Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy trên mặt đất có vết máu, nhưng lại không có một con zombies nào. Mọi người đều cho rằng đội quân đã đi trước và thu dọn sạch, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Người chỉ huy đi phía trước đã làm tốt công tác bảo vệ. Đầu tiên, anh ta dẫn người đi kiểm tra xung quanh một lượt. Sau khi thấy không có zombies, anh ta mới để cho bọn họ xuống xe. Cửa sắt của kho thóc cao gần ba mét, nhìn qua vô cùng chắc chắn. Vì lần hành động này, chắc căn cứ đã sắp xếp tất cả mọi chuyện thỏa đáng, còn dẫn theo người mở khóa chuyên nghiệp, chỉ thấy anh ta ngoáy vài cái, cánh cửa lớn đã mở ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Người chỉ huy đứng ở bên cạnh chỉ huy cho những người lính nhanh chóng bao2vây xung quanh nhà kho, còn bản thân thì dẫn người đi vào. Khi mấy trăm người nhìn thấy từng bao gạo, bao bột mì chất đống thành núi, tất cả đều kích động gần như rơi nước mắt.
Lương thực nhiều như vậy cũng đủ cho bọn họ ăn trong vòng nhiều năm rồi.
“Tất cả còn nhìn gì nữa? Còn không mau chuyển lương thực đi!” Người chỉ huy nghiêm túc hét lên. Tất cả mọi người căng thẳng, có người lặng lẽ lau nước mắt, bắt đầu vận chuyển theo lệnh của người chỉ huy. Xe tải được lái đến sát cửa. Bọn họ chỉ cần chuyển lương thực ra ngoài, sẽ có người nhận lấy, xếp gọn gàng trong xe. Tốc độ của mấy trăm người không phải chơi. Chẳng bao lâu, từng chiếc xe đã được chất đầy. Mọi người mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi mấy phút. Những6người lính phát cho mỗi người một chai nước để cho bọn họ bổ sung thể lực. Trương Niệm và Lý Cường cũng mệt mỏi, đầu đổ đầy mồ hôi, tùy tiện lấy quần áo lau mặt và đứng ở bên cạnh nghỉ ngơi. Mấy giờ trôi qua, lương thực ở đây cũng được dọn sạch. Tuy nhiên nhà kho này quá lớn, bên trong còn có một gian được ngăn riêng, cũng chất đống rất nhiều lương thực. Hai người cầm theo hai chai nước, không lỡ uống nhiều như trước mạt thế, chỉ mở một chai trong đó ra, mỗi người uống một hớp mà thôi.
Vương Lực ở bên cạnh đang thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ kích động.
Anh ta phấn khích nói: “Người anh em, lần này căn cứ kiếm được lời rồi. Ôi! Nếu như những lương thực9này đều là của chúng ta thì đủ để ăn mấy đời đấy.”
Nói tới đây, trong giọng nói của Vương Lực có chút đố kỵ, nhưng trên mặt lại mỉm cười, không hề thấy có chút tham lam nào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Ban đầu, lần hành động này được tiến hành rất thuận lợi.
Mấy người lúc trước còn khiếp sợ, giờ đã thả lỏng tinh thần, tập trung hết sức lực để chuyển lương thực bên trong ra. Cửa bên trong không khóa, chắc ông chủ cảm thấy ở đây hẻo lánh, sẽ không có ai đến ăn trộm, cho nên cũng không trông coi quá chặt.
Đã có mười mấy người đi vào, Trương Niệm và Lý Cường cũng đi theo phía sau, bọn họ đều có hơi mệt mỏi. Sau khi khuân vác lương thực liên tục bốn, năm giờ, cho dù trong lúc đó có6được nghỉ ngơi, nhưng hai tay hai chân cũng bắt đầu rã rời, trên vai đau đớn. Nhưng bọn họ đều cố chịu đựng. So với điều này, bọn họ càng hy vọng làm xong để nhanh còn trở lại căn cứ ăn toàn hơn.
Cho dù gian trong không lớn bằng bên ngoài, nhưng cũng chất đầy các bao gạo, thậm chí còn có các loại khác như đậu tương, lúa mạch. Mọi người cũng không còn kích động như ban đầu nữa, tất cả xắn tay áo lên, lại tập trung chuyển đồ. Dần dần có người cảm thấy có gì đó không ổn. Mùi thịt thối nồng nặc xông vào mũi. Ban đầu, tất cả mọi người không chú ý nhiều, tưởng có chuột chết trong kho thóc mà thôi. Nhưng bọn họ chuyển đồ càng lâu, mùi đó lại càng nồng hơn. “Má nó chứ! Thối chết ông8đây rồi!”
Có người không nhịn được mắng một câu rồi nhíu mày, đi vào bên trong.
Sau khi đi qua một góc ngoặt, hắn vừa nghiêng người nhìn, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Trước mắt hắn là một thi thể đã thối nát tới mức không nhìn thấy rõ hình dáng nữa. Phía trên còn có dòi trắng lúc nhúc. Cũng không biết người này đã chết bao lâu, bên cạnh chỉ thấy vệt máu đen. Hắn sợ hãi kêu lên và lùi lại vài bước, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.
Mọi người nghe tiếng kêu thì nhìn lại. Bất chợt, có một cái bóng lướt qua. Bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy rõ, lại nghe có tiếng kêu thảm thiết vọng ra.
“Mẹ kiếp! Đây là thứ quý gì vậy?”
Một con chó toàn thân gần như nát be bét, cao phải bằng một người trưởng thành. Da thịt trên cơ thể nó đã rơi rụng sạch, phần bụng lộ ra một lỗ thủng lớn, bên trong có ruột rơi ra, lắc lư và có thể loáng thoáng nhìn thấy một số bộ phận khác.
Bộ dạng như vậy thì rõ ràng là đã chết rồi! Nhưng hai mắt nó vẫn mở to. Từ góc độ của bọn họ chỉ nhìn thấy hai tròng trắng lòi ra, rõ ràng là giống như những zombies kia vậy. Mọi người dại ra vài giây. Lẽ nào động vật cũng sẽ bị nhiễm bệnh sao? Chuyện xảy ra quá bất ngờ, một đám đàn ông vạm vỡ khiếp sợ tới mức đứng ngây ra, nhìn con chó kia giơ móng vuốt sắc nhọn màu đen, nhẹ nhàng cắm vào trong bụng của người kia giống như không hề dùng sức, khi rút ra, nó nhét cả mảng thịt lẫn dây lưng vào trong cái miệng đang nhỏ chất nhầy xuống. Hàm răng của nó sắc nhọn giống như hàm cá mập, thoạt nhìn rất kinh tởm lại khủng khiếp.
Dường như nó đã lâu lắm rồi không được ăn uống gì, nên ăn rất vội vàng và cũng rất hưởng thụ, cuối cùng con giống như cảm thấy ăn như vậy không đã nghiền, nó trực tiếp há miệng lớn vùi đầu vào trong bụng của người kia. “Rắc rắc!” Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên rõ ràng bên tai. Mọi người nghe vậy, sắc mặt dần dần trắng bệch, trong dạ dày cuộn lên giống như đời sống lấp biển, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.
Dường như con chó Ngao Tây Tạng này không thấy bọn họ, chỉ tập trung ăn thức ăn dưới móng vuốt.
“A a a...”
Tới lúc này, bọn họ mới biết mình gặp phải thứ nguy hiểm tới mức nào, theo bản năng phát ra một tiếng hét đầy hoảng sợ, sau đó vắt chân lên cổ chạy ra ngoài! Nhưng rõ ràng, hành động như vậy là sai! Tiếng thét chói tai không chỉ làm cho quân đội bên ngoài chú ý, cũng thu hút con chó zombies đang mải miết ăn thức ăn kia. Nó ngẩng đầu và phát ra tiếng gào đầy hưng phấn, bỏ lại thức ăn đã gặm một nửa mà nhảy vọt lên! Một đám người không kịp đề phòng, người nọ kéo người kia ngã nhào xuống đất, mỗi lần con chó vung móng vuốt, trong không khí lại có thêm một hoa máu bay lên. Rất nhiều người còn chưa kịp phát ra tiếng kêu nào, đã không còn hơi thở nữa. Ai nói chỉ có phụ nữ gặp phải chuyện khủng khiếp mới phát ra tiếng hét chói tai chứ?
Đàn ông cũng vậy. Bọn họ đều là người đều biết sợ hãi. Bản năng của cơ thể khống chế làm bọn họ phát ra tiếng kêu kinh hoàng, thậm chí nghe giọng bọn họ còn chói tai hơn cả phụ nữ.
Người chỉ huy nghe được âm thanh phát ra từ bên trong, sắc mặt lập tức căng thẳng, nói với những người lính cầm súng phía sau: “Các anh vào xem có chuyện gì xảy ra?” Chờ những người lính cầm theo súng chạy vào thì đã có mười mấy người nằm trên mặt đất. Kẻ bị cào trầy xước, người bị cắn chết, thậm chí còn có kẻ nhát gan đã bị dọa ngất đi.
Bọn họ khiếp sợ nhìn thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này và hít một hơi thật sâu. Cho dù bọn họ đã đối phó với zombies trong suốt thời gian dài, nhưng chưa từng thấy quái vật nào như vậy. Bọn họ nâng súng bắn con chó kia. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh. Cho dù có bắn trúng cơ thể của nó, nhưng hình như vẫn không ảnh hưởng quá lớn đến nó.
Chẳng qua chỉ là lực tác động quá lớn, con chó dường như cảm thấy nguy hiểm, phẫn nộ kêu lên rồi lao về phía những người lính đó.
Mấy người lính không ngờ nó lại có thể thông minh như vậy, chỉ vừa sững sờ vài giây đã bị nó nhào tới, lực va chạm quá mạnh làm mấy người bọn họ bị đập bay. Thấy con chó này không dễ đối phó giống với những con zombies khác, tất cả mọi người đều sợ hãi. Không ai ngờ được mình sẽ gặp phải loại quái vật biến dị như vậy!
Khi con chó kia chạy, tốc độ rất nhanh, da thịt rơi xuống và kéo lê trên mặt đất, mang theo một mùi thối nồng nặc, con mắt trắng bệch nhìn thẳng vào bọn họ với vẻ dữ tợn, đầu lưỡi đỏ vung vẩy làm chất lỏng màu đỏ tí tách rơi xuống, răng nanh sắc nhọn nhe ra, bốn móng vuốt dài đầy sắc nhọn cho tới trên cơ thể người nào, đều sẽ kéo xuống một mảng da thịt lớn! Có vài người lính nâng súng lên, linh hoạt tránh được công kích của nó, mặc dù mỗi phát đạn bắn ra không trúng vị trí quan trọng trên thân nó, nhưng cũng làm cho nó không chịu được mà tru lên. Nó hình như cũng cảm thấy súng ống trong tay bọn họ uy hiếp tới mình, sau khi thấy không làm gì được mấy người lính, nó lại nhe răng đầy dữ tợn, cuối cùng lách qua chỗ trống giữa những người lĩnh và lao ra ngoài. Các binh sĩ không ngờ nó sẽ làm như vậy, bọn họ chạy qua một bên, lại tạo cơ hội cho con chó Ngao Tây Tạng chạy trốn.
Khi những người lính xông vào cứu, mọi người chen ra ngoài cửa giống như ong vỡ tổ, chỉ muốn chạy đến chỗ an toàn nhất.
Bọn họ không muốn quay đầu lại, cũng không dám quay đầu, chỉ sợ mình vừa quay đầu thì con quái vật kia đã ở sau người. Ầm. Năm sáu người đàn ông tráng kiện cứ thế mà bị con chó chạy nhanh qua hất ngã xuống đất. Chỉ mấy giây, cuối cùng con chó đã đến phía sau bọn họ, trên mặt đất in một cái bóng cực lớn. Lý Cường và Trương Niệm cùng với mấy người bên cạnh đều trợn trừng hai mắt, nhưng không kịp trốn, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bông, sau đó rơi và đập mạnh xuống đất!
Trương Niệm ở cách đó không xa vừa định đứng lên, lại bị con chó Ngao Tây Tạng vung móng vuốt lên, hất bay ra ngoài! “Bịch!” Lại có tiếng xương cốt va chạm mạnh vào mặt đất vang lên.
Trương Niệm lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại được, cả người đau đớn giống như đã vỡ nát vậy. Anh chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cổ họng chợt tanh, máu từ trong lồng ngực không ngừng phun ra, bắn đầy trên mặt đất.
“Niệm tử!” Lý Cường quát to một tiếng, liều mạng nhào tới.
Ý thức của Trương Niệm bắt đầu không rõ ràng, chỉ cảm thấy có người đỡ mình lên lại động đến mấy cái xương sườn đã gãy, anh đau tới mức liên tục ho khan, trong miệng không ngừng có máu trào ra, gần như đã nhuộm đỏ hết quần áo của Lý Cường.
“Niệm tử, cậu không thể có chuyện gì được, cậu nhất định phải cố gắng chịu đựng đấy!” Giọng Lý Cường khàn khàn kêu lên. Cho dù con chó kia đang ở sau lưng bọn họ, tình cảnh bây giờ rất nguy hiểm, nhưng anh ta không hề nghĩ tới chuyện thả người trong tay xuống.