[Ngôn Tình] Mẫu Nghi Thiên Hạ
Hơn một năm chìm trong khói lửa chiến tranh, Triệu quốc, Lương quốc và Long quốc đều tổn thất rất nặng nề. Đặc biệt là Lương quốc, cả vị đại hoàng tử đã ra chiến trường, không có một chút tin tức gì, rằng chàng còn sống hay đã hi sinh.
Doãn Khởi thuận lợi lên ngôi thái tử, trở thành chủ nhân của đông cung. Việc Doãn Khải ra trận nằm ngoài dự tính của chàng, những tưởng sẽ xảy ra một trận phong ba bão táp nhưng không hề. Đại hoàng tử ra trận không rõ sống chết, quốc vương sức khỏe ngày càng yếu không còn sự lựa chọn nào khác buộc phải lập chàng làm thái tử.
Doãn Khởi mỉm cười tự chế giễu bản thân mình, là do không còn sự lựa chọn chiếc ghế thái tử mới đến lượt chàng. Chàng là phải cảm ơn vị ca ca đó sao.
- Thái tử, chiến trường báo tin về, chúng ta toàn thắng rồi.
- Thật sao!
- Là sự thật, chúng ta thắng rồi. Long quốc đã hoàn toàn quy phụng.
- Đại tướng quân sao rồi, có tin tức gì không.
- Đại tướng quân, nghe đồn bị thương rất nặng không thể trở về.
- Tại sao lại là nghe đồn?
- Thần cũng không rõ, thần sẽ cho điều tra thật rõ tình hình của đại tướng quân.
- Lui xuống đi.
Doãn Khải, ngươi thật tài giỏi. Một năm, chỉ một năm đã toàn thắng trở về, người là muốn danh tiếng lẫy lừng, chiến công vang dội đường đường chính chính trở về cướp vị trí này của ta sao, thật thâm độc. Bị thương nặng sao, tốt nhất người lên mất xác ở nơi đó, không thì trở thành một phế nhân đi. Khi ấy ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.
……
Ở chiến trường, Doãn Khải ôm lấy bụng của mình, nơi ấy toàn những vết thương. Rất nhiều lần chàng đứng ở ranh giới giữa cái sống và chết, khi ấy chàng tưởng mình sẽ được gặp Mạc Hy của chàng, nhưng nàng lại oán chàng trách chàng. Mạc Hy nói nàng không muốn thấy chàng, nàng hi sinh cuộc sống này không phải để chàng ôm cái cơ thể tàn tạ đó đến gặp nàng. Nàng muốn chàng sống, hơn nữa còn phải sống thật tốt, khi gặp nàng chàng phải trở thành một ông lão tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo già nua.
Mạc Hy, nàng thật độc ác, vì sợ nàng trách nàng giận mình lên Doãn Khải đã cố gắng vượt qua tất cả. Chàng phải sống, sống thật tốt để không phụ lòng nàng.
……..
Chiến thắng vang dội, quốc vương Triệu quốc không hề thất hứa, một nửa Long quốc sẽ do Lương quốc chiếm đóng, thậm chí còn đem cô công chúa yêu thương nhất gả sang Lương quốc để cầu thân.
Sau hơn ba tháng đi đường, cuối cùng đoàn người hộ tống công chúa cũng đến được kinh thành, rất khoa trương rầm rộ. Triệu quốc lần này gả công chúa một là thực hiện lời hứa hai là để tạo thêm mối liên kết vững chắc giữa hai đất nước. Chỉ cần công chúa được gả cho thái tử, trước mắt là thái tử phi, sau sẽ là hoàng hậu, sẽ có ngày giúp ích được cho Triệu quốc.
Quốc vương Lương quốc sắp xếp cho đoàn người ở lại đông cung, vì dẫu sao sau này nàng ta cũng sẽ trở thành thái tử phi. Thân thiết với nhau trước có lẽ tốt hơn.
Doãn Khởi bận xem tấu chương, không có thời gian đến thăm công chúa. Chàng cũng không quan tâm đến cô công chúa ngoại quốc này, với mối hôn sự này cũng không mặn mà lắm, chỉ là một cuộc liên hôn chính trị, thắt chặt quan hệ của hai đất nước.
Công chúa Triệu quốc một hai đòi gặp thái tử bằng được khiến vị công công vô cùng đau đầu, dù có giải thích bao nhiêu lần rằng thái tử rất bận nhưng công chúa vẫn không hiểu, còn nói rằng nếu không gặp sẽ đập cửa xông vào.
- Thái tử, Chiêu Hy công chúa đòi gặp mặt ngài cho bằng được.
- Bảo nàng ấy ta rất bận.
Doãn Khởi còn chưa nói hết câu cửa phòng đã mở ra, một nữ tử vô cùng xinh đẹp lao về phía chàng. Nàng ôm lấy Doãn Khởi khóc nức nở, chàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô công chúa này đột nhiên lao tới rồi ôm chàng khóc, chàng chưa từng làm gì nàng ta. Doãn Khởi đưa tay ra hiệu cho vị công công kia dời đi, còn chàng để mặc cho nàng vừa ôm mình vừa khóc.
- Doãn Khải, ta tìm chàng rất lâu, rất lâu. Cuối cùng ta cũng tìm được rồi.
- Nàng gọi ta là gì?
- Doãn Khải, là ta, ta là đây Mạc Hy đây. Ta không phải Chiêu Hy công chúa là Mạc Hy của chàng đây.
- Mạc Hy?
Doãn Khởi vô cùng ngạc nhiên, hôm nay chàng phát hiện ra hai bí mật. Một là Doãn Khải trở lên như vậy rất có thể là do nữ tử này, hai là cô ta không phải công chúa Triệu quốc.
Chàng muốn đẩy nữ tử trong lòng ra nhưng không nỡ, nhìn nàng nức nở trong lòng mình Doãn Khởi cảm thấy có chút gì đó đau lòng, trong lòng chàng nhen nhóm lên một thứ cảm xúc mà chàng cũng không hiểu được