[Ngôn Tình] Mẫu Nghi Thiên Hạ
Ở Phượng Hoàng điện, Doãn Khởi nắm chặt lấy tay Mạc Hy không rời. Cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả thành lời, chàng đặt tay lên bụng nàng, ở đó có một sinh linh nhỏ bé đang dần lớn lên, là con của chàng là nàng.
- Chiêu Hy, nói với trẫm đây là sự thật, trẫm không hề mơ.
- Bệ hạ vẫn nên ở cùng Từ Huệ phi, nàng ta vừa mất con.
- Trẫm không quan tâm.
- Chẳng phải ngài muốn lập con nàng ta làm thái tử sao?
- Ai nói với nàng như vậy, thái tử chỉ có thể là con của nàng.
- Nếu ta thực sự hại con của Từ Huệ phi thì bệ hạ sẽ xử trí ra như thế nào.
- Trẫm thật lòng sẽ rất vui vì cuối cùng nàng cũng chịu để ý đến trẫm, cuối cùng nàng cũng ghen vì trẫm, nếu nàng thực sự làm vậy trẫm sẽ giết hết tất cả những người biết chuyện rồi loan tin ra ngoài rằng Từ Huệ sảy thai vì thái y tắc trách.
Mạc Hy lặng người không nói gì, mới hôm trước nam nhân trước mặt còn muốn phế nàng, giờ đây lại nói những lời như vậy, cho dù nàng có hại con của chàng chàng cũng không màng vẫn bảo vệ mình.
Từ khi hoàng hậu mang long thai, mọi tâm trí của quốc vương đều đặt ở Phượng Hoàng điện, đại thần muốn gặp quốc vương để bàn chính sự cũng phải đến tận nơi này.
Hậu cung ba ngàn gia lệ nhưng quốc vương chỉ độc sủng mình hoàng hậu.
Nữ nhân ghen tị với nàng được bậc quân vương rất mực yêu thương chiều chuộng, ai ai cũng mong ước được như nàng.
Doãn Khởi đối với mọi người là quốc vương cao cao tại thượng nhưng với nàng chỉ đơn giản là một phu quân tốt.
Ở phủ Tần vương, Doãn khải khẽ nhấp ly rượu, nàng là đã mang long thai, nàng vốn không cần sự trợ giúp của mình. Nếu nàng đã mang long thai, thì việc chàng cần làm bây giờ là dốc lòng giúp cho con trai nàng bước lên ngôi vị thái tử.
Bảy tháng mười ngày sau, Mạc Hy thuận lợi sinh ra một vị tiểu hoàng tử bụ bẫm, đáng yêu, Doãn Khởi đặt tên cho tiểu hoàng tử là Doãn Chân, Quốc vương yêu thương người con này vô bờ bến, Lương quốc mở tiệc ăn mừng tiểu hoàng tử ra đời trong vòng một tuần.
Doãn Khởi bế Doãn Chân trong lòng, tiểu hoàng tử bụ bẫm đáng yêu khiến lòng chàng hạnh phúc vô bờ bến, chàng đưa Doãn Chân đến gần bên nàng.
- Nàng xem, con thật giống nàng.
- Vẫn là giống bệ hạ hơn.
- Đứa bé này dung mạo anh tuấn, tiếng khóc cũng rất vang và đầy khí chất. Sau này nhất định là một người tài giỏi.
- Con mới chào đời mà bệ hạ đã kì vọng nhiều đến thế sao.
Mạc Hy khẽ mỉm cười nhìn chàng và Doãn Chân, thời gian này đã quá hạnh phúc, nàng dường như đã quên đi những dự tính ban đầu của mình, vốn quên đi những lời nói khi ấy của Doãn Khởi. Doãn Chân như một món quà ông trời ban tặng cho nàng, giúp nàng loại bỏ dần thành kiến đối với Doãn Khởi.
Vì Doãn Chân nàng nguyện buông bỏ tất cả thù hận, cam lòng trở thành một hoàng hậu tốt ở bên chàng.
…
Tại Tần vương phủ, Châu Doanh tức giận ném bản tấu chương mà Doãn Khải chuẩn bị mang lên triều. Doãn Khải rốt cuộc chàng ngu ngốc đến cỡ nào, yêu cô ta đậm sâu đến cỡ nào mà lại mong muốn con của cô ta thành thái tử. Doãn Khải chàng thật khiến Châu Doanh nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Doãn Khải khi bước vào căn phòng thấy Châu Doanh thì lập tức đẩy nàng ra xa rồi chạy lại nhặt bản tấu chương lên.
- Có phải cô chán sống rồi không, dám đọc trộm tấu chương.
- Doãn Khải chàng rốt cuộc yêu đến phát điên rồi sao.
- Cô im miệng lại.
- Cô ta đã lấy người khác, thậm chí là có con với người ta rồi, cô ta quên chàng rồi sao chàng vẫn còn mãi vấn vương, còn ngu ngốc dọn sẵn đường cho con của cô ta đi nữa.
- Chuyện này không liên quan tới cô, đừng nhiều chuyện. Nếu vẫn muốn là Vương phi thì hãy yên phận đi.