá giả, Trương Tử Tinh thập phần cao hứng. Phí Trọng là tên nhạy bén, dọc đường liên tục xưng tán công đức Thiên tử, Khương Văn Hoán tuy không thích tên nịnh hót này, nhưng nghe hắn ca tụng cũng gật gù đồng ý – Đương kim thiên tử nhân đức thiên hạ, tài trí vô song, quả có thể so với bậc đại minh quân thời xưa.
Trương Tử Tinh làm ra giấy, nghề in cùng bút mực, mục đích chủ yếu là để thuận tiện quảng cáo tam đại kỳ thư, còn chút đồ vật khác như bàn chải đánh răng, cái kéo… mấy đồ gia dụng cũng là để hắn hàng ngày sử dụng cho tiện lợi. Còn vì sao hắn không chế tạo máy in tự động hay những đồ vật tiên tiến hơn? Một là muốn làm từ từ, phát triển từng bước, hai là cũng muốn sau này tiếp tục thể hiện tài trí "bản thân". Mấy đồ vật trước mắt hắn làm ra, đều là kết tinh vô số trí tuệ "tiền nhân", thừa đủ giúp thời đại này tiến bộ.
"Vị điếm chủ này, xin hỏi nơi ngài còn bán tam đại bảo thư?", Phí Trọng rất giỏi xem sắc mặt, biết Thiên Tử coi trọng tên bình dân đê tiện này, ngôn từ cũng trở nên khách khí rất nhiều.
"Vị lão gia này, thực xin lỗi, tốc độ tiêu thụ bảo thư quá nhanh, tiểu điếm tối qua mới nhập về 160 bộ, tới sáng nay đã bán hết, thực rất lấy làm tiếc! đợt tiếp theo ba ngày sau mới tới".
Phí Trọng mắt chuột khẽ đảo, liếc thấy giá sách đằng sau điếm lão bản hình như còn một bộ, chỉ tay hỏi: "Điếm gia, không phải còn một bộ kia? Sao lại lừa ta ?"
"Tiểu điếm trọng chữ tín, sao dám dối ngài, cuốn này là một vị tiểu thư ba ngày trước đã đặt, lát nữa sẽ qua lấy".
Trương Tử Tinh muốn thử đo lòng thành thật của thương nhân dưới sự trị vì của mình, cười nhẹ: "thế này đi, ta trả số tiến gấp đôi mua lại, thế nào?"
"Cái này…" điếm chủ ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp: "Cảm ơn sự hậu hĩnh của ngài, nhưng tôi đã đáp ứng người ta, không nên nuốt lời, mời lão gia đến nhà khác thử xem".
Phí Trọng không biết dụng ý Trương Tử Tinh, còn tưởng Thiên tử đột nhiên hứng thú, muốn mua một cuốn "nhân gian bản" về làm kỷ niêm, lập tức nói: "Gấp mười thì thế nào? Bán một bộ bằng mười bộ !".
Điếm chủ hiển nhiên động tâm, bắt đầu do dự, Phí Trọng chờ lâu không nổi, vẻ mặt trầm xuống lại buông thêm một câu: "lão gia nhà ta không phải người thường, ngài nhìn trúng cửa hàng này chính là vinh dự của ngươi, nếu còn không biết tiến thoái, không những số tiền này không có mà ngay tính mệnh gia đình ngươi cũng chỉ sợ…"
Trương Tử Tinh xem Phí Trọng vì ba cuốn bảo thư uy hiếp người ta, tự nhiên nghĩ đến nếu cho Phí Trọng đóng vai phản diện trong phim, chắc là rất xuất sắc, thiếu chút cười phì. Hắn đang muốn ngăn trở, một thanh âm nữ tử lạnh lùng cất lên: "Hừ, đồ chó cậy chủ khi dễ người lành, có loại ác nô này, chủ nhân chắc cũng hẳn "không phải người thường" !".
Trương Tử Tinh ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, người nói là một tiểu cô nương thập phần xinh đẹp, tuồi chừng 13,14, mặc áo màu phỉ thúy, đôi mi khẽ chớp đang nhìn về phía này cười lạnh. Thiếu nữ này da thịt như ngọc, dung mạo có phần còn hơn Hoàng Phi Yến, lại còn có một loại khí chất linh tú đặc biệt, thật là một tuyệt sắc mỹ nữ hiếm thấy.
Trương Tử Tinh ánh mắt sáng rỡ , trong đầu nhớ tới bài thơ "Tạo Hóa Chung Thần Tú", thầm khen cô bé xinh đẹp , nếu lớn thêm vài tuổi thì thực là nghiêng nước nghiêng thành. Khương Văn Hoán thanh niên huyết khí, thấy mỹ nữ lập tức thất thần, mà Phí Trọng vốn tham tài háo sắc, hai tròng mắt lập tức nhìn chằm chằm thiếu nữ không thôi .
Thiếu nữ thấy bộ dạng khó chịu của Phí Trọng, giận kêu một tiếng yêu kiều: "Giỏi cho đồ ác cẩu vô lễ ! Nếu còn dám nhìn, đừng trách bổn tiểu thư chặt gãy chân chó của ngươi !".
Phí Trọng đâu bao giờ bị nhục mạ như vậy, cảm thấy mất mặt trước Thiên tử, cũng không thèm nhìn nữa, giận dữ quát: "Ngươi là con nhỏ nhà nào, sao dám xuất khẩu chửi người! Xem Phí đại gia làm sao thu thập ngươi !".
Nói xong liền nhắm ngực thiếu nữ chộp tới, có ý khinh bạc một phen, đâu dè thiếu nữ thân thủ cao minh, dễ dàng tóm lấy cổ tay Phí Trọng lắc một cái. Phí Trọng chỉ nghe một tiếng "rắc", một cơn đau nhói từ cổ tay truyền lại, tức thì đau đớn hét lên như heo bị chọc tiết. Thiếu nữ dễ dàng bẻ tay hắn xong, giơ chân đạp vào lưng Phí Trọng, một cước nhìn rất nhẹ nhàng này ai ngờ đá bay thân hình mập mạp của hắn ra ngoài cửa điếm, nằm xụi lơ giữa đường, nửa ngày không dậy nổi.
"Hừ, có nô tài như vậy, chủ nhân thế nào ai cũng biết! Nếu còn dám ỷ thế hiếp người, bổn tiểu thư lập tức đem ngươi xử lý !" Thiếu nữ hết sức khó chịu ba người này, nhìn kẻ cầm đầu Trương Tử Tinh buông một câu cảnh cáo.
"Còn dám vô lễ !", Khương Văn Hoán có thể không để ý Phí Trọng bị đánh, nhưng không thể cho phép nàng mắng nhục Thiên tử, lập tức quát lớn: "tiểu thư thân thủ bất phàm, mau để ta lĩnh giao một chút".
Thấy Khương Văn Hoán khiêu chiến, thiếu nữ không thèm coi vào đâu, hai người bước ra ngoài điếm, bắt đầu động thủ. Đều là hành gia, chỉ vài chiêu là biết tài nhau, thiếu nữ không còn dám khinh thị, khuôn mặt cũng dần trở nên nghiêm túc. Khương Văn Hoán vài năm nay được Trương Tử Tinh chỉ điểm, võ nghệ tinh tiến hàng ngày, gần gần đã có người thầm so sánh hắn với Hoàng Phi Hổ, nha đầu kia tuy thân thủ linh hoạt, nhưng tuổi còn quá nhỏ, sức lực cũng không bằng, dần rơi xuống hạ phong.
Trương Tử Tinh thấy Khương Văn Hoán sắp thắng, đang muốn hô dừng tay, lại thấy thiếu nữ loạng choạng, quay người định chạy. Khương Văn Hoán vừa đuổi theo vài bước, thiếu nữ bỗng quay đầu hươ tay, một đạo ngũ sắc quang hoa nhanh như chớp bay về hướng Khương Văn Hoán, tốc độ quá nhanh, không thể tránh nổi. Khương Văn Hoán gần thắng, đâu ngờ đối thủ còn chiêu này, "hự" một tiếng, bị đánh trúng mặt, lập tức ôm đầu ngã xuống đất, thương thế rõ ràng không nhẹ. Trương Tử Tinh thầm thất kinh, với thực lực của hắn bây giờ lại không nhìn ra thiếu nữ dùng ám khí gì, chỉ xem tốc độ, sợ chính mình thân mang Chiến Hồn Quyết, thay Khương Văn Hoán thượng tràng cũng khó lòng tránh né.
"Dừng tay !" thanh âm Trương Tử Tinh cùng một tiếng nói phát ra từ đằng sau thiếu nữ đồng thời vang lên, thiếu nữ vừa nghe thấy tiếng nói phía sau, lập tức dừng tay. Người lên tiếng cũng là một vị cô nương, nàng này toàn thân mặc đồ trắng, tóc mượt như mây, thân hình nở nang, mặt che bằng khăn trắng, nhìn không rõ xấu đẹp, cả người toát lên khí chất phi phàm mà ưu nhã, thần bí. Trương Tử Tinh ấn tượng nhất là đôi mắt sâu lắng kia, trong sáng vô cùng, lấp lánh tinh quang như có thể nhìn thấu lòng người.
"Muội muội đã thắng rồi, nên bỏ qua cho họ, không cần làm khó nữa", thiếu nữ che mặt nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói dịu dàng êm ái, lôi cuốn người nghe.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Trương Tử Tinh lạnh lùng nói: "hôm nay nể mặt mũi tỷ tỷ, ta tạm giữ ba cái đầu chó trên cổ các ngươi, nếu còn không biết hối cải, giết chết không tha !". Nguồn: http://truyenfull.vn
"Vị tiểu thư này hình như có chút hiểu nhầm, bình tĩnh mà nói, chúng ta thực có lòng mua sách, hành vi tuy có chút đường đột nhưng tội không đáng chết", Trương Tử Tinh ngừng lại một chút, lắc đầu than: "tiểu thư đã bẻ gẫy tay quản gia của ta, trừng phạt vậy là đủ, nhưng vừa rồi còn dùng ám khí đả thương hộ vệ của ta, ra tay có phần quá đáng; tiểu thư bản lĩnh cao cường khiến người bội phục, nhưng nếu lại cậy mạnh, chẳng phải khi hiếp người hay sao?"
"Ngươi…" thiếu nữ áo xanh nhất thời không biết phản bác ra sao, lúc này thiếu nữ che mặt nói: "không biết vị lão gia này muốn "cầu" sách gì ?"
Trương Tử Tinh nghe ra giọng nàng có ý châm biếm, cũng không để bụng nói: "ta vốn yêu thích toán học, vài ngày trước được bạn bè tặng cho nửa cuốn Thiên Toán, thấy hết sức tâm đắc nên muốn tìm mua đủ bộ, đáng tiếc đi vài nơi, đều bán hết không còn nên mới đến đây tìm thử. Vừa rồi hạ nhân quá vội vàng, xử sự không đúng, là ta quản giáo không nghiêm, mong tiểu thư chớ trách".
Thiếu nữ che mặt còn chưa lên tiếng, tiểu cô nương kia đã chen miệng: "tỷ tỷ đừng nghe hắn nói lung tung! Hừ, trông hắn thì hiểu cái gì toán học ?"
Lúc này Phí Trọng cuối cùng cũng gượng đứng lên được, lảo đảo đi vào, khuôn mắt mập mạp biến thành méo mó, miệng không ngừng kêu rên. Khương Văn Hoán cũng đứng dậy, cả má trái thâm tím, sưng lên một cục, khóe miệng còn rỉ máu, nhưng hắn khá cứng cỏi, không một tiếng kêu rên, chỉ giận dữ nhìn thiếu nữ áo xanh.
Trương Tử Tinh đưa mắt ngăn cản Phí Trọng đang định chạy đi tìm cứu viện, trầm tư một chút rồi nhìn thiếu nữ áo xanh nói: "nghe tiểu thư nói vậy, hẳn là cao thủ toán thuật? ta có một đề bài, mấy bữa trước dùng kiểm tra học trò trong phủ, mong cô nương giải đáp – trước mắt chúng ta có mười cái cây thẳng thành một hàng, mỗi cây cách nhau 2 trượng, xin hỏi khoảng cách từ cây đầu đến cây cuối là bao nhiêu ?"
"Có gì là khó? Chả trách dùng hỏi trẻ con!", cô gái áo xanh cười khinh miệt, không thèm suy nghĩ nói: "mỗi cây cách 2 trượng, mười cây tất nhiên là 20 trượng, câu hỏi trẻ con này ngươi cũng dám đưa ra bêu xâu?"