Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Kinh cười lạnh: “Anh nghĩ rằng chúng tôi sẽ ngốc tới mức mặc cho các người xẻ thịt à?”
Đám người Lưu Luyến đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, là một trong những tiểu đội mạnh nhất Kinh Đô, nếu như ngay cả chút cảnh giác như vậy cũng không có, chắc hẳn bọn họ đã chết ở trong tay những kẻ xấu xa ở trong căn cứ từ lâu rồi.
Mặt anh Hùng kia đỏ bừng. Cho dù gã có dị năng, nhưng trong lòng cũng thấy hơi sợ. Dù sao trong tay người ta có súng, gã chắc chắn không thể địch nổi, nhưng nếu bảo thả những người này đi, gã lại không cam tâm. Bên ngoài nhiều thứ quỷ quái kia, dù thế nào gã cũng không muốn đối mặt2với chúng. Nếu mất cơ hội lần này, chẳng lẽ muốn gã đi tìm thức ăn trong cái ổ zombies à?
Mặt anh Hùng kia lúc xanh lúc tím, gã không thể ngờ được, lần này cuối cùng mình sẽ đụng phải bức tường. Giờ phải làm thế nào đây? Đây là suy nghĩ trong lòng gã và đám người phía sau.
“Anh Hùng, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Người phụ nữ đứng bên cạnh hình như không để ý tới vẻ mặt khó coi của anh Hùng, kinh hoàng kêu lên, còn muốn dựa vào người gã.
Anh Hùng đang tức giận không chỗ trút, quay đầu lại tát mạnh vào mặt người phụ nữ kia làm cô ta ngã xuống, phát ra một tiếng bịch. Rõ ràng gã tát rất mạnh.
Người phụ7nữ ôm mặt hình như không thể tin nổi, nước mắt lưng tròng nhìn gã. Nhưng lúc này anh Hùng làm gì còn có tâm trạng để thương hương tiếc ngọc chứ? Gã nhìn về phía đám người Từ Kinh, lạnh lùng nói: “Chúng mày có súng thì thế nào? Một khẩu súng tối đa chỉ có sáu viên đạn, vừa rồi đã bắn đi một viên. Dọc đường đến đây, chỉ sợ cũng còn lại không nhiều đâu!” Gã xem thường hừ một tiếng: “Không nói ở đây chúng tao có nhiều người, hơn nữa chúng mày đừng quên, tao còn có dị năng nữa.”
Gã nói xong lại nhìn về phía Lưu Luyển cầm súng. Mặc dù trông cô bình thường, nhưng dáng người vẫn rất nóng bỏng, trong ánh mắt gã không1khỏi có chút dâm tà, nói: “Người đẹp à, bắn súng thì phải cẩn thận đấy, đừng đùa với lửa lại hại chính mình.”
“Tao khinh!” Lưu Luyến phun nước bọt xuống đất, xem thường: “Mày là cái thá gì?”
“Cô...”
Anh Hùng kia không ngờ cô lại không nể mặt mình, tức giận mắng: “Còn không phải là một con đĩ bị người cưỡi sao? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, còn cho rằng tao hiếm lạ lắm à!” Trong cơn tức giận, cuối cùng gã giơ tay lên, bắt đầu ngưng tụ ra quả cầu lửa. Nhưng nó không có màu tối tăm kỳ lạ giống như quả cầu lửa của Lý Tiểu Tửu. Lửa gã ngưng tụ ra có màu đỏ, không khác với màu của ngọn lửa bình thường.
Anh Hùng7hơi đắc ý, giơ quả cầu lửa trong tay và nói với giọng điệu bố thí: “Đừng nói tôi không có tình người. Tôi sẽ cho cô một cơ hội, nếu như có bằng lòng đầu hàng, đi theo tôi, sau này tôi tuyệt đối sẽ đối xử tử tế với cô. Nếu không, vậy đừng trách tôi không khách sáo.” “Thế sao?” Từ Kinh ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn gã: “Bây giờ còn chưa chắc là ai giết ai đâu!” Hắn vừa dứt lời, anh Hùng kia nhìn qua ánh lửa, đã thấy có mấy nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào gã. “Có dị năng thì giỏi lắm sao?” Dương Nam nhìn gã, lạnh lùng cười nói: “Có muốn thử xem quả cầu lửa của anh nhanh hơn, hay đạn của0tôi nhanh hơn không?”
Anh Hùng trợn tròn mắt nhìn: “Các... các người.” Làm sao có thể? Còn chưa nói xong, gã đã lảo đảo lùi lại vài bước, chân cũng mềm nhũn.
Nếu như ngay lúc đầu chỉ có một khẩu súng trên tay Lưu Luyến, có lẽ gã còn cảm thấy sẽ không khó giải quyết, chỉ cần thuyết phục Lưu Luyển theo gã là được rồi. Nhưng lúc này có bốn khẩu súng đang chĩa vào gã. Đây là súng thật đấy. Thuộc hạ của gã bị một phát súng bắn chết, nếu gã chống lại, còn có đường sống nữa sao?
Theo khi thể của gã, quả cầu lửa trong bàn tay cũng nhỏ dần. Mãi đến khi lòng bàn tay lạnh lẽo, gã mới nhận ra.
Gã xua tay và gượng cười, tốc độ thay đổi sắc mặt thật làm cho người ta phải than thở: “Ha ha, tôi đã nói các anh em có dáng vẻ không tầm thường, làm sao có thể là người bình thường được. Mọi người đều ra ngoài kiếm sống, cũng biết bây giờ sống sót cũng không dễ dàng gì. Chúng tôi làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi. May là tất cả mọi người đều không bị tổn thương nào đáng kể, lần này làm vậy là do chúng tôi không đúng, tôi xin lỗi các anh, hy vọng các anh đại nhân không trách tiểu nhân, tha cho chúng tôi lần này!” Nhìn nòng súng vẫn chĩa thẳng vào mình, anh Hùng thiếu chút nữa thì quỳ xuống. Gã thật sự còn chưa muốn chết.
“Nếu như xin lỗi có tác dụng, còn cần tới súng làm gì?” Mạnh Đào lạnh lùng liếc nhìn gã, tiếp tục nói: “Mày cũng không cần phải xin lỗi bọn tao. Mày cần phải xin lỗi những người chết ở dưới tay mày đấy.” Nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy em gái anh ta đã không phải chết. Nghĩ tới đây, ánh mắt Mạnh Đào càng thêm tối tăm.
Vẻ mặt anh Hùng kia trắng bệch, gã nhìn Mạnh Đào chuẩn bị bóp cò súng thì kéo người phụ nữ bên cạnh qua, che ở trước mặt mình và hét lớn: “Có nổ súng thì cũng không thể bắn chết tôi được!” Lưu Luyến nhìn thấy vậy thì tức giận, mắng: “Đúng là để tiện, con mẹ nó mày có còn là đàn ông không hả?” Khi đứng trước nguy hiểm lại lấy phụ nữ làm bia đỡ đạn, loại đàn ông này cũng thật là cực phẩm, nếu là cô, cô đã sớm giết chết rồi. Sắc mặt người phụ nữ kia trắng bệch, sợ đến mức khóc ra tiếng, run rẩy nói: “Anh trai, đừng! Đừng bắn, tôi là người vô tội, đừng bắn mà.”
Hai mắt Anh Hùng đang nhắm lại từ từ mở ra, thấy mấy người kia thật sự không bắn, gã mới thở phào nhẹ nhõm và lau mồ hôi lạnh trên trán, cố nén sự thù hận trong lòng, ôn hòa nói: “Mấy người anh em, cho dù lần này là chúng tôi làm sai trước, nhưng các người cũng đã giết một người anh em của chúng tôi, mà các người hoàn toàn không bị thương gì cả, cũng xem như đã huy nhau. Tôi thấy các người cũng không phải là dạng người lạm sát kẻ vô tội, hãy bỏ qua cho chúng tôi một lần, không được sao?”
Thấy đối phương vẫn không có hành động gì, anh Hùng cắn răng: “Cùng lắm thì chúng tôi nhường chỗ này cho các người, chúng tôi đổi qua chỗ khác, không làm chướng mắt các người nữa.”
Dương Nam phì cười nói: “Không tệ, không tệ!” Dương Phàm khẽ gật đầu, nói: “Đây đúng là ý kiến hay.” Anh ta nói xong lại giơ tay lên, chỉ về phía chỗ cửa: “cửa lớn ở đó, không tiễn!”
Anh Hùng kéo quần áo nhàu nát, cười theo. Sau đó, gã xoay người nhìn về phía mấy người bên mình, vẻ mặt lập tức trầm xuống: “Còn không mau lăn qua đây...” Sau đó “Ẩm” một tiếng, cửa bị đóng lại. Đám người anh Hùng bị chặn ở ngoài cửa. Nếu như ở cùng một nhà với loại người như vậy, nói không chừng bọn họ sẽ mơ thấy ác mộng mất. Trong hành lang tối tăm, anh Hùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi vốn thuộc về bọn họ, trơ mắt nhìn nó bị người khác chiếm lấy, trong lòng vô cùng oán hận. Gã thề, sau này gã sẽ giết chết bọn chúng, nhất định sẽ giết chết bọn chúng...