Chương 11: Đứa trẻ may mắn

Nghiệp Báo Hài Nhi

Phước đang ngái ngủ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vừa dụi mắt Phước vừa hỏi:

- - Cái gì là cái gì..? Đêm qua ngủ say như chết giờ mới dậy, ai xuống đây làm gì.

Duy chỉ tay xuống nền gạch hoa mặt nhăn nhó:

- - Hôm qua tao vừa mới lau nhà xong, sao giờ lại có vết gì đen đen thế này.?

Cả bọn chăm chú nhìn vào những vết bẩn trên nền nhà, đúng là có thứ gì đó in nốt trên nền gạch hoa, nhìn như đất bùn. Tùng vỗ tay cái đét rồi nói lớn:

- - À, chắc là vết chân mèo đấy, nhìn như nốt chân nhỏ nhỏ đi lại. Chắc là hôm qua mày lau nhà xong, nền nhà vẫn còn ướt, mèo nó đi vào thành nốt chứ sao nữa.

Duy hỏi:

- - Sao mày lại bảo là mèo, nhìn nó có giống đâu nhỉ..? Nhưng cũng có khi vì vết nhỏ thế này cũng chẳng phải chúng mày được.

Duy gãi đầu cười:

- - Thì tối qua, lúc lên phòng xong tao có nghe thấy tiếng mèo kêu, không rõ là mèo kêu bên ngoài hay là trong nhà mình. Đúng không Phước..?

Phước gật đầu:

- - Ừ đúng rồi, tao cũng nghe thấy...Chắc mèo nó lẻn vào nhà rồi đi lại bẩn nền đấy mà, đấy, sạch cho lắm vào giờ lại thành bẩn. Thế mà làm tao hêt hồn còn tưởng mày thấy cái gì đáng sợ chứ.

Duy nghe hai thằng bạn nói thì cũng thấy có phần hợp lý, tặc lưỡi bỏ qua vì dù sao hôm nay cũng còn phải chuyển đồ rồi dọn dẹp ít cũng phải mấy lần nữa. Cả bọn đi đánh răng rửa mặt, duy chỉ có mình Hữu là vẫn đang cố gắng nhìn những vết bẩn dưới sàn nhà xem có đúng là dấu chân của mèo hay không. Thấy vậy Duy gọi:

- - Ê Hữu, không nhanh lên còn đi ăn sáng, lát còn quay về xóm trọ lấy đồ nữa.

Hữu vội vàng đi lại chỗ bồn rửa súc miệng, nhưng có gì đó khiến cho Hữu thấy không đúng, bởi dấu vết dưới nền gạch hoa nếu nhìn thật kỹ nó không phải dấu chân cua mèo, nó là một cái gì đó khang khác nhưng quen thuộc, trong suy nghĩ của Hữu tuy dấu vết đó mờ mờ dính bùn đất tuy nhiên Hữu lại nghĩ đó là dấu chân của bàn chân con người, mặc dù nó rất nhỏ.

- - Này…

Hữu giật thót mình khi mà có người vừa vỗ vai gọi mình, đó là thằng Phước, Phước nhìn Hữu ngạc nhiên hỏi:

- - Mày làm sao đấy, vỗ nhẹ cái mà cũng giật mình. Hôm qua bị tao dọa cho sợ mất hồn rồi à..? He he xin lỗi nhé, lát tao đãi cả bọn đi ăn sáng. Mà mày đừng lo, ở chung với thằng Duy thì sợ gì ma với quỷ.

Hữu ngạc nhiên hỏi lại:

- - Ủa, sao lại thế….Bộ thằng Duy có gì à..?

Phước cười:

- - Quên mất là mày không biết, bố thằng Duy làm nghề thầy cúng ở quê tao, ông ấy cúng hay lắm. Cả chỗ tao nhà nào cũng nhờ ông ấy xem phong thủy, rồi lễ bái các kiểu. Thế thì còn sợ gì ma phải không nào..?

Nói mới nhớ, Duy với Phước là bạn cùng quê, nhà cũng gần nhau luôn. Chẳng trách khi mà Phước nó lại biết rõ về gia đình Duy như vậy. Thấy Hữu mặt vẫn còn ngơ ngác Phước nói tiếp:

- - Thôi đi ăn sáng, từ sau tao không trêu thế nữa. Có ai biết là mày sợ ma như vậy đâu. Nếu mà còn sợ hay mày thử bảo thằng Duy nhờ bố nó làm cho một đạo bùa trừ ma tránh tà xem sao.

Nghe Phước nói cũng có lý, Hữu gật đầu tán thành luôn. Hôm đó trời nắng đẹp, cơn mưa rào dai dẳng ngày hôm qua dường như lại là một thuận lợi khi mà nước mưa như muốn giúp 4 cậu thanh niên rửa sạch tất cả mọi thứ như sân vườn, cây cối. Giàn gấc sau cơn mưa trở nên xanh mướt đầy sức sống. Duy cùng những người bạn của mình cuối cùng cũng chuyển được hết đồ đạc ở chỗ cũ đến ngôi nhà mới khang trang, rộng rãi. Cả bọn hăng say dọn dẹp lắm, đồ đạc bị phủ bụi thì nay sạch bong, sáng bóng. Nồi niêu, xoong chảo, dụng cụ nấu ăn cũng được rửa ráy cẩn thận, tủ lạnh, máy giặt, đồ điện mà chủ cũ để lại vẫn còn hoạt động tốt. Mọi thứ quá tuyệt vời cho một cuộc sống tự lập xa gia đình của các bạn trẻ. Bốn phòng ở chia đều cho 4 người, phòng ai người nấy tự dọn dẹp. Vì đều là những người bạn quen biết nhau từ trước, cũng ở cùng xóm trọ cũ nên cả bọn khá tự nhiên và hòa đồng. Ý tưởng tìm nhà như này để thuê là của Phước. Bởi Phước có một người anh học đại học trên Hà Nội, ông ấy cũng thuê luôn một cái nhà như này rồi ở chung với mấy người bạn. Một người thuê thì đắt nhưng mấy người chung nhau tiền vào thì lại là rẻ mà ở thoải mái, yên tĩnh không bon chen nơi xóm trọ đông đúc. Quả thực thuê được ngôi nhà thế này với cái giá 2tr5 một tháng đúng là quá hời. Phòng vệ sinh của cả ba tầng đều được chùi rửa thơm phức. Duy và Hữu ở hai phòng dưới tầng 2, còn Phước với Tùng ở trên tầng 3. Tối đó cả 4 thằng tập trung nấu một bữa cơm gọi là mừng nhà mới. Trường chưa nhập học nên thời gian này cả bọn vẫn khá rảnh, tính ra thì năm nay cũng đã là năm 2 cao đẳng, vậy mà chưa thằng nào có bồ. Tìm nhà có không gian riêng tư cũng là một cách mà ba thằng kia kiếm ghẹ.

Phước rót bia rồi đứng lên đầu têu:

- - Nào, mừng nhà mới, chúc cho anh em chúng ta vào năm 2 sẽ kiếm được gấu...ấu….ấu….Trong năm nay sẽ quyết tâm làm cái lễ hạ chày.

Cả bọn cười sặc sụa, Tùng đế thêm:

- - Năm nhất chúng ta là gà, năm nay gà sẽ đi mổ thóc. Mà này, hôm trước nhé, tao vào trường thấy mấy em xinh xinh chắc là đến xem trường hay sao ấy. Cao Đẳng Du Lịch nên toàn gái xinh mày ạ. Chả nhẽ không vớt được 1 em.

Cả bọn cạn ly, Phước lại bắt đầu trêu Hữu:.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

- - Riêng thằng này chắc không dám đi chơi tối, các cụ bảo qua 9h là đến giờ ma quỷ riễu đường đấy. Yếu bóng vía là dễ gặp ma lắm….Ha ha ha.

Hữu không dám nói gì, bởi đúng thật là Hữu chẳng dám ra khỏi nhà buổi tối. Không biết Hữu đã từng thấy ma chưa nhưng Hữu thực sự bị ám ảnh bởi ma quỷ, nhắc đến từ ma thôi là cũng thấy sợ rồi.

Ăn nhậu xong xuôi, thằng nào thằng đấy đã ngà ngà say, cũng đã hơn 9h tối. Lại kết thúc một ngày có chút mệt nhọc, cả bọn thống nhất đi ngủ. Phước và Tùng lên tầng 3, Duy cũng vào phòng của mình. Đang chuẩn bị ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:

“ Cộc...Cộc...Cộc.”

Duy hỏi:

- - Ai đấy…?

Không có ai trả lời, chắc mẩm thằng nào gõ cửa trêu mình nên Duy cũng lười đi ra. Vì nhà vệ sinh được thiết kế ở giữa hai phòng nên dù nằm ở bên trong phòng mình Duy vẫn có thể nghe thấy tiếng xả nước ở bên nhà vệ sinh. Đang nghĩ bụng chắc là thằng Hữu, mà sao nó đi đái lắm thế thì tiếng gõ cửa lại vang lên:

“ Cộc...Cộc...Cộc..”

Duy nói lớn:

- - Hữu à..? Mày gõ phòng tao làm gì đấy..?

Vẫn không có ai trả lời, nhưng rồi tiếng xả nước từ bên nhà vệ sinh lại tiếp tục vang lên. Cho dù mới độ 1 phút trước vừa có người xả. Duy lẩm bẩm:

- - Thằng này say quá rồi hay sao mà đi lắm thế, đã vậy lại cứ gõ cửa.

Vừa dứt lời thì:

“ Cộc...Cộc...Cộc..”

Đã là lần thứ ba, Duy bực quá mới bước xuống giường, định bụng mở cửa ra sẽ mắng thằng bạn một trận thì lần này có tiếng nói:

- - Duy ơi, mày ngủ chưa..?

Đúng giọng thằng Hữu rồi, Duy mở cửa thì thấy bên ngoài là thằng bạn mình đang ôm cái gối, khuôn mặt ngại ngùng. Đang định mắng rồi hỏi tại sao mày gõ cửa lắm thế thì Hữu nói:

- - Cho..cho tao….ngủ chung….được không..?

Thở dài lắc đầu vì biết tính thằng Hữu sợ ma, bình thường không nhắc đến không sao, nhưng do hôm qua thằng Phước nói linh tinh thành ra bây giờ nó lại càng sợ. Nghĩ khổ thân, thương hại vì Duy cũng từng gặp một vài người đến tận nhà lạy lục van xin bố Duy làm lễ trừ ma, trừ tà gì đó, những người như vậy họ sợ đến suy sụp. Duy đáp:

- - Ừ vào đi, thế thôi mà cứ gõ cửa mãi. Mà mày bị đái giắt à..?

Hữu hớn hở đi vào trong luôn, ban nãy nốc mấy chai bia cũng hơi say say nên hai thằng bạn dễ ăn con tâm sự. Hữu hỏi luôn:

- - Duy này, tao nghe bảo ông già mày biết xem tướng, xem phong thủy với là thầy cúng phải không..?

Duy trả lời:

- - Ừ, ma sao thế..?

Hữu nói tiếp:

- - Thế mày thử nhờ bố mày làm cho tao một lá bùa trừ ma có được không..?

Duy cười phá lên:

- - Mày lại nghe thằng Phước nói linh tinh phải không..? Bố tao chỉ là thầy cúng bình thường thôi, cũng gọi là biết xem hướng với nọ kia nhưng ông có làm bùa làm phép gì bao giờ đâu. Mày đừng có nghe thằng đấy nói bừa.

Mặt Hữu hơi xị xuống, Hữu hỏi:

- - Này, thế mày có tin là có ma không..? Bố làm thầy cúng chắc mày cũng phải biết một chút gì về tâm linh chứ nhỉ..?

Duy trầm ngâm một lúc rồi khẽ đáp:

- - Tin thì không hẳn, nhưng nhìn người ta đến nhà nhờ bố tao cúng vái này nọ thì tao nghĩ chắc là phải có gì đó thì họ mới tin như thế. Mà mày đừng nhầm, tao không phải là con ruột của bố tao đâu. Bố mẹ tao đúng là người đã nuôi tao từ hồi tao còn nhỏ xíu à, nhưng là do ông nhặt tao ở một gốc cây trong công viên.

Hữu tròn mắt ngạc nhiên vì không ngờ Duy lại kể chuyện này với mình, nhưng Duy mỉm cười:

- - Có gì đâu, chuyện này tao cũng mới biết cách đây 2 năm, bố mẹ tao bảo tao lớn rồi nên cần biết sự thật. Tuy tao chưa từng gặp ma nhưng tao tin thế giới này có những điều kỳ lạ mà mình không biết. Bố tao có kể lại rằng, hôm đó trời chuẩn bị mưa thì đột nhiên ông nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, mà là giọng trẻ con, ông mới đi theo nó thì được dẫn đến công viên. Lúc đó thì đứa trẻ ấy biến mất, cũng đồng thời tao khóc thét lên. Và ông bế tao về nuôi, bởi vì bố mẹ tao cũng không thể có con nên cả hai người thương tao lắm. Họ luôn coi tao là món quà mà ông trời dành cho họ. Mà mày đừng nghĩ bố tao là thầy cúng lừa đảo, ông cúng cho mọi người không đòi hỏi tiền nong, chủ nhà đưa bao nhiêu lấy bấy nhiêu à.

Hữu há hốc mồm:

- - Thật hả..? Vậy là đứa trẻ kia dẫn bố mày tìm được mày thật đó.

Duy cười:

- - Ừ thì tao nghe bố kể vậy, bố còn bảo nhìn đứa trẻ đến gọi ông giống hệt tao. Ông biết xem tướng nên còn nói lúc mở cái chăn quấn người tao ra còn có một vầng sáng nữa cơ. Mà không biết tao bị đặt ở đó từ bao giờ, công viên cũng có người qua lại mà chẳng ai thấy, tao cũng chẳng khóc cho đến khi bố tao đến. Ông còn nhớ rõ, bế tao về nhà xong thì trời mưa to.

Nghe câu chuyện của bạn mà Hữu thấy cảm động lạ thường, Hữu hỏi tiếp:

- - Thế lúc biết sự thật mày có giận bố mẹ đẻ không..?

Duy không cười, nhưng khẽ đáp:

- - Tao cũng không biết, bởi tao còn chẳng biết họ thế nào….Nhưng tao không nghĩ nhiều bởi tao may mắn còn sống, hơn nữa bố mẹ tao rất thương tao. Còn bố mẹ đẻ…..có thể tao sẽ tha thứ cho họ. Mà thôi, tắt điện đi ngủ đi….Hôm nay uống hơi nhiều nên tâm sự nhiều quá.

Đèn trong phòng tắt tối thui, hai cậu thanh niên sau cuộc nói chuyện đã chìm vào giấc ngủ.

12h đêm, khi mà mọi thứ trong ngôi nhà đã trở nên im ắng không một tiếng động thì trên bậc cầu thang đang hiện ra một cái bóng nhỏ màu trắng, trần như nhộng vẫn đang ngồi một chỗ, không biết trong ngôi nhà lúc này có ai nghe thấy hay không nhưng vang vọng đâu đây là những tiếng khóc u buồn:

“ Hu….hu….hu…”

“ Mẹ….ơi…..hu….hu….mẹ….đâu….rồi…” 

Nhấn Mở Bình Luận