Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám zombies ngu ngốc nhìn thấy thức ăn tới miệng còn bỏ chạy thì đờ đẫn quay người, kéo cơ thể thối nát và tiếp tục đuổi theo. Mạt thế đã tới được một tháng, tốc độ của zombies hình như đã nhanh hơn lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn kém hơn Lý Tiểu Tửu đạp xe.
Kết quả chính là zombies không có đầu óc lại ngây ngô theo sát phía sau xe đạp của Lý Tiểu Tửu. Mỗi khi có zombies sắp bắt được cậu, cậu sẽ quay đầu ném một quả cầu lửa. Dù thế nào thì những zombies kia cũng không làm gì được cậu. Rõ ràng thức ăn đang ở trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm tới được. Nếu2như bọn chúng có ý thức, chắc hẳn cũng rất tuyệt vọng. Khi bọn chúng sắp chạm vào Lý Tiểu Tửu, Lý Long theo ở phía sau lại vô cùng hoảng sợ kêu lên. Sau khi trải qua nhiều lần như vậy, cậu bé cũng hiểu rõ anh mình đang trêu chọc chúng. Cậu bé không nói một lời nào nữa, ngoan ngoãn nằm ở trên lưng của Đại Bạch.
Đáng thương thay cho Đại Bạch, chủ nhân chạy nó cũng không thể nghỉ ngơi, đi theo phía sau zombies giống như đi dạo vậy. Nhưng các zombies càng đáng thương hơn nó, thức ăn ở trước mặt mà không ăn được thì cũng thối, phía sau còn có một kẻ muốn ăn chúng. Có zombies quay cái6đầu cứng đờ lại, Đại Bạch khó chịu lại mở miệng gào một tiếng, trực tiếp thổi bay con mắt vốn lộ ra ngoài sắp rơi của con zombies này.
Lý Long ở trên lưng: “...”
Qe!
Có những con zombies chịu làm bia ngắm, Lý Tiểu Tửu cảm thấy khả năng khống chế quả cầu lửa của mình đã tăng lên rất nhiều, gần như rất hiếm có quả cầu lửa nào ném ra mà không trúng, ngay cả kỹ thuật đạp xe cũng tốt hơn! Không bao lâu, các zombies đã bị tiêu diệt sạch. Lý Long thấy vậy thì không nằm nữa, đi theo Lý Tiểu Tửu tìm thứ mà cậu bé tự cho là hạt cườm xinh đẹp trong đống tro tàn. Đáng tiếc lần này9rất không lý tưởng, trong sáu bảy con zombies, bọn họ chỉ nhặt được hai hạt cườm, hơn nữa còn đều là màu trắng. Tuy nhiên, điều này cũng làm cho hai cậu bé hiểu rõ một chuyện, cũng không phải tất cả zombies đều có thể sản sinh ra hạt cườm này đâu.
Trên đường đi, chuyện đánh zombies và thu thập hạt cườm đã trở thành nhiệm vụ của hai đứa trẻ. Thời gian một buổi sáng cũng làm cho hai đứa trẻ cách xa căn cứ hơn. Quan trọng chính là hai đứa trẻ và một con vật lớn này lại chuyên chọn con đường lớn, bằng phẳng để đi. Tuy nhiên cũng chính bởi vì bọn họ lựa chọn như vậy, sau khi rẽ6loạn đi loạn, cuối cùng bọn họ cũng gặp được nhóm người sống đầu tiên sau khi ra khỏi căn cứ, mà những người này lại có vai trò không đơn giản!
Vào buổi trưa, Lý Tiểu Tửu dẫn theo một người một mèo tìm được một nơi an toàn, xung quanh là bãi cỏ đã khô, bên cạnh có hồ đục không chịu nổi, mơ hồ có cá chết ngửa bụng trắng và bốc mùi thối nát, ở đây nhìn qua giống như một công viên nhỏ, đáng tiếc xung quanh có rất ít hộ gia đình ở, có vẻ hơi hẻo lánh. Tuy nhiên bởi vì vừa vặn như vậy, cho nên Zombies không nhiều, cũng giảm bớt rất nhiều nguy hiểm.
Từ sau khi có thức8ăn, Lý Tiểu Tửu không để cho bản thân phải chịu khổ nữa. Bởi vậy, trong tình huống này, cậu nổi lửa, lấy ra cái nồi nhỏ mà mình thường dùng nấu mì, may mà trong không gian có nước, một lát sau, cậu xé hai túi
mì ăn liền ném vào trong, còn không quên bỏ thêm hai cái xúc xích cho Lý Long nữa. Vì vậy, trong công viên nhỏ hoang vắng có mùi thơm bay ra. Xét thấy hành vi đáng xấu hổ của Đại Bạch ngày hôm nay, Lý Tiểu Tửu nhẫn tâm trừ bữa trưa của nó, Đại Bạch không có đồ ăn thì phát điện, phẫn nộ chạy đến, đi tới đi lui ở trước mặt Lý Tiểu Tửu, kêu meo meo không ngừng, thể hiện sự bất mãn và đói bụng của mình.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn nó, sau đó bình thản lấy ra hai cái bát từ trong không gian, một cái đưa cho Lý Long - kẻ không biết gì là thương tiếc, hai đứa trẻ ngồi dưới đất vừa nấu vừa vớt mì ăn. Nhưng ở mạt thế, hai đứa trẻ như vậy cũng xem như đã hưởng thụ cuộc sống tốt lành rồi.
Đại Bạch đứng ở bên cạnh lộ vẻ ngốc nghếch đáng yêu, meo một tiếng, tỏ vẻ như: “Xin hỏi các cậu có nhìn thấy ánh mắt ai oán của tôi không hả?” Trong một căn biệt thự hai tầng cách công viên không xa, có người đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Các anh có ngửi thấy mùi thơm gì đó không? Trời ạ, đúng rồi, thơm quá đi mất!” Người đàn ông quay về phía ngoài cửa sổ và hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ ngây ngất và thèm muốn. Một người phụ nữ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đang ngồi bên giường thấy vậy, liếc nhìn anh với vẻ khinh thường, nói: “Em muốn ăn tới phát điên rồi à!”
Người đàn ông thầy cô không tin thì sốt ruột xoay người lại nói: “Thật mà. Mọi người không tin thì tự mình ngửi mà xem!” Trong gian nhà có bốn người, ba người đàn ông và một người phụ nữ. Người vừa nói chuyện chính là người phụ nữ duy nhất trong số bọn họ. Lúc này, cô đang ngồi ở trên giường lau và kiểm tra khẩu súng trong tay, thỉnh thoảng cầm lên ngắm vào bức tường và làm ra tư thế bắn súng, thậm chí không thèm liếc nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ, sốt ruột giải thích kia.
Một người thanh niên đang ngồi bắt tréo chân ở trên ghế sô-pha nhìn qua rất giống với người đứng bên cửa sổ, anh ta cũng khoảng hai mươi tuổi, chẳng qua bộ dạng có phần lười biếng, ngay cả nói chuyện cũng uể oải: “Cáp tử à, có phải gần đây em ăn quá nhiều bánh bao trắng nên xuất hiện ảo giác không vậy...”
Người thanh niên còn muốn nói gì đó, chợt một người đàn ông khác đang ngồi ở trong góc phòng đột nhiên giơ tay lên. Hai người thanh niên, một kẻ đang cười đùa cợt nhả, một kẻ lười biếng như không có sức lực kia vừa thấy vậy thì lập tức ngậm miệng lại, gương mặt nghiêm túc.
Người phụ nữ nhíu mày kêu lên: “Lão đại...”
Người đàn ông kia không trả lời, cơ thể cao lớn đang ngồi trên ghế sô-pha trong góc đã đứng dậy, ánh sáng từ cửa sổ phía trước chiếu lên trên người hắn, làm người ta không nhìn thấy rõ, nhưng chiều cao gần một mét chín lại cho người ta một cảm giác áp bức mạnh mẽ, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn chậm rãi đi tới cái cửa sổ duy nhất, đôi mắt tối tăm nhìn về phía xa, rõ ràng không có gì cả, nhưng lại giống như hắn có thể phát hiện ra tất cả vậy. Sau một lúc lâu, hắn nói: “Có người.”
Mấy người đều sửng sốt. Người thanh niên đứng ở bên cửa sổ có phản ứng đầu tiên, ánh mắt anh lập tức sáng lên, cho người phụ nữ một ánh mắt như muốn nói: thấy chưa, em không nói láo nhé. Anh hừ mũi nói: “Em đã nói rồi mà. Rõ ràng em đã ngửi được mùi thơm, chị còn bảo không thể. Bây giờ lão đại nói vậy, chị đã tin chưa?”
Người phụ nữ lại phớt lờ, trực tiếp bỏ qua lời anh nói, chỉ ngờ vực hỏi: “Nơi này làm sao có thể có người được chứ?” Khi tới đây, bọn họ đã kiểm tra qua xung quanh, căn bản không thấy một bóng người nào cả. Nhưng bây giờ lại có người đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ cũng không bình thường.
Người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ lại nói tiếp: “Chẳng lẽ là người của căn cứ Hoành Quang sao?” Nơi này cách căn cứ Hoành Quang gần nhất. Gần đây, bọn họ nhận được tin tức ở phía tây ngoại ô thành phố A có một kho lương thực, bên trong cất giữ số lượng lớn lương thực. Phía trên lập tức phái bọn họ tới kiểm tra xem tin tức này là thật hay giả. Thật không nghĩ tới tin tức là thật, nhưng lương thực lại sớm bị dọn sạch rồi.