Chương 11

Nhiễu Chỉ Nhu

Chương Hoa vô cùng vô tội mở to hai mắt, giả vờ nhu mì ngã vào ngực Tố Tu, “Ô hô”, “Ô hô” kêu đau.

Tố Tu cắn răng, rống lên càng lớn tiếng với hắn: “Ngươi vô duyên vô cớ chạy tới làm gì? Loại yêu quái cấp thấp này, chẳng lẽ ta không đối phó được? Phải nhờ ngươi tới vướng tay vướng chân?”

Chương Hoa sợ hết hồn, sợ y nhìn ra tự hắn dùng khổ nhục kế, vội vàng nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Không có cách nào a, ta vừa thấy ngươi gặp nguy hiểm, trong đầu một mảnh trống rỗng. Đợi khi phục hồi tinh thần lại đã đứng trước người ngươi rồi.”

Sau khi Tố Tu nghe xong, giận giữ trong mắt càng tăng, tiếp tục mắng: “Ngươi nổi điên làm gì? Đường đường là một Hồ vương, bị cái loại yêu quái cấp thấp cắn cho nửa sống nửa chết, có mặt mũi lắm sao? Ngươi có phải bị té hư đầu rồi không? Ngươi...”

Chương Hoa bị y mắng đến ngẩn ra, rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Tố Tu, ta cho đến bây giờ chưa từng nghe ngươi nói nhiều như vậy.”

Tố Tu ngẩn người, lúc này mới giật mình thấy mình thất thố, vội ngưng nói. Nhưng tức giận trong lòng y chưa tiêu, quả thật hận không thể bỏ hồ ly đần lại một mình, không để ý tới nữa.

Sau khi do dự một chút, lại từ trong ngực móc ra một bình sứ, nhét một viên thuốc vào trong miệng Chương Hoa, sau đó ôm hắn rời khỏi Vô Hạ Sơn.

Dọc đường đi, Tố Tu từ đầu đến cuối nhăn mày, con ngươi đen u ám, thần sắc biến đổi bất định. Lúc thì y tức giận Chương Hoa hoàn toàn không yêu quý đến tính mạng, không hiểu sao lại chạy ra để bị thương, lúc thì vừa tức mình dễ bị hắn đảo loạn tâm trí, không còn trấn định bình tĩnh như trước nữa.

Chương Hoa lại hoàn toàn không biết ý định của Tố Tu, chỉ thoải mái nằm trong ngực y, nhân cơ hội để ăn đậu hủ, vui vẻ đến mức ngay cả vết thương đau đớn trên vai cũng quên mất.

Cho đến khi hai ngươi trở về Thúy Phong Sơn, hắn mới đột nhiên nhớ tới mình đang làm khổ nhục kế, vội vàng nghiêng đầu, muốn chết muốn sống hừ hừ kêu lên.

Tố Tu thấy sắc mặt Chương Hoa tái nhợt, đầu vai chảy máu, nhất thời cũng không phân biệt thiệt giả, chỉ tỏ ý vết thương của hắn thực sự nặng nề, vì vậy không những để cho hắn ngủ trên giường mình, còn kiểm tra toàn bộ tìm linh dược, không chút tiếc rẻ cho hắn ăn. Ngay sau đó lại vén xiêm y Chương Hoa lên, cẩn thận rửa sạch vết thương cho hắn, lại lấy khăn tỉ mỉ băng bó.

Tố Tu thường ngày luôn lãnh lãnh đạm đạm, một bộ dáng thấy biến không sợ hãi, đến mức này, trán cũng đổ mồ hôi, ngay cả tay cũng hơi run rẩy. Hơn nữa, đợi khi xử lý xong miệng vết thương, sau khi đưa tay dò tìm mạch của Chương Hoa, bất giác nhíu mi lại.

“Sao vậy?” Chương Hoa biết rõ mình bị thương không nặng, nhưng muốn giả vờ hơi thở mong manh, khàn giọng hỏi, “Có phải ta không sống nổi? Có thể chết trong ngực ngươi, ta không còn gì tiếc nuối.”

“Đừng nói nhảm!” Tố Tu nhướng lông mày, dùng sức trợn mắt, “Có ta ở đây, ngươi chết được sao?”

Dừng một chút, khẽ than thở: “Bất quá, vết thương của ngươi mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng trúng phải yêu độc rất lợi hại, một chút phát tác, sợ rằng sẽ nhìn thấy nhiều ảo giác.”

“A? Có ý gì?”

“Trong lòng ngươi càng sợ cái gì, thì sẽ hiện ra trước mắt.”

“Ừ.” Chương Hoa gật đầu một cái, âm thầm buồn cười.

Hắn là vua Hồ tộc, chính là cha của ảo giác, làm sao mà sợ những trò chơi này? Nhưng lại không nói ra, chỉ khẽ hỏi một câu: “Tố Tu, ngươi sợ nhất là gì?”

Nghe vậy, Tố Tu hơi ngẩn ra, trong thoáng chốc, trong đầu dường như thoáng qua một vài hình ảnh mơ hồ. Nhưng ngay sau đó tỉnh táo lại, gương mặt bình tĩnh, mặt vô biểu tình đáp: “Ta cái gì cũng không sợ.”

“Vậy sao? Nhưng ta thật sự rất sợ.” Mặc dù khuôn mặt Chương Hoa tái nhợt, nhưng đôi mắt lại vẫn sáng như ngôi sao, cười híp mắt nói, “Ta sợ nhất... Chính là không thể gặp ngươi.”

Vừa nói, vừa ngọ ngoạy di chuyển cánh tay, nắm chặt lấy tay Tố Tu.

Cả người Tố Tu chấn động, theo bản năng muốn hất tay hắn ra, nhưng đối với ánh mắt nhu tình như nước kia, thì cũng không thể động đậy nữa. Chỉ đành phải nghiêm mặt ngồi tại chỗ, im lặng không nói gì. Cách một lúc lâu, mới đưa tay che mắt Chương Hoa “Ngươi ngơ ngác nhìn ta làm gì? Nhanh ngủ đi.”

Chương Hoa ha ha cười mấy tiếng, nháo nửa ngày, cuối cùng cảm thấy vết thương ở bả vai có chút đau, vì vậy nghe lời nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ.

Tố Tu đợi hắn ngủ say, mới nhẹ nhàng rút tay phải mình về, từ mép giường đứng lên, xoay người muốn đi.

Nhưng mà, y mới cất bước, liền thấy trên lưng trầm xuống, không biết lúc nào Chương Hoa từ phía sau nhào tới, ôm chặt thắt lưng y.

Tố Tu bất ngờ, vội vàng xoay người, liền vung tay đánh, vậy mà khí lực Chương Hoa so với bình thường lớn hơn rất nhiều, gắt gao ôm chặt y không thả, đồng thời đem môi tiến tới bên tai y,  từng chữ từng chữ nói: “Tố Tu, Tố Tu, đừng đi...”

Trong đêm tối, khuôn mặt Chương Hoa hơi vặn vẹo, đáy mắt đều là thâm tình.

Tố Tu thấy bộ dáng ngẩn người phát điên này của hắn, chỉ cho là yêu độc phát tác, ảo ảnh xuất hiện, làm sao đoán được thật giả? Tiên lửa trong lòng bàn tay mặc dù đã đốt, nhưng lại chậm chạp không hạ thủ, chỉ là không nhúc nhích mặc hắn ôm. Trong lòng không kìm được nghĩ, hồ ly đần này rốt cuộc nhìn thấy ảo ảnh gì, vì sao lại gọi tên y?

Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói... sợ nhất chính là không thấy mình?

Nghĩ đến điều này, bất giác trái tim rung động, tiên lửa trên đầu ngón tay dần tắt đi, rất nhẹ rất nhẹ xoa xoa tóc Chương Hoa, thấp giọng đáp: “Ta ở đây.”

Chương Hoa dù sao cũng là giả vờ, sau khi nghe những lời này, vui đến mức gần như nhảy lên, thiếu chút nữa lộ ra. Hắn mất thời gian thật lâu mới bình tĩnh lại, muốn hôn vào mặt Tố Tu một cái, nhưng lại không có lá gan đó, cuối cùng chỉ mềm nhũn, tựa đầu vào ngực Tố Tum nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tố Tu, ta nghe thấy tiếng tim ngươi đập.”

“Ừ.”

“Tố Tu, ta thích ngươi.”

“...”

Bốn chữ này (*), Tố Tu đã sớm nghe Chương Hoa nói qua trăm ngàn lần, nhưng không có lần nào rung động giống như hôm nay. Giọng điệu vừa nhẹ vừa mềm mỏng, sau khi truyền đến tai, nhưng lại làm lòng y đại loạn.

(*) chỗ ‘ta thích ngươi’ bên trên trong tiếng trung là ‘我喜欢你 – Wǒ xǐhuān nǐ’, nhưng dịch ra tiếng Việt chỉ có ba chữ.

Thình thịch. Thình thịch.

Trong nhà yên lặng, không nghe thấy âm thanh nào khác/

Tố Tu giống như là lần đầu, nghe được tiếng tim đập mình thật rõ ràng,

Nhanh như vậy.

Gấp như vậy.

Nhấn Mở Bình Luận