Chương 32

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Sở Dương mới chỉ đột phá Vũ Sĩ thì làm sao có thể ép tạp chất trong kinh mạch ra được?

- Sao mình lại thu được một tên đồ đệ biến thái đến như thế?

Mạnh Siêu Nhiên ngơ ngác.

Có thể làm cho một người mà trước giờ luôn coi mọi chuyện nhẹ nhàng như gió thổi phải khiếp sợ đến như thế, ở cả cái Thiên Ngoại lâu này, khẳng định Sở Dương chính là người đầu tiên!

Nếu đám người Ô Vân Lương mà biết được, chỉ sợ họ cũng phải kinh ngạc đến tròn mắt!

Như bình thường, khi đột phá Vũ Sĩ chỉ có thể ép ra chút tạp chất trong thân thể, không những vậy mà còn phải ép ra từ từ từng chút một. Giai đoạn này gọi là "Hóa Thân", sau này khi đột phá từng cấp từng cấp Vũ Sĩ, cho đến khi đạt tới Vũ Sĩ đỉnh phong thì mới có thể ép ra một số lượng kha khá những tạp chất này.

Sau đó là Vũ Sư, khi đột phá cũng sẽ phải từng bước từng bước ép ra tạp chất trong thân thể, làm cho thân thể càng thêm phù hợp với quá trình tu luyện. Khi đột phá Vũ Sư ép ra những tạp chất trong cơ thể, bao gồm cả ngũ tạng, những thứ tạp chất này cũng phải ép ra một cách từ từ! Giai đoạn này có tên là "Hóa Thể".

Giai đoạn kế tiếp là khi đột phá Vũ Tông, lúc đó mới có thể ép được tạp chất trong kinh mạch. Những tạp chất này cũng như những tạp chất do giai đoạn hậu thiên sinh ra. Đến bây giờ mới chân chính tu luyện đến trung kỳ. Mà giai đoạn này chính là "Tẩy Kinh".

Trên Vũ Tông, lúc tu luyện cảnh giới Vũ Tôn, mới có thể ép ra các tạp chất cùng các yếu tố gây bất lợi cho tu luyện ở chỗ sâu trong thân thể và xương cốt. Giai đoạn này được gọi là "Phạt Tủy", chính là bước luyện thể cuối cùng!

Hôm nay, Sở Dương mới chỉ đột phá Vũ Sĩ mà đã đạt đến giai đoạn Tẩy Kinh, ông làm sao lại không giật mình? Phải biết rằng, hiện tại ông cũng mới chỉ luyện đến giai đoạn Tẩy Kinh hậu kỳ mà thôi!

Sở Dương thư thái thở ra một hơi, rốt cuộc cũng đột phá đến Vũ Sĩ rồi!

Nói cách khác, hiện tại chỉ cần lấy được khúc Cửu Kiếp Kiếm đầu tiên thì mình đã có thể tu luyện "Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên" rồi!

Mạnh Siêu Nhiên kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Sở Dương thì lại không kinh ngạc chút nào. Sáng ngày nào hắn cũng kiên trì luyện tập, không động tác nào là không có tác dụng loại trừ tạp chất trong thân thể. Tạp chất bên ngoài, trong da thịt, trong xương cốt đã sớm loại bỏ được không ít.

Những động tác thần kỳ này được lấy ra từ Cửu Kiếp kiếm, chuyên môn tập trung vào những huyền bí trong cơ thể con người, mặc dù chỉ là một cái động tác đơn giản, nhưng lại có thể làm cho cả thân thể được vận động từ trong ra ngoài, hơn nữa đồng thời sinh ra lực lượng dồn nén gấp mấy lần, giúp bài trừ được rất nhiều những tạp chất trong người.

Những động tác thoạt nhìn thì bình thường không có gì lạ này nhưng dù có tiền cũng không thể mua được, nó chính là bảo bối vô giá của vũ giả!

Sở Dương đứng dậy, hai chân như đóng đinh trên nền đất, thân thể chậm rãi ngửa ra sau. Vòng eo của hắn giống như bị bẻ gãy vậy, đầu khom đến giữa hai chân, sau đó hai tay luồn qua háng ôm lấy cằm, sau đó dùng lực, thân thể giống như một quả cầu đột nhiên bắn lên từ trên mặt đất rồi quay tròn trên không trung.

Mạnh Siêu Nhiên nhận thấy, trong lúc thân thể Sở Dương chuyển động trên không trung mà mỗi bộ phận trên cơ thể vẫn có thể hoạt động, từ đầu cho đến ngón chân, những khớp xương liên tục vang lên nhưng tiếp crắc, crắc...

Mạnh Siêu Nhiên thầm giật mình, mặc dù ông không biết công hiệu của động tác này nhưng lại biết nó vô cùng khó thực hiện, đổi lại nếu bảo ông đi làm những động tác đó, lần đầu tiên thực hiện thì....tuyệt đối là ông không làm được!

Sở Dương quay tròn bảy tám vòng trên không trung rồi mới rơi xuống đất, nhưng vẫn duy trì tư thế cũ (giống như một quả cầu) lăn qua lăn lại trên mặt đất, sau đó thân thể đột nhiên giãn ra, giống như gà con phá trứng thoát ra ngoài. Các khớp xương chấn động phát ra những tiếng vang kịch liệt.

Sau đó hắn từ từ đứng lên, thân thể có chút tập tễnh như một đứa trẻ đang tập đi, hai chân đồng thời run rẩy không dưới trăm ngàn lần, mỗi lần run rẩy đều kèm theo một tiếng giòn vang từ chỗ sâu trong các khớp.

Cuối cùng, những tiếng vang từ các xương cốt yếu bớt, hai cánh tay từ từ mở rộng theo một tư thế kỳ quái, lại một loạt tiếng vang từ các khớp xương trên cánh tay truyền ra!

- Crắc, cắc...

Mạnh Siêu Nhiên nhìn đến lúc này thì đã ngây người, cuối cùng ông cũng mơ hồ hiểu được ý nghĩa của những động tác này. Nhưng vừa nghĩ như vậy, ông lại càng thêm khiếp vía!

Tổ hợp những động tác này, rõ ràng là chính quỹ tích của sinh mạng!

Mỗi một động tác nhìn thì quái dị đến không thể lý giải, nhưng lại ngập tràn dấu vết của đại đạo vô thượng.

Từ không thành có, thành trứng, thai nghén, phá xác, trưởng thành...

Đây là quỹ tích sinh mạng của họ nhà chim!

Sở Dương hoàn thành bốn động tác này xong liền dừng lại.

Đây cũng là một bộ động tác trong Cửu Kiếp kiếm. Sau khi tiến vào cảnh giới Vũ Sĩ mới có thể luyện, còn cảnh giới Vũ Đồ nếu dám thực hiện bộ động tác này, chỉ sợ toàn bộ xương khớp sẽ gãy thành từng khúc.

Khi thực hiện bộ động tác này, sự thống khổ phải chịu không khác gì là bị gãy xương cả, hơn nữa cơn đau thấu xương này lại còn kéo dài liên tục. Nhưng từ đầu đến cuối Sở Dương không hể hé miệng kêu một tiếng nào.

Há miệng sẽ tiết ra nguyên khí, làm cho hiệu quả giảm xuống rất nhiều.

Sau khi trùng sinh, Sở Dương đã sớm hạ quyết tâm: Hoặc là không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải đạt kết quả tốt nhất!

Hít một hơi, lúc này mồ hôi mới mãnh liệt tuôn ra. Trên mặt đất, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, một mảnh đất nhanh chóng bị thấm ướt.

- Sư phụ, bốn động tác này được mệnh danh là "Càn Khôn Vô Cực đạo", bên trong có rất nhiều điều huyền bí, con cũng chỉ hiểu được một chút da lông bên ngoài thôi. Mong sư phụ có thể chỉ ra chỗ sai giúp con!

Sở Dương không quay đầu lại, thản nhiên nói.

Hăn biết, sư phụ nhất định là đang ở bên cạnh hộ pháp cho mình, mặc dù mình không cảm nhận được nhưng nhất định là người đang ở đâu đó quanh đây. Bởi kiếp trước mãi đến bốn năm sau mình mới biết được, mỗi một lần ba sư huynh đệ bọn mình đột phá, ngoài mặt thì sư phụ có vẻ thờ ơ, nhưng thực ra thì người còn lo lắng chuyện đó còn hơn cả mấy đứa mình! Mỗi lần như vậy, người đều tập trung toàn bộ tinh thần âm thầm hộ pháp giúp.

Bọn mình đột phá chỉ cần cố gắng là được, nhưng sư phụ lại phải âm thầm lo lắng mấy ngày liền.

Nhưng cho tới bây giờ Mạnh Siêu Nhiên cũng chưa bao giờ nói ra điều đó. Ông thuộc mẫu người làm nhiều nói ít, đợi đến lúc Sở Dương hiểu được tấm lòng của ông thì cũng đã quá muộn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cuộc đời này, sao hắn có thể mặc kệ chuyện đó được?

Mạnh Siêu Nhiên cười sảng khoái, bước ra khỏi Tử Trúc Lâm hỏi:

- Sao tiểu tử ngươi lại biết sư phụ đang ở gần đây?

Sở Dương cười cười, trong mắt hắn hiện ra tình cảm sâu đậm, nói:

- Mỗi lần chúng con đột phá có khi nào sư phụ không ở bên cạnh đâu? Khi tụi con luyện công chưa từng bị ai làm phiền cả. Khi bọn con đột phá thì hoàn cảnh xung quanh luôn yên tĩnh tuyệt đối, bên cạnh ngay cả con sâu con muỗi cũng không thấy xuất hiện, chứ đừng nói là chuột bọ hay rắn rết gì, trong Tử Trúc Lâm thiếu gì những thứ này. Nhưng chúng lại không xuất hiện, điều đó còn không làm cho người phải ngạc nhiên sao?"

Mạnh Siêu Nhiên cười rất vui vẻ:

- Con đã rất cố gắng, đột phá như vậy thật là tốt.Vi sư cũng chỉ hơi nhìn qua một chút thôi!

Mạnh Siêu Nhiên tuy không nói nhưng trong lòng lại rất cảm động. Ông biết bộ động tác Sở Dương vừa làm chính là cố ý để cho mình xem. Vì cái gì? Chính là để mình cũng có thể luyện tập, tăng khả năng tự vệ của bản thân.

Một bộ động tác ẩn chứa triết lý thâm sâu đến như thế, nếu như mình tìm hiểu thì chắc chắn sẽ rất có ích đối với tu vi võ học. Ông không nói gì, nhưng trong lòng thì âm thầm ghi nhớ chuyện này.

Bộ động tác này chắc chắn chính là bảo bối!

Thật không thể hiểu, làm sao mà Sở Dương có thể biết được những động tác này? Nhưng ông cũng không cố gặng hỏi hắn.

Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, nếu Sở Dương không muốn chủ động nói ra, chắc chắn là ông sẽ không hỏi đến. Ông tôn trọng quyền riêng tư của đồ đệ mình.

Sở Dương là đồ đệ của ta, chỉ cần biết vậy là đủ rồi!

**********************************

Mạnh Siêu Nhiên ở đó một lát rồi quay về chỗ ở của mình. Mấy ngày qua Sở Dương chuẩn bị đột phá, làm sao ông lại không biết? Mỗi ngày ông đều quan sát tình hình của Sở Dương, liên tục mấy ngày, làm cho tinh thần của ông vô cùng mệt mỏi.

Nhưng Sở Dương vừa mới đột phá thì lại không buồn ngủ chút nào.

Đêm đã khuya, Sở Dương ôm đầu gối ngồi trên đỉnh núi, nhìn bóng đêm đen kịt mà cảm xúc trong lòng trào dâng.

Khinh Vũ, huynh đã đột phá đến Vũ Sĩ rồi! Rất nhanh huynh sẽ có thể tu luyện Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên, có thể đủ sức để bảo vệ, che chở cho muội rồi. Huynh thề sẽ không để cho muội phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa đâu!

Không biết lúc này, muội đang ở đâu?

"Bây giờ Khinh Vũ cũng mới có mười tuổi thôi nhỉ?" Sở Dương nghĩ vậy, trên mặt không nhịn được nở một nụ cười ấm áp, không biết lúc này Khinh Vũ trông như thế nào? Nàng vẫn còn là một cô bé nhỉ? Chắc là còn đang tết tóc bím ấy chứ!

Kiếp trước, chín năm sau mình mới gặp Khinh Vũ. Lúc đó Khinh Vũ mười chín tuổi, còn mình thì đã hai mươi lăm.

Nhớ tới Khinh Vũ khi đó, tinh thần của Sở Dương như chìm vào trong ký ức. Hắn còn nhớ Mạc Khinh Vũ cũng thích trúc tía, mà mình thì bởi vì những kỷ niệm ấm áp lúc còn nhỏ nên đã lựa chọn một chỗ nhiều trúc tía để bế quan tu luyện.

Cho nên, lần đâu tiên mà mình và Khinh Vũ gặp nhau chính là trong cánh rừng trúc ở Thiện Vụ phong, dãy Niết Bàn sơn.

Mà cuối cùng, nàng cũng bị tập kích ở vùng phụ cận rừng trúc của Thiên Vụ phong. Khi đó, nàng còn đang tự tay dùng trúc xây mấy gian phòng.

Có mấy bụi trúc non được Mạc Khinh Vũ tự tay trồng cẩn thận trên đường đi, mục đích chỉ để chào đón mình. Còn nhớ lúc đó nàng đã từng nói qua: "Sở Dương, nếu có một ngày muội chết, huynh hãy đem thân thể muội đốt thành tro rồi rắc lên trên con đường này nhé, muội tình nguyện để cho huynh giẫm lên muội, chỉ sợ huynh đến đây không phải là để gặp muội mà chỉ đến để nhìn những cây trúc tía kia thôi... Nhưng chỉ cần muội có thể cảm giác được huynh đã đến, vậy là muội đã thỏa mãn rồi."

Khinh Vũ, Khinh Vũ...

Trong lòng Sở Dương chua xót kêu lên, miệng nở nụ cười nhu hòa, trong mắt tràn đầy chờ mong!

Nhấn Mở Bình Luận