Chương 53

Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Bộ phận đầu tiên của thi thể được phát hiện là chân trái, Vương Chiêu đã sai người tìm kiếm trong tất cả những con phố gần đó.

“Tìm thấy đầu rồi, là Giảng Minh Nguyệt!” Lý Tài thở hồng hộc chạy tới báo cáo.Thôi Đào dứt khoát cầm bánh bao đưa đến bên miệng Hàn Kỳ.“Nhân bánh bao này rất hợp với kiểu người ăn uống không có quy luật như Lục lang đấy.” Thôi Đào vừa than thì bên kia có người của Lữ Công Bật truyền lời tới, nói Thôi Mậu sắp đi rồi, hỏi Thôi Đào có muốn đi tiễn ông ta không.Vương Chiêu liên tục gật đầu tỏ ý đã hiểu, đầu tiên họ tìm trong phạm vi khu vực mà Thôi Đào chỉ để hỏi thăm chuyện đồ tể. Nếu Trần Thiện Minh thật sự từng làm đồ tể thì ắt sẽ có đồ tể khác biết chuyện này.

Trong vòng chưa đầy 1 canh giờ đã gom góp đầy đủ toàn bộ thi thể.Cuối cùng thì Trần Thiện Minh đã phát điên, thậm chí còn bắt đầu chỉ trích Hàn Kỳ và quan phủ, bảo quan lại trong thế gian này đều đen tối cả, đều đáng bị chém thành muôn mảnh.Thôi Đào cũng đã thấy những cái túi vải bố trong nhà đồ tể Trương, giống với cái túi đựng đầu Giảng Minh Nguyệt.

Lần này các bộ phận thi thể không bị chứa trong bao gạo, trừ cái túi vải bố đựng đầu ra, các bộ phận khác đều bị vứt trần trụi trong hẻm.Thôi Đào viết danh sách rồi lấy tiền để dành của mình ra để Vương tứ nương và Bình Nhi giúp đặt mua các loại đặc sản, đồng thời mỗi thứ đều đặt với số lượng lớn, hoàn toàn đa dạng.

Thôi Đào ghép lại thi thể hoàn chỉnh xong, có thể thấy phần cổ của Giảng Minh Nguyệt có vết bầm tím rất rõ ràng, mặt xanh tím, mắt lồi ra, kết mạc có chỗ xuất huyết, hoàn toàn trùng khớp với biểu hiện của ngạt cơ học, đồng thời những bộ phận này cũng đã được làm sạch qua.Thôi Đào và Vương Chiêu đều nhận ra con dao mà đồ tể Trương đang dùng có kích thước và hình dạng giống với con dao trong bếp ở vựa gạo kia.“Hơn nữa hắn còn làm cơ quan sử dụng dây câu, thuốc màu và làm bươm bướm giấy, tất cả đều rất đặc biệt, bắt đầu điều tra từ hướng này cũng có thể tìm ra được manh mối.” Lý Viễn đề nghị.

“Thời gian tử vong hẳn là trước rạng sáng hôm nay.” Thôi Đào kiểm tra vết hoen tử thi và độ cứng rồi nói.“Gì, mi còn dám báo quan hả?” Thôi Đào sợ hãi hỏi.Thôi Đào bảo hung thủ rất táo bạo và thận trọng, đã dám khiêu khích trực diện phủ Khai Phong thì tất nhiên hắn phải rất tự tin. Đối diện với kiểu hung thủ như thế, chuyện mọi người cần làm là phải cẩn thận hơn hắn, đồng thời trong tình huống chưa có đủ bằng chứng như thế này thì phải động não, dám đặt ra giả thiết. Chỉ có thế họ mới có thể vượt mặt hung thủ được.

“Thời điểm chết cũng giống với Viên Phong, có vẻ như hung thủ rất thích ra tay sau nửa đêm và vứt xác trước khi trời sáng.” Hàn Kỳ suy đoán và kết luận.Vương tứ nương và Bình Nhi sau tường nhanh chóng múc từng muôi hỗn hợp phân với bột mì vung tới cửa nhà. Trần Thiện Minh chạy quá nhanh nên đúng lúc bị hất trúng.“Ông chủ cửa hàng chỉ biết là những thứ đó chứ không biết dùng để làm gì.” Lý Viễn ủ rũ nói.

“Có thể là có liên quan tới công việc cá nhân và thói quen nghỉ ngơi, tất nhiên cũng có thể là vì sau nửa đêm mọi người đã yên giấc, hắn làm ra chuyện phi pháp cũng sẽ không dễ bị phát hiện ra.”Thôi Đào lấy ra cái bản đồ lần trước mình vẽ vòng tròn, lại vẽ thêm vào địa điểm mới nhất là nơi Trần Thiện Minh vứt xác, sau đó đánh dấu chỗ lầu Tạp Thú của Giảng Minh Nguyệt, lại vẽ một vòng tròn lớn.“Đã thối như thế, người còn dính đầy bột mì nữa, dù mi dùng huyễn điệp chi thuật để chạy trốn thì cũng sẽ thu hút sự chú ý của người khác thôi, xung quanh cũng sẽ để lại dấu vết, trốn được tới đâu hả?” Thôi Đào hỏi.

Thôi Đào không quên nói với Hàn Kỳ, vết thương trên thi thể lần này không gọn gàng như lần trước, nhưng nhìn chung vẫn là do một cái búa hoặc vật giống búa gây ra.Vương Chiêu và những người khác không hiểu phân tích này của Thôi Đào rốt cuộc có thể làm rõ ra điều gì. Trần Thiện Minh thích rửa thi thể thì hơi biến thái thật, nhưng chỉ với điều này thì sao mà tìm được hắn chứ?Từ trước tới giờ đều là Thôi quan Hàn kiệm lời, nói chuyện rất tinh giản khiến mọi người luôn khó hiểu, phải nhờ tới Thôi nương tử giải thích mới hiểu được. Thế mà nay lại trái ngược hẳn, Thôi quan Hàn lại đang giải thích hộ Thôi nương tử.

“Nhưng lưỡi dao hơi cong.”“Nhà họ Viên có thù với mi, mi muốn báo thù rửa hận nên đã trù tính nhiều năm, đây xem như là giết người có chủ đích rồi. Vậy còn Giảng Minh Nguyệt thì sao, cô ta có thù oán gì với mi chứ, thậm chí cô ta còn dạy hết huyễn điệp chi thuật cho mi mà.” Thôi Đào chất vấn.

“Giờ toàn thành đều treo tranh truy nã của hắn, có khi nào hắn phân thây ở chỗ ẩn nấp không?” Vương Chiêu vò đầu, hận tên Trần Thiện Minh này quá xảo quyệt, càng hận hắn dưới sự truy nã của quan phủ mà vẫn dám vứt xác khắp nơi.Lần này các bộ phận thi thể không bị chứa trong bao gạo, trừ cái túi vải bố đựng đầu ra, các bộ phận khác đều bị vứt trần trụi trong hẻm.

Hiện vẫn chưa rõ rốt cuộc động cơ của Trần Thiện Minh là gì, giết Giảng Minh Nguyệt là vì hắn phát hiện quan hệ giữa cô ta với Chưởng quỹ Vu hay là vì huyễn điệp chi thuật. Nhưng có thể khẳng định được một điểm, Trần Thiện Minh tiếp cận Giảng Minh Nguyệt chắc chắn có liên quan tới huyễn điệp chi thuật.“Mấy người tự đi mua đi.” Thôi Đào đưa túi tiền mà Vương tứ nương vừa trả lại cho nàng.Thôi Đào nghi hoặc liếc nhìn Vương tứ nương.

“Năm đó người đàn ông cụt một tay họ Trần đã tìm tới Viên Triệt đòi huyễn điệp chi thuật, vậy hẳn là hắn cũng không biết. Giờ Trần Thiện Minh cũng biết huyễn điệp chi thuật, có lẽ là do học được từ Giảng Minh Nguyệt. Có thể thành thạo giương Đông kích Tây trên sân khấu, nhanh chóng ẩn thân ngay trước mặt mọi người, không phải là kỹ thuật có thể luyện tập trong ngày một ngày hai được. Giảng Minh Nguyệt cũng đã từng nói, huyễn điệp chi thuật này muốn luyện cũng phải mất 10 năm.”“Tôi đi lục soát với các anh.” Thôi Đào nói với theo.Vốn Hàn Kỳ ngỡ với thái độ hiện tại của Thôi Đào thì nàng sẽ không chịu đi, kết quả lại nghe Thôi Đào dứt khoát đồng ý.

Thôi Đào nghĩ Trần Thiện Minh và Giảng Minh Nguyệt đã quen biết từ trước, thôi được rồi, bắt đầu điều tra từ hướng này đi. Nhưng phiền là quê của Giảng Minh Nguyệt ở Tùy Châu, muốn điều tra rõ chuyện này phải đi tới đi lui ở Tùy Châu rất mất thời gian. Đợi đến khi tra rõ được quan hệ giữa Trần Thiện Minh và Giảng Minh Nguyệt thì e là Trần Thiện Minh đã chạy tới chân trời góc bể mất rồi.Thôi Đào rời đi rất nhanh.“Ngưng!” Vương Chiêu quát lớn, chuyện này sao hắn dám hứa chắc được.

“Hung thủ giết người xong đều rửa sạch thi thể, chuyện này rất đáng để chú ý. Theo tình hình hắn vứt xác thì hẳn là hắn không hề có bất cứ tình cảm nào với hai người chết, vì không quý trọng nên mới phân thây rồi vứt đầu đường xó chợ như thế.Trần Thiện Minh vẫn kiên trì bò dậy, định chạy vào nhà thì lập tức bị bọn người Vương Chiêu, Lý Viễn dùng gậy gỗ đánh mạnh mấy cái, nhưng vẫn chưa bỏ ý định giãy giụa.

Có thể có 3 nguyên nhân phải rửa sạch: Một là tránh để lại dấu máu nhỏ xuống trong lúc vứt xác; hai là vì thói quen nào đó mà nhất định phải rửa; ba là trên cơ thể có bằng chứng gì đó liên quan tới hiện trường nên bắt buộc phải rửa.Đồ tể Trương gật đầu, lập tức lại giậm chân, “Đúng thế đúng thế, hắn dùng 2 tay sờ xác người rồi sờ dê lợn nhà tôi, còn có cả dao và thớt của tôi nữa, a a a —”Thôi Đào giải thích như không giải thích, lúc này đã chọc tức đồ tể Trương, ông ta chém lưỡi búa xuống thớt rồi chất vấn Thôi Đào cái gì mà thịt của mình lại không sạch sẽ.

Lần trước ở hiện trường xảy ra vụ án phân thây không hề có thứ gì đặc biệt, vì thế nguyên nhân thứ 3 là không đúng. Cách để thi thể không nhỏ máu xuống đất có rất nhiều, hung thủ lại nhất quyết chọn cách rửa sạch, tôi thiên về hướng hắn có thói quen này hơn.”

Vương Chiêu và những người khác không hiểu phân tích này của Thôi Đào rốt cuộc có thể làm rõ ra điều gì. Trần Thiện Minh thích rửa thi thể thì hơi biến thái thật, nhưng chỉ với điều này thì sao mà tìm được hắn chứ?Hàn Kỳ vẫn đang bận, bảo Thôi Đào ở lại chờ một chút.Vương Chiêu nghe Nhị Thuận Tử biết Trần Thiện Minh nên vội hỏi hắn chuyện cụ thể.

“Lần trước đến điều tra vựa gạo đã phát hiện ra một con dao giết mổ trong phòng bếp.” Hàn Kỳ thấy mọi người đều không hiểu ý của Thôi Đào nên nói thêm một câu cho rõ hơn.Đây là lí do tại sao có nhiều nhà đồ tể như thế mà phải chọn đồ tể Trương. Dậy từ sáng sớm làm việc, trừ mấy người bị mất ngủ ra thì ai mà không muốn ngủ nhiều hơn một chút chứ? Tất nhiên là gần hơn một chút thì sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao Trần Thiện Minh này vẫn còn phải bán vựa gạo vào ban ngày nữa mà.“Khoan hãy cầm chân dung theo, ban ngày Trần Thiện Minh ở vựa gạo, sau nửa đêm thì đến nhà đồ tể Trương. Chắc chắn hắn không thường xuyên xuất hiện ở chỗ ở, hơn nữa hắn đã cố ý giấu chỗ này và thân phận của mình rồi, hàng xóm xung quanh không biết gì đâu.”Cả ba đi tới cửa hàng bánh bao của ông cụ Tôn, Thôi Đào bảo Vương tứ nương và Bình Nhi đi mua bánh bao. Nàng thì sai Lý Tài đi báo lại cho Vương Chiêu, có tin tức gì thì cứ đến thẳng cửa hàng bánh bao tìm mình.

Mọi người đều bừng tỉnh nhận ra, hóa ra Trần Thiện Minh có thể có liên quan tới nghề đồ tể! Sau khi đồ tể giết thịt dê bò đều sẽ tẩy rửa và xử lý thịt, sau đó cắt thành miếng.“Không phải tôi lật lọng, là thịt này có thể không sạch sẽ, ăn không được đâu.”

Nhưng hôm nay hình như có chuyện lạ.“Được đấy, được đấy.” Nghe tới bói toán, Thôi Đào trở nên hưng phấn, tuy nàng không am hiểu lĩnh vực huyền học này cho lắm nhưng vẫn thích giả vờ.Ông ông nói với tôi, sau này nhất định phải lấy lại vật báu mà tổ tiên nhà tôi để lại, còn phải để cho ông nếm thử cảm giác mất con là như thế nào! Thực ra tôi đã sớm muốn ra tay giải quyết con gà yếu Viên Phong kia rồi, nhưng cố tình chờ hắn thi nhị giáp xong xuôi là để cho ông tiếc nuối, để ông đau khổ gấp bội, cũng để ông nếm thử cảm giác sống không bằng chết khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”

Từ trước tới giờ đều là Thôi quan Hàn kiệm lời, nói chuyện rất tinh giản khiến mọi người luôn khó hiểu, phải nhờ tới Thôi nương tử giải thích mới hiểu được. Thế mà nay lại trái ngược hẳn, Thôi quan Hàn lại đang giải thích hộ Thôi nương tử.Thôi Đào không nghĩ Trần Thiện Minh lại kính trọng đồ tể Trương đến mức cố tình chạy xa mỗi ngày để đến đây mua bánh bao hiếu kính ông ta.“Tuần phủ Vương ơi, chắc hắn không phân thây ở chỗ tôi đâu đúng không? Vì thế thịt nhà tôi vẫn sạch mà ha?” Đồ tể Trương sợ hãi muốn Thôi Đào và Vương Chiêu xác minh.

“Vì giờ cũng không còn manh mối nào nữa, muốn tra rõ quá khứ của Trần Thiện Minh thì phải đợi người tới Tùy Châu điều tra về mới được. Vậy giờ chúng ta chỉ có thể lấy đó làm manh mối, thử điều tra thêm mà thôi.”Trần Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, “Con đĩ đó, vừa đến kinh chưa được nửa tháng đã thông dâm với Chưởng quỹ Vu rồi. Thực ra trước đây nó ở cùng tôi cũng chẳng còn trinh nguyên gì nữa, nhịn nhiều năm như thế, đi theo nó, lấy lòng nó, chẳng qua cũng là vì để đòi lại vật báu của nhà họ Trần mà thôi. Loại đàn bà bẩn thỉu như thế không xứng dùng huyễn điệp chi thuật nhà chúng tôi!”Vương Chiêu nhìn Thôi Đào một chút, thấy nàng không tỏ thái độ gì thì cũng mơ hồ nói: “Chắc vậy.”

Vì việc truyền thông tin đã bị hạn chế bởi khoảng cách nên phải tìm cách khác để bù đắp lại.Vương Chiêu tò mò đi tới, “Cái này dựa vào đâu vậy?”

Thôi Đào bảo hung thủ rất táo bạo và thận trọng, đã dám khiêu khích trực diện phủ Khai Phong thì tất nhiên hắn phải rất tự tin. Đối diện với kiểu hung thủ như thế, chuyện mọi người cần làm là phải cẩn thận hơn hắn, đồng thời trong tình huống chưa có đủ bằng chứng như thế này thì phải động não, dám đặt ra giả thiết. Chỉ có thế họ mới có thể vượt mặt hung thủ được.Vương Chiêu lập tức lắc đầu, “Không phải đâu, ngược lại ở trong phường Quách lại rất dễ tìm kiểu người cô độc chỉ ở trong nhà như thế.”

Thôi Đào lập tức kêu gọi tất cả mọi người cùng nhau suy nghĩ, dùng góc độ của họ để nghĩ xem hung thủ còn có thể có thói quen gì, mà thói quen này sẽ dẫn đến những hành vi như thế nào.Trong vòng chưa đầy 1 canh giờ đã gom góp đầy đủ toàn bộ thi thể.“Thời điểm chết cũng giống với Viên Phong, có vẻ như hung thủ rất thích ra tay sau nửa đêm và vứt xác trước khi trời sáng.” Hàn Kỳ suy đoán và kết luận.

“Ắt hẳn là hắn có một nơi ẩn nấp khác, hôm đó quan phủ kiểm tra vựa gạo đột xuất là nằm ngoài dự đoán của hắn, dù hắn dùng huyễn điệp chi thuật để thành công trốn thoát nhưng không hề có chuẩn bị trước. Tuy nhiên trên sân khấu lầu Tạp Thú hôm trước, hắn vẫn có thể mặc áo choàng có bươm bướm đặc chế xuất hiện.”

Hàn Kỳ nói chế tạo áo choàng như thế tốn rất nhiều công sức, từ bướm giấy tới thiết kế cơ quan vảy và dây ẩn bên trong, ít nhất cũng phải tốn công vài tháng. Trần Thiện Minh chỉ có một mình, không thể nào trong vòng 2 ngày ngắn ngủi mà chế tạo được một cái áo choàng như thế.Hiện vẫn chưa rõ rốt cuộc động cơ của Trần Thiện Minh là gì, giết Giảng Minh Nguyệt là vì hắn phát hiện quan hệ giữa cô ta với Chưởng quỹ Vu hay là vì huyễn điệp chi thuật. Nhưng có thể khẳng định được một điểm, Trần Thiện Minh tiếp cận Giảng Minh Nguyệt chắc chắn có liên quan tới huyễn điệp chi thuật.“Cha về nhà, con gái bất hiếu ắt phải đi tiễn chứ, còn phải gióng trống khua chiêng mà đi nữa.” Thôi Đào nói.

“Hơn nữa hắn còn làm cơ quan sử dụng dây câu, thuốc màu và làm bươm bướm giấy, tất cả đều rất đặc biệt, bắt đầu điều tra từ hướng này cũng có thể tìm ra được manh mối.” Lý Viễn đề nghị.“Lần này cha về một mình, con gái cảm thấy vô cùng áy náy. Vì thế đã đặc biệt chuẩn bị một ít đặc sản nơi đây để cha mang về ạ!” Thôi Đào vừa gặp Thôi Mậu đã mỉm cười ngọt ngào chạy tới, bày tỏ chân tình của mình.

Nhân lực lập tức được sắp xếp đi điều tra theo 2 hướng vật liệu chế tạo áo và đồ tể.Chẳng trách hắn lại vứt xác như đang cố tình muốn gây hấn với quan phủ như thế. Đến tận bây giờ, tất thảy đều đã được giải thích rõ ràng.Nhị Thuận Tử còn nói là trong nhiệm vụ chính của những người theo học nghề đồ tể thì việc rửa sạch thịt sau khi làm xong là cần thiết, bao gồm luôn cả việc xử lý nước bẩn.

“Mặc quần áo bình thường đi điều tra để giảm bớt sự cảnh giác của hung thủ đi.” Hàn Kỳ dặn.Thôi Đào nghĩ khả năng Trần Thiện Minh có một căn cứ khác ở Bắc thành không lớn. Hơn nữa đến cả chuyện mở vựa gạo hắn còn không nói với đồ tể Trương, thậm chí đến cả cái tên còn không thật, chỉ bảo mình là “Trần Lão Yêu”, rõ ràng hắn chưa từng thành tâm học nghề đồ tể này. Vì thế chuyện hắn nói với đồ tể Trương mình ở Bắc thành, hẳn cũng không phải thật.

Vương Chiêu đáp lại rồi định dẫn người đi.“Chân dung gì cơ?” Đồ tể Trương hơi bối rối hỏi, “Nghề đồ tể này của chúng tôi phải dậy thật sớm, trời chưa sáng đã phải giết mổ thịt, dọn dẹp sạch sẽ để lên đường đem đi bán rồi. Bán xong cả ngày cũng mệt, quay về thì nằm xuống ngủ, hôm sau lại làm tiếp. Thật sự không có sức đâu mà dạo chơi chỗ khác được, vì thế tôi thật sự không nhìn thấy chân dung truy nã này.”

“Tôi đi lục soát với các anh.” Thôi Đào nói với theo.Hàn Kỳ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Vương Chiêu nghe vậy bèn thở phào, “Có tai mắt của Thôi nương tử, ta nghĩ nhất định sẽ tìm ra được chỗ ẩn náu của Trần Thiện Minh rồi.”“Có ngay!” Đồ tể Trương lập tức vung dao và búa lên, bắt đầu chặt cả miếng thịt dê thành 2 phần rồi cho lên cân.

“Đúng đúng đúng, hay là sư phụ bốc trước thử một quẻ đi, để xem có thể nhìn ra được nơi ẩn náu của hung thủ hay chúng ta nên tra từ chỗ nào không?” Lý Tài vội nịnh nọt đề nghị.“Không cần xem, có tốt hay không cũng không quan trọng.” Thôi Đào thờ ơ nói.

“Được đấy, được đấy.” Nghe tới bói toán, Thôi Đào trở nên hưng phấn, tuy nàng không am hiểu lĩnh vực huyền học này cho lắm nhưng vẫn thích giả vờ.Thôi Đào mỉa mai Trần Thiện Minh một câu rồi đi vào nhà xem xét những cơ quan bên trong, thật ra cũng không hề phức tạp như thiết kế trên sân khấu của Giảng Minh Nguyệt. Chẳng qua chỉ có bố trí dây câu và bướm giấy ở trên cửa ra vào, hai tay giang ra kéo dây câu thì sẽ có rất nhiều bướm giấy rơi xuống, vì dây câu trùng màu với nền trong nhà nên nhìn từ xa sẽ không thấy được.

Ánh mắt Hàn Kỳ lập tức bắn tới.Vương Chiêu nghe xong lại không khỏi nhìn Thôi Đào đầy ngưỡng mộ, quả nhiên Thôi nương tử lại đoán đúng nữa rồi!

Thôi Đào ho khan vài tiếng, lập tức trở mặt dạy dỗ Lý Tài: “Tra án há có thể đùa giỡn được, đối diện với hung thủ cực kỳ hung ác thì chúng ta nên theo lý mà tiến hành điều tra, sao lại dựa vào đoán mệnh thế hả!”

Lý Tài gãi đầu, không hiểu sao Thôi Đào lại trở mặt nhanh như thế, mơ hồ đáp lại một tiếng rồi ngoan ngoãn xin lỗi.

Thôi Đào cũng đi, trước khi đi còn cố tình tạo khẩu hình “Sẽ nhanh về thôi” với Hàn Kỳ, sau đó nháy mắt cười với chàng rồi mới nhẹ nhàng quay người chạy ra ngoài.Đồ tể Trương đang bán thịt trong một quầy hàng ở chợ, thấy Thôi Đào và Vương Chiêu nghĩ là khách đến nên vội hỏi hai người muốn miếng thịt nào.

Hàn Kỳ chậm rãi rủ mi mắt xuống như thể đang nhìn dưới đất trầm tư gì đó, nhưng chỉ một chốc sau, khóe miệng của chàng đã không kìm được mà cong lên.Lượng ruồi trong nhà này quá dày đặc, chắc chắn không phải chỉ giết 1 con gà hoặc cá.

Thôi Đào đi theo Vương Chiêu điều tra theo hướng đồ tể, Lý Viễn và Lý Tài thì phụ trách điều tra hướng dây câu.“Ắt hẳn là hắn có một nơi ẩn nấp khác, hôm đó quan phủ kiểm tra vựa gạo đột xuất là nằm ngoài dự đoán của hắn, dù hắn dùng huyễn điệp chi thuật để thành công trốn thoát nhưng không hề có chuẩn bị trước. Tuy nhiên trên sân khấu lầu Tạp Thú hôm trước, hắn vẫn có thể mặc áo choàng có bươm bướm đặc chế xuất hiện.”

Thôi Đào lấy ra cái bản đồ lần trước mình vẽ vòng tròn, lại vẽ thêm vào địa điểm mới nhất là nơi Trần Thiện Minh vứt xác, sau đó đánh dấu chỗ lầu Tạp Thú của Giảng Minh Nguyệt, lại vẽ một vòng tròn lớn.Ngoài đồ tể Trương và Nhị Thuận Tử thì còn 3 nhà nữa. 3 nhà này không hẳn là gần với cửa hàng bánh bao của ông cụ Tôn, tính cả nhà Nhị Thuận Tử thì chỉ có nhà đồ tể Trương là gần nhất.“Trước buổi sáng hôm nay, có phải hắn vẫn luôn đến làm việc cho ông không?” Thôi Đào hỏi.

Vương Chiêu tò mò đi tới, “Cái này dựa vào đâu vậy?”“Thôi không lấy sườn dê nữa.” Thôi Đào trả lời.Lữ Công Bật và Lữ Công Nhụ cũng đến, nhìn thấy Thôi Đào thật sự tới thì đều hơi kinh ngạc.

Vựa gạo lần trước họ điều tra đúng thực là nằm trong phạm vi Thôi nương tử chỉ ra, có thể nói nếu không có chiêu này của Thôi nương tử thì họ không tài nào biết được Trần Thiện Minh này là ai, đến giờ cũng chẳng có hướng gì để điều tra nữa.Thôi Đào bảo Vương Chiêu âm thầm điều tra trong phạm vi 5 dặm, lấy cửa hàng bánh bao và nhà đồ tể Trương làm trung tâm, đánh dấu tất cả nhà đồ tể lên bản đồ.Ngay lúc này, những người đột nhiên nhìn thấy huyễn điệp chi thuật trước mắt hẳn vẫn còn kinh ngạc vì bướm và người đã biến mất, căn bản sẽ không hề chú ý đến chuyện sao người có thể chạy trốn được.(*) Ông ông là cách xưng hô của ông nội ở thời Bắc Tống, tương tự bà bà là bà nội.

Thôi Đào chỉ xuống con phố sau lầu Tạp Thú, “Trong sự vây bắt của mọi người ở phủ Khai Phong mà có thể tùy tiện trốn thoát, nhất định phải quen thuộc với địa hình nơi này. Tương tự, chuyện vứt xác cũng thế. Tất nhiên không thể chỉ ra hắn chắc chắn nằm trong vòng này, nhưng khả năng khá lớn đấy.”Đồ tể Trương lập tức kiểm tra lại một vòng, kinh ngạc nói: “Thiếu một lưỡi búa, mà lưỡi búa đó hơi cong, mài không được, tôi đã ném sang một bên định khi nào rảnh sẽ tìm thợ rèn đánh lại lần nữa. Lưỡi mà bây giờ tôi đang dùng là mượn của cha vợ tôi. Cái tên khốn kiếp này, chẳng lẽ lại trộm lưỡi búa của tôi đi phân thây à?”

Vương Chiêu liên tục gật đầu tỏ ý đã hiểu, đầu tiên họ tìm trong phạm vi khu vực mà Thôi Đào chỉ để hỏi thăm chuyện đồ tể. Nếu Trần Thiện Minh thật sự từng làm đồ tể thì ắt sẽ có đồ tể khác biết chuyện này.“Cha tôi vì để nuôi sống tôi và ông ông* lớn tuổi nên mới phải đi tìm ông để hỏi xin huyễn điệp chi thuật. Đó là thứ tổ tiên nhà họ Trần chúng tôi truyền lại, vì tổ tiên nhà họ Viên các người lúc trước giở trò lừa bịp khi đánh cược nên mới lừa được đồ của chúng tôi mà thôi!Lý Tài gãi đầu, không hiểu sao Thôi Đào lại trở mặt nhanh như thế, mơ hồ đáp lại một tiếng rồi ngoan ngoãn xin lỗi.

Lúc Thôi Đào và Vương Chiêu đến hỏi nhà đồ tể thứ 13, có một người đang rửa thịt sau khi mổ dê xong. Một người khác thì nhúng thịt vào nước sôi để chuẩn bị vặt lông.Vương Chiêu nghĩ là Thôi Đào mang bánh bao về cho Vương tứ nương và Bình Nhi nên cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ lo giải quyết chuyện của mình.Sau khi Trần Thiện Minh bị tóm về quy án, phải cọ rửa bằng nước giếng trong đại lao mấy chục lần mới được thay áo tù, đưa đến công đường để thụ thẩm. Viên Triệt là nhân chứng, vừa thấy Trần Thiện Minh đã sợ hãi đến mức không nói được thành lời, vì hắn quá giống với gã cụt một tay họ Trần kia.Đồ tể Trương nghe hai người ở phủ Khai Phong thì sửng sốt, lúc xem chân dung lại càng ngây ngẩn, khuôn mặt vốn dĩ đang tức giận trong nháy mắt đã trở thành vô cùng xấu hổ. Ông ta lập tức xin lỗi, nói rằng người trong bức tranh là đồ đệ Trần Lão Yêu của mình.

Người Bắc Tống ăn thịt dê đều thích còn nguyên da, rất ít khi lột da đi. Còn có một món ăn nổi tiếng tên là da dê xắt lát, nấu chín da dê sau đó xắt thành lát mỏng, rưới gia vị đặc chế lên, ăn vào cực kỳ thơm ngon, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, không hề có cảm giác nặng nề khi ăn đồ mặn.Đồ tể Trương cẩn thận suy nghĩ một chút rồi mới giật mình vỗ đùi nói: “Tuần phủ Vương nói tôi mới để ý, khi hắn còn theo tôi làm việc thì thật sự không mấy ai gặp qua hắn cả. Chỉ có một buổi sáng sớm Nhị Thuận Tử tới tìm tôi, tôi có giới thiệu qua hắn mà thôi. Bình thường đều đến làm việc từ sáng sớm lúc chẳng có ai, hoặc nếu có người đến thì hắn cũng đang lo xử lý nước thối, không ai dám tới gần cả, cũng không thể nào nhìn thấy bộ dạng của hắn. Giờ nghĩ lại, hóa ra là hắn đang cố ý đề phòng người khác!”Trừ Giảng Minh Nguyệt ra, đồ tể Trương là người chung đụng gần Trần Thiện Minh lâu nhất. Không có hung thủ nào là hoàn hảo cả, đã hơn 1 năm, Thôi Đào không tin Trần Thiện Minh không hề để lọt ra điểm nào.

Thôi Đào mua của Nhị Thuận Tử 2 miếng da dê xong mới chìa ra chân dung, hỏi hắn đã từng thấy qua Trần Thiện Minh chưa.Thôi Đào sớm đã dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi chờ sẵn ở cửa Nam Huân để tiễn Thôi Mậu.

Nhị Thuận Tử lấy nước rửa sạch máu trên dao xong, vội chùi tay rồi nhìn kỹ người trong bức tranh.

“Ủa, đây chẳng phải là Trần Lão Yêu sao.”Bắc thành? Khu vực Trần Thiện Minh vứt xác đều ở Nam thành, trong thành lại còn có Hoàng Thành, từ Bắc thành tới Nam thành rất xa.

Vương Chiêu nghe Nhị Thuận Tử biết Trần Thiện Minh nên vội hỏi hắn chuyện cụ thể.Thôi Đào mua của Nhị Thuận Tử 2 miếng da dê xong mới chìa ra chân dung, hỏi hắn đã từng thấy qua Trần Thiện Minh chưa.

“Một đồ đệ đi theo đồ tể Trương học việc đấy, làm việc lưu loát sạch sẽ, tôi cũng hâm mộ lắm.”Đồ tể Trương hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn Thôi Đào, “Đã chặt ra rồi, sao tiểu nương tử lại lật lọng thế được?”Sau khi hỏi được nhà đồ tể kia ở đâu, Vương Chiêu và Thôi Đào lập tức đi tới đó.

Nhị Thuận Tử kể với Vương Chiêu, nghề cắt thịt này của bọn họ là một công việc cần kỹ thuật, thịt dê thì dễ hơn một chút vì đều là thịt nạc cả. Thịt lợn thì khác, có nhiều chỗ mỡ và ít nạc, nếu muốn bán thịt lợn được giá tốt thì phải có tay nghề. Tức là khách chỉ chỗ nào đều phải cắt được cả thịt lẫn mỡ để bán đi.…

Nhị Thuận Tử còn nói là trong nhiệm vụ chính của những người theo học nghề đồ tể thì việc rửa sạch thịt sau khi làm xong là cần thiết, bao gồm luôn cả việc xử lý nước bẩn.“Lạ thật đấy, ông không rảnh để xem chân dung truy nã thì thôi, sao cả những người khác cũng chưa từng gặp hắn vậy?” Vương Chiêu khó hiểu hỏi.

Vương Chiêu nghe xong lại không khỏi nhìn Thôi Đào đầy ngưỡng mộ, quả nhiên Thôi nương tử lại đoán đúng nữa rồi!

Hắn lại nhớ tới chuyện vài ngày trước cha Thôi Đào đã đến, muốn nhận nàng về. Thực tình Vương Chiêu rất mong Thôi Đào mãi ở lại phủ Khai Phong, có nàng thì không biết bao nhiêu vụ án, biết bao người kêu oan sẽ được giải quyết. Về nhà họ Thôi, một phần ba mẫu đất, ngày ngày chỉ biết đánh đàn thêu hoa, thật sự quá lãng phí người tài rồi.

Sau khi hỏi được nhà đồ tể kia ở đâu, Vương Chiêu và Thôi Đào lập tức đi tới đó.Vì việc truyền thông tin đã bị hạn chế bởi khoảng cách nên phải tìm cách khác để bù đắp lại.

Đồ tể Trương đang bán thịt trong một quầy hàng ở chợ, thấy Thôi Đào và Vương Chiêu nghĩ là khách đến nên vội hỏi hai người muốn miếng thịt nào.Cắn một miếng, trong miệng đã tràn ngập mùi thơm, mộc nhĩ có biệt danh là “Món chay chứa mặn”, bổ khí dưỡng máu, chứa chất có thể giúp sạch dạ dày. Cây tể thái thì kiện tỳ sáng mắt, hỗ trợ tiêu hóa.

“3 cân sườn dê!” Thôi Đào vô thức đáp lại.

“Có ngay!” Đồ tể Trương lập tức vung dao và búa lên, bắt đầu chặt cả miếng thịt dê thành 2 phần rồi cho lên cân.Người Bắc Tống ăn thịt dê đều thích còn nguyên da, rất ít khi lột da đi. Còn có một món ăn nổi tiếng tên là da dê xắt lát, nấu chín da dê sau đó xắt thành lát mỏng, rưới gia vị đặc chế lên, ăn vào cực kỳ thơm ngon, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, không hề có cảm giác nặng nề khi ăn đồ mặn.Nhân lực lập tức được sắp xếp đi điều tra theo 2 hướng vật liệu chế tạo áo và đồ tể.

Thôi Đào và Vương Chiêu đều nhận ra con dao mà đồ tể Trương đang dùng có kích thước và hình dạng giống với con dao trong bếp ở vựa gạo kia.“Đúng là không tệ thật!”Thôi Mậu vừa nhìn thấy Thôi Đào thì trong mắt đã tràn ngập sự ghét bỏ, cảnh giác và hoài nghi. Ông ta đã biết được thái độ của Thôi Đào dành cho mình trước đó, nàng không thể nào thật lòng đến tiễn ông ta được.Nhị Thuận Tử lấy nước rửa sạch máu trên dao xong, vội chùi tay rồi nhìn kỹ người trong bức tranh.

“Dao này là đặt riêng ở tiệm rèn à?” Thôi Đào hỏi.“Ta ăn rồi.” Thôi Đào lập tức rời mắt đi, quyết định dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi tự tới nhà ông cụ Tôn mua bánh bao.Vương Chiêu sai nha dịch dội nước giếng, cọ rửa cho Trần Thiện Minh mười mấy lần. Nước ở sâu dưới giếng rất lạnh, trực tiếp dội thẳng xuống đầu Trần Thiện Minh khiến hắn run lẩy bẩy.

“Đúng vậy, con dao này của tôi rất tốt nhé. Đặt 2 con, còn lại đã cho học trò tôi rồi.” Đồ tể Trường cười rạng rỡ nói, lại hỏi Thôi Đào có muốn chặt sườn dê này thành miếng nhỏ không.

“Thôi không lấy sườn dê nữa.” Thôi Đào trả lời.“Hung thủ giết người xong đều rửa sạch thi thể, chuyện này rất đáng để chú ý. Theo tình hình hắn vứt xác thì hẳn là hắn không hề có bất cứ tình cảm nào với hai người chết, vì không quý trọng nên mới phân thây rồi vứt đầu đường xó chợ như thế.

Đồ tể Trương hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn Thôi Đào, “Đã chặt ra rồi, sao tiểu nương tử lại lật lọng thế được?”Thôi Đào không quên nói với Hàn Kỳ, vết thương trên thi thể lần này không gọn gàng như lần trước, nhưng nhìn chung vẫn là do một cái búa hoặc vật giống búa gây ra.

“Không phải tôi lật lọng, là thịt này có thể không sạch sẽ, ăn không được đâu.”

Thôi Đào giải thích như không giải thích, lúc này đã chọc tức đồ tể Trương, ông ta chém lưỡi búa xuống thớt rồi chất vấn Thôi Đào cái gì mà thịt của mình lại không sạch sẽ.

Vương Chiêu trưng ra thẻ bài của quân tuần sử, lại chìa chân dung của Trần Thiện Minh ra cho đồ tể Trương xem, hỏi ông ta đã từng gặp qua người trong bức tranh chưa.Vựa gạo lần trước họ điều tra đúng thực là nằm trong phạm vi Thôi nương tử chỉ ra, có thể nói nếu không có chiêu này của Thôi nương tử thì họ không tài nào biết được Trần Thiện Minh này là ai, đến giờ cũng chẳng có hướng gì để điều tra nữa.

Đồ tể Trương nghe hai người ở phủ Khai Phong thì sửng sốt, lúc xem chân dung lại càng ngây ngẩn, khuôn mặt vốn dĩ đang tức giận trong nháy mắt đã trở thành vô cùng xấu hổ. Ông ta lập tức xin lỗi, nói rằng người trong bức tranh là đồ đệ Trần Lão Yêu của mình.“Sao lại mất công thế, tuần phủ Vương bảo hắn đã ăn bánh bao cùng với Thôi nương tử rồi, sau đó Thôi nương tử lại mang về 1 phần —” Vương tứ nương còn chưa dứt lời thì đã bị ánh mắt của Thôi Đào bay tới làm cho im bặt.

“Ông không xem chân dung truy nã của phủ Khai Phong à?” Vương Chiêu hỏi đồ tể Trương.Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, Thôi Đào vẫn bảo Vương Chiêu phái người đi điều tra hẻm Thù Du kia.Thôi Đào chỉ xuống con phố sau lầu Tạp Thú, “Trong sự vây bắt của mọi người ở phủ Khai Phong mà có thể tùy tiện trốn thoát, nhất định phải quen thuộc với địa hình nơi này. Tương tự, chuyện vứt xác cũng thế. Tất nhiên không thể chỉ ra hắn chắc chắn nằm trong vòng này, nhưng khả năng khá lớn đấy.”

“Chân dung gì cơ?” Đồ tể Trương hơi bối rối hỏi, “Nghề đồ tể này của chúng tôi phải dậy thật sớm, trời chưa sáng đã phải giết mổ thịt, dọn dẹp sạch sẽ để lên đường đem đi bán rồi. Bán xong cả ngày cũng mệt, quay về thì nằm xuống ngủ, hôm sau lại làm tiếp. Thật sự không có sức đâu mà dạo chơi chỗ khác được, vì thế tôi thật sự không nhìn thấy chân dung truy nã này.”“Đúng vậy, con dao này của tôi rất tốt nhé. Đặt 2 con, còn lại đã cho học trò tôi rồi.” Đồ tể Trường cười rạng rỡ nói, lại hỏi Thôi Đào có muốn chặt sườn dê này thành miếng nhỏ không.“Có nói, gì mà hẻm Thù Du ở Bắc thành ấy.” Đồ tể Trương nói.

Đồ tể Trương giải thích vô cùng chân thành, Vương Chiêu cũng tin ông ta. Dù sao chân dung này cũng chỉ mới treo lên được 1 ngày, trong nội thành không phải tất cả mọi người đều để ý tới những thứ này. Lúc nãy họ hỏi Nhị Thuận Tử, hắn cũng chưa từng xem qua chân dung truy nã này.Hàn Kỳ chậm rãi rủ mi mắt xuống như thể đang nhìn dưới đất trầm tư gì đó, nhưng chỉ một chốc sau, khóe miệng của chàng đã không kìm được mà cong lên.Nhưng chỗ để biến mất thì không có hộc tối dưới chân như Giảng Minh Nguyệt, mà là một sợi dây thừng treo trên xà nhà có gắn móc câu, “người sống” có thể ra ngoài từ nóc nhà.

“1 năm trước hắn tới tìm tôi, hỏi tôi có cần học trò không, chuyện cực nhọc hay bẩn thỉu gì hắn cũng làm được. Vốn tôi không có ý định nhận học trò, nghe vậy bèn nghĩ có thêm người giúp làm việc cũng lợi, thế là thật sự cho hắn làm những việc bẩn nhất, mệt nhất, làm xong thì hời cho tôi, làm không xong thì đuổi hắn đi, tôi cũng không bị thiệt gì.

Thật không ngờ hắn lại làm được, mà còn làm rất gọn gàng, sáng sớm sang giúp tôi mổ dê và lợn, rửa ráy sạch sẽ rồi về. Bảo là trong nhà còn mẹ già bệnh nặng phải chăm sóc, làm việc 1 năm cũng không cần tiền công, chỉ mong tôi có thể truyền lại tay nghề cho hắn để hắn sau này có cái nghề là được.”

Đồ tể Trương thấy Trần Thiện Minh chịu thương chịu khó nên rất thích hắn, thi thoảng còn thưởng cho hắn dăm ba cân thịt. Nhưng ai mà ngờ rằng một người thành thật như thế lại là hung thủ của vụ án phân thây gây chấn động Biện Kinh dạo gần đây.Gần chạng vạng, Vương Chiêu vội chạy tới, khẽ nói với Thôi Đào: “Đúng là không ngờ “xa tận chân trời gần ngay trước mặt”, “gia đình kỳ lạ” kia ở ngay cuối hẻm phía sau cửa hàng bánh bao này. Ta đã nghe ngóng xung quanh rồi, gần đây chỉ có một nhà như thế thôi. Bọn ta đã hỏi qua hàng xóm, chỉ biết thi thoảng người đó sẽ về ở lúc chạng vạng tối, còn lại hầu như không thấy mặt người.

“Lạ thật đấy, ông không rảnh để xem chân dung truy nã thì thôi, sao cả những người khác cũng chưa từng gặp hắn vậy?” Vương Chiêu khó hiểu hỏi.

Đồ tể Trương cẩn thận suy nghĩ một chút rồi mới giật mình vỗ đùi nói: “Tuần phủ Vương nói tôi mới để ý, khi hắn còn theo tôi làm việc thì thật sự không mấy ai gặp qua hắn cả. Chỉ có một buổi sáng sớm Nhị Thuận Tử tới tìm tôi, tôi có giới thiệu qua hắn mà thôi. Bình thường đều đến làm việc từ sáng sớm lúc chẳng có ai, hoặc nếu có người đến thì hắn cũng đang lo xử lý nước thối, không ai dám tới gần cả, cũng không thể nào nhìn thấy bộ dạng của hắn. Giờ nghĩ lại, hóa ra là hắn đang cố ý đề phòng người khác!”

“Sáng hôm qua hắn còn qua chỗ tôi đấy!” Đồ tể Trương sợ hãi trợn trừng mắt, hoảng sợ nhìn Thôi Đào và Vương Chiêu.“Vậy thế thì càng khó điều tra hơn rồi.” Lý Viễn than thở.“Dao này là đặt riêng ở tiệm rèn à?” Thôi Đào hỏi.

Sau đó, đồ tể Trương dẫn hai người về nhà mình.

Thôi Đào bảo đồ tể Trương kiểm tra xem ông ta có mất dụng cụ hay gì đó không. Sau khi Trần Thiện Minh gây án và bị truy nã mà vẫn mạo hiểm tới đây, hẳn là muốn lấy dụng cụ gì đó liên quan tới “giết mổ”.Vòng tròn trên bản đồ của Thôi Đào vẽ lại thu nhỏ hơn.“Có thể là có liên quan tới công việc cá nhân và thói quen nghỉ ngơi, tất nhiên cũng có thể là vì sau nửa đêm mọi người đã yên giấc, hắn làm ra chuyện phi pháp cũng sẽ không dễ bị phát hiện ra.”

Dù ở thời Tống, đồ sắt không phải thứ gì hiếm lạ, tiệm rèn ở đâu cũng được đăng ký với quan phủ, nhưng vẫn có những hạn chế trong việc mua bán và sử dụng dụng cụ, nhà bình thường chỉ được mua 1 con dao phay. Thế đã là không tệ rồi, đến thời nhà Nguyên còn có cả quy định 10 hộ dùng chung 1 con dao nữa.

Nhưng nếu là đồ tể thì chuyện dùng dao có thể được du di hơn một tí.Bàn tay đã vươn ra của Hàn Kỳ khựng lại trên không rồi lập tức ngượng ngùng thu về, chỉ có thể yên lặng ăn bánh bao trong tay, càng ăn lại càng thấy ngon.

Đồ tể Trương lập tức kiểm tra lại một vòng, kinh ngạc nói: “Thiếu một lưỡi búa, mà lưỡi búa đó hơi cong, mài không được, tôi đã ném sang một bên định khi nào rảnh sẽ tìm thợ rèn đánh lại lần nữa. Lưỡi mà bây giờ tôi đang dùng là mượn của cha vợ tôi. Cái tên khốn kiếp này, chẳng lẽ lại trộm lưỡi búa của tôi đi phân thây à?”“Không dám mang danh này.” Hàn Kỳ bật cười, dừng bút định nhận lấy bánh bao trong tay Thôi Đào.Thôi Đào cũng đi, trước khi đi còn cố tình tạo khẩu hình “Sẽ nhanh về thôi” với Hàn Kỳ, sau đó nháy mắt cười với chàng rồi mới nhẹ nhàng quay người chạy ra ngoài.

Thôi Đào cũng đã thấy những cái túi vải bố trong nhà đồ tể Trương, giống với cái túi đựng đầu Giảng Minh Nguyệt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là Trần Thiện Minh đã sớm ủ mưu sát hại Giảng Minh Nguyệt rồi.Sau đó, đồ tể Trương dẫn hai người về nhà mình.

“Tuần phủ Vương ơi, chắc hắn không phân thây ở chỗ tôi đâu đúng không? Vì thế thịt nhà tôi vẫn sạch mà ha?” Đồ tể Trương sợ hãi muốn Thôi Đào và Vương Chiêu xác minh.Nhị Thuận Tử kể với Vương Chiêu, nghề cắt thịt này của bọn họ là một công việc cần kỹ thuật, thịt dê thì dễ hơn một chút vì đều là thịt nạc cả. Thịt lợn thì khác, có nhiều chỗ mỡ và ít nạc, nếu muốn bán thịt lợn được giá tốt thì phải có tay nghề. Tức là khách chỉ chỗ nào đều phải cắt được cả thịt lẫn mỡ để bán đi.Hàn Kỳ nói chế tạo áo choàng như thế tốn rất nhiều công sức, từ bướm giấy tới thiết kế cơ quan vảy và dây ẩn bên trong, ít nhất cũng phải tốn công vài tháng. Trần Thiện Minh chỉ có một mình, không thể nào trong vòng 2 ngày ngắn ngủi mà chế tạo được một cái áo choàng như thế.

Vương Chiêu nhìn Thôi Đào một chút, thấy nàng không tỏ thái độ gì thì cũng mơ hồ nói: “Chắc vậy.”“Mặc quần áo bình thường đi điều tra để giảm bớt sự cảnh giác của hung thủ đi.” Hàn Kỳ dặn.

“Trước buổi sáng hôm nay, có phải hắn vẫn luôn đến làm việc cho ông không?” Thôi Đào hỏi.Không thể không khen thiết kế này rất thông minh, giống như giếng trời có thể mở ra được vậy, nhưng nhìn từ bên ngoài lại không khác gì những chỗ lợp ngói khác. Lúc mở ra, những mảnh ngói trên cái miệng cũng không rơi xuống mà được cố định lại hoàn toàn.Thật không ngờ hắn lại làm được, mà còn làm rất gọn gàng, sáng sớm sang giúp tôi mổ dê và lợn, rửa ráy sạch sẽ rồi về. Bảo là trong nhà còn mẹ già bệnh nặng phải chăm sóc, làm việc 1 năm cũng không cần tiền công, chỉ mong tôi có thể truyền lại tay nghề cho hắn để hắn sau này có cái nghề là được.”

Đồ tể Trương gật đầu, lập tức lại giậm chân, “Đúng thế đúng thế, hắn dùng 2 tay sờ xác người rồi sờ dê lợn nhà tôi, còn có cả dao và thớt của tôi nữa, a a a —”“Nếu ông có thể cung cấp manh mối quan trọng thì chúng tôi có thể hứa với ông, sẽ không cố tình đi bêu rếu đâu.” Mục đích Thôi Đào nói thế là để hy vọng đồ tể Trương có thể cố gắng nhớ lại tất cả những chi tiết mà mình đã bỏ quên.

Đồ tể Trương tức đến phát điên, vẻ mặt tỏ ra rất buồn nôn, vội bảo mình sẽ thay hết những thứ đó. Sau đó ông ta lại ấp úng hỏi Thôi Đào và Vương Chiêu có thể giữ bí mật không, nếu không khách tới mua thịt nhà ông ta mà biết bản thân đã ăn thịt bị hung thủ giết người sờ qua thì e là không thể làm ăn gì nữa rồi.

“Trên tôi còn bà mẹ 80, dưới có 3 đứa con gào khóc đòi ăn nữa…”Nửa canh giờ sau, một cỗ xe lừa chở nước rửa bát mất khống chế phóng tới cổng lớn. Thùng nước rửa bát lăn trên đất, nước chua hôi bên trong đều đổ ra ngoài. Lý Tài ăn mặc như một ông cụ râu tóc bạc trắng, loạng choạng nhảy xuống xe, vừa vịn eo kêu đau vừa lấy roi quất con lừa kêu ầm ĩ, chửi nó tạo nghiệt.

“Ngưng!” Vương Chiêu quát lớn, chuyện này sao hắn dám hứa chắc được.

“Nếu ông có thể cung cấp manh mối quan trọng thì chúng tôi có thể hứa với ông, sẽ không cố tình đi bêu rếu đâu.” Mục đích Thôi Đào nói thế là để hy vọng đồ tể Trương có thể cố gắng nhớ lại tất cả những chi tiết mà mình đã bỏ quên.Thôi Đào về tới phủ Khai Phong, nhân lúc bánh bao còn nóng liền mang đến cho Hàn Kỳ.

Trừ Giảng Minh Nguyệt ra, đồ tể Trương là người chung đụng gần Trần Thiện Minh lâu nhất. Không có hung thủ nào là hoàn hảo cả, đã hơn 1 năm, Thôi Đào không tin Trần Thiện Minh không hề để lọt ra điểm nào.“Vì thế hẳn là hắn nên ở gần đây, hoặc chếch hướng Nam một chút, lúc đến nhà đồ tể Trương cũng tiện để mua bánh bao mang qua.” Thôi Đào lại vẽ một vòng tròn trên bản đồ.Thôi Đào lại bảo đồ tể Trương nhớ kỹ lại, còn chuyện gì có thể cung cấp cho họ nữa không. Bất cứ thứ gì hắn đã từng nói đều được.

“Hắn đã từng nói với ông hắn đang ở chỗ nào không?” Thôi Đào hỏi.“Một đồ đệ đi theo đồ tể Trương học việc đấy, làm việc lưu loát sạch sẽ, tôi cũng hâm mộ lắm.”

“Có nói, gì mà hẻm Thù Du ở Bắc thành ấy.” Đồ tể Trương nói.Vương Chiêu đáp lại rồi định dẫn người đi.Bình Nhi lập tức mắng Vương tứ nương ví von bậy bạ, sau này sao cô ta còn dám đối diện với những hạt đậu phộng thơm lừng và giòn tan nữa đây?

Bắc thành? Khu vực Trần Thiện Minh vứt xác đều ở Nam thành, trong thành lại còn có Hoàng Thành, từ Bắc thành tới Nam thành rất xa.

Thôi Đào nghĩ khả năng Trần Thiện Minh có một căn cứ khác ở Bắc thành không lớn. Hơn nữa đến cả chuyện mở vựa gạo hắn còn không nói với đồ tể Trương, thậm chí đến cả cái tên còn không thật, chỉ bảo mình là “Trần Lão Yêu”, rõ ràng hắn chưa từng thành tâm học nghề đồ tể này. Vì thế chuyện hắn nói với đồ tể Trương mình ở Bắc thành, hẳn cũng không phải thật.

Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, Thôi Đào vẫn bảo Vương Chiêu phái người đi điều tra hẻm Thù Du kia.

Thôi Đào lại bảo đồ tể Trương nhớ kỹ lại, còn chuyện gì có thể cung cấp cho họ nữa không. Bất cứ thứ gì hắn đã từng nói đều được.Ánh mắt Hàn Kỳ lập tức bắn tới.

Đồ tể Trương nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại rồi nói với Thôi Đào: “Lúc hắn bắt đầu theo tôi học nghề, sáng sớm nào cũng đem theo bánh bao của ông cụ Tôn để hiếu kính tôi. Vì sợ tôi không giữ hắn nên mới lấy lòng tôi, thấy tôi vui vẻ còn thương lượng với tôi, hỏi tôi có thể giao hết mấy việc giết mổ cho hắn không nữa.”

Nhà ông cụ Tôn này có một loại bánh bao nhân mộc nhĩ tể thái rất nổi tiếng, mùi vị không hề giống với những nhà khác. Đồ tể Trương đã từng ăn, vì thế vừa nếm thử một lần thì đã biết ngay là nhà ông ta.

Thôi Đào hỏi cụ thể ông cụ Tôn bán bánh bao này ở đâu rồi liền đi với Vương Chiêu. Lúc này Thôi Đào mua 2 phần bánh bao nhân mộc nhĩ tể thái ăn, chia cho Vương Chiêu mỗi người một phần.Lúc cha mất, tôi chỉ vừa lên 3, chưa hiểu chuyện gì. Ông ông biết tin đã khóc lóc đến báo quan. Lúc đó cha ruột ông lại đang làm quan lớn, vì thế Huyện lệnh vừa nghe tên người bị kiện đã bảo không có nhân chứng vật chứng, chỉ ác độc đánh ông ông một trận rồi đuổi đi. Vì thế mà ông ông suýt chút đã mất mạng đấy! Quan lại bao che cho nhau, chỉ có thể tự mình báo thù mà thôi!

“Đúng là không tệ thật!”Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là Trần Thiện Minh đã sớm ủ mưu sát hại Giảng Minh Nguyệt rồi.

Cắn một miếng, trong miệng đã tràn ngập mùi thơm, mộc nhĩ có biệt danh là “Món chay chứa mặn”, bổ khí dưỡng máu, chứa chất có thể giúp sạch dạ dày. Cây tể thái thì kiện tỳ sáng mắt, hỗ trợ tiêu hóa.

Vương Chiêu là một người ăn thịt, trước đây không có mấy hứng thú với bánh bao chay, nhưng nghe Thôi Đào nói nhân bánh này có nhiều lợi ích như thế cũng vội ăn sạch.

“Ở đây gần Châu Kiều, chẳng trách ban đêm cũng bán bánh bao. Nhà đồ tể Trương cách chỗ này 3 con đường, hơn nữa phải đi 2 dặm từ phía Nam mới đến được. Dù cho Trần Thiện Minh ở Bắc thành hay vựa gạo đều không tiện đường đến nhà đồ tể Trương, lại cố tình đi hướng Nam mua bánh bao thì trắc trở quá. Từ phía Bắc đến bên này có thể đi ngang qua một cái chợ đêm khác để mua bánh bao mà, hương vị cũng không quá kém.”

Thôi Đào không nghĩ Trần Thiện Minh lại kính trọng đồ tể Trương đến mức cố tình chạy xa mỗi ngày để đến đây mua bánh bao hiếu kính ông ta.Trần Thiện Minh lau gương mặt đầy nước bẩn của mình, vẫn còn kiên trì chạy vào trong phòng, rõ ràng là định dùng tiếp huyễn điệp chi thuật của mình để thoát thân. Thôi Đào vứt ra một cục đá, đánh vào sau đầu gối của Trần Thiện Minh, hắn lập tức ngã xuống mặt đất đầy nước bẩn. Lúc này Vương tứ nương và Bình Nhi vẫn kiên nhẫn tiếp tục vung nước bẩn và bột vào. Trong phút chốc Trần Thiện Minh nằm dưới đất đã thành người lăn bột mì.

Vương Chiêu gật đầu, đồng ý với phân tích của Thôi Đào.Trần Thiện Minh kinh hãi, lập tức chạy vào nhà.

“Vì thế hẳn là hắn nên ở gần đây, hoặc chếch hướng Nam một chút, lúc đến nhà đồ tể Trương cũng tiện để mua bánh bao mang qua.” Thôi Đào lại vẽ một vòng tròn trên bản đồ.“3 cân sườn dê!” Thôi Đào vô thức đáp lại.

Thôi Đào bảo Vương Chiêu âm thầm điều tra trong phạm vi 5 dặm, lấy cửa hàng bánh bao và nhà đồ tể Trương làm trung tâm, đánh dấu tất cả nhà đồ tể lên bản đồ.Vương Chiêu trưng ra thẻ bài của quân tuần sử, lại chìa chân dung của Trần Thiện Minh ra cho đồ tể Trương xem, hỏi ông ta đã từng gặp qua người trong bức tranh chưa.

Nàng vừa dặn dò Vương Chiêu vừa ăn liên tục 5 cái bánh bao. Sau đó lập tức mua thêm 1 phần, tạm biệt Vương Chiêu rồi bảo về phủ Khai Phong trước.Trần Thiện Minh không thể sống nổi qua ngày hôm sau, lập tức chết dưới Cẩu đầu đao.

“Đã ăn 5 cái rồi mà chưa đủ nữa à?” Vương Chiêu ngạc nhiên hỏi.“Đúng đúng đúng, hay là sư phụ bốc trước thử một quẻ đi, để xem có thể nhìn ra được nơi ẩn náu của hung thủ hay chúng ta nên tra từ chỗ nào không?” Lý Tài vội nịnh nọt đề nghị.

“Cho người khác.” Thôi Đào cười với Vương Chiêu, sau đó một tay cầm bánh bao, một tay nắm dây cương rồi hí hửng cưỡi ngựa đi.Vương Chiêu nghe vậy bèn thở phào, “Có tai mắt của Thôi nương tử, ta nghĩ nhất định sẽ tìm ra được chỗ ẩn náu của Trần Thiện Minh rồi.”“Ông không xem chân dung truy nã của phủ Khai Phong à?” Vương Chiêu hỏi đồ tể Trương.

Vương Chiêu nghĩ là Thôi Đào mang bánh bao về cho Vương tứ nương và Bình Nhi nên cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ lo giải quyết chuyện của mình.“Vậy bánh bao khi nãy lão đại mua đâu rồi?” Vương tứ nương lấy ngón tay gãi mặt, “Nguội rồi cũng không sao đâu, bọn ta ăn được, không chê đâu mà!”

Thôi Đào về tới phủ Khai Phong, nhân lúc bánh bao còn nóng liền mang đến cho Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ vẫn đang bận, bảo Thôi Đào ở lại chờ một chút.

Thôi Đào dứt khoát cầm bánh bao đưa đến bên miệng Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn nàng.“Trên tôi còn bà mẹ 80, dưới có 3 đứa con gào khóc đòi ăn nữa…”

“Công việc bận mãi không xong, sau này chàng làm quan lớn thì công việc sẽ chỉ càng nhiều hơn thôi. Nếu vì những thứ này mà ăn cơm không đúng giờ, chắc chắn sẽ khiến cơ thể suy sụp vì đói đấy.” Thôi Đào nho nhã nói với Hàn Kỳ, “Trong “Hiếu Kinh” có câu: “Thân thể, lông tóc, da thịt, nhận từ cha mẹ, không dám hủy phạm, nết hiếu bắt đầu từ đó”. Chàng như thế là không trân quý cơ thể, là bất hiếu đấy!”

“Không dám mang danh này.” Hàn Kỳ bật cười, dừng bút định nhận lấy bánh bao trong tay Thôi Đào.

“Rửa tay nào.” Thôi Đào nói.Vương tứ nương và Bình Nhi nhao nhao gật đầu, cảm thấy Thôi Đào nói chí phải.

Hàn Kỳ lại cười, đi rửa tay sau đó mới ngồi lại bên bàn, ngoan ngoãn ăn bánh bao.“Sáng hôm qua hắn còn qua chỗ tôi đấy!” Đồ tể Trương sợ hãi trợn trừng mắt, hoảng sợ nhìn Thôi Đào và Vương Chiêu.

“Nhân bánh bao này rất hợp với kiểu người ăn uống không có quy luật như Lục lang đấy.” Thôi Đào vừa than thì bên kia có người của Lữ Công Bật truyền lời tới, nói Thôi Mậu sắp đi rồi, hỏi Thôi Đào có muốn đi tiễn ông ta không.“1 năm trước hắn tới tìm tôi, hỏi tôi có cần học trò không, chuyện cực nhọc hay bẩn thỉu gì hắn cũng làm được. Vốn tôi không có ý định nhận học trò, nghe vậy bèn nghĩ có thêm người giúp làm việc cũng lợi, thế là thật sự cho hắn làm những việc bẩn nhất, mệt nhất, làm xong thì hời cho tôi, làm không xong thì đuổi hắn đi, tôi cũng không bị thiệt gì.

Vốn Hàn Kỳ ngỡ với thái độ hiện tại của Thôi Đào thì nàng sẽ không chịu đi, kết quả lại nghe Thôi Đào dứt khoát đồng ý.

“Cha về nhà, con gái bất hiếu ắt phải đi tiễn chứ, còn phải gióng trống khua chiêng mà đi nữa.” Thôi Đào nói.Hắn lại nhớ tới chuyện vài ngày trước cha Thôi Đào đã đến, muốn nhận nàng về. Thực tình Vương Chiêu rất mong Thôi Đào mãi ở lại phủ Khai Phong, có nàng thì không biết bao nhiêu vụ án, biết bao người kêu oan sẽ được giải quyết. Về nhà họ Thôi, một phần ba mẫu đất, ngày ngày chỉ biết đánh đàn thêu hoa, thật sự quá lãng phí người tài rồi.

“Lại hát vở nào nữa đây?” Hàn Kỳ rất hiểu Thôi Đào, biết tỏng nàng làm thế chắc chắn là có mục đích.

“Hát vở con gái bất hiếu, mai sau nướng ông ta trên đống lửa luôn.” Thôi Đào cười thần bí với Hàn Kỳ, bảo chàng ăn trước còn mình sẽ đi chuẩn bị.Đồ tể Trương giải thích vô cùng chân thành, Vương Chiêu cũng tin ông ta. Dù sao chân dung này cũng chỉ mới treo lên được 1 ngày, trong nội thành không phải tất cả mọi người đều để ý tới những thứ này. Lúc nãy họ hỏi Nhị Thuận Tử, hắn cũng chưa từng xem qua chân dung truy nã này.

Thôi Đào rời đi rất nhanh.“Giờ toàn thành đều treo tranh truy nã của hắn, có khi nào hắn phân thây ở chỗ ẩn nấp không?” Vương Chiêu vò đầu, hận tên Trần Thiện Minh này quá xảo quyệt, càng hận hắn dưới sự truy nã của quan phủ mà vẫn dám vứt xác khắp nơi.

Bàn tay đã vươn ra của Hàn Kỳ khựng lại trên không rồi lập tức ngượng ngùng thu về, chỉ có thể yên lặng ăn bánh bao trong tay, càng ăn lại càng thấy ngon.“Rửa tay nào.” Thôi Đào nói.

Thôi Đào viết danh sách rồi lấy tiền để dành của mình ra để Vương tứ nương và Bình Nhi giúp đặt mua các loại đặc sản, đồng thời mỗi thứ đều đặt với số lượng lớn, hoàn toàn đa dạng.“Lúc Viên Phong và Giảng Minh Nguyệt bị nước rửa lại không còn chút cảm giác nào cả, vẫn là mi hạnh phúc đấy, có thể cảm nhận được bản thân mình còn sống.”

Lúc này Vương Chiêu cũng trình bày tình hình điều tra chuyện đồ tể cho Thôi Đào nghe.

Ngoài đồ tể Trương và Nhị Thuận Tử thì còn 3 nhà nữa. 3 nhà này không hẳn là gần với cửa hàng bánh bao của ông cụ Tôn, tính cả nhà Nhị Thuận Tử thì chỉ có nhà đồ tể Trương là gần nhất.Mọi người đều bừng tỉnh nhận ra, hóa ra Trần Thiện Minh có thể có liên quan tới nghề đồ tể! Sau khi đồ tể giết thịt dê bò đều sẽ tẩy rửa và xử lý thịt, sau đó cắt thành miếng.

Đây là lí do tại sao có nhiều nhà đồ tể như thế mà phải chọn đồ tể Trương. Dậy từ sáng sớm làm việc, trừ mấy người bị mất ngủ ra thì ai mà không muốn ngủ nhiều hơn một chút chứ? Tất nhiên là gần hơn một chút thì sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao Trần Thiện Minh này vẫn còn phải bán vựa gạo vào ban ngày nữa mà.Lần trước ở hiện trường xảy ra vụ án phân thây không hề có thứ gì đặc biệt, vì thế nguyên nhân thứ 3 là không đúng. Cách để thi thể không nhỏ máu xuống đất có rất nhiều, hung thủ lại nhất quyết chọn cách rửa sạch, tôi thiên về hướng hắn có thói quen này hơn.”

Vòng tròn trên bản đồ của Thôi Đào vẽ lại thu nhỏ hơn.

Lúc này Lý Viễn đi điều tra chuyện dây câu đã quay về, hắn nói với Thôi Đào, Trần Thiện Minh đều mua những thứ kia ở một cửa hàng trong ngõa xá, hắn mua với số lượng lớn, ra tay hào phóng lại không nói gì nhiều.

“Ông chủ cửa hàng chỉ biết là những thứ đó chứ không biết dùng để làm gì.” Lý Viễn ủ rũ nói.

“Không sao, hình như bọn ta bên này đã có chút đầu mối rồi!” Vương Chiêu an ủi Lý Viễn một câu, sau đó lập tức nghe Lý Viễn hỏi đầu mối là gì, Vương Chiêu cũng không thể giải thích rõ nên đành phải nhờ Thôi Đào nói vài câu.

Thôi Đào lại vẽ lần nữa, vòng tròn còn nhỏ hơn lúc trước, “Những khu vực này đều gần nhà đồ tể Trương, đồng thời cũng tiện tới cửa hàng bánh bao của ông cụ Tôn. Phân thây cần một chỗ ẩn nấp tương đối yên tĩnh một chút, vì thế hẳn là ở một mình, có sân riêng hoặc nơi nào đó mà một mình hắn có thể hoạt động được. Mảnh đất này có khoảng 30-40 hộ gia đình, mấy anh âm thầm nghe ngóng, đừng có rêu rao gì, tránh đánh cỏ động rắn đấy.”Đồ tể Trương tức đến phát điên, vẻ mặt tỏ ra rất buồn nôn, vội bảo mình sẽ thay hết những thứ đó. Sau đó ông ta lại ấp úng hỏi Thôi Đào và Vương Chiêu có thể giữ bí mật không, nếu không khách tới mua thịt nhà ông ta mà biết bản thân đã ăn thịt bị hung thủ giết người sờ qua thì e là không thể làm ăn gì nữa rồi.

“Nhưng nếu bọn ta cầm chân dung đi thăm dò thì chẳng phải sẽ bị phát hiện à.” Lý Viễn giả dụ lỡ như vừa lúc họ hỏi tới nhà hàng xóm của Trần Thiện Minh, sau đó bị Trần Thiện Minh nghe được thì e là hắn lại hóa bướm biến mất nữa.Ngày hôm sau, Thôi Mậu rời kinh.

“Khoan hãy cầm chân dung theo, ban ngày Trần Thiện Minh ở vựa gạo, sau nửa đêm thì đến nhà đồ tể Trương. Chắc chắn hắn không thường xuyên xuất hiện ở chỗ ở, hơn nữa hắn đã cố ý giấu chỗ này và thân phận của mình rồi, hàng xóm xung quanh không biết gì đâu.”“Cho người khác.” Thôi Đào cười với Vương Chiêu, sau đó một tay cầm bánh bao, một tay nắm dây cương rồi hí hửng cưỡi ngựa đi.Nhà ông cụ Tôn này có một loại bánh bao nhân mộc nhĩ tể thái rất nổi tiếng, mùi vị không hề giống với những nhà khác. Đồ tể Trương đã từng ăn, vì thế vừa nếm thử một lần thì đã biết ngay là nhà ông ta.

“Vậy thế thì càng khó điều tra hơn rồi.” Lý Viễn than thở.“Lại hát vở nào nữa đây?” Hàn Kỳ rất hiểu Thôi Đào, biết tỏng nàng làm thế chắc chắn là có mục đích.

Vương Chiêu lập tức lắc đầu, “Không phải đâu, ngược lại ở trong phường Quách lại rất dễ tìm kiểu người cô độc chỉ ở trong nhà như thế.”Nhưng nếu là đồ tể thì chuyện dùng dao có thể được du di hơn một tí.

Lúc này Vương Chiêu tỏ vẻ đã hiểu, trước tiên cứ giả vờ âm thầm thăm dò người dân ở trong phường bằng cách nói chuyện phiếm, tìm xem “hộ dân bất thường” kia ở đâu, sau đó thì tìm được đến hàng xóm của Trần Thiện Minh, âm thầm nhận diện chân dung. Sau khi xác nhận rồi thì tiến hành bí mật theo dõi, đến báo cho Thôi Đào để cùng truy đuổi. Sở dĩ làm thế cũng là vì sợ Trần Thiện Minh lại hóa bướm chạy thoát lần nữa, người có thể phá “yêu thuật” của hắn cũng chỉ có Thôi nương tử mà thôi.“Nhưng lưỡi dao hơi cong.”

Nửa canh giờ sau, Vương tứ nương và Bình Nhi thuê xe ngựa thắng lợi quay về, còn mời Thôi Đào kiểm tra những thứ họ đã mua xem sao.

“Không cần xem, có tốt hay không cũng không quan trọng.” Thôi Đào thờ ơ nói.

Vương tứ nương và Bình Nhi nhao nhao gật đầu, cảm thấy Thôi Đào nói chí phải.

“À đúng rồi, bánh bao đâu?” Vương tứ nương hỏi.“Nhưng nếu bọn ta cầm chân dung đi thăm dò thì chẳng phải sẽ bị phát hiện à.” Lý Viễn giả dụ lỡ như vừa lúc họ hỏi tới nhà hàng xóm của Trần Thiện Minh, sau đó bị Trần Thiện Minh nghe được thì e là hắn lại hóa bướm biến mất nữa.

Thôi Đào nghi hoặc liếc nhìn Vương tứ nương.“À đúng rồi, bánh bao đâu?” Vương tứ nương hỏi.

Bình Nhi vội giải thích: “Lúc nãy bọn ta về có gặp tuần phủ Vương, thấy bảo Thôi nương tử mua bánh bao cho bọn ta!”

“Mấy người tự đi mua đi.” Thôi Đào đưa túi tiền mà Vương tứ nương vừa trả lại cho nàng.“Ở đây gần Châu Kiều, chẳng trách ban đêm cũng bán bánh bao. Nhà đồ tể Trương cách chỗ này 3 con đường, hơn nữa phải đi 2 dặm từ phía Nam mới đến được. Dù cho Trần Thiện Minh ở Bắc thành hay vựa gạo đều không tiện đường đến nhà đồ tể Trương, lại cố tình đi hướng Nam mua bánh bao thì trắc trở quá. Từ phía Bắc đến bên này có thể đi ngang qua một cái chợ đêm khác để mua bánh bao mà, hương vị cũng không quá kém.”

“Vậy bánh bao khi nãy lão đại mua đâu rồi?” Vương tứ nương lấy ngón tay gãi mặt, “Nguội rồi cũng không sao đâu, bọn ta ăn được, không chê đâu mà!”

“Ta ăn rồi.” Thôi Đào lập tức rời mắt đi, quyết định dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi tự tới nhà ông cụ Tôn mua bánh bao.

“Sao lại mất công thế, tuần phủ Vương bảo hắn đã ăn bánh bao cùng với Thôi nương tử rồi, sau đó Thôi nương tử lại mang về 1 phần —” Vương tứ nương còn chưa dứt lời thì đã bị ánh mắt của Thôi Đào bay tới làm cho im bặt.

Cả ba đi tới cửa hàng bánh bao của ông cụ Tôn, Thôi Đào bảo Vương tứ nương và Bình Nhi đi mua bánh bao. Nàng thì sai Lý Tài đi báo lại cho Vương Chiêu, có tin tức gì thì cứ đến thẳng cửa hàng bánh bao tìm mình.

Gần chạng vạng, Vương Chiêu vội chạy tới, khẽ nói với Thôi Đào: “Đúng là không ngờ “xa tận chân trời gần ngay trước mặt”, “gia đình kỳ lạ” kia ở ngay cuối hẻm phía sau cửa hàng bánh bao này. Ta đã nghe ngóng xung quanh rồi, gần đây chỉ có một nhà như thế thôi. Bọn ta đã hỏi qua hàng xóm, chỉ biết thi thoảng người đó sẽ về ở lúc chạng vạng tối, còn lại hầu như không thấy mặt người.

Người của chúng ta đang vờ như đi thăm họ hàng, ấn nấp trong 2 căn nhà gần đó để theo dõi. Hiện ta chưa thấy căn nhà đó có động tĩnh gì, nhưng thực sự là bên trong có người, cửa sổ vừa mở ra một khe hở nhỏ liền bị đóng lại. Nhưng rất khó để chắc chắn bên trong có phải là Trần Thiện Minh hay không.”“Hắn đã từng nói với ông hắn đang ở chỗ nào không?” Thôi Đào hỏi.

Kiểu suy đoán dựa vào phạm vi này cũng không phải hoàn toàn chính xác, sẽ có vài tình huống bất ngờ xuất hiện. Nếu không thể chắc chắn người trong nhà là Trần Thiện Minh thì nhất định chuyện phủ Khai Phong bắt người trong hẻm lại bị đồn đãi. Nếu điều tra người dân trong khu vực bên ngoài có thể sẽ đánh cỏ động rắn, khiến “con bướm” gian xảo này lại bay mất.

Thôi Đào đội mũ rơm, giả vờ làm người qua đường rồi đi ngang qua căn nhà một chút, phát hiện trong sân nhà này có nhiều ruồi hơn nhà khác rất nhiều. Vết máu có thể rửa sạch ở bề mặt, nhưng máu thấm trong đất và mùi phát tán trong không khí thì không thể giấu nổi ruồi nhặng.“Công việc bận mãi không xong, sau này chàng làm quan lớn thì công việc sẽ chỉ càng nhiều hơn thôi. Nếu vì những thứ này mà ăn cơm không đúng giờ, chắc chắn sẽ khiến cơ thể suy sụp vì đói đấy.” Thôi Đào nho nhã nói với Hàn Kỳ, “Trong “Hiếu Kinh” có câu: “Thân thể, lông tóc, da thịt, nhận từ cha mẹ, không dám hủy phạm, nết hiếu bắt đầu từ đó”. Chàng như thế là không trân quý cơ thể, là bất hiếu đấy!”

Lượng ruồi trong nhà này quá dày đặc, chắc chắn không phải chỉ giết 1 con gà hoặc cá.

Về cơ bản đã có thể xác định được khả năng cao người trong nhà chính là Trần Thiện Minh. Cách tốt nhất là không được manh động, âm thầm dẫn người đến để tập kích trước sau, một phát ăn ngay.Vương Chiêu là một người ăn thịt, trước đây không có mấy hứng thú với bánh bao chay, nhưng nghe Thôi Đào nói nhân bánh này có nhiều lợi ích như thế cũng vội ăn sạch.

Nửa canh giờ sau, một cỗ xe lừa chở nước rửa bát mất khống chế phóng tới cổng lớn. Thùng nước rửa bát lăn trên đất, nước chua hôi bên trong đều đổ ra ngoài. Lý Tài ăn mặc như một ông cụ râu tóc bạc trắng, loạng choạng nhảy xuống xe, vừa vịn eo kêu đau vừa lấy roi quất con lừa kêu ầm ĩ, chửi nó tạo nghiệt.

Ngay lập tức có một người đàn ông đội mũ rơm đi ra từ trong nhà, hắn đứng cách cánh cửa quát lớn: “Cút đi, nếu không ta sẽ báo quan bắt ông đền tiền đấy!”Ngay lập tức có một người đàn ông đội mũ rơm đi ra từ trong nhà, hắn đứng cách cánh cửa quát lớn: “Cút đi, nếu không ta sẽ báo quan bắt ông đền tiền đấy!”

“Gì, mi còn dám báo quan hả?” Thôi Đào sợ hãi hỏi.

Trần Thiện Minh hơi sửng sốt, lập tức quay sang bên trái nhìn, thấy trên đầu tường của hàng xóm bên cạnh có một gương mặt xinh đẹp động lòng người. Hắn nhận ra gương mặt này, là người của phủ Khai Phong trong lúc truy đuổi hắn ở lầu Tạp Thú.Thôi Đào lập tức kêu gọi tất cả mọi người cùng nhau suy nghĩ, dùng góc độ của họ để nghĩ xem hung thủ còn có thể có thói quen gì, mà thói quen này sẽ dẫn đến những hành vi như thế nào.

Trần Thiện Minh kinh hãi, lập tức chạy vào nhà.Lúc này Lý Viễn đi điều tra chuyện dây câu đã quay về, hắn nói với Thôi Đào, Trần Thiện Minh đều mua những thứ kia ở một cửa hàng trong ngõa xá, hắn mua với số lượng lớn, ra tay hào phóng lại không nói gì nhiều.

Vương tứ nương và Bình Nhi sau tường nhanh chóng múc từng muôi hỗn hợp phân với bột mì vung tới cửa nhà. Trần Thiện Minh chạy quá nhanh nên đúng lúc bị hất trúng.

Trần Thiện Minh lau gương mặt đầy nước bẩn của mình, vẫn còn kiên trì chạy vào trong phòng, rõ ràng là định dùng tiếp huyễn điệp chi thuật của mình để thoát thân. Thôi Đào vứt ra một cục đá, đánh vào sau đầu gối của Trần Thiện Minh, hắn lập tức ngã xuống mặt đất đầy nước bẩn. Lúc này Vương tứ nương và Bình Nhi vẫn kiên nhẫn tiếp tục vung nước bẩn và bột vào. Trong phút chốc Trần Thiện Minh nằm dưới đất đã thành người lăn bột mì.Người của chúng ta đang vờ như đi thăm họ hàng, ấn nấp trong 2 căn nhà gần đó để theo dõi. Hiện ta chưa thấy căn nhà đó có động tĩnh gì, nhưng thực sự là bên trong có người, cửa sổ vừa mở ra một khe hở nhỏ liền bị đóng lại. Nhưng rất khó để chắc chắn bên trong có phải là Trần Thiện Minh hay không.”

Vương tứ nương cười ha hả: “Nhìn bộ dạng này của hắn, ta lại nhớ tới đậu phộng chiên xù của Thôi nương tử làm khi trước!”

Bình Nhi lập tức mắng Vương tứ nương ví von bậy bạ, sau này sao cô ta còn dám đối diện với những hạt đậu phộng thơm lừng và giòn tan nữa đây?

Trần Thiện Minh vẫn kiên trì bò dậy, định chạy vào nhà thì lập tức bị bọn người Vương Chiêu, Lý Viễn dùng gậy gỗ đánh mạnh mấy cái, nhưng vẫn chưa bỏ ý định giãy giụa.

“Đã thối như thế, người còn dính đầy bột mì nữa, dù mi dùng huyễn điệp chi thuật để chạy trốn thì cũng sẽ thu hút sự chú ý của người khác thôi, xung quanh cũng sẽ để lại dấu vết, trốn được tới đâu hả?” Thôi Đào hỏi.“Lần trước đến điều tra vựa gạo đã phát hiện ra một con dao giết mổ trong phòng bếp.” Hàn Kỳ thấy mọi người đều không hiểu ý của Thôi Đào nên nói thêm một câu cho rõ hơn.

Trần Thiện Minh nghe vậy mới chịu từ bỏ.

Vương Chiêu sai nha dịch dội nước giếng, cọ rửa cho Trần Thiện Minh mười mấy lần. Nước ở sâu dưới giếng rất lạnh, trực tiếp dội thẳng xuống đầu Trần Thiện Minh khiến hắn run lẩy bẩy.

“Lúc Viên Phong và Giảng Minh Nguyệt bị nước rửa lại không còn chút cảm giác nào cả, vẫn là mi hạnh phúc đấy, có thể cảm nhận được bản thân mình còn sống.”

Thôi Đào mỉa mai Trần Thiện Minh một câu rồi đi vào nhà xem xét những cơ quan bên trong, thật ra cũng không hề phức tạp như thiết kế trên sân khấu của Giảng Minh Nguyệt. Chẳng qua chỉ có bố trí dây câu và bướm giấy ở trên cửa ra vào, hai tay giang ra kéo dây câu thì sẽ có rất nhiều bướm giấy rơi xuống, vì dây câu trùng màu với nền trong nhà nên nhìn từ xa sẽ không thấy được.Sau khi đi ra từ đó, dùng dây thừng thu lại bướm và dây câu rồi đắp lên người, lại ném móc câu và dây thừng lên cây ngô đồng lớn bên cạnh phía Tây Bắc, sau đó trực tiếp đu qua. Tất nhiên để làm được những động tác trốn thoát này, tốc độ phải thật nhanh mà lại nhẹ nhàng, đúng là công phu phải luyện tập trong 10 năm.

Nhưng chỗ để biến mất thì không có hộc tối dưới chân như Giảng Minh Nguyệt, mà là một sợi dây thừng treo trên xà nhà có gắn móc câu, “người sống” có thể ra ngoài từ nóc nhà.

Không thể không khen thiết kế này rất thông minh, giống như giếng trời có thể mở ra được vậy, nhưng nhìn từ bên ngoài lại không khác gì những chỗ lợp ngói khác. Lúc mở ra, những mảnh ngói trên cái miệng cũng không rơi xuống mà được cố định lại hoàn toàn.

Sau khi đi ra từ đó, dùng dây thừng thu lại bướm và dây câu rồi đắp lên người, lại ném móc câu và dây thừng lên cây ngô đồng lớn bên cạnh phía Tây Bắc, sau đó trực tiếp đu qua. Tất nhiên để làm được những động tác trốn thoát này, tốc độ phải thật nhanh mà lại nhẹ nhàng, đúng là công phu phải luyện tập trong 10 năm.

Ngay lúc này, những người đột nhiên nhìn thấy huyễn điệp chi thuật trước mắt hẳn vẫn còn kinh ngạc vì bướm và người đã biến mất, căn bản sẽ không hề chú ý đến chuyện sao người có thể chạy trốn được.

Sau khi Trần Thiện Minh bị tóm về quy án, phải cọ rửa bằng nước giếng trong đại lao mấy chục lần mới được thay áo tù, đưa đến công đường để thụ thẩm. Viên Triệt là nhân chứng, vừa thấy Trần Thiện Minh đã sợ hãi đến mức không nói được thành lời, vì hắn quá giống với gã cụt một tay họ Trần kia.

Viên Triệt gào khóc, tức giận muốn chạy tới đánh hắn, hỏi hắn tại sao không giết mình mà lại phải giết đứa con trai đáng thương của ông ta.

“Cha tôi vì để nuôi sống tôi và ông ông* lớn tuổi nên mới phải đi tìm ông để hỏi xin huyễn điệp chi thuật. Đó là thứ tổ tiên nhà họ Trần chúng tôi truyền lại, vì tổ tiên nhà họ Viên các người lúc trước giở trò lừa bịp khi đánh cược nên mới lừa được đồ của chúng tôi mà thôi!

Thôi Đào hỏi cụ thể ông cụ Tôn bán bánh bao này ở đâu rồi liền đi với Vương Chiêu. Lúc này Thôi Đào mua 2 phần bánh bao nhân mộc nhĩ tể thái ăn, chia cho Vương Chiêu mỗi người một phần.(*) Ông ông là cách xưng hô của ông nội ở thời Bắc Tống, tương tự bà bà là bà nội.

Lúc cha mất, tôi chỉ vừa lên 3, chưa hiểu chuyện gì. Ông ông biết tin đã khóc lóc đến báo quan. Lúc đó cha ruột ông lại đang làm quan lớn, vì thế Huyện lệnh vừa nghe tên người bị kiện đã bảo không có nhân chứng vật chứng, chỉ ác độc đánh ông ông một trận rồi đuổi đi. Vì thế mà ông ông suýt chút đã mất mạng đấy! Quan lại bao che cho nhau, chỉ có thể tự mình báo thù mà thôi!Trần Thiện Minh không hề có suy nghĩ hối hận, thậm chí lúc nhìn thấy Viên Triệt khóc rống còn lộ ra nụ cười cực kỳ sảng khoái.

Ông ông nói với tôi, sau này nhất định phải lấy lại vật báu mà tổ tiên nhà tôi để lại, còn phải để cho ông nếm thử cảm giác mất con là như thế nào! Thực ra tôi đã sớm muốn ra tay giải quyết con gà yếu Viên Phong kia rồi, nhưng cố tình chờ hắn thi nhị giáp xong xuôi là để cho ông tiếc nuối, để ông đau khổ gấp bội, cũng để ông nếm thử cảm giác sống không bằng chết khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”

Trần Thiện Minh không hề có suy nghĩ hối hận, thậm chí lúc nhìn thấy Viên Triệt khóc rống còn lộ ra nụ cười cực kỳ sảng khoái.

“Nhà họ Viên có thù với mi, mi muốn báo thù rửa hận nên đã trù tính nhiều năm, đây xem như là giết người có chủ đích rồi. Vậy còn Giảng Minh Nguyệt thì sao, cô ta có thù oán gì với mi chứ, thậm chí cô ta còn dạy hết huyễn điệp chi thuật cho mi mà.” Thôi Đào chất vấn.

Trần Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, “Con đĩ đó, vừa đến kinh chưa được nửa tháng đã thông dâm với Chưởng quỹ Vu rồi. Thực ra trước đây nó ở cùng tôi cũng chẳng còn trinh nguyên gì nữa, nhịn nhiều năm như thế, đi theo nó, lấy lòng nó, chẳng qua cũng là vì để đòi lại vật báu của nhà họ Trần mà thôi. Loại đàn bà bẩn thỉu như thế không xứng dùng huyễn điệp chi thuật nhà chúng tôi!”“Hát vở con gái bất hiếu, mai sau nướng ông ta trên đống lửa luôn.” Thôi Đào cười thần bí với Hàn Kỳ, bảo chàng ăn trước còn mình sẽ đi chuẩn bị.

Cuối cùng thì Trần Thiện Minh đã phát điên, thậm chí còn bắt đầu chỉ trích Hàn Kỳ và quan phủ, bảo quan lại trong thế gian này đều đen tối cả, đều đáng bị chém thành muôn mảnh.“Thời gian tử vong hẳn là trước rạng sáng hôm nay.” Thôi Đào kiểm tra vết hoen tử thi và độ cứng rồi nói.

Chẳng trách hắn lại vứt xác như đang cố tình muốn gây hấn với quan phủ như thế. Đến tận bây giờ, tất thảy đều đã được giải thích rõ ràng.

Trần Thiện Minh không thể sống nổi qua ngày hôm sau, lập tức chết dưới Cẩu đầu đao.

…Vương tứ nương cười ha hả: “Nhìn bộ dạng này của hắn, ta lại nhớ tới đậu phộng chiên xù của Thôi nương tử làm khi trước!”

Ngày hôm sau, Thôi Mậu rời kinh.“Năm đó người đàn ông cụt một tay họ Trần đã tìm tới Viên Triệt đòi huyễn điệp chi thuật, vậy hẳn là hắn cũng không biết. Giờ Trần Thiện Minh cũng biết huyễn điệp chi thuật, có lẽ là do học được từ Giảng Minh Nguyệt. Có thể thành thạo giương Đông kích Tây trên sân khấu, nhanh chóng ẩn thân ngay trước mặt mọi người, không phải là kỹ thuật có thể luyện tập trong ngày một ngày hai được. Giảng Minh Nguyệt cũng đã từng nói, huyễn điệp chi thuật này muốn luyện cũng phải mất 10 năm.”

Thôi Đào sớm đã dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi chờ sẵn ở cửa Nam Huân để tiễn Thôi Mậu.

Thôi Mậu vừa nhìn thấy Thôi Đào thì trong mắt đã tràn ngập sự ghét bỏ, cảnh giác và hoài nghi. Ông ta đã biết được thái độ của Thôi Đào dành cho mình trước đó, nàng không thể nào thật lòng đến tiễn ông ta được.

Lữ Công Bật và Lữ Công Nhụ cũng đến, nhìn thấy Thôi Đào thật sự tới thì đều hơi kinh ngạc.

“Lần này cha về một mình, con gái cảm thấy vô cùng áy náy. Vì thế đã đặc biệt chuẩn bị một ít đặc sản nơi đây để cha mang về ạ!” Thôi Đào vừa gặp Thôi Mậu đã mỉm cười ngọt ngào chạy tới, bày tỏ chân tình của mình.

Nhấn Mở Bình Luận