Nghiệp Báo Hài Nhi
9h tối, tại ngôi nhà ba tầng ở Hải Dương, cậu thanh niên tên Duy cùng với 3 người bạn của mình cũng vừa mới dọn dẹp sơ qua một chút. Bên ngoài trời vẫn mưa, mưa không còn nặng hạt như tầm đầu giờ tối nữa, những giọt nước đọng trên lá của giàn gấc đang rơi tong tong xuống nền sân xi măng, gió hiu hiu thổi tạo nên một cảm giác lành lạnh, ẩm ướt. Mỗi người một cốc mỳ tôm chua cay nóng hổi bốc khói nghi ngút, Duy vừa ăn vừa nói với các bạn:
- - Nhà ba tầng nhưng xem ra chúng ta chỉ ở được hai tầng thôi, tầng hai có hai phòng thì chia ra cứ hai thằng một phòng. Bếp núc thì ở dưới tầng một rồi, đấy là tao tính vậy, còn không trên tầng ba vẫn còn 2 phòng nữa, thích thì mỗi thằng một phòng cho nó máu.
Ba người bạn của Duy là Hữu, Phước, Tùng sì sụp gắp mỳ, nuốt xong Phước đưa ý kiến:
- - Cứ mỗi thằng một phòng đi, thằng nào sợ leo mệt thì tao ở tầng 3, tầng 2 thằng nào ở thì ở.
Tùng đáp:
- - Sao cũng được, nhưng dùng điện nó ít thôi đấy. Không mỗi ông một phòng bật điện cả đêm rồi chết tiền điện.
Hữu cũng góp lời:
- - Tao thấy thằng Phước nói đúng đấy, phải ở riêng chứ….Sau biết đâu còn tán được em nào...chẳng lẽ đưa vào phòng ấy chung à..? Thằng Duy suy nghĩ còn trẻ con quá chúng mày ạ..
Cả đám cười ầm lên, thực ra thì nhà trọ không thiếu. Nhưng đúng như thằng Hữu nói, trong đám 4 thằng có lẽ chỉ có Duy là thanh niên gương mẫu, trong sáng trong việc tìm nhà để thuận tiện cho việc học hành. Còn đâu mấy người kia ai cũng có suy nghĩ, cần tìm một ngôi nhà riêng tư để ăn chơi, hưởng thụ cái cuộc sống sinh viên học xa nhà, thoát khỏi sự kìm kẹp của bố mẹ. Và cũng mất rất nhiều công sức cả 4 người mới tìm được ngôi nhà trên cả tuyệt vời này. Đã thế bà chủ nhà còn rất thoải mái khi mà chẳng mấy khi đến đây nếu như không có việc gì gấp, tiền nhà quá dạt dẻ chỉ có 2tr5 cho một tháng.
Duy quê mặt không nói gì thêm mà chỉ tập trung ăn nốt cốc mỳ đang dần nhạt khói. Tùng nói:
- - À mà chiều bà chủ nhà có nói, bảo chúng mình xem đồ đạc gì không dùng thì chuyển hết ra nhà kho cho nó gọn. Nãy tao cũng lên tầng 3 xem qua một lượt, phòng nào cũng có giường tủ đầy đủ. Nhà thì tiện nghi, quá rộng rãi, mọi thứ vật chất đều tốt mà sao lại cho thuê giá rẻ thế nhỉ..?
Phước làm bộ mặt đáng sợ cất giọng khàn khàn:
- - Hay….là…..nhà….này….có….ma….hư hư...hư...hư..
Hữu vốn sợ ma nhất trong bọn, nghe thằng Phước giả giọng thì vội bật dậy chửi:
- - Con chó này, biết bố mày sợ ma lại còn trêu. Đm, đang yên đang lành lại nói câu này ra sợ vãi cả lồn. Mẹ, có khi ở chung đi….Chứ tao sợ ma lắm, thằng mặt lồn này nữa.
Duy tặc lưỡi trấn an bạn:
- - Đừng có nghe nó nói bậy, ma quỷ gì ở đây. Nhà to nhưng vốn dĩ người ta để ở, bà chủ bảo anh của bà ấy về ở được một thời gian lại đi nên chưa cho ai thuê. Với lại ban đầu người ta cũng đòi 3tr một tháng sau mình xin 500k còn gì. Cứ nói linh tinh đến tai người ta lại không cho thuê nữa thì mới là nhục nhé.
Phước gãi đầu gãi tai xin lỗi:
- - He he, tao xin lỗi….Định trêu tí cho vui ai ngờ mày lại sợ thế….Chứ nhà này kể cả có ma tao cũng thuê….
“ Phụp. “
Bóng đèn đột nhiên tắt ngúm, cả bốn thằng giật nảy cả người khi mà thằng Phước vừa nhắc đến ma lần thứ 2 thì đèn tắt, chưa biết là do mất điện hay như thế nào nhưng tự dưng những lời mà thằng Phước vừa nói cũng ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lý của mọi người. Trong nhà tối om như mực, bên ngoài trời mưa rả rích, gió thổi lùa vào cửa càng khiến cho khung cảnh trở nên âm u, kinh dị.
Giọng Tùng cất lên:
- - Sao...sao….thế nhỉ…? Sao lại tối thui...thế...này..?
Duy ngó ngó ra ngoài cửa chính, nhìn sang xung quanh hàng xóm thấy không có ánh điện. Cũng đã gần 9h30 có khi là người ta tắt điện đi ngủ cũng nên, nhưng Duy đáp:
- - Mất điện đấy, chắc mưa cả tối dây điện ở đâu gặp trục trặc rồi….Thằng nào mò cái điện thoại bật đèn pin lên xem nào.
Duy vừa dứt lời thì từ trong bóng tối vang lên một tiếng khóc ai oán, tiếng khóc như bị bóp cổ:
“ Hư...hu….hu…..có...ai...ở...đây….không…”
“ Hu...hư...hu...lạnh….quá….cứu...tôi….với..”
Cả lũ rợn hết cả sống lưng, không ai dám mở mồm nói câu nào. Ánh sáng lóe lên, từ trong bóng tối lộ ra một khuôn mặt nhờn nhợt, cái lưỡi lè, đôi mắt trợn ngược đáng sợ vô cùng. Hữu hất tung cả mấy cốc mỳ rồi chạy chối chết, miệng la thất thanh:
- - Ma….ma…..cứu…..cứu…..ma…...kìa.
Nhưng con ma kia không đuổi theo Hữu, nó hạ cái điện thoại đang bật đèn pin chiếu ngược từ phía cằm lên trên xuống rồi cười như điên dại:
- - Ha ha ha...Ma đâu mà ma….tao đây, Phước đây mà….Đm, chạy như chó, ha ha ha.
Cả đám thở phào thì ra chỉ là trò đùa của thằng Phước, nhưng nó đùa ác quá, trong lúc mất điện tối om, bên ngoài mưa gió đã đủ sợ lắm rồi mà nó còn bày trò nấp sau bàn soạn, giả tiếng khóc rồi dùng đèn pin chiếu vào mặt tạo hiệu ứng ma quỷ. Thằng Hữu sợ đến độ cứng cả họng, không thốt lên được lời nào mặc dù giờ đây chắc giết dược thằng Phước thì nó cũng giết.
“ Tách “
Đèn điện sáng trở lại chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, nhìn mấy cốc mỳ đổ dưới nền nhà, nước mỳ với sợi mỳ vương vãi khắp nơi, Duy lắc đầu ngán ngẩm:
- - Vừa mới lau được cái nhà ban nãy giờ lại bẩn hết rồi. Thôi dọn dẹp đi rồi để tao lau nhà lại. Mà thằng Phước bớt đùa dại như vậy đi, Hữu nó nhát ma có làm sao nó sợ mà ngất ra đây không ai cứu được đâu.
Phước với Tùng nhìn Hữu mà không nhịn nổi cười, mọi người chung tay vào dọn dẹp, riêng Hữu vẫn chưa hoàn hồn nên được cho nghỉ không phải làm gì. Duy bảo Hữu lên tầng xem chuẩn bị phòng mấy thằng còn ngủ nhưng Hữu không dám đi một mình. Lúc này đã là 10h tối, mưa đã tạnh, gió cũng đã ngừng, bầu trời thoáng đãng cao vời vợi đang dần lấp ló những vì sao báo hiệu cho ngày mai thời tiết sẽ rất đẹp. Quá thuận lợi cho việc chuyển đồ đạc đến đây, lẽ ra hôm nay Duy cùng nhóm bạn chưa ở đây đâu, nhưng vì trời mưa nên cả nhóm quyết định ở lại dọn dẹp rồi qua đêm luôn tại ngôi nhà ba tầng này. Dù sao thì tiền nhà cũng đã đặt cọc rồi, trước sau cũng phải dọn dẹp thì nhân tiện hôm nay làm luôn.
Tính Duy ưa sạch sẽ, hiền lành, biết quan tâm người khác nên Duy hay chọn những công việc mà các bạn không muốn làm. Cẩn thận lấy cây lau nhà lau sạch cái nền gạch hoa màu trắng sữa, sau khi lau xong Duy cùng mọi người đóng cửa chính, cửa sổ cẩn thận rồi cùng nhau đi lên trên tầng lo kiếm chỗ ngủ tạm. Tính chia hai người một phòng ngủ qua đêm nay, vừa nghe thấy thế Hữu vội nói:
- - Tao ngủ với thằng Duy, còn hai thằng mày sang kia….Chứ không đêm thằng lợn kia nó mà dọa nữa chắc tao chết thật đấy.
Phước cười ngặt:
- - Thôi tao xin lỗi, mai tao đãi mày ăn sáng được chưa….Mai dậy gọi bọn tao với nhé Duy. Ngủ cẩn thận không thằng Hữu đêm nó thông nát ass đấy khửa khửa.
Đèn điện trong ngôi nhà được tắt hết, 4 cậu thanh niên vào phòng đóng cửa lại. Không gian im lìm chìm dần vào trong bóng tối, ngôi nhà ba tầng rộng rãi hiện nay đã có 4 người đến ở, nhưng chẳng ai biết được rằng ở dưới gian bếp tầng một lúc này đang có một cái bóng trắng nhỏ nhắn đang chạy qua chạy lại, đâu đó vọng lên tiếng cười đầy vui vẻ:
“ Hi..hi...hi…con...vui...quá….vui...quá...hi...hi...hi..”
Cái bóng trắng đó thoắt ẩn, thoắt hiện đi lại khắp nơi trong ngôi nhà rồi biến mất khi mà kim đồng hồ chỉ chính giữa 12h đêm.
Quả nhiên sau cơn mưa thì trời sẽ nắng, tiếng chuông báo thức khiến Duy bừng tỉnh, tắt điện thoại nhìn sang bên cạnh thì Hữu vẫn đang ngủ ngòn lành, 7h sáng nhưng ánh nắng buổi sáng đã chiếu xuyên qua khe cửa sổ hắt vào bên trong căn phòng báo hiệu một ngày đẹp trời làm Duy thấy thoải mái sau ngày hôm qua dọn dẹp khá mệt.
Duy lay người gọi hữu dậy sau đó đi sang phòng bên kia gọi nốt hai thằng bạn còn lại. Trong khi tụi nó còn đang ngái ngủ thì Duy đi xuống tầng 1 để rửa mặt vì nhà vệ sinh tầng 2 hôm qua chưa kịp dọn. Bước xuống chân cầu thang, đang tính lại gần bồn rửa mặt thì Duy nhìn thấy một điều gì đó làm cho Duy hơi khó chịu, vừa lúc đám Hữu, Tùng, Phước đi xuống, Duy hỏi:
- - Cái này là cái gì đây, đêm qua có thằng nào xuống đây à…?