Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Sở Dương chầm chậm mở mắt.
- Sở sư đệ, đệ thấy thế nào rồi?
Thạch Thiên Sơn không nhận thấy dấu hiệu công lực của Sở Dương có tăng lên, liền vội vàng hỏi.
Không biết bởi vì cái gì, bình thường khi người ta đột phá, dù chỉ phản ứng rất nhỏ thôi thì cơ bắp toàn thân cũng sẽ thoáng chấn động kịch liệt, nhưng dược lực này sau khi được chuyển hóa thông qua Cửu Kiếp Kiếm, vậy mà lại giúp người ta trong vô thanh vô tức mà đột phá giai vị...
Ánh mắt Sở Dương bình tĩnh, trong lòng thì nghĩ: Đây xem ra là một cái thủ đoạn rất hay khi dùng để chơi xỏ người a, nếu người khác xem ra chỉ là Tam phẩm, nhưng trên thực tế thì đã là Ngũ phẩm, Lục phẩm, Thất, Bát phẩm...Nếu như chiến đấu thì thật sảng khoái a.
- Gần như chẳng có chút tác dụng nào... đệ vẫn chỉ là một Vũ Đồ Tam phẩm thôi. Hơn nữa dược lực quá bá đạo, đệ gần như không thể khống chế được, làm cho rất nhiều dược lực bị lãng phí.
Sở Dương cố nén lại sự hưng phấn trong lòng, hắn cau mày thở dài, phải rất cố gắng mới tạo cho mình một thanh âm buồn mất mát, nói:
- Thật là lãng phí, nếu sớm biết ta phục dụng vào mà lại gần như vô hiệu thế này, thà đưa cho đại sư huynh sử dụng còn tốt hơn...
Chỉ thấy Thạch Thiên Sơn mở to hai mắt nhìn, con ngươi như muốn rớt ra, há hốc mồm. Hắn than lên hai tiếng "ôi, ôi", trên mặt lúc đỏ lúc trắng rốt cục đứng lên, sắc mặt rất khó coi nói:
- Ta ra ngoài này một chút.
Vừa nói xong, hắn liền đi ra ngoài ngay lập tức.
- Đại sư huynh hình như không được thoải mái lắm...
Hai hàng mi quái dị của Đàm Đàm run rẩy một chút, nghi hoặc nhìn bóng lưng của Thạch Thiên Sơn nói:
- Chẳng biết huynh ấy làm sao vậy?
- Đại sư huynh mấy hôm nay chắc là rất mệt.
Sở Dương vuốt cằm, thâm trầm nói:
- Lòng tham của hắn mệt mỏi. Nhìn sắc mặt hắn, xem ra rất có khả năng là hắn đang đau bụng. Chắc là hôm nay hắn đến tháng...
- Nha... Xem ra đại sư huynh quá bận tâm rồi; Ài, chúng ta này, Tử Trúc Viên này cũng thế, tại sư phụ cái gì cũng mặc kệ thành ra hết thảy mọi chuyện đều phải do đại sư huynh gánh vác hết, cũng khó trách huynh ấy cảm thấy mệt mỏi.
Cái lỗ tai gây tai họa của Đàm Đàm hơi run rẩy một chút, ra vẻ rất thông cảm:
- Đúng là rất khổ cực. Hắn bị đau bụng cũng phải thôi. Ừm, Sở Dương, ngươi nói cái gì mà mỗi tháng có mấy ngày... là mấy ngày nào? Sao ta không biết đại sư huynh còn bị cái bệnh này?
Đàm Đàm hỏi thăm rất có hảo ý.
- Cái này, chờ đến khi ngươi trưởng thành rồi sẽ biết. Tiểu hài tử không nên hỏi chuyện của người lớn, nhất là chuyện của nam nữ, biết chưa?
Sở Dương nghiêm mặt giáo huấn.
Hai hàng mi của Đàm Đàm run lên vài cái, rõ ràng trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Hắn phẫn nộ nói thầm hai câu, cũng chẳng biết hắn nói cái gì.
Ánh mắt Sở Dương xoay chuyển, nhưng trong lòng đã có chủ ý.
Còn nhớ kiếp trước, trong lúc vô ý Thạch Thiên Sơn đã từng phát hiện ra một gốc cây Kim Huyết Huyền Sâm, sau khi hắn đắc ý đã từng nói, nó ở trên vách đá phía sau núi...
Kim Huyết Huyền Sâm mặc dù không thể làm cho người ta tăng lên công lực, nhưng có thể giúp cải tạo, mở rộng kinh mạch! Hơn nữa một khi ăn vào Kim Huyết Huyền Sâm có tuổi thọ trên năm mươi năm, dược lực của nó sẽ bám vào trong kinh mạch, có thể làm cho vũ giả có tu vi thấp sau mỗi lần tiến giai thì kinh mạch đều sẽ được mở rộng ra không ít!
Bất kể là luyện công phu gì, lực lượng cũng đều là vận hành trong kinh mạch. Kinh mạch càng rộng, vậy thì có thể đánh ra lực lượng càng mạnh. Cùng có tu vi Vũ Sĩ, nhưng độ rộng của kinh mạch có chênh lệch thì khác biệt giữa hai người cũng không thể bù đắp được.... Nguồn truyện: Truyện FULL
Kim Huyết Huyền Sâm tuy rằng dùng được cho những vũ giả có tu vi thấp, nhưng kinh mạch của con người cũng sẽ được định hình trong khoảng thời gian này; Một chút tác dụng nhìn như không đáng kể này lại có khả năng trực tiếp ảnh hưởng đến thành tựu cả đời của một con người!
Thạch Thiên Sơn kiếp trước bởi vì được ăn vào Kim Huyết Huyền Sâm mới có thể có biểu hiện tài năng nổi trội trong chúng đệ tử Thiên Ngoại Lâu...
Sở Dương vuốt cằm, trong lòng nghĩ: Không biết Kim Huyết Huyền Sâm kia bây giờ đã bị Thạch Thiên Sơn lấy đi chưa? Nếu như hắn chưa lấy, vậy mình cũng không ngại, hái thử xuống ăn xem có mùi vị thế nào...
...............
Sắc trời bên ngoài vẫn còn tối om, Sở Dương chậm rãi bò dậy. Nhìn đến giường bên cạnh thì chỉ thấy Đàm Đàm đang nằm giang cả bốn vó ra, tiếng ngáy trầm bổng du dương rất có tiết tấu, cứ như là đang hát vậy! Sở Dương cười thầm một cái rồi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Muốn vượt lên trên người khác, vậy cần phải chịu khổ hơn bọn họ!
Tư chất của mình cũng không phải loại tuyệt đỉnh! Hơn nữa, thời niên thiếu của mình kiếp trước cũng không chịu nỗ lực, so với những đứa bạn cùng lứa có chênh lệch không nhỏ, giờ nếu mình không nỗ lực lên gấp đôi so với người khác, vậy làm sao có khả năng đạt được thành tựu cao gấp đôi so với bọn họ?
Chỉ trong một cái hô hấp, Sở Dương đã đi tới vách đá bên ngoài Tử Trúc Lâm, rồi từ từ dừng lại. Hai chân cùng vai rộng đều nhau, đặt bản thân vào tư thế hài hòa nhất, hắn yên lặng lại một chút rồi liền bắt đầu hành động!
Động tác của Sở Dương rất đơn giản, nhưng lại không dễ dàng. Hai chân hắn bất động giống như mọc rễ vậy, không co lại chút nào; Cánh tay cũng rủ xuống bất động. Chỉ có thân trên là hoạt động.
Đầu hắn chầm chậm nghiêng về bên trái, sau đó từ từ khom lưng, đến sau khi tạo thành góc vuông thì lại thu về; Sau đó lại nghiêng qua bên phải, rồi lại thu về, rồi lại nghiêng về phía trước, lặp lại liên tục trôi chảy, hết động tác này đến động tác khác.
Chỉ có bốn cái động tác này mà luyện đi luyện lại. Chỉ là lần sau lại làm tốt hơn lần trước một chút, sau khoảng một nén nhang, thân thể Sở Dương đã kéo ra giống như cây cung vậy, đầu đã sắp chạm đất!
Đây là vận động thắt lưng!
Lực lượng của thắt lưng chính là một khâu then chốt nhất, cho nên phải luyện đầu tiên.
Sau khi luyện bốn động tác này, hắn liền chuyển sang vận động chân, bắt đầu từ cổ chân, đầu gối, cánh tay, cổ tay, vai, các động tác ngày càng liền mạch, về sau thì giống như cây cỏ đang run rẩy trong bão tố, toàn thân vận chuyển với biên độ kinh người...
Sau khi làm xong sáu lượt, trên đầu Sở Dương bốc lên nhiệt khí hừng hực, toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại thấm đẫm quần áo. Trên đầu hắn, mồ hôi tí tách rơi xuống.
Nhưng hắn cũng không dừng lại ở đó, lật tay một cái liền thấy một đạo hàn mang xuất hiện, đó chính là một thanh trường kiếm.
Chỉ có đem các đốt ngón tay, cơ bắp trên người hoàn toàn vận động rồi sau đó mới luyện kiếm thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Nếu như lúc này mà nghỉ ngơi một chút, để gân cốt bắt đầu co lại mà mới luyện kiếm, rất nhiều động tác sẽ không thể hoàn thành được.
Đây là kiến thức sơ đẳng nhất của một vũ giả, nhưng những vũ giả có thể trong mỗi một lần luyện công đều làm được điều này một cách chân chính thì lại không có mấy ai, bởi vì, nó đại biểu cho nghị lực cùng ý chí qua bao năm tháng dài lâu.
Nhưng Sở Dương biết việc vận động trước khi luyện công này trọng yếu đến mức nào. Bất kể là khối cơ hay các khớp nào trong thời gian luyện công bị bỏ qua, tương lai khi đối địch trong giang hồ khi sử dụng những chiêu thức phức tạp sẽ cảm nhận được quả đắng của việc luyện công không đến nơi đến chốn ngay.
Sai một ly, đi một dặm. Phương thức bảo mệnh, cho dù chỉ là chênh lệch một chút thôi nhưng cũng đã có thể phân tách Âm Dương! Có biết bao nhiêu người tại trước khi chết đã hối hận vì sao lúc trước mình đã không chú ý luyện công cho tốt? Con số này cực kỳ khổng lồ, gần như mỗi một năm đều có cả vạn, cả chục vạn người phải hối hận. Nhưng lúc đó mới hối hận, thì cũng không còn kịp nữa rồi!
Sở Dương không hy vọng mình sẽ gặp phải cái thời khắc ấy.
Cho nên khi hắn luyện công chưa bao giờ dám qua loa một chút nào! Bất kể là loại công pháp gì, coi như là động tác cơ sở, hắn cũng muốn luyện đến hoàn mỹ.
Kiếm pháp, quyền pháp, cước pháp, chưởng pháp sau khi luyện kỹ toàn bộ được vài lần, phía đông cũng đã bắt đầu hửng sáng.
Sở Dương chầm chậm leo lên vách đá, mặt quay về hướng đông, hai tay đặt trên đan điền, hắn khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp!
Chỉ là thổ nạp đơn thuần, nhưng mỗi một hô hấp của hắn cũng rất không tầm thường. Mỗi một lần hít vào, trong thiên địa dường như có một tia tử khí bị hắn hấp nạp. Sau đó ngậm chặt miệng, trong đan điền vận chuyển một chu thiên. Sau đó, cỗ khí này chầm chậm hòa nhập vào lục phủ ngũ tạng, sau khi đã hoàn toàn yên tĩnh lại thì mới há mồm, mạnh mẽ thở ra!
Thở ra thật dài...
Từ trong miệng hắn có thể thấy được, lờ mờ có một loại khí có màu sắc ảm đạm bị hắn thở ra ngoài. Sau khi hoàn toàn thở ra, hắn lại ngậm chặt miệng, trong đan điền lại vận chuyển thêm một chu thiên nữa...
Sau đó lại tiếp tục lặp lại quá trình thổ nạp như vậy...
Phương pháp thổ nạp này cùng với phương pháp vận động thân thể của Sở Dương ban nãy chính là động tác được khắc trên thân Cửu Kiếp Kiếm ở kiếp trước. Nó có thể giúp bài trừ tất cả tạp chất trong người, thu nạp Tiên Thiên Thái Dương Chân Hỏa!
Vì sau này có thể tu luyện thần công Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên, phải chuẩn bị một cơ sở vững chắc ngay từ bây giờ!