Nghịch Thiên Cải Mệnh
11.
Ta hợp tác cùng Bạch Dung.
Đối với sự phát triển này, Bạch Dung cũng không thể nào ngờ tới.
"Ta nghĩ rằng ngay cả khi chúng ta không phải tình địch, chúng ta cũng sẽ là một đôi tỷ muội chán ghét lẫn nhau."
Ta đang cầm bút viết trên giấy, nghe vậy ngước mắt nhìn nàng một cái.
"Điều đó chỉ là khuôn mẫu sáo rỗng."
"Không phải kịch bản tiểu thuyết đều viết thế sao, đương nhiệm cùng Bạch nguyệt quang chẳng thể nào hòa thuận được."
Bạch Dung dường như đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ, nàng trở nên thả lỏng, thoải mái, nói chuyện cũng không cần cố kỵ.
"Thật kì lạ, ta đọc kịch bản đâu thấy Tư Hàn có Bạch nguyệt quang, ta còn cho rằng ngươi chỉ là một nhân vật phụ làm nền."
Tay cầm bút của ta khựng lại, không hỏi gì thêm.
Sau đó Bạch Dung bắt đầu nói với ta về lai lịch của nàng ta, nói về một thế giới khác mà ta chẳng thể nào tưởng tượng được.
"Thế giới của ta đang sống ủng hộ quyền tự do kết hôn và yêu đương, nữ tử có quyền lựa chọn bạn đời, thậm chí có quyền từ chối kết hôn và sống độc thân cả đời."
Nàng hỏi: "Ngươi đã cập kê nhiều năm, trong phủ cũng đã mai mối cho ngươi nhiều lần, tất cả đều thất bại, cũng là do chính ngươi trong bóng tối giở trò phải không?"
Thấy ta gật đầu, Bạch Dung mỉm cười.
"Ngươi cùng cùng nữ tử thời đại này hình như không giống nhau lắm."
Đặt nét bút cuối cùng, ta đưa tờ giấy cho Bạch Dung, trả lời:
"Tư Hàn thích những nữ tử đặc biệt.”
"Kinh thành không thiếu các tiểu thư khuê các, tài hoa, y thuật của ngươi đối với Tư Hàn không có giá trị. Muốn tới gần hắn, chỉ dựa vào sự che chở cùng lòng trắc ẩn của ngươi cũng vô dụng, ngươi cần lập một kế hoạch cho riêng mình."
Ánh mắt của Bạch Dung rơi vào danh sách những thói quen và sở thích của Tư Hàn, càng xem ánh mắt càng vi diệu.
Trên đó viết rõ ràng, từ loại trà mà Tư Hàn quen uống cho đến số tiền mà Tư Hàn thiếu để nuôi binh.
Bạch Dung là người thông minh, nắm trong tay phần tư liệu đầy đủ này, nàng ta sẽ biết phải làm thế nào.
"Thể hiện giá trị của ngươi đi, dù Tư Hàn không thích ngươi, hắn cũng sẽ giữ ngươi bên cạnh, những thứ khác về sau có thể từ từ tính toán."
Bạch Dung cất tờ danh sách đi, nhìn chằm chằm ta một hồi lâu.
Trước khi đứng dậy rời đi, nàng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi ta: "Ta tới gần hắn, vậy còn ngươi?"
Ta mỉm cười: "Ta sẽ đẩy hắn về phía ngươi."
12.
"Tiểu thư, ta không hiểu."
Sau khi Bạch Dung rời đi, Đào Chi nghe nói ta đã đưa cho Bạch Dung danh sách những thói quen của Tư Hàn, lập tức kinh ngạc nhìn ta.
"Sứ thần Hoài quốc đang trên đường đến đây. Bọn họ muốn đón Tư Hàn trở về.”
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi kể từ ngày Hoài quốc quy hàng, hoàng thất Đại Tiên quen thói xa hoa, lãng phí, quốc gia từ thịnh chuyển suy.
Hoài quốc thì hoàn toàn ngược lại, bọn họ âm thầm chiêu binh, tích trữ lương thực, quan tâm đ ến đời sống của nhân dân, quốc lực sớm đã vượt Đại Tiên.
Chỉ là hoàng tộc Hoài quốc neo người. Một tháng trước, Thái tử Hoài quốc cưỡi ngựa, không may té ngã gãy chân, mấy hoàng tử còn lại người thì nhỏ tuổi, người thì bất tài. Hoàng đế Hoài quốc chợt nhớ đến còn Tư Hàn đang làm “khách” ở Đại Tiên.
Nhưng Hoàng đế Đại Tiên đâu dễ dàng thả người trở về?
"Nếu Tư Hàn muốn trở về Hoài quốc, nhất định phải cưới một đích nữ Đại Tiên."
Đại Tiên ném ra một cành oliu về việc hòa thân giữa hai nước, Hoài quốc không có cơ hội từ chối, nếu không Tư Hàn sợ là không có cơ hội rời khỏi kinh thành.
Về phần đối tượng liên hôn, địa vị không thể quá cao cũng không thể quá thấp, quan trọng nhất vẫn là từng có giao tình với Tư Hàn.
"Các quý nữ kinh thành trước nay đều tránh xa Tư Hàn, chỉ có Bạch Dung từng bảo vệ hắn trước mặt người khác, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất."
Nhìn từ góc độ này, hôn sự giữa Bạch Dung và Tư Hàn, là ván đã đóng thuyền.
"Tiểu thư, vậy còn người thì sao?"
Ta? Ta sửng sốt.
"Người rõ ràng cùng Tư công tử......"
Nhìn vẻ mặt thận trọng của Đào Chi, ta thấy được sự bối rối không nói nên lời của nàng: "Tại sao người không thành thân với Tư công tử?"
Ông trời đã định sẵn số mệnh của ta, nhưng vì ta giãy dụa, không thể không sắp xếp cho ta một chứng bệnh kì lạ.
Thái y bởi vì chẩn bệnh không ra bệnh tình của ta, thậm chí từng nói rằng bệnh này không quan trọng, chỉ gây ra chút mệt mỏi cho thân thể.
Ngoài ra, ngoại trừ thời điểm ta phát bệnh, cuộc sống hàng ngày của ta không khác gì người thường, chẳng ai nghĩ rằng ta đã cách cái ch ết ngày càng gần.
Ta đang đếm ngược sinh mệnh của mình, mà những người bên cạnh ta không ai nhận ra điều đó.
"Ta với hắn chỉ là giao dịch."
Ta bỗng nhiên cảm thấy thẫn thờ, sờ đầu Đào Chi.
"Bắt đầu thu thập hành lý đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi núi Bảo Hoa."
Núi Bảo Hoa có một ngôi chùa nổi tiếng ở ngoại ô kinh thành, hàng năm, ta đều đến đây rất nhiều lần.
Mọi người nghĩ rằng ta đang cầu phúc mong mau chóng khỏi bệnh, lại không ai biết ta đang chuẩn bị sẵn cho cái ch ết của mình.
Sau khi đuổi Đào Chi đi, ta gọi thủ lĩnh ám vệ đến.
"Mấy đêm nay, ngươi ở lại trong phòng của ta."
Chỉ một câu khiến ám vệ giết người không chớp mắt mặt đỏ bừng.
13.
Đã mấy ngày Tư Hàn không đến Lan viện.
Sứ thần của Hoài quốc sắp đến kinh thành, Hoàng đế Đại Tiên cũng đang bận thể hiện sự ưu ái của mình đối với hắn.
Hắn vừa phải ứng phó Hoàng đế, vừa chuẩn bị trở về Hoài quốc, có lẽ là quá bận rộn.
Nhưng mà, từ tin tức Bạch Dung mang đến, có thể biết, hắn cùng Bạch Dung vẫn duy trì liên hệ hàng ngày.
Bạch Dung đưa cho hắn bản vẽ để đúc nỏ, bản vẽ xe ngựa, thuận lợi tiến vào đội ngũ phụ tá của hắn, ngày càng trở nên thân thiết với Tư Hàn.
"Hôm nay, trong cung, Hoàng đế thưởng cho Tư Hàn một giỏ vải tươi, hắn đều đưa cho ta, ta mang tới một ít để tỷ tỷ nếm thử."
Có vài giọt nước còn vương trên vỏ vải thiều đỏ tươi, trông vô cùng ngon miệng.
"Phương pháp và danh sách tỷ tỷ đưa ta đều rất hữu dụng, Tư Hàn đã không còn cảnh giác với ta, cũng là nhờ có tỷ."
Ta bị nụ cười như sắp đạt được điều mình muốn trên mặt Bạch Dung làm cho lóa mắt, sau một hồi xuất thần, ta nhẹ giọng lên tiếng: "Hợp tác vui vẻ."
Nhưng sau khi Bạch Dung rời đi, ta lại có chút hoảng hốt.
Ta cho gọi thủ lĩnh ám vệ vào trong phòng, muốn hắn chơi oẳn tù tì uống rượu với ta trong đêm nay.
Thủ lĩnh quỳ một gối xuống, uyển chuyển từ chối với khuôn mặt đỏ bừng:
"Chủ tử, việc này không thích hợp."
Ta không nói lời nào, cầm lên một bình Kiếm Nam xuân đổ thẳng vào cổ họng.
"Vậy ngươi ở đây rót rượu cho ta."
Mới uống được một ngụm rượu mạnh, bầu rượu trong tay nhanh chóng bị đoạt đi.
Thủ lĩnh cụp mắt, không dám nhìn thẳng ta, nghiến răng như chuẩn bị ra pháp trường đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Hắn cố ý oẳn tù tì thua ta nhiều lần, mặt không đổi sắc uống vào một chén lại một chén rượu mạnh.
Ta lắc đầu bật cười, uống một hơi cạn chén rượu, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên kinh ngạc mờ mịt.
Ta muốn uống rượu thì uống rượu, không cần tìm cớ.
Vừa uống hết một chén, đang muốn rót thêm chén nữa, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động quen thuộc.
Giật mình, ta lập tức giơ tay túm chặt vạt áo tên thủ lĩnh, kéo hắn xích lại gần ta, bày ra một tư thế mập mờ như ghé sát cổ vào nhau.
Thủ lĩnh sợ hãi, cứng đờ thân thể, bầu rượu trong tay rơi xuống đất.
Cùng lúc đó một trận kình phong đánh tới, kiếm quang thẳng tắp đánh về phía hắn.
Thủ lĩnh vội vàng tránh né bay ngược về đằng sau, làm rơi vỡ bình sứ.
Khi ta mất thăng bằng, sắp ngã quỵ, bên hông chợt có bàn tay to lớn nắm lấy eo ta, dùng sức kéo ta vào lòng.
Hai tay ôm eo ta chặt đến nỗi, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận nóng hừng hực.
Ta ngước lên, thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Tư Hàn, tràn đầy sát khí.
Hắn giơ kiếm chỉ thẳng vào mặt thủ lĩnh ám vệ, gằn từng chữ:
"Ngươi muốn chết."
14.
Vừa dứt lời, kiếm quang lóe sáng.
Tư Hàn ôm ta, không chút do dự lần nữa tấn công thủ lĩnh ám vệ.
Không gian trong phòng có hạn, thủ lĩnh né tránh không kịp, đầu vai chịu một kiếm, đau đớn r3n rỉ.
Thấy Tư Hàn muốn tiếp tục tấn công, ta chậm rãi giơ tay, làm động tác muốn cầm kiếm.
Thân kiếm nhiễm sát khí tỏa ra hơi lạnh, mặt Tư Hàn lạnh lùng bỗng biến sắc, không chút do dự xoay tay ném kiếm ra ngoài.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt mơ màng nhiễm men say, giọng nói lại rõ ràng:
"Người của ta, ngươi không có tư cách động vào."
Tư Hàn trừng mắt nhìn ta, đột nhiên đưa tay bóp chặt cằm ta, khuôn mặt u ám.
Hắn cười lạnh: "Người của nàng? Người giống như ta?"
Ngày trước trói Tư Hàn ở bên người, hắn cho rằng hắn sẽ giống những ám vệ khác, thay ta xử lý những việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ban ngày không tiện, hàng đêm ta đều gọi hắn tới Lan viện.
Còn nhớ lần đầu tiên hắn đặt chân vào sương phòng của ta, trên mặt đều là sự bối rối, hai tai đỏ bừng.
Hắn còn không dám ngẩng đầu, tức giận chất vấn: "Ngươi có ý gì?"
"Ta muốn ngươi làm người của ta, tất nhiên là muốn ngươi thuần phục dưới váy của ta."
Ta thấy thú vị, càng muốn đùa giỡn hắn: "Ngươi cho rằng ta có ý gì?"
Tư Hàn tức giận đến mức nổi gân xanh, xoay người rời đi: "Không biết xấu hổ, ta không thể tuân mệnh."
Ngoài cửa có ám vệ canh giữ, hắn không thể ra ngoài, lại bị ta kéo ống tay áo.
"Ta là nữ tử còn không so đo, ngươi là đại nam nhân thì sợ cái gì?"
Ta ngồi vào bàn, hào phóng vẫy tay với hắn: "Uống với ta vài chén."
Về sau, hắn thường xuyên qua đêm tại Lan viện, ta dùng chuyện này trêu chọc hắn: "Tư công tử hàng đêm bò lên giường ta, đến cùng ai mới là người không biết xấu hổ?"
Tư Hàn ngẩng đầu, ánh mắt hung ác, nguy hiểm: "Nàng còn có ai khác sao?"
Ta sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng câu hỏi của hắn, hắn muốn biết đã có nam nhân nào khác ngoài hắn qua đêm tại đây.
Nhưng hắn không cho ta cơ hội trả lời, lạnh lùng đe dọa bên tai ta:
"Bạch Lan, ta mặc kệ nàng có mục đích gì. Nhưng từ nay về sau, nàng chỉ có thể là người của ta, nếu không... Ta sẽ giết từng người."
Thanh trường kiếm kia bị ném xuống đất.
Ta vòng tay qua cổ Tư Hàn, kéo xuống, cười hờ hững:
"Đúng vậy. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bên cạnh ta chỉ có một nam nhân là ngươi à?"
Trong mắt Tư Hàn bùng lên một ngọn lửa giận dữ, nóng rực như lửa.
Cảm xúc phẫn nộ trào dâng, hắn mất khống chế bóp eo khiến ta đau đớn.
Hắn nhìn giống như muốn giết người.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhắm mắt lại, kiềm chế nói:
"Bảo hắn ta cút."
15.
Màn kịch tối nay, vốn là diễn cho Tư Hàn xem.
Thủ lĩnh ám vệ do dự trong giây lát, thức thời lui ra ngoài.
Căn phòng chìm trong im lặng, tiếng thở nặng nề không ổn định của Tư Hàn trở nên rất rõ ràng.
Hắn dường như không có ý định buông tay, ta sốt ruột vặn eo, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
Tư Hàn bỗng nhiên dừng lại, buông bàn tay đang nắm cằm ta, giọng điệu khó phân biệt cảm xúc:
"Nàng muốn đẩy ta tới bên Bạch Dung, nàng muốn ta cưới nàng ta, có đúng không?"
Ta chỉ biết mềm nhũn nằm trên vai hắn, lắc đầu nói:
"Thành thân là chuyện của ngươi, ngươi muốn yêu ai thì yêu, muốn cưới ai thì cưới, đâu có quan hệ gì với ta?"
Ta đã lừa Bạch Dung.
Ta không muốn đẩy Tư Hàn về phía Bạch Dung, ngược lại, ta càng muốn đẩy Bạch Dung về phía hắn.
Đại Tiên cho dù suy tàn nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, con đường trở về nước của Tư Hàn khó khăn trùng điệp, hơn nữa Hoài quốc vẫn còn loạn lạc.
Chưa nói đến việc hắn còn muốn đánh chiếm Đại Tiên, thống nhất Trung Nguyên.
Bạch Dung lai lịch không rõ, nhưng nàng ta có khả năng vô tận, có thể biết những điều người bình thường không thể biết, lại một lòng mưu tính vì Tư Hàn.
Ta lợi dụng ý nghĩ muốn chiếm được tình cảm của Bạch Dung, tạo cơ hội cho Tư Hàn lợi dụng nàng ta.
Làm sao ta có thể đánh đổi chung thân đại sự của Tư Hàn được? Đó là việc quan trọng cả đời của hắn, nên để hắn tự quyết định.
Nhưng nếu hai người ở chung lâu ngày, dần dần nảy sinh tình cảm...
Điều đó cũng rất tốt.
Ta mỉm cười lẩm bẩm: "Hơn nữa Bạch Dung cũng là một cô nương tốt, xứng đôi với ngươi."
Cơ bắp của Tư Hàn căng cứng, bàn tay không tự giác lại tăng thêm lực, nhưng chỉ thoáng qua.
Thân thể chợt nhẹ, hắn bất ngờ ôm ngang người ta.
Hắn chậm rãi bước từng bước, dưới ánh mắt hoang mang của ta, trân trọng thả ta xuống giường.
Hắn ngồi ở mép giường, đắp chăn gấm cho ta, cẩn thận dém lại các góc chăn.
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ dưới ánh nến bập bùng nửa sáng nửa tối, ta không thấy rõ ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy hắn dịu dàng dị thường.
"Ta sẽ chỉ cưới người ta yêu. Người khác dù có tốt, ta cũng không quan tâm."
Giọng điệu của hắn cũng bình tĩnh lạ thường, trái tim của ta đập thình thịch.
Ta bị điểm huyệt.
"Ta không nhẫn tâm được như nàng, cũng sẽ không cùng cô nương khác diễn trò chọc nàng tức giận. Ta biết dụng ý của nàng khi đẩy Bạch Dung đến bên cạnh ta...Ta sẽ lợi dụng nàng ta thật tốt."
"Nàng không quan tâm thanh danh, nhưng dù sao để nam nhân ở lại qua đêm cũng không ổn, về sau cẩn thận một chút, đừng đùa quá trớn..."
Hắn đang càm ràm đột nhiên dừng lại, giọng khàn khàn:
"Thân thể nàng không tốt, về sau uống ít rượu thôi..."
Cổ họng ta như bị thứ gì chặn lại, đồng tử mở to, nói không ra lời, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Tư Hàn đưa tay muốn xoa đầu ta, nhưng vào thời điểm trước khi chạm tới bỗng dừng lại.
Hắn đưa tay lên che mắt ta, cúi người hôn lên trán ta.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng: "Ta đi đây."