Chương 5

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

“Đi xem La Yến Thanh!”

Thủy lao.

Âm khí ngùn ngụt, tiếng từng giọt nước rơi xuống vang lên rõ
ràng, một bầu không khí tĩnh mịch.

Nơi này không biết đã chôn vùi bao nhiêu cô hồn, ta không biết,
bao nhiêu kẻ đã vì ta mà chết, bao nhiêu kẻ địch cần phải trừ khử.

Trong lòng buồn bã, Tiểu Hồng cũng rất căng thẳng, giọng nói
của nàng phát run: “Lão, lão Đại, cô đang suy nghĩ gì vậy?”.

Ta nói: “Ta đang suy nghĩ là ai xây dựng nên thủy lao, mà biến
thái như vậy, sau này ta nhất định cải tạo lại cho giống khách điếm! Để cho mọi
người có chết cũng thoải mái một chút”.

Tiểu Hồng biết ta đang nói đùa, nhếch nhếch miệng, cười
nhưng còn khó coi hơn so với khóc.

Chúng ta dừng lại ở cánh cửa cuối con đường phía trước, ta lấy
lại bình tĩnh, gật đầu với nàng.

Cánh cửa cuối cùng thường là dẫn đến một người rất quan trọng
hoặc là rất nguy hiểm, bình thường mở ra chỉ nhốt phạm nhân vào xong liền khóa
lại ngay, chỉ có một mình ta là có chìa khóa, cái chìa khóa này có đông tây nam
bắc bốn phương tám hướng tám cái rãnh chìa, cơ hồ có thể mở hết tất cả ổ khóa của
thời đại này. Còn đằng sau cánh cửa này tất cả đều là nước, chỉ có một phiến đá
có thể chứa một người đứng yên.

Ta tra ổ khóa, đẩy ra cánh cửa rỉ sét nặng nề. Tiểu Hồng lui
về phía sau một bước, ta ý bảo nàng chờ ta bên ngoài, rồi vén váy đi vào.

“Ai?!”, có tiếng khóa sắt oang oang vọng lại.

Cho dù tức giận và sợ hãi, thanh âm của La Yến Thanh vẫn kiều
mỵ động lòng người. Tính khí lưu manh của ta lại nổi lên, cho nên cười nói: “Mỹ
nhân chính là mỹ nhân, nhốt ở đâu nàng vẫn là mỹ nhân. Khà khà…”.

“Ngươi là ai?”.

“Ta là ai? Bây giờ ngươi biết còn có ý nghĩa gì sao?”.

“Ngươi nghe cho rõ, ta không cần biết ngươi là ai! Các ngươi
giết sư huynh của ta, ta sẽ vì huynh ấy mà báo thù!”.

“Sư huynh của ngươi còn giết cả nhà người ta, ta chỉ giết một
mình hắn, làm như vậy xem như các ngươi cũng buôn bán lời rồi nha!”.

“Ngươi! Có giết người thì đó vẫn là sư huynh ta! Ta chính là
muốn báo thù! Ta muốn giết sạch tất cả bọn người Thanh Phong Các các ngươi!”.

Ta nuốt nước miếng, độc nhất vẫn là lòng dạ phụ nữ a, mỹ
nhân này sao cứ mở miệng ngậm miệng là giết giết giết, thật không có hình tượng.

Đột nhiên cánh cửa rỉ sét động đậy, ta sợ đến mức suýt chút
nữa ngã vào hồ nước bên trong.

Một giọng già nua vang lên: “Lão nô tới đưa thức ăn cho phạm
nhân”.

Ta vừa quay đầu lại liền trông thấy một thân ảnh lọm khọm,
trong tay giơ lên một cái giỏ trúc. Phía dưới cửa lao có một cái cửa sổ nhỏ để
cho khay thức ăn ra vào, dùng khóa sắt móc lên là có thể thả thức ăn xuống.
Cũng may trong lao tối đen, lão cũng không thấy rõ bộ dạng của ta. Cho nên ta
yên tâm, liền cho xuất hiện thêm vài phiến đá, cất cao giọng nói: “Hôm nay đã
có ta ở chỗ này, ông cũng đừng đưa cơm từ nhỏ cửa, trực tiếp vào đây đưa cơm
đi”.

Lão già cúi người xuống kéo khóa sắt móc vào khay cơm, cố hết
sức. Ta khom người kéo giúp lão, “Ta tới giúp ông”.

Nhìn một chút đi, ta lãnh đạo nơi này, đối với thuộc hạ
khách khí đến cỡ nào, đối với tù binh nhân đạo đến cỡ nào, chủ thượng tốt như vậy
bây giờ tìm ở đâu ra a.

Sau khi tự tâng bốc bản thân xong, ta đáp lời: “Lão nhân gia
tới nơi này đã bao lâu rồi?”.

Cái này gọi là thể nghiệm và quan sát dân tình, khà khà.

Lão già đáp: “Hơn ba năm… Khụ khụ… Đa, đa tạ Các chủ…”.

“Lão nhân gia không cần khách khí… Có thời gian đi gặp Tiểu
Hồng giúp ông đổi lại chỗ khác dễ sống hơn…”.

Ta bỗng sửng sốt một chút, Tiểu Hồng!

Tiểu Hồng không phải là một mực chờ ta ngoài cửa sao? Sao lại
không thấy nàng đâu?!

Nơi này không có ánh sáng, đột nhiên lại có một tia sáng chợt
lóe lên, ta nhìn thấy được một đôi mắt, trẻ trung mà lạnh lẽo, vừa nhìn thấy
trong lòng ta run lên.

Lão già kia không hề già nua, bàn tay to xẹt qua, nhanh như
tia chớp.

Một mùi ngai ngái chạm tới mặt, có độc! Ta bận rộn bịt miệng
bịt mũi, sau lưng bỗng đau đớn, thân thể lập tức một đường bay lên, rơi vào
trong hồ nước.

Trong giây phút nước hồ nấm mốc lạnh như băng tràn ngập người
ta, ta mông mông lung lung nghe được một câu nói.

“Các chủ Thanh Phong Các tâm địa thật từ bi, Tư Mã Hiển
Dương thọ giáo! Đa tạ quý Các mấy ngày nay đặc biệt chiếu cố La tả sứ, tại hạ
cáo từ!”.

Thanh âm này, sao lại quen thuộc như thế, dường như vọng lại
từ kiếp trước.

Trong nháy mắt liền ngất đi, trong lòng ta tuyệt vọng tức giận
mắng: “Thật quá nhục nhã mà, người ta Môn chủ tự mình đến cứu thuộc hạ, các người
có lương tâm mau tới cứu Các chủ vĩ đại của các người đi! Trời…đố kị…anh…tài…”.

* * *

Ta nằm mộng.

Trong giấc mộng có một thiên sứ nói: “Chúc mừng cô, cô trúng
thưởng, cô là người chết may mắn của chúng tôi, cô có thể có một nguyện vọng”.

Mặc dù nữ chính anh hùng xuyên qua trong tiểu thuyết sau khi
ngất đi đều muốn trở về hiện đại, ta cũng rất muốn lập tức đồng ý với cái nguyện
vọng này. Nhưng mà, nhớ tới trong “Tinh Nguyện” đáng thương, Trương Bá Chi cũng
không cách nào nhận ra Nhậm Hiền Tề[1], rồi liên tưởng đến tình cảnh bản thân
mình biến thành một cô bé xa lạ đuổi theo mẹ, thật lạnh lẽo… Cho nên ta quyết định
đổi ý.

Thiên Sứ thấy ta do dự không dứt, cho nên nhắc nhở: “Cô còn
có tâm sự gì chưa làm xong sao?”.

Ta bật thốt lên: “Đồng tiền xu của ta!”.

Thiên Sứ rất là khinh bỉ liếc ta một cái, đôi cánh vung lên,
ta đột nhiên cảm thấy cả người như tê liệt đau đớn.

“Tiền xu không lấy được thì thôi… Các ngươi cái bọn người
chim này… Hành hạ người khác… Không xem là hảo hán…”.

“Lão Đại… Lão Đại!”.

Là giọng của Tiểu Hồng.

A, quả nhiên là tỷ muội tốt, chết cũng chết theo ta, bắt đầu
từ bây giờ, ta sẽ yêu em một vạn năm.

“Lão Đại! Tỉnh lại đi… Bất tỉnh ba ngày rồi! Đừng giả bộ nữa…”.

Chết tiệt, cả người đau đến mức dường như vỡ nát ra, vậy mà
dám nói ta giả bộ! Ta tức giận ngồi dậy xoắn tay áo lên, “Ai nói ta giả bộ! Ta
đánh!”.

Một phòng đầy người miệng hình chữ O liếc mắt nhìn ta, dường
như ta là người ngoài hành tinh vậy.

Tiểu Hồng ngồi bên giường của ta, Tiểu Liên đứng cuối giường,
bên cạnh Tiểu Liên là Diệp Vô Trần, lão Trương cùng bảo bối Đại Hoàng của lão đứng
trước cửa, sau đó, ta nhìn thấy Lộ Văn Phi ngồi ở bên cạnh bàn.

Quả đấm đang giơ lập tức rút lại thành ngón tay ngọc ngà yểu
điệu, ta dịu dàng nói: “A… Người ta đau đầu muốn ngất…”.

Tiểu Liên cười nói: “Còn có tinh thần giả bộ ngốc nghếch…
Xem ra không có vấn đề gì rồi”.

Tiểu Hồng nhào tới trên người ta nức nở, “Cũng là lỗi của
em… Tên trộm kia đánh em ngất xỉu…”.

Ta vuốt tóc nàng, đầu đau như muốn vỡ tung, ngoài miệng vẫn
cười nói: “Ổn rồi”.

Diệp Vô Trần lên tiếng: “Thôn trưởng…”.

Tiếng kêu “thôn trưởng” này thật là vô cùng thân thiết, tâm
tình của ta đột nhiên thật tốt.

“Đại Hoàng, lại đây cho tỷ tỷ sờ sờ cái…”.

Đại Hoàng ngoan ngoãn đi tới, ta nắm lỗ tai của nó nhếch lên
về phía trước.

Lộ Văn Phi đứng lên, “Chúng ta cũng đi xuống đi, để cho Các
chủ nghỉ ngơi”.

Không biết tại sao, Lộ Văn Phi vẫn không chịu gọi ta là thôn
trưởng, ta cũng không để trong lòng, chỉ cười nói: “Ta không sao, mọi người
cũng đi nghỉ ngơi đi, Tiểu Hồng theo ta là được”.

Mọi người tản ra, Diệp Vô Trần lại nghiêm túc nói: “Tiểu Hồng
ngươi lui ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với thôn trưởng”.

* * *

Ta ủ rũ cụp đầu, từ trong phòng bước ra, tâm tình vô cùng nặng
nề.

Môn chủ Triêu Thánh Môn quả nhiên là người ngoan độc. Một
chưởng sau lưng kia, xuống tay hạ Diệt Hồn với ta đã không nói, còn đồng thời hạ
thêm một loại độc khác! Mà loại độc này lại tương khắc với giải dược của Diệt Hồn,
không uống giải dược của ‘Diệt Hồn’ chắc hẳn phải chết không còn nghi ngờ,
nhưng nếu uống sẽ kết hợp với độc dược kia dẫn đến mù mắt! Đây không phải là
làm cho người phải lựa chọn muốn giữ tay hay là muốn giữ chân sao, con mẹ nhà hắn,
thù này không báo ta không phải là thôn trưởng!

Cũng may đồ đệ của thần y Trường Sinh áp chế dược tính tới một
tháng sau mới phát tác, bây giờ Diệp Vô Trần đã phái người đi tìm thần y Trường
Sinh đang đi du lịch khắp nơi, chỉ có lão mới có thể cứu đôi mắt của ta.

Tâm tình uất ức, ta ngồi ở bên ao sen, bóng đêm này, ánh
trăng này, có lẽ một tháng sau sẽ không còn nhìn thấy được nữa…

Đột nhiên, có tiếng động trên mái nhà, ta vội vàng nấp vào
phía sau một cây cột, ngẩng đầu lên cố gắng liếc xem.

Chỉ thấy Tiểu Hồng tay áo bồng bềnh đứng ở chỗ cao nhất, ánh
trăng chiếu sáng mặt mũi của nàng, thanh tú xinh đẹp vô song.

Bên cạnh nàng, rõ ràng là Lộ Văn Phi.

Hết chương 5.

————————

Chú thích:

[1] “Tinh nguyện – Fly Me to Polaris”: Củ Hành Tây (do Nhậm
Hiền Tề thủ vai) là một người bị mù và câm từ thuở nhỏ. Củ Hành Tây làm việc ở
một bệnh viện, và tại đây anh gặp cô y tá tập sự Thu Nam (Trương Bá Chi đóng).
Một ngày nọ, Củ Hành Tây muốn hẹn hò cùng với cô Thu Nam, và khi cô ấy đồng ý,
anh vui mừng quá đỗi, đến nổi vấp một cục đá ngã xuống đường và đã bị một chiếc
xe hơi tông phải. Cái chết của Củ Hành Tây khiến cho cô Thu Nam nhận ra rằng cô
yêu anh tha thiết.

Lại nói về Củ Hành Tây, sau khi anh ta chết đi, linh hồn của
anh được đưa lên hành tinh Bắc Đẩu để chuẩn bị đầu thai kiếp khác. Bời vì anh
ta là người thứ 6 tỷ chết, nên anh được phép ước một điều. Anh muốn trở về trái
đất 5 ngày, vì đó là thời gian dài nhất mà một người đã chết có thể quay lại
trái đất. Nhưng không may cho anh, theo quy tắc của thiên đình, anh ta không thể
nói cho ai biết sự thật này, và trong một thời gian này anh không thể khiến cho
bạn bè nhận ra anh chính là Củ Hành Tây.

Khi trở về, Củ Hành Tây cố gắng nói chuyện với cô Thu Nam,
đang suy sụp vì cái chết của anh. Anh cố gắng nói cho cô ấy biết anh thật sự là
ai, nhưng anh không thể vi phạm các quy tắc, và phát hiện ra rằng cô đang bị
tán tỉnh bởi một bác sĩ, người vốn đã có tình cảm với cô từ lâu. Và anh đã phí
phạm vài ngày để cố gắng nói cho cô nhưng đành bỏ cuộc, và anh cố dành nhiều thời
gian để được ở bên cô trước khi anh phải ra đi.

Vào ngày cuối cùng, cô Thu Nam cũng nhận ra rằng anh ta
chính là Củ Hành Tây mà cô đã đem lòng yêu từ lâu. Nhưng vào thời điểm đó, hai
người chỉ còn vài phút để ở bên nhau, trước khi có mưa sao băng, mang anh ta trở
lại sao Bắc Đẩu.

Nhấn Mở Bình Luận