Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong
Trần Nhất Phát được Mạc Truy Phong dẫn tới bên hồ Kim Minh, cóng đến run lẩy bẩy.
Nếu biết trước là đi xa như thế thì hắn đã mặc thêm rồi.
“Dẫn ta tới đây làm gì?”
“15 tháng Giêng ở đây có hội lồng đèn Nguyên Tiêu, Quan gia sẽ tới đây ngắm đèn.”
Mắt Trần Nhất Phát giật giật, lập tức hiểu ra rồi kinh ngạc nhìn Mạc Truy Phong, “Chẳng lẽ chúng ta định —”
Những lời tiếp theo không cần hỏi ra miệng, Trần Nhất Phát đã đọc được ra từ sự im lặng.
“Thế này hơi gấp quá, Thiên Cơ Các vừa bị tổn thương nặng, tổng đà bị tịch thu —”
“Chính là vì thế nên mới phải nhanh chóng báo thù cho họ.
Chúng dám đánh lén tiêu diệt tổng đà Thiên Cơ Các của ta, vậy chúng ta sẽ giết cẩu Hoàng đế của chúng.
Chẳng lẽ ngươi sợ chết, muốn làm con rùa rụt cổ sao?” Mạc Truy Phong hỏi lại.
“Tất nhiên là không rồi!” Trần Nhất Phát lập tức bày tỏ lòng trung thành, thề sống chết với Thiên Cơ Các, “Nếu ta nói thật thì ngươi cũng chớ trách ta nhé.”
Mạc Truy Phong gật đầu.
“Trước đây ta không biết gì về sự tồn tại của thiếu chủ, cũng chưa từng trông thấy thiếu chủ, giờ tự nhiên biết được những thông tin này nên trong lòng ta có hơi mông lung, không sao yên tâm nổi.” Nói xong những lời này, Trần Nhất Phát cẩn thận quan sát sắc mặt của Mạc Truy Phong.
Từ đầu tới cuối gương mặt Mạc Truy Phong vẫn lạnh như băng, rất khó để người ta biết được tâm trạng của hắn.
“Ngươi muốn gặp thiếu chủ à?”
“Tuyệt đối không thể, giờ ta là tội phạm truy nã, người của phủ Khai Phong đều đi khắp nơi lùng sục ta.
Ta chỉ… Ta cũng không thể nói cụ thể… Chỉ là trong lòng bất an thôi.” Trần Nhất Phát lo lắng nói.
Mạc Truy Phong thu lại con dao găm giấu trong tay áo, lạnh lùng đánh giá Trần Nhất Phát.
Nếu không phải hắn đã nộp hết số tài sản mình giấu trong kinh thành ra, bày tỏ sự trung thành thì tên này đã sớm thành người chết rồi.
Nói quá nhiều, khiến người ta phải nghi ngờ.
“Thượng thư Lâm.”
“Gì?”
“Thiếu chủ mà ngươi thành tâm cống hiến sức lực đấy.”
Trần Nhất Phát hơi sửng sốt, “Nhưng theo ta biết thì Thượng thư Lâm đã đứng tuổi rồi mà.”
“Nói tới thiếu chủ thì mọi người đều tự nghĩ tới một chủ nhân trẻ tuổi, ai ngờ thiếu chủ chân chính đã không còn trẻ nữa chứ?”
Mạc Truy Phong hỏi lại khiến Trần Nhất Phát sửng sốt.
“Đúng rồi, hay, thật sự rất hay! Ai mà ngờ trong một cái danh xưng đơn giản mà lại ẩn chứa huyền cơ thế chứ ha ha…” Trần Nhất Phát cười gượng.
Mạc Truy Phong nhếch một bên khóe miệng, “Giờ có thể an tâm làm việc chưa?”
“Có thể, chắc chắn là có thể!” Trần Nhất Phát vội đồng ý, “Nhưng chuyện lớn như thế, chúng ta phải lên kế hoạch thật chu đáo mới được.”
“Ngươi không cần để tâm tới những chuyện này, chỉ cần nghe theo lời của ta là được.”
Trần Nhất Phát nhận lời.
Mạc Truy Phong lấy bản đồ từ trong tay áo ra đưa cho Trần Nhất Phát.
Trần Nhất Phát không nhìn thấy rõ trên đó vẽ gì, định đốt đèn soi thì bị Mạc Truy Phong ngăn lại.
“Đêm hôm khuya khoắt, 2 chúng ta đứng ở đây, nếu bị nhìn thấy ắt sẽ bị nghi ngờ.” Hắn bảo Trần Nhất Phát về hãy xem.
Trần Nhất Phát đồng ý, vừa định đi theo Mạc Truy Phong về lại thành thì lại bị hắn ngăn lần nữa.
“Cách chỗ này 10 dặm hướng Đông có một lối rẽ, trên cây hòe ven đường có treo một ngọn đèn lồng, sau khi rẽ vào đường đó ngươi sẽ thấy nhà.” Mạc Truy Phong bảo sau này Trần Nhất Phát cứ ở đó, không cần trở về kinh.
“Vậy hành lý của ta — “
Trần Nhất Phát cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt của Mạc Truy Phong đang nhìn mình chằm chằm, hiểu ra bản thân mình không được hỏi nhiều nữa, hành lý của hắn đã được sắp xếp rồi.
Hắn lập tức tạm biệt Mạc Truy Phong rồi cưỡi ngựa đi.
Tờ mờ sáng hôm sau, Vương Chiêu vội vã chạy tới báo cáo với Hàn Kỳ, họ đã tra ra được vài chỗ xung quanh Biện Kinh có dòng người bất thường, hơn nữa không phải là số ít.
Hàn Kỳ: “Là những chỗ nào?”
“Huỳnh Trạch, Trần Lưu, Trung Mưu, Toan Tảo, Định Đào, Củng Huyền, Hà Dương, Hà Âm,…” Vương Chiêu nói những chỗ này có gần, có xa, dường như có hề có quy luật gì cả.
“Có đấy, đều nằm trên tuyến đường thủy.” Hàn Kỳ thầm suy nghĩ một chút rồi đáp.
Vương Chiêu hơi sửng sốt, lập tức lấy bản đồ ra xem kỹ, quả nhiên đúng như Hàn Kỳ nói, những địa điểm này đều nằm trên tuyến đường thủy.
“Vậy hẳn là có liên quan tới vận chuyển đường thủy rồi ạ?”
“Đã thèm muốn vận chuyển muối, có liên quan tới vận chuyển đường thủy cũng chẳng có gì lạ.”
“Nhưng đám người này đều đi đường bộ vào kinh, các nha môn đang nghỉ Tết, không có thuyền chở tới kinh nên không thể chở người tới được.” Vương Chiêu hơi khó hiểu.
“Dù không phải ngày Tết thì thuyền quan cũng không thể tùy tiện chở nhiều người ngoài như thế được, quá gây chú ý.” Hàn Kỳ suy nghĩ một lát, nghĩ tới 1 khả năng khả thi nhất, “Vũ khí.”
Vương Chiêu bừng tỉnh, liên tục gật đầu, “Đúng rồi, đám người này cải trang thành người dân để tới Biện Kinh, chắc chắn sẽ mang theo đồ sắt bên người, chưa nói tới là các loại vũ khí như đao kiếm.”
Vương Chiêu lập tức đi kiểm tra tất cả các thuyền vận chuyển đường thủy trong năm trước.
Dù giờ có lẽ đã quá muộn để tra, nhưng không thể bỏ sót bất kỳ dấu vết hay khả năng gì được.
“Tối qua Trần Nhất Phát được người dẫn ra khỏi lầu Quảng Hiền, cụ thể là ai thì không biết rõ vì đêm tối và tên đó hành động quá nhanh ạ.” Trương Xương báo lại cho Hàn Kỳ thông tin mới nhất mình nhận được.
Những thám tử được sắp xếp trong lầu Quảng Hiền không theo kịp 2 người này, cả hai đều cưỡi ngựa, tốc độ cực nhanh.
Nếu họ đi nhanh chắc chắn đối phương sẽ phát giác, mà nếu chậm sẽ dễ bị lạc ở một góc rẽ nào đó.
Trước đó Hàn Kỳ đã dặn họ, thà để mất dấu chứ đừng để bên kia phát hiện, vì thế để an toàn, thám tử không dám theo quá sát.
“Nhưng họ có thể chắc chắn 2 người đó đi về phía Tây thành ạ.”
“Phía Tây thành…” Hàn Kỳ hỏi Trương Xương, “Trần Nhất Phát vẫn chưa về à?”
“Vẫn chưa.”
Hàn Kỳ chắp tay đi vài bước, trong đầu liệt kê qua những chỗ có khả năng ở phía Tây thành, cuối cùng dừng lại ở hồ Kim Minh.
Nếu thật là đến hồ Kim Minh thì rất có thể cả hai đã ra khỏi thành, Hàn Kỳ sai Trương Xương tìm đến binh sĩ trực cửa thành tối qua hỏi.
Sau đó biết được quả thực có kẻ cầm lệnh bài phủ Thượng thư để ra khỏi thành vào đêm qua.
Lúc đi có 2 người, lúc về chỉ có 1.
Vì đêm tối mà cả hai đều đội mũ, hơn nữa là chúng cầm lệnh bài phủ Thượng thư nên binh sĩ cũng không dám nhìn kỹ tướng mạo của chúng.
“Xem ra người tới gọi Trần Nhất Phát đi là người của phủ Thượng thư.” Trương Xương nói, “Mối quan hệ giữa Thượng thư Lâm và Thiên Cơ Các phải được làm rõ, chắc chắn có liên quan sâu sắc.
Giờ chúng ta chỉ cần tìm được Trần Nhất Phát, truy nã Tôn Tri Hiểu và em họ của hắn thì có thể định tội Thượng thư Lâm rồi.”
Hàn Kỳ đồng ý, bảo Trương Xương âm thầm bắt giữ Tôn Tri Hiểu và em họ của hắn lại, sau khi tra hỏi được lời khai rồi hãy cân nhắc đối phó với Thượng thư Lâm thế nào.
Quan viên phẩm cấp cao phải khai báo trước, được phê chuẩn mới có thể bắt giữ, trước đó chỉ có thể âm thầm giám sát thôi.
Em họ Tôn Tri Hiểu làm việc trong lò nung, không thể đánh cỏ động rắn được nên phải giấu cả người trong lò nung.
Trương Xương bèn đến chỗ Thôi Đào xin một vị thuốc có thể khiến người ta đau bụng, tiêu chạy và uể oải tinh thần.
Thôi Đào vừa viết đơn thuốc vừa hỏi Trương Xương, “Vậy bình thường Tôn Tri Hiểu thích ăn món gì? Tôi làm rồi bỏ thuốc vào luôn cho?”
“Không biết hắn thích ăn gì nữa, nhưng đàn ông mà, ai mà chẳng thích nhậu nhẹt.
Lần trước Thôi Đào làm xúc xích tỏi, đám nha dịch kia đều rất thích ăn, hay nhắc tới, sau khi Tôn Tri Hiểu đến chưa được ăn nhưng nghe mọi người nhắc tới chắc hẳn cũng tò mò.
Mấy ngày nay em họ của hắn luôn ở nhà hắn, nếu cho hắn xúc xích thì chắc chắn gã kia cũng sẽ ăn chung.” Trương Xương nói.
1 canh giờ sau, Thôi Đào đã làm xong xúc xích táo tàu ngọt đã làm xong cho Trương Xương.
Nàng cũng nói với hắn, chỉ có 2 đoạn buộc nút sống trong số này là có thuốc, còn lại thì không.
“Đổi vị mới, vừa mặn vừa ngọt, còn lại đều tiện chia cho mọi người.”
Xúc xích được chia ra thành từng đoạn, mỗi đoạn đều hình tròn, to bằng quả lê núi nhỏ, có màu nâu đỏ mê người, cứ mỗi 5 đoạn thì được tính là 1 chùm.
Thôi Đào cắt một miếng cho Trương Xương nếm thử.
“Ôi!” Trương Xương nhai vài cái, không kìm được mà trợn tròn mắt, “Ta còn nghĩ không biết xúc xích vừa mặn vừa ngọt ăn vào sẽ thế nào, ai ngờ lại ngon tới vậy, không giống như vị tỏi, vị này tinh tế, ngọt lịm, không cần nấu cũng ngon, có thể ăn thả ga, chắc chắn tụi trẻ con sẽ thích lắm.”
Thôi Đào cười đáp, “Vậy lúc bán công thức cho lầu Bát Tiên tôi phải hét giá cao một chút rồi.”
Trương Xương lập tức phụ họa phải hét giá thật cao, nếu không sẽ không đáng chút nào.
Lúc xách một túi xúc xích lớn đi ra, hắn còn nhắc tới bọn nha dịch ở phủ Khai Phong, “Họ đều được nhờ từ ta cả, ta phải bắt bọn Vương Chiêu, Lý Viễn cảm ơn mình mới được.”
Hôm sau, thuốc của Tôn Tri Hiểu và em họ phát tác, sau khi sai người xin nghỉ xong, Trương Xương lập tức âm thầm bắt giữ chúng rồi áp về phủ Khai Phong.
Mới đầu cả hai còn giả vờ vô tội không chịu khai, sau đó biết được người của phủ Khai Phong đã âm thầm giám sát em họ Tôn Tri Hiểu từ lâu, từ sau khi gã lén tới phủ Thượng thư đã bị phát hiện nên đành phải nhận tội.
“Dì cả của tiểu nhân làm việc ở phủ Ti gián, bà chủ Lâm thị ở đó là con gái cả của Thượng thư Lâm.
Thị biết tôi làm việc trong phòng kho phủ Khai Phong bèn báo với Thượng thư Lâm, Thượng thư Lâm cho tôi một số tiền lớn, bảo tôi tự tìm cách để bản thân chuyển từ phòng kho tới làm cấp dưới của Hàn Kỳ.”
Tôn Tri Hiểu nói em họ mình là con thứ của dì cả, cùng hợp tác làm việc với hắn.
“Thượng thư Lâm giao cho tiểu nhân rằng bên phủ Khai Phong có động tĩnh gì đều phải báo lại ngay cho ông ta.”
“Nếu mối quan hệ giữa ngươi và Thượng thư Lâm đơn giản như thế thì sao lúc điều tra thôn An Định, ngươi lại liên tục cản trở tiến độ của mọi người?”
“Thượng thư Lâm còn bảo tiểu nhân nếu phủ Khai Phong có việc gấp thì phải tìm mọi cách để cản trở, mặc kệ là chuyện gì, phải lập tức cản lại.” Tôn Tri Hiểu khai tiếp.
“Ta khinh! Lão già này nham hiểm thật đấy!” Lý Viễn tức tới mức nhổ một ngụm.
“Tất cả mọi chuyện đều được ghi lại trong sổ, cộng thêm lời khai của 2 người nữa đã đủ để chỉ tội Thượng thư Lâm rồi.”
Vương Chiêu đề nghị nhân lúc rèn sắt còn nóng, nên bắt giữ Thượng thư Lâm luôn.
Lão này làm quan nhiều năm rồi, luôn sống an nhàn sung sướng, bình thường kiểu quan viên thế này đều không chịu nổi thẩm vấn, có lẽ thẩm vài lần sẽ hỏi ra được chuyện lớn thôi.
Hàn Kỳ bèn soạn tấu chương, đồng thời trình lên Đại Lý tự để kiểm tra và đối chiếu lại bằng chứng, sau đó lại nhờ Đại Lý tự khanh tấu lên Hoàng đế, đề xuất cách chức Thượng thư Lâm để điều tra.
Đáng lẽ chuyện này đã chắc mẩm, thế mà vẫn xảy ra sai sót.
Thượng thư Lâm đã đi trước một bước, khóc lóc kể lể với Thái hậu và Hoàng đế rằng Hàn Kỳ lạm dụng chức quyền, công báo tư thù, muốn cấu kết với thuộc hạ để vu oan mình có liên quan tới Thiên Cơ Các.
Lúc lão kiện cáo còn sớm hơn cả lúc Hàn Kỳ trình sổ gấp lên Đại Lý tự.
Mùng 8 tháng Giêng, Hàn Kỳ thụ chiếu vào cung để đối chất với Thượng thư Lâm.
Thượng thư Lâm một mực phủ nhận bằng chứng trong tay Hàn Kỳ, đồng thời tỏ ý dù em họ của Tôn Tri Hiểu đã từng tới phủ Thượng thư, nhưng hôm đó cũng là ngày con gái lớn của lão về nhà ở 1 ngày.
Em họ hắn tới chỉ để tìm mẹ gã mà thôi.
Sau đó người mẹ cũng làm chứng, nói hôm đó quả thực đã gặp con mình ở đó, không hề làm những chuyện khác.
“Theo như ta điều tra được thì Tôn Tri Hiểu này là nội gián của Thiên Cơ Các, dì cả của hắn đúng là có chút dính dáng với nhà ta, nhưng việc nội gián của Thiên Cơ Các ẩn náu trong nhà quan viên cũng đâu có gì lạ nữa.
Chỉ như thế mà chỉ ra ta cấu kết với Thiên Cơ Các, có lòng mưu phản thì chẳng phải những quan viên kia cũng có tội giống ta ư? Như thế thì Thôi quan Hàn cũng không chạy thoát được đâu, Tôn Tri Hiểu là người của phủ Khai Phong, dưới trướng của anh đấy.”
Bấy giờ Thượng thư Lâm đòi Tôn Tri Hiểu vào đối chất, “Thần muốn xem thử Tôn Tri Hiểu này đã gặp mình khi nào, nghe thử thần giao việc cho hắn khi nào.”
Sau vài ba câu chất vấn của Thượng thư Lâm, Tôn Tri Hiểu hoảng hốt đổ đầy mồ hôi, lập tức quỳ xuống đất thừa nhận:
“Mấy năm nay tiểu nhân nghèo quá, được người của Thiên Cơ Các giúp đỡ nên trở thành nội gián của chúng trong kinh, nhưng tiểu nhân chỉ là một tên lâu la, không mấy khi mà làm nên chuyện.
Sau khi bị Thôi quan Hàn phát hiện thân phận, Thôi quan Hàn đã ép tiểu nhân phải chỉ điểm Thượng thư Lâm ạ.
Thôi quan Hàn biết rõ dì cả của tiểu nhân làm việc ở phủ Ti gián nên bèn xui tiểu nhân bảo em họ tới phủ Thượng thư một chuyến.
Tiểu nhân không hề ngờ rằng Thôi quan Hàn lại định vu hãm em họ mình trở thành nội gián của Thiên Cơ Các nốt.
Họ nói tiểu nhân đã là nội gián thì cả nhà tiểu nhân cũng chẳng tốt lành gì.
Còn bảo tôi ngoan ngoãn khai ra đi, chỉ cần thú nhận tội mà họ chỉ định cho tôi thì tiểu nhân và em họ sẽ được xử nhẹ.
Dù sau này có bị giam vài năm cũng sẽ được ưu đãi, hàng ngày có rượu thịt ngon lành, nếu không thì chỉ còn con đường chết.
Tiểu nhân sợ chết nên chỉ đành nghe theo thôi ạ!”.